Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào - Chương 13: Diệp Thanh Dương rơi (vui) lệ (vẻ) đánh Diệp Hồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào


Chương 13: Diệp Thanh Dương rơi (vui) lệ (vẻ) đánh Diệp Hồng


Diệp Hồng thấy bào lão đã rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lườm Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương thấy bà ta nhìn mình, lập tức thay đổi thành dáng vẻ vô tội, bi thương nhìn bà ta, có thể nói là thập phần oan ức.

“Mày oan ức cái gì! Xúc xích trứng gà trong tủ lạnh không phải mày lấy thì còn ai?” Diệp Hồng cả giận nói.

Diệp Thanh Dương đáng thương nói:” Là con lấy. Bởi vì con đói quá, hôm qua cô không cho con ăn cơm, sáng nay còn khóa nhà bếp lại, con cũng không còn cách nào khác ngoài tìm đồ ăn trong tủ lạnh.”

“Cho nên mày lấy hết?” Diệp Hồng hung dữ nói:” Trứng gà chưa nấu, mày ăn sống à? Mày là người rừng sao?”

Diệp Thanh Dương nhíu mày, ngoan ngoãn trả lời:” Con mang trứng gà đến chỗ thím bán mì trứng cà chua đổi lấy một bát mì. Trên người con không có tiền, chỉ có thể dùng cách lấy vật đổi vật này thôi.”

“Một quả trứng một đồng, một bát mì mười đồng, cho nên con lấy mười quả trứng gà, vừa đủ.” Diệp Thanh Dương nói xong, oan ức nhìn bà ta một cái.

Diệp Hồng tức giận đến suýt chút nữa thì không thở nổi.

Diệp Thanh Dương còn châm dầu vào lửa:” Vậy cô ơi, cô có thể cho con chút tiền tiêu vặt không? Bây giờ trên người con không có tiền, không mua được gì cả, không tốt cho con, cũng không tiện cho cô.”

“Tao cho mày cái rắm!” Diệp Hồng cả giận nói.

Bà ta tiện tay vơ lấy cái chổi bên cạnh đánh về phía Diệp Thanh Dương:” Cho mày dám lấy đồ trong nhà không xin phép này, cho mày dám ngủ trên giường của tao này, cho mày nhờ một bà già không quen không biết đến chửi tao này, tao đánh chết mày!”

Diệp Thanh Dương linh hoạt trốn tránh, kích động nói:” Cô ơi, đây là nhà của chúng ta, chúng ta đều là chủ nhân căn nhà, con cũng có quyền lấy trứng gà mà! Nhà cô nhà con, đều là nhà của xã hội chủ nghĩa hài hòa.”

“Nhà xã hội chủ nghĩa hài hòa cái con mẹ mày!”

“Cô, cô nói gì thế!” Diệp Thanh Dương cả kinh nói:” Chúng ta đều là người thừa kế tư tưởng xã hội chủ nghĩa, phải ching tay xây dựng chủ nghĩa xã hội hài hòa.”

Cậu vừa nói vừa nhảy đến đứng trước cái ti vi:” Cô nói như vậy sẽ làm tổn thương trái tim của giáo viên triết học chả con đó.”

“Tao quản giáo viên triết học của mày làm gì? Tao đánh chết mày!”

Diệp Hồng cầm chổi đánh xuống một phát, Diệp Thanh Dương nháy mắt vọt sang bên cạnh.

“Rầm” một tiếng, ti vi trúng một gậy, màn hình lập tức vỡ vụn.

Diệp Hồng:?!!

Diệp Hồng sợ đến mức trợn trừng mắt, ngơ ngác đứng trước cái ti vi.

Diệp Thanh Dương thêm dầu vào lửa:” Cô, sao cô lại đánh hỏng ti vi rồi! Cái vi ti này cũng phải mấy nghìn nhân dân tệ, sao cô có thể đánh hỏng như vậy chứ. Cô đánh con là được rồi, đánh ti vi làm gì, lát nữa chú về thấy ti vi thế này thì phải làm sao, con thật sự đau lòng thay mọi người, hức hức hức ~”

Diệp Hồng:…

Diệp Hồng nghiến răng nghiến lợi:” Mày còn mặt mũi mà nói à! Mày không chạy thì tao đánh vào ti vi làm sao được! Thành sự không có bại sự có thừa, mày đúng là phá gia chi tử!”

Diệp Thanh Dương nghe vậy lại nước mắt doanh tròng, quả nhiên thập phần xấu hổ:” Con sai rồi, con không né, cô đánh con đi, con để cô đánh.”

“Được được được.” Diệp Hồng chỉ vào cậu, “Vậy mày ngoan ngoãn đứng ra đằng kia cho tao! Không được phép nhúc nhích. “

Diệp Thanh Dương ngoan ngoãn gật đầu, thuần khiết đáng thương như bé thỏ con.

“Con không nhúc nhích. Con chỉ hy vọng cô đánh con, có thể bớt giận, sau đó cho con chút tiền tiêu vặt.”

Diệp Hồng nở nụ cười, lừa dối nói:” Yên tâm, chờ cô xả giận xong cô sẽ cho mày tiền.”

“Vâng.” Diệp Thanh Dương nhắm hai mắt lại.

Diệp Hồng thấy vậy, cầm chổi đánh tới.

Kết quả chổi còn chưa chạm đến, Diệp Thanh Dương đã trốn qua một bên.

Một tiếp “bốp” vang lên, khay trà bằng thủy tinh bị đánh vỡ một góc, bể tung tóe, bình an ra đi.

Diệp Hồng:!!!

Hai mắt Diệp Hồng tối sầm, suýt chút nữa không nhìn rõ trắng đen trước mặt.

Diệp Thanh Dương nhỏ giọng mở miệng như một con chim cút:” Xin lỗi cô, là phản xạ có điều kiện, con không cố ý.”

“Mày cố ý!” Diệp Hồng nhìn cậu, thở hổn hển:” Diệp Thanh Dương, mày không làm tao tức chết mày không cam lòng đúng không?”

“Tất nhiên không phải.” Diệp Thanh Dương hai mắt chân thành:” Con chỉ là phản xạ có điều kiện thôi, sao con lại nhẫn tâm làm cô tức giận chứ? Cô là cô ruột yêu quý của con mà!”

“Được, mày đứng đó, đứng yên đừng nhúc nhích. “

Diệp Hồng tiến lên bắt được cậu, vung chổi lên chuẩn bị đánh.

Diệp Thanh Dương một tay nắm lấy chổi của bà ta:” Cô ơi, đánh vào người con, đau trong tim cô đó!”

Diệp Hồng giật giật, không rút ra được:” Mày buông ra.”

“Cô, con biết, thật ra cô không nỡ đánh con, cho nên mới nhiều lần đánh ra chỗ khác.”

Diệp Hồng giận quá mà cười:” Đúng là tao không nỡ, nhưng mày ba ngày không ăn đòn có khi còn dám nhảy lên mái nhà lật ngói, cho nên phải đánh.”

Diệp Thanh Dương tiến lên một bước, giả vờ mạnh mẽ giẫm lên chân Diệp Hồng.

Diệp Hồng đi dép lê, còn không mang tất, lâm tức kêu lên, tay cũng thả lỏng cây chổi:” Chân của tôi!”

Diệp Thanh Dương thừa cơ đoạt lấy cây chổi, lui về sau một bước, kinh ngạc nói:” Xin lỗi cô, con không cố ý, con chỉ là quá khẩn trương, cô không sao chứ?”

Diệp Hồng giơ tay định đánh cậu.

Diệp Thanh Dương né một bước, rưng rưng nhìn bà ta:” Con biết, cô đến cùng vẫn thương con, không nỡ đánh con. Nếu đánh vào người con cô cũng đau lòng, con không chịu nổi cô phải đau lòng, cô cũng không nỡ đánh còn, vậy chi bằng… đánh vào người cô đau trong lòng con đi.”

Diệp Hồng:???

Diệp Thanh Dương nhìn bà ta, trong mắt tràn đầy tình cảm:” Con hiểu, đây gọi là thay con chịu tội, con không dạy, là lỗi của cha mẹ, chỉ là cha mẹ con mất rồi, cho nên cô mới chịu thay cha con, dùng cách này làm con đau lòng mà trở nên hiểu chuyện.”

“Con đều hiểu! Cô vất vả rồi!”

Diệp Thanh Dương nói xong, rưng rưng giơ chổi lên, đánh về phía Diệp Hồng.

Diệp Hồng quả thật không hiểu mọi chuyện sao lại phát triển đến nước này!

Bà ta nhìn Diệp Thanh Dương, trong mắt đầy kinh ngạc, mãi tới khi cái chổi trong tay Diệp Thanh Dương đánh vào người, bà ta mới kêu đau một tiếng, phản ứng lại:” Diệp Thanh Dương mày làm gì vậy, mày điên rồi à?”

Diệp Thanh Dương bi thương nhìn bà ta, trong mắt ngập nước, động tác trên tay lại không ngừng, càng đánh càng nhanh.

“Cô, con có lỗi với cô, con đã từng tuổi này rồi mà cô vẫn phải chịu thay con, con thật sự rất đau lòng, hức hức hức ~ “

Diệp Hồng thò tay muốn cướp cây chổi trong tay cậu, bất thình lình bị đánh một cái, lập tức thu tay về, tránh né.

“Nghịch tử, cháu mà lại dám đánh cô, mày muốn lên trời rồi có phải không?”

“Con cũng không muốn.” Giọng Diệp Thanh Dương mang theo nức nở:” Đánh vào người cô, đau trong lòng con! Thế nhưng con không còn cách nào, hức hức hức, cuối cùng con cũng hiểu, Gia Cát Lượng rơi nước mắt chém Mã Tắc có bao nhiêu đau thương cùng bất đắc dĩ, trái tim con đau quá cô ơi.”

Diệp Hồng quả thực bị cậu làm cho tức chết.

Bà ta thấy phòng ngủ của mình cách đó không xa, lập tức quay người chạy vào.

Diệp Thanh Dương đuổi theo đánh vào mông bà ta mấy cái, mông có nhiều thịt, đánh cũng chưa chắc sẽ để lại vết tích, mà người khác  cũng không nhìn thấy được, không làm ảnh hưởng cậu bán thảm.

Cậu thấy Diệp Hồng chạy vào phòng, lúc này mới cười cười, cầm lấy cặp sách của mình, lớn tiếng hô về phía cánh cửa:” Cô ơi, bây giờ con đã hiểu nỗi khổ tâm của cô rồi, cô đã giáo dục thành công! Để trừng phạt bản thân mình, con quyết định đóng cửa sám hối, tối nay không ăn cơm! Con đi sám hối ngay bây giờ đây!”

Cậu nói xong, xoay người đi về phía phòng của Vương Tuệ, đẩy cửa, bước vào.

Phòng Vương Tuệ không khóa, sáng nay cậu đã phát hiện ra điều này.

Diệp Thanh Dương khóa cửa, mở tủ lấy một chai sữa bò Phúc Tử, cầm một bịch bánh quy, thảnh thơi bắt đầu ăn.

Giường lò xo trên gác xép, những bức ảnh trong điện thoại nguyên chủ, có có tờ giấy ghi chú của Diệp Hồng, cuốn sách bị xé nát, cũng có thể trở thành vật chứng Diệp Hồng đối xử với cậu không tốt.

Bà lão ở phòng 802, là nhân chứng Diệp Hồng không đối xử tử tế với cậu.

Có nhân chứng vật chứng, chờ cậu thành niên rồi, nhất định sẽ đòi lại căn nhà, đuổi cả gia đình Diệp Hồng đi, những người khác cũng không thể nói gì.

Diệp Thanh Dương rất hài lòng, cậu không chỉ muốn đòi lại căn nhà mà còn muốn sau khi đòi lại nhà tất cả mọi người đều đứng về phía cậu.

Cậu rất không muốn nghe thấy cái gì mà:

…. Thanh Dương à, cô cháu chăm sóc cháu nhiều năm như vậy, sao cháu có thể đuổi cô cháu đi được chứ?

…. Nhiều năm như thế không có công lao cũng có phiền muộn, đứa trẻ này là bạch nhãn lang sao?

Những thứ như vậy.

Diệp Hồng không phải rất sĩ diện hão sao?

Vậy cậu nhất định phải xé lớp mặt nạ này chả bà ta ra, không chỉ muốn bà ta phải cút đi, mà còn muốn bà ta bị người người đuổi cút đi!

Diệp Thanh Dương nghĩ như thế, tâm tình sung sướng xé một gói bánh mì.

Đợi đến khi Diệp Hồng nghe bên ngoài không có động tĩnh, mở cửa ra ngoài, lúc này mới phát hiện không thấy Diệp Thanh Dương đâu.

Lại nhớ đến cậu nói muốn đóng cửa sám hối, đi tới trước cửa chống trộm nhìn xem, cũng không thấy ai.

“Diệp Thanh Dương? ” Diệp Hồng gọi:” Mày ở đâu?”

“Con đang đóng cửa sám hối. “

Diệp Hồng nghe thất âm thanh vậy mà lại từ phòng Vương Tuệ truyền tới, sợ hết hồn, đi đến vặn chốt cửa, nhưng không thể mở ra.

“Mở cửa! ” Diệp Hồng đập đập cửa.

Diệp Thanh Dương uống sữa bò, bình tĩnh nói:” Cô ơi, con chưa rửa sạch tội nghiệt trên người mình con sẽ không ra ngoài.’

“Đây mà phòng của chị mày! Không phải phòng của mày!” Diệp Hồng kêu.

Diệp Thanh Dương vẫn hết sức bình tĩnh:” Đều là người một nhà, còn chia ông tôi làm gì.”

“Mày mở cửa ra cho tao!”

“A di đà phật, thí chủ, ngài vẫn nên thôi đi.”

Diệp Hồng tức giận không ngừng đập cửa, nhưng Diệp Thanh Dương vẫn hồn nhiên không thèm để ý.

Bà ta đang lo Vương Tuệ sẽ về nhà.

Vương Tuệ vừa vào cửa đã thấy tình cảnh như thế, nghi ngờ hỏi:” Làm sao vậy?”

“Diệp Thanh Dương vào phòng của con không chịu ra.”

“Tại sao?” Vương Tuệ không hiểu.

“Nó nói muốn đóng cửa sám hối. “

Vương Tuệ:???

Vương Tuệ đi tới gõ cửa một cái:” Diệp Thanh Dương mày đi ra cho tao, ai cho phép mày vào phòng của tao, đi ra!”

Diệp Thanh Dương dùng tuyệt chiêu khóc nức nở của mình nói:” Không được đâu chị ơi, em không dám, em sợ cô sẽ đánh em.”

Diệp Hồng tức giận suýt chút nữa giơ chân đạp cửa.

Ai đánh ai???

Ai đánh ai!!!

Chẳng lẽ không phải thằng bất hiếu Diệp Thanh Dương này đánh bà ta sao?

Lưng bà ta đến giờ vẫn còn đau đây!

“Mày nói láo!” Diệp Hồng cả giận nói.

Vương Tuệ hồn nhiên không để ý giữa Diệp Hồng và Diệp Thanh Dương xảy ra chuyện gì, chị ta chỉ muốn lấy lại phòng ngủ của mình:” Mẹ tao đánh mày, mày cũng không thể cướp phòng của tao chứ! Mày ra đây cho tao!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN