Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên
Chương 8
Triệu Cảnh Thần cất di động, chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Đang lúc giữa trưa, người trên đường rất ít. Ngoài cửa sổ một ngọn gió cũng không có, những chiếc lá cây rũ xuống trước cái nắng như thiêu đốt.
Dần Thành so với Vị Huyền nóng hơn, hắn nhớ rõ lúc nhỏ giữa trưa tháng bảy tháng tám cũng không thể ngăn hắn cùng Triệu Thính Khê chạy loạn khắp nơi.
Theo hắn nhớ, Triệu Thính Khê luôn sống cùng ông bà nội. Lúc đó mẹ Triệu Thính Khê ở nước ngoài sẽ gời cho cô một ít sinh hoạt phí, khoản này bà nội để Triệu Thính Khê tự mình nhận, vì thế trong mắt bạn bè cô trở thành bà chủ nhỏ, thường xuyên chi một khoản lớn mời mọi người ăn kem. Hơn nữa Triệu Thính Khê từ nhỏ đã đẹp, lại trắng và mềm mại như búp bê vải, một đôi mắt to trong suốt, trẻ con hàng xóm đều thích chơi cùng cô.
Triệu Cảnh Thần cũng thích, nhưng Triệu Thính Khê hình như không thích hắn lắm.
Triệu Cảnh Thần sinh non, lúc sinh sức khỏe yếu hơn so với trẻ con bình thường. Sơ sơ gặp một ít gió mưa cũng sẽ sinh bệnh, một khi bị ốm không ở bệnh viện mười ngày nửa tháng thì không về. Cho nên người trong nhà luôn chiếu cố hắn hơn.
Lúc nhỏ bố mẹ ban ngày đi làm nên gởi hắn ở nhà ông bà nội.
Bà nội là một bà lão rất có ý tứ, nếu trong nhà có hai cái trứng gà, bà nội sẽ chia cho Triệu Thính Khê và Triệu Cảnh Thần mỗi người một cái, nhưng nếu trong nhà chỉ còn một cái trứng gà, bà nội sẽ để cho Triệu Cảnh Thần. Nhưng mỗi khi xảy ra chuyện này bà nội sẽ giải thích cho Triệu Thính Khê: “Trong nhà chỉ còn một quả trứng, bà để lại cho Triệu Cảnh Thần, cháu không thể tranh với nó, bởi vì em trai sức khỏe không tốt.”
Nhưng trẻ con chưa hiểu đạo lý này, Triệu Thính Khê sẽ tức giận, cũng sẽ thừa dịp trong nhà không có người lớn hung hăng mà mắng hắn.
Mà khi Triệu Cảnh Thần lén giấu thức ăn ngon chia cho Triệu Thính Khê cô lại từ chối, giống người lớn xoa đầu hắn nói: “Em trai sức khỏe không tốt, phải ăn nhiều cho có dinh dưỡng.”
Lúc Triệu Cảnh Thần vừa mới đi học thể chất vừa yếu vừa gầy, thường thường bị bạn học bắt nạt.
Có một ngày lúc tan học, bạn cùng bàn của hắn lừa hắn tới sau trường học, bỗng dưng xuất hiện mấy nam sinh lớn tuổi chặn đường hắn đòi tiền.
Tiểu Triệu Cảnh Thần vừa giận vừa gấp nhưng lại không có cách nào, ngay lúc đó, Triệu Thính Khê cầm một cây lau nhà từ trên trời giáng xuống, cô che ở phía trước người Triệu Cảnh Thần, đối mặt với mấy nam sinh cầm cây lau nhà đầy uy phong.
Một nam sinh hơi cao trong đó không phục mà chỉ vào Triệu Thính Khê kêu gào, bị cô hung hăng đánh một gậy trên chân, nam sinh kia ngã ngồi trên mặt đất khóc lớn.
Mấy bạn học nhỏ kia nào có gặp qua loại trận đấu này, xoay ngươi muốn chạy, một người chạy chậm bị Triệu Thính Khê cầm cổ áo, cô nghiêm mặt nói với đứa trẻ kia: “Trở về nói cho bạn học của cậu, còn dám bắt nạt Triệu Cảnh Thần ta đánh gãy chân chó của hắn.”
Một khắc kia, Triệu Cảnh Thần giống như thấy được hình dáng chị mình thân choàng chiến bào, chân đạp mây ngũ sắc.
Từ đó về sau, thật sự không ai dám bắt nạt Triệu Cảnh Thần, không ít bạn học bắt đầu gọi hắn là “Anh Thần, anh Thần”, Triệu Cảnh Thần đắc ý*, ngực phải ưỡn ra đến tận trời.
* Nguyên văn là 美滋滋 – ý chỉ những người cao hứng lên thì mặt rất đắc ý, vui vẻ.
Cười đùa vui vẻ trong thời thơ ấu của bọn họ chậm rãi trôi qua. Không nhớ rõ là lúc nào, Triệu Cảnh Thần vô tình nghe thấy bà nội cùng ba nói chuyện, nói mẹ của Triệu Thính Khê gọi điện thoại đến hỏi bọn họ có muốn để Triệu Thính Khê đi Mỹ cùng bà không. Nhiều ngày sau, Triệu Cảnh Thần không chịu ra khỏi cửa, hắn chặt gắt gao coi giữ điện thoại nhà bà nội, nghe nói có người phụ nữ nào gọi đến hắn sẽ ngắt điện thoại.
Đó là bí mật nhỏ của hắn, chưa bao giờ cùng ai nói bí mật đó.
Nhiều năm như vậy hắn vẫn đi theo phía sau Triệu Thính Khê, nhìn thấy cô giống như một tiểu vương mang theo đồng bọn nhỏ lên núi Hạ Hà. Cũng có lúc Triệu Thính Khê sẽ không vừa ý hắn, không dẫn hắn đi chơi, thừa dịp hắn không chú ý sẽ lén chuồn mất. Hai người ngươi đuổi ta chạy, ngươi giấu ta tìm, tựa hồ biến thành một tình trạng bình thường, như là một chiến dịch đấu trí so dũng khí, bắt đầu từ khi người tham mưu Cảnh Thần thường xuyên bại trận, nhưng cũng không ít lúc vinh quang, ngược gió trở mình.
Năm ấy Triệu Thính Khê thi đại học, Triệu Cảnh Thần cũng mặt dày đi theo, lúc cầm được thư trúng tuyển Triệu Thính Khê rất hạnh phúc*, trong lòng Triệu Cảnh Thần cũng vui vẻ nở hoa.
* Nguyên văn là 一蹦三尺高 (nhất bính tam thước cao) – ý mô tả một người rất hạnh phúc.
Mùa hè đó, cả nhà xúc động cùng nhau tiễn Triệu Thính Khê lên xe lửa, từ đó về sau bắt đầu chuỗi ngày cô đơn nhất của Triệu Cảnh Thần từ khi sinh ra.
Những ngày chị hắn ở đây luôn luôn tươi mới đầy sức sống, từ nhỏ đến giờ lần đầu tiên hắn cảm nhận được cuộc sống cũng có thể cô đơn như vậy.
Sau đó bà nội cầm đến một quyển lịch không biết lấy ở đâu nói với hắn, lúc lịch xé đến trang này chị hắn sẽ về với hắn.
Đêm trước kì nghỉ hè năm đó, hắn vừa xé lịch vừa ngóng trông Triệu Thính Khê trở về. Nhưng không biết từ ngày nào đó, Triệu Thính Khê trở nên giống như bệnh thần kinh. Cô sẽ đối với một quyển sách mà ngây ngốc cười, cũng sẽ nhìn cơn mưa bên ngoài liên tục thở dài.
Dần dần, đứa trẻ ở bên cạnh đều nói Triệu Thính Khê thích cháu ngoại trai của thầy Từ. Chính là muốn vắt óc suy nghĩ mưu kế theo đuổi người ta.
Triệu Cảnh Thần lúc ấy vừa mất mặt vừa tò mò. Hắn không thể tượng tượng chị gái như thần tiên của mình vậy mà sẽ vắt hết óc theo đuổi một nam sinh, đồng thời hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, muốn biết đó là nam sinh thế nào, có thể làm cho Triệu Thính Khê vậy mà thần hồn điên đảo.
Năm đó Triệu Cảnh Thần mới mười bốn tuổi.
Hắn phát hiện Triệu Thính Khê thường xuyên đến sân bóng rổ và thư viện, vài lần thử đi theo đều bị chị hắn hung hăng đánh mông. Mãi cho đến khi kì nghỉ hè kết thúc, hắn nghe bạn thân của chị là chị Sầm Tĩnh nói muốn trước khai giảng tụ tập tại nhà bạn học gần đây, cùng nhau ăn cơm, bọn họ còn mời nam sinh mà chị hắn thích.
Buổi tối hôm đó Triệu Cảnh Thần dùng “một năm rửa chân cho chị” đổi lấy cơ hội ngày mai dẫn hắn đi tham gia buổi gặp mặt.
Triệu Cảnh Thần lục tung tìm được một bộ kết hợp đẹp trai nhất – một chiếc áo gile màu trắng cùng quần đùi, còn dùng kem trang điểm của bà nội hắn bôi loạn lên tóc, tạo một tạo hình cực lóa mắt.
Hắn nhất định phải để Triệu Thính Khê nở mày nở mặt.
Triệu Thính Khê liếc mắt một cái tìm thấy đối tượng chị hắn ngưỡng mộ.
Không phải bởi vì anh quá đẹp trai, chỉ là toàn bộ người chỉ có một người mà Triệu Cảnh Thần không quen.
Nhưng mà nói thật, người nọ thật sự đẹp trai. Anh mặt một bộ đồ đơn giản, áo thun, quần bò, giày thể thao màu trắng, cùng với những người khác không có khác biệt quá lớn, nhưng ở trong đám người sẽ không thể bỏ qua anh.
Khách sạn ở thành phố nhỏ rất huyên náo, Từ Thanh Xuyên im lặng mà ngồi ở một góc bàn ăn, cũng không tham dự chủ đề người khác nói, có người nói với anh, anh sẽ không có biểu tình gì mà gật hoặc lắc đầu.
Cực đẹp!
Đáy lòng Triệu Cảnh Thần kêu to.
Triệu Thính Khê cười hì hì chen đến vị trí bên cạnh Từ Thanh Xuyên, Triệu Cảnh Thần lần lượt ngồi bên trái hắn.Một bữa cơm ăn thật náo nhiệt, Triệu Thính Khê cùng mọi người kính rượu lẫn nhau*, thật là hào khí ngất trời.
*Nguyên văn là 推杯换盏 – thôi bôi hoán trản.
Triệu Cảnh Thần thường nhìn trộm Từ Thanh Xuyên, kỳ quái là ánh mắt của anh luôn chần chừ ở trên người Triệu Thính Khê bên cạnh.
Triệu Cảnh Thần nhìn nhìn Từ Thanh Xuyên, một chút cơm ăn tới khi xong mới phát hiện Triệu Thính Khê đỏ từ mặt đến cổ, chân đi còn có chút lắc lư.
Triệu Cảnh Thần thử đỡ cô, thiếu chút nữa bị đè chết. Mấy bạn tốt của Triệu Thính Khê ầm ĩ đòi Từ Thanh Xuyên đưa bọn họ về, Từ Thanh Xuyên hơi nhíu mi nhìn Triệu Thính Khê vẫn ngây ngô cười.
Sau một lúc tất cả bạn học đã đi, Từ Thanh Xuyên mới chậm rãi kéo một cánh tay của Triệu Thính Khê cùng Triệu Cảnh Thần nói: “Đi thôi, anh chở hai người về.”
Từ Thanh Xuyên vốn định gọi xe về, nhưng tài xế thấy bộ dáng say khướt của Triệu Thính Khê thì sợ cô nôn trên xe, vì thế không một ai đồng ý chở bọn họ. Cũng may khách sạn cách nhà bà nội không xa, ba người chậm rãi đi về.
Triệu Thính Khê đại khái là say rồi, “Anh Thanh Xuyên”, cô ngây ngô cười hỏi Từ Thanh Xuyên: “Sau khi khai giảng…anh có nhớ em không?”
Triệu Cảnh Thần nhếch miệng đến mang tai, thật sự là hối hận khi đi theo, mê trai như chị hắn thật sự là dọa người.
Có chút không xứng với kiểu tóc tạo tỉ mỉ của hắn.
Rốt cuộc cũng đến dưới lầu nhà bà nội, Triệu Thính Khê lại không chịu động đậy, cô bỗng nhiên trở nên nhu thuận, lôi kéo vạt áo Từ Thanh Xuyên làm nũng, “Anh Thanh Xuyên, em muốn lên sân thượng.”
“Chị!” Triệu Cảnh Thần không nhìn được, “Đã khuya rồi, đừng làm phiền người ta.”
“Không sao,” Từ Thanh Xuyên ở bên bỗng nhiên nói, “Em lên nhà trước đi, anh đem cô ấy đi hóng gió tan bớt mùi rượu, rất nhanh sẽ đưa cô ấy về.”
Triệu Cảnh Thần nhìn Từ Thanh Xuyên, lại nhìn Triệu Thính Khê, chỉ phải gật gật đầu.
Nhà bà nội là một khu lầu cũ, tầng năm là cao nhất, theo lối chữa cháy có thể lên mái nhà, ở trên là một sân thượng lớn, bọn Triệu Thính Khê thường lên đây chơi, Triệu Cảnh Thần chỉ đường cho Từ Thanh Xuyên, nhìn hai người đi lên trên cao.
Màn đêm buông xuống,
Triệu Cảnh Thần lòng vừa động bỗng dừng lại, xoay lại giấu người ở bậc thang.
Triệu Thính Khê lôi kéo Từ Thanh Xuyên ngồi ở phía trước trên một bức tường thấp, vị trí của Triệu Cảnh Thần cách bọn họ không tính là gần, có thể nhìn thấy bóng dáng của hai người, mơ hồ còn có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Triệu Thính Khê vươn hai tay ngả ra sau, nhìn không trung cười khanh khách. Từ Thanh Xuyên dường như sợ cô chênh vênh giữ chặt cánh tay của cô.
Triệu Thính Khê giãy ra, quật cường phải ôm lấy bầu trời đêm.
“Nghe lời.” Từ Thanh Xuyên xoa trán, lại kéo cánh tay của Triệu Thính Khê.
Triệu Thính Khê bị trấn an, ngoan ngoãn đến ngồi trở lại. Hai người nhất thời không có tiếng động, Triệu Cảnh Thần ngồi chồm hổm hai chân đều đã tê rần.
Qua hồi lâu Triệu Thính Khê bắt đầu nói lải nhải: “Từ Thanh Xuyên, em thật sự là thích anh, anh không cần nghĩ em thành nữ lưu manh được không.” Sau khi say rượu, Triệu Thính Khê bỗng nhiên phấn khởi, bỗng nhiên suy sụp, âm thanh luôn sang sảng của cô bỗng lộ ra một tia bi thương, “Em chưa từng thích qua ai,” cô chậm rãi vươn một ngón tay, “Đây là lần đầu tiên, em không biết làm để nào mới có thế cho anh biết ý của em…”
Triệu Thính Khê cúi đầu, “Rất nhanh sẽ khai giảng, thật buồn, anh về sau cũng không sẽ đến Vị Huyền nữa…” Cô bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.
Trong không khí là một sự im lặng dài đằng đẵng.
“Em muốn anh làm thế nào?” Âm thanh mát lạnh của Từ Thanh Xuyên truyền đến.
Triệu Cảnh Thần ló đầu ra, chỉ thấy Từ Thanh Xuyên nhìn Triệu Thính Khê. Khoảng cách của bọn họ rất gần, vai kề vai, bóng lưng hai người dung hòa trong bóng đêm, giống như một bức tranh sơn dầu.
“Em muốn anh làm thế nào?” Triệu Thính Khê cúi đầu thật lâu, sau đó khanh khách cười thành tiếng, “Em muốn anh làm bạn trai của em.”
Triệu Cảnh Thần há to miệng, hắn vẫn không nhúc nhích mà nhìn bên kia.
Dòng xe cộ trên đường ngừng lại tại chỗ,
Đèn neon bên đường cũng vụt tắt.
Giọng nói phảng phất nhàn nhạt vui mừng của nam sinh vang lên trên sân thượng, anh nói: “Được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!