Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào - Chương 5: Thổi một hơi lên mắt Lục Cảnh Trừng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào


Chương 5: Thổi một hơi lên mắt Lục Cảnh Trừng


“Cái này…” Anh thợ học việc nhìn Diệp Thanh Dương, lại nhìn về phía Lục Cảnh Trừng do dự nói:” Cậu ấy có làm được không? Anh bạn nhỏ, cậu vẫn nên chọn nhân viên chuyên nghiệp ở chỗ bọn anh đi, anh đảm bảo tay nghề đỉnh nhất, tạo hình thời thượng nhất, dùng thẻ học sinh còn được ưu đãi đến 90% đấy.”

Diệp Thanh Dương vừa sấy tóc cho Lục Cảnh Trừng vừa bình tĩnh nói:

“Anh không hiểu đâu, thiếu gia nhà chúng tôi từ trước tới nay đều có nhà tạo mẫu tóc riêng, hôm nay thiếu gia muốn trải nghiệm cuộc sống bình thường một chút, cho nên mới đến đây gội đầu. Gội đầu là chuyện nhỏ, cắt tóc là chuyện lớn, nếu nhân viên của các anh cắt hỏng tóc của thiếu gia, đến lúc đó không chỉ có các anh gặp xui xẻo, mà công ty bảo hiểm cũng gặp xui xẻo theo.”

Lục Cảnh Trừng:…

Lục Cảnh Trừng cảm thấy hắn sắp ngồi không yên.

Diệp Thanh Dương điên rồi à? Đây là đang nói tiếng người sao?

Anh thợ học việc không hiểu hỏi:” Công ty bảo hiểm?”

“Tóc của thiếu gia nhà chúng tôi đã được mua bảo hiểm rồi, nếu tóc bị hư tổn dù chỉ một chút công ty bảo hiểu cũng phải bồi thường đến mấy trăm ngàn đấy.” Diệp Thanh Dương vẻ mặt lạnh nhạt:” Chắc anh cũng nhìn ra, thiếu gia nhà chúng tôi không phải người bình thường.”

Lục • không phải người bình thường • Cảnh Trừng:….

Lục Cảnh Trừng cảm thấy hiện tại hắn thật sự không phải là một người bình thường mà là một tên Jack Sue hàng thật giá thật còn sống sờ sờ.

Còn mua bảo hiểm tóc!

Lông mi không phải cũng nên được mua bảo hiểm sao?!

“Cậu đủ rồi đó!” Lục Cảnh Trừng cắn răng thấp giọng nói.

Diệp Thanh Dương hết sức phối hợp:” Vâng thiếu gia, tôi biết rồi.”

Cậu nói xong vẫn còn muốn diễn tiếp:” Xin lỗi thiếu gia, tôi không nên nói chuyện này ra, là tôi nhất thời sơ sẩy.”

Lục Cảnh Trừng:…

Lục Cảnh Trừng cảm thấy từ nay cho đến hết đời hắn sẽ không đến tiệm cắt tóc này một lần nào nữa.

Anh thợ học việc nhìn mặt Lục Cảnh Trừng, lại nhìn chiếc đồng hồ mang nhãn hiệu đắt tiền trên tay hắn, dưới chân mang giày chơi bóng bản limited, chỉ cảm thấy cậu học sinh trước mặt thật sự rất có tiền, khí chất cũng rất tốt.

Trường cấp ba Nhất Trung đúng là ngoạ hổ tàng long, với tư cách trường trọng điểm của tỉnh, người giàu có trong trường chỉ nhiều chứ không ít.

Anh thợ học việc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thanh Dương, càng không thể nghi ngờ lời giải thích bao biện của cậu vừa rồi là giả, quyết định án binh bất động, âm thầm quan sát.

Lục Cảnh Trừng thấy anh thợ học việc vừa gội đầu cho mình vậy mà lại không hỏi gì thêm nữa, cảm thấy tim mình ngày càng mệt mỏi.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại cả vạn lần, tại sai khi đó hắn lại đồng ý để Diệp Thanh Dương cắt tóc mái cho mình? Hắn điên rồi sao?!

Hối hận, trong lòng bây giờ chỉ còn hai chữ hối hận!

Quá hối hận!

Diệp Thanh Dương sấy tóc xong, lúc này mới cầm kéo lên, đi tới trước mặt Lục Cảnh Trừng.

Lục Cảnh Trừng vẫn còn hoài nghi kĩ thuật của cậu, không tự chủ được lui đầu về phía sau, ánh mắt hết sức nghiêm nghị.

Diệp Thanh Dương cười nói:” Thiếu gia, trước tiên cậu có thể nhắm mặt lại được không?”

Con mẹ nó cậu ta diễn đến nghiện luôn rồi… Lục Cảnh Trừng âm thầm chửi thề trong lòng.

Nhưng mà hắn thật sự không dám nhìn kĩ thuật cắt tóc mái của Diệp Thanh Dương, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, trong lòng âm thầm nhủ với chính mình sớm cắt sớm siêu sinh.

Nếu Diệp Thanh Dương dám phá hủy kiểu tóc của hắn, hắn sẽ cạo đầu cậu thành kiểu âm dương bất địa trung hải*.

*Kiểu đầu cạo trọc một nửa hoặc chỉ để lại một ít tóc như đàn ông thời Mãn Thanh hoặc các Samurai của Nhật Bản.

Hắn còn chưa biết mình đang đối mặt với nguy cơ trở thành địa trung hải trước cả Diệp Thanh Dương thì cậu đã cầm kéo lên, kề sát vào tóc hắn.

Tóc Lục Cảnh Trừng rất mềm, lúc Diệp Thanh Dương sấy tóc cho hắn đã phát hiện ra, chẳng giống tính cách bề ngoài của hắn tí nào, có lẽ là giống tính cách nội tâm hơn.

Cậu cắt rất chậm rãi, thỉnh thoảng còn cúi đầu quan sát Lục Cảnh Trừng, chỉ cảm thấy đối phương ngồi nhắm mắt yên lặng như vậy nhìn qua rất ngoan ngoãn nghe lời.

Dung mạo của bản thân hắn đã rất dễ nhìn, đường cong sắc bén, khuôn mặt tuấn mỹ, chỉ là thường ngày hai trừng mắt mang theo mấy phần hung dữ.

Khi nhắm mắt, lại có vẻ đẹp tinh xảo của thiếu niên.

Thật không hổ là nam chính, phần mềm phần cứng đều không tệ.

Diệp Thanh Dương đang cắt thì ông chủ đi tới, thấy cậu cắt tóc cho khách hàng của mình, đầu óc quả thực có chút mơ hồ.

Ông chủ cau mày một lát, không tự chủ gật gật đầu.

Đợi đường kéo cuối cùng của Diệp Thanh Dương kết thúc, ông chủ không kìm lòng được thở dài nói:” Không tệ, cậu nhóc, kĩ thuật rất tốt.”

Lục Cảnh Trừng thấy động tác của cậu đã dừng, lại nghe ông chủ nói thế, hỏi:” Cắt xong rồi à?”

“Ừm.”

Lục Cảnh Trừng lúc này mới mở hai mắt ra.

Nhưng mắt vừa mới mở đã thấy Diệp Thanh Dương cầm một cái bàn chải lại gần.

Lục Cảnh Trừng không khỏi lui về phía sau, Diệp Thanh Dương lên tiếng:” Đừng nhúc nhích.”

“Tại sao?”

Diệp Thanh Dương nở nụ cười:” Trên mặt cậu còn có tóc vụn đấy, cậu không thấy ngứa à?”

Lục Cảnh Trừng không động đậy nữa.

Diệp Thanh Dương dùng bản chải giúp hắn dọn dẹp tóc vụn trên mặt.

Lục Cảnh Trừng cảm nhận được hô hấp của cậu gần trong gang tấc, đôi mắt không tự chủ được nhìn cậu chằm chằm.

Còn rất trắng, trong lòng hắn thầm nghĩ, nhìn gần cũng rất đẹp.

Lục Cảnh Trừng không khỏi có chút không được tự nhiên, lập tức chuyển ánh mắt đi bơi khác, nhìn gương, nhìn dụng cụ cắt tóc trên bàn.

“Nhắm mắt.” Diệp Thanh Dương thấp giọng nói.

“Tại sao phải nhắm?”

Lục Cảnh Trừng vừa càu nhàu vừa nhắm mắt lại.

Diệp Thanh Dương quét một vòng quanh mí mắt hắn, giải thích:” Sợ mí mắt cậu cũng có tóc vụn thôi mà.”

Cuối cùng còn muốn đùa dai thổi một hơi lên mắt Lục Cảnh Trừng, nhìn hắn lập tức nhắm mắt càng chặt hơn, Diệp Thanh Dương không nhịn được cười cười, cười đủ rồi mới nhẹ giong nói:” Xong.”

Lục Cảnh Trừng mở mắt, đẩy cậu ra, đến sou gương.

Tóc mái không dài cũng không ngắn, nhẹ nhàng thoải mái hơn trước kia nhiều, quả thật là không chắn tầm mắt nữa, thật sự cũng không tệ lắm.

“Tạm được.” Lục Cảnh Trừng đánh giá.

Diệp Thanh Dương giúp hắn tháo khăn choàng khi cắt tóc, treo lên thành ghế.

Thừa cơ lấy lòng nói:” Đó là vì thiếu gia rất đẹp trai, để kiểu tóc nào cũng ưa nhìn.”

Lục Cảnh Trừng liếc cậu một cái, đến trước mặt ông chủ trả tiền.

Ông chủ nhìn kiểu tóc của hắn, xác nhận hắn thật sự chỉ gội đầu, cũng chỉ thu tiền gội đầu thôi.

Chẳng qua…

Ông chủ nhìn về phía Diệp Thanh Dương:” Cậu nhóc, kĩ thuật của cậu không tệ, có muốn tới đây là part-time không?”

Hai mắt Diệp Thanh Dương sáng ngời, có chứ, nhất định là có!

“Lương tính thế nào?” Diệp Thanh Dương trực tiếp hỏi.

Lục Cảnh Trừng vừa mới trả tiền xong đã nghe thấy lời này, khó tin quay đầu lại nhìn cậu, chỉ thấy Diệp Thanh Dưong rất nóng lòng muốn thử.

Không phải mới nói đặc biệt mua kéo vì hắn, chỉ muốn cắt tóc cho hắn sao?

Tại sao mới nháy mắt đã muốn cắt tóc cho người khác, làm Tony của người khác rồi?!

Lục Cảnh Trừng tức giận:” Ai cho cậu làm part-time?”

Diệp Thanh Dương không hiểu ngẩng đầu:” Không được sao?”

“Không được.”

Hừ, Diệp Thanh Dưong có chút tiếc hận nhìn hắn:” Thiếu gia thật nghiêm khắc quá đi~”

Lục Cảnh Trừng hừ một tiếng, kéo cậu ra khỏi tiệm cắt tóc.

Chỉ để lại chủ tiệm mặt đầy khó hiểu nhìn về phía anh thợ học việc của mình:” Hai người đó có quan hệ gì vậy?”

Anh thợ học việc suy nghĩ một lát, đắn đo trả lời:”Chắc là thư đồng*?”

*Đứa trẻ giúp việc dọn dẹp quét tước trong phòng đọc sách.

“Thư đồng?”

“Không phải đứa bé cắt tóc gọi đứa bé kia là thiếu gia sao?”

Chủ tiệm khiếp sợ:” Thời đại xã hội chủ nghĩa rồi vậy mà vẫn còn tàn dư phong kiến thế này ư? Tư bản chủ nghĩa quá tàn ác!”

Anh thợ học việc yên lặng nhìn chủ tiệm, trong lòng thầm mắng: Ông chủ, ông cũng là tư bản chủ nghĩa đấy thôi. Chèn ép tôi! Bóc lột tôi! A, tư bản chủ nghĩa quá tàn ác!

Diệp Thanh Dương bị Lục Cảnh Trừng lôi ra khỏi tiệm cắt tóc, vẫn chưa từ bỏ ý định, giãy giụa:” Thật sự không thể được sao? Tôi cảm thấy công việc part-time này rất hợp với tôi.”

“Hợp chỗ nào?” Lục Cảnh Trừng nhìn cậu:” Cậu là học sinh, đi làm part-time vào lúc này sẽ không có thời gian học tập.”

Lục Cảnh Trừng nói tới đây mới nhớ ra thành tích của cậu:” Cậu còn không nhìn thành tích của cậu xem, còn kém hơn cả tôi!”

Diệp Thanh Dương rất bình tĩnh, thành tích không phải là vấn đề, nếu không phải cậu vừa mới xuyên qua thì muốn bao nhiêu điểm cậu đều có thể thi được bằng ấy điểm.

Nhưng tiền lại là một vấn đề lớn, việc cấp bách hiện giờ là cậu không có tiền…

“Tôi không thể không kiếm tiền.” Diệp Thanh Dương nói lý:” Cậu xem, hôm nay tôi còn nợ cậu hai mươi đồng đấy, tôi vẫn chưa biết trả thế nào đây, cho nên tôi phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.”

Lục Cảnh Trừng nghi hoặc:” Cha mẹ cậu không cho cậu tiền sao?”

“Cha mẹ tôi mất rồi.” Diệp Thanh Dương bình tĩnh nói:” Mất từ mấy năm trước…”

Lục Cảnh Trừng:…

Lục Cảnh Trừng không ngờ sẽ nhận được đáp án này, nhất thời có chút lúng túng.

Hắn trầm mặc một lát nhỏ giọng xin lỗi:” Xin lỗi, tôi không biết.”

“Không sao.” Diệp Thanh Dương nhân cơ hội khuyên nhủ:” Cho nên bây giờ tôi không có nguồn lực kinh tế nào cả, đi làm part-time rất tốt mà.”

Lục Cảnh Trừng không đồng ý:” Nếu cậu không có tiền, cậu có thể mượn tôi.”

“Tôi đã mượn cậu hai mươi đồng rồi.”

“Vậy tôi cũng không ngại cho cậu mượn thêm nhiều hơn mấy số 0.” Lục Cảnh Trừng tức giận nói.

Diệp Thanh Dương:… Đây đúng thật là rất hào phóng…

“Nhưng tôi muốn tự mình kiếm tiền bằng hai bàn tay này.”

“Sau này cậu cât tóc cho tôi, tôi trả lương cho cậu.”

“Sao tôi có thể lấy tiền của cậu, tôi lấy tiền của người khác còn tạm được. Tôi cắt cho họ càng nhiều thì kiếm được càng nhiều, đúng không nào?”

Cậu còn muốn cắt “càng nhiều”?!

Lục Cảnh Trừng quả thật bị cậu làm cho tức chết, không phải đã nói đặc biệt mua kéo vì hắn sao?

Tại sao còn muốn cắt tóc cho người khác, lại còn muốn cắt “càng nhiều”?

Thủy tính dương hoa!*

*Thành ngữ ý nói lòng người dễ thay đổi

Sớm ba chiều bốn!

Nay Tần mai Sở!

Ăn bữa hôm lo bữa mai!

“Dù sao tôi cũng không đồng ý, công việc part-time này không được, đây là cây kéo cậu đặc biệt mua cho tôi đúng không? Tôi tịch thu, sau này chỉ khi cắt tóc cho tôi mới được dùng.”

Hắn nói xong lại nghĩ đến Diệp Thanh Dương cũng có lúc cần đến kéo, bổ sung:” Đương nhiên khi nào cậu tự cắt cho mình cũng có thể dùng.”

Diệp Thanh Dương:…

Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, cân nhắc từng câu từng chữ nói:” Vậy tôi đổi sang cây kéo khác…”

Lục Cảnh Trừng quả thật đã bị cậu chọc cho tức muốn ngất luôn!

“Còn ai đáng để cậu mua một cây kéo nữa hả, cậu nói đi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN