Giết Người Đưa Thư
Chương 56
Jace ngồi trên ghế ở tầng thượng của gia đình Chen, nhìn Tyler và ông Chen chơi đùa với những chiếc ô tô điều khiển từ xa. Hai ông cháu vừa điều khiển xe vừa cười toe toét và nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung Quốc trong khi những chiếc xe lượn vèo vèo xung quanh. Lần đầu tiên một nụ cười thanh thản nở trên gương mặt Jace.
Đó là một sáng thứ Bảy hoàn hảo. Ánh mặt trời ấm áp và nó cảm thấy thật khỏe khoắn. Sau vài ngày nghỉ ngơi, những cơn đau dần biến mất và nó cũng cảm thấy bớt căng thẳng. Giờ thì nó thấy những cực nhọc trong đời nó chẳng đáng gì kể từ sau khi nhận rõ rằng sống ở trên đời đã là sự may mắn.
Parker đưa Jace đến Phòng Cướp của – Giết người ở Trung tâm Parker từ hôm trước để nó tường thuật lại tất cả những gì đã diễn ra trong những ngày dài vừa qua. Jace không muốn đi bởi sự sợ hãi và nghi ngờ trước kia vẫn còn bám riết lấy nó. Nó gần như nín thở trong suốt toàn bộ thời gian ấy, chờ đợi người ta hỏi nó về Tyler và gia đình nhà Chen, nhưng chuyện đó đã không xảy ra.
Parker nói với nó rằng cảnh sát sẽ không quan tâm đến đời tư của nó. Phòng cảnh sát Los Angeles đã quá thừa thãi các loại chương trình nghị sự rồi nên sẽ không quan tâm tới những dịch vụ xã hội nữa. Còn các cơ quan dịch vụ xã hội cũng quá bận rộn với đủ thứ rắc rối nên cũng chẳng sức đâu đi đánh hơi xung quanh phòng cảnh sát Los Angeles. Hệ thống vẫn đang vận hành hàng ngày như thế. Thêm vào đó, Parker cũng nói rằng nếu đúng là Jace đã mười chín hoặc hai mốt tuổi, hoặc cho dù nó có định nói với người ta rằng nó bao nhiêu tuổi thì về mặt pháp lí nó đã là người trưởng thành và có quyền giám hộ em trai.
Nội dung cuộc phỏng vấn sẽ rất trọng tâm và thu hẹp. Chuyện gì đã xảy ra và xảy ra khi nào. Chỉ nói duy nhất sự thật mà thôi.
Parker ở bên cạnh nó trong suốt khoảng thời gian ấy, cũng hỏi nó vài câu và thỉnh thoảng xen vào những câu chuyện hài hước giúp nó giữ được bình tĩnh và tập trung. Parker là người tốt, kiểu người mà Jace nghĩ rằng nó có thể quen biết và đặt niềm tin.
Sau đó Parker đưa nó đi ăn trưa và tóm tắt cho nó về vụ án. Eddie Davis bị buộc tội giết bốn người mà đầu tiên là được thuê giết Tricia Crowne-Cole. Trò chơi tội ác một người điều khiển, với nhiên liệu là lòng tham và niềm vui khi cướp đi mạng sống của người khác.
Sự thật là ba mạng sống, trong đó bao gồm cả Eta lẽ ra đã có thể được giữ lại nếu như gã trợ lý của công tố viên Anthony Giradello bắt giữ Eddie Davis ngay sau khi Abby Lowell gọi điện và tiết lộ sự liên quan của Davis tới vụ án mạng của nhà Crowne.
Một cuộc điều tra đang được tiến hành.
Điều quan trọng nhất đối với Jace là tất cả đã ở lại phía sau và cái gia đình chắp vá nhỏ bé của nó được an toàn. Gia đình – nó yêu âm thanh ấy. Nó cho rằng có lẽ nó cũng nên giãi bày ý nghĩ đó.
Sau này nó sẽ làm gì, nó không dám chắc. Xương sườn gãy và những vết thương khác sẽ khiến nó phải nằm im trong vài ngày. Nó sẽ không quay lại nghề đưa thư nữa. Tyler sẽ không thể chịu được sự căng thẳng khi cứ phải suốt ngày lo lắng liệu có phải anh nó đang chạy trên phố hay bị một kẻ nào đó giống như Eddie Davis đuổi theo hay không.
Jace lẽ ra nên lo lắng cho tương lai, nhưng giây phút này nó cảm thấy thật toại nguyện khi được nhìn thằng em trai nhỏ bé được sống như một đứa trẻ. Nó toại nguyện khi nghĩ rằng chúng đã có một mái nhà, một gia đình và biết rằng gia đình không cần chung dòng máu mà chỉ cần chung nhịp đập trái tim.
Chiếc xe đua Jag màu xanh lá cây của Parker rẽ vào con ngõ và dừng ở phía sau nhà Chen, nơi chiếc Mini Cooper của bà Chen đã từng đỗ khi lần đầu tiên anh đến đây. Bà Chen bước ra khỏi văn phòng với chiếc áo cổ chui bằng lụa đen và quần vải cotton trắng tinh, mái tóc vấn gọn gàng.
– Anh định thay xe cho tôi đấy à, thám tử Parker? – Bà nói với một nụ cười hóm hỉnh. – Anh tốt thật đấy.
– Tôi sẽ thay chiếc xe của bà, bà Chen. – Anh nói.
– Và khi nào điều kì diệu đó sẽ xảy ra? Đến khi tôi già bằng bố chồng tôi và mắt mờ đến nỗi không thể lái xe đi trên đường được nữa phải không?
– Ngày hôm nay. – Anh hứa. – Cảnh sát Hollywood đã xong việc với chiếc xe của bà. Đích thân tôi đã gọi điện yêu cầu họ hôm nay phải đưa nó đến trả cho bà.
Bà vờ bĩu môi.
– Nhưng giờ tôi lại thích chiếc xe này hơn. Anh có muốn đổi không?
Parker bật cười.
– Bà thật biết thưởng thức những thứ có giá trị, bà Chen.
– Tất nhiên rồi. – Đôi mắt đen của bà long lanh. – Sở thích của tôi rất đơn giản, ngài thám tử ạ. Tôi chỉ thích những thứ tốt nhất.
– Vậy thì bà sẽ nói đồng ý chứ nếu tôi muốn bà làm bạn gái của tôi?
Hai gò má bà ửng hồng.
– Tôi sẽ không nói điều đó… cho đến khi anh chở tôi đi một vòng bằng chiếc xe kia.
Parker vòng tay quanh người bà và ôm thật chặt. Bà chống cự lại và nói líu lo bằng tiếng Trung Quốc. Nhưng khi anh đứng lùi lại thì bà đỏ mặt và mỉm cười e lệ như một nữ sinh trung học.
– Hôm nào tôi sẽ lái xe đưa bà ra bãi biển. – Anh hứa. – Chúng ta sẽ ăn trưa và tôi sẽ tấn công bà bằng rượu và sự quyến rũ. Bà biết là tôi có thừa sự quyến rũ mà.
Bà liếc nhìn anh.
– Dứt khoát là anh có thừa một điều gì đó, thám tử Parker.
– Chú Kev.
Giọng Tyler vọng xuống từ tầng mái. Chỉ nửa giây sau đã thấy thằng bé chạy ào ra cửa.
– Ôi, xe đẹp quá.
– Cháu thấy thế à? – Parker nói. – Chú đến để đưa cháu và anh trai đi một vòng đây.
– Tuyệt vời.
Mười phút sau họ đã ở trên đường, chiếc Jag lao như bay, gió lùa vào tóc họ, Tyler và Jace ngồi trên ghế, dùng chung một thắt lưng an toàn.
– Thế này không phải là phạm luật sao? – Tyler hét to.
Parker liếc nó thật nhanh.
– Cháu là ai vậy? Cảnh sát à?
– À há. Giờ cháu có một chiếc huy hiệu rồi mà.
Parker đã tặng thằng nhóc một chiếc huy hiệu thám tử danh dự vì đã góp công trong buổi tối mà họ tóm Eddie Davis.
Anh nhận ra rằng mình rất thích đóng vai một người chú. Tyler Damon là một thằng nhỏ tuyệt vời. Và Jace cũng vậy. Ngoan và dũng cảm. Nghĩ đến cuộc sống khắc nghiệt mà hai đứa từng trải qua mới thấy chúng thật đáng kinh ngạc.
Parker nghĩ rằng Jace sinh ra đã là một đứa trẻ trưởng thành. Ở tuổi mười chín mà nó ý thức được về nghĩa vụ và trách nhiệm của mình hơn chín mươi phần trăm những người mà Parker biết. Jace dành cuộc đời của nó để nuôi nấng và bảo vệ đứa em trai, làm bất kì điều gì có thể để Tyler có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nó làm một lúc hai công việc rồi lại bắt tàu đến trường Pasadena City vài lần một tuần để có được một tấm bằng.
Dường như đối với Parker không ai xứng đáng được gặp những điều may mắn hơn Jace Damon. Và anh định sẽ làm điều đó cho nó.
Anh lái chiếc Jag rẽ vào cổng Paramount và dừng lại trước phòng bảo vệ.
– Chào ông Parker. Rất vui được gặp ông.
– Tôi cũng vậy, Bill. Tôi với mấy anh bạn trẻ này đến đây để gặp ông Connors.
– Ông Connors là ai? – Tyler hỏi.
– Một người bạn cũ của chú. – Parker nói. – Matt Connors. Chú làm thêm cho ông ấy.
Jace nhìn anh vẻ nghi ngờ.
– Đạo diễn Matt Connors?
– Biên kịch, đạo diễn, nhà sản xuất. Matt đội rất nhiều loại mũ.
– Chú làm việc gì cho ông ta?
– Chú… cố vấn. – Parker rào đón. – Tối qua chú đã nói chuyện với ông ấy. Ông ấy rất mong được gặp cháu.
– Tại sao ạ?
– Vì cháu có hàng tá chuyện để kể, nhóc ạ. – Parker nói. – Và cháu cũng nên kể câu chuyện đó cho Matt Connors.
Anh đỗ xe và họ chui ra ngoài. Đã được Bill gác cổng thông báo trước, Connors đón họ ngay ở chỗ đậu xe.
Matt Connor có vẻ ngoài ưa nhìn theo kiểu Paul Newman hồi còn trẻ, bốn mươi lăm tuổi. Vẻ điển trai của ông đủ để đứng trước máy quay, nhưng ông cũng đủ thông minh để không làm việc đó. Trong danh sách những người thành đạt ở Hollywood, cái tên Connors không nằm xa những người như Spielberg là mấy.
– Kev Parker, người bạn thất lạc đã lâu của tôi, vị cứu tinh của kịch bản phim. – Connor hoan hỉ ôm lấy Parker rồi lùi lại và nói – Thế những ghi chú chết tiệt của anh về Tội ác đầu tiên đâu rồi?
– Tôi còn bận cứu thành phố khỏi nạn bạo lực và tham nhũng. – Parker nói.
Connor đảo mắt.
– Ôi vậy sao. Đây có phải là trợ lý của anh không? – Ông nhìn Jace và Tyler.
– Trông giống đặc vụ bí mật hơn. – Parker nói – Đây là Jace Damon và cậu em trai Tyler. Tôi đã kể cho anh về hai đứa rồi đấy.
– Đúng rồi – Connors nói và nhìn hai đứa như thể trong đầu ông đang định hình vai diễn cho chúng.
Ba người bắt tay nhau. Jace có vẻ hoài nghi về cuộc gặp này. Tyler thì trợn tròn mắt.
– Bọn cháu có thể xem người ta làm hiệu ứng đặc biệt trên máy tính không ạ? – Tyler hỏi – Cháu đã đọc tất cả về những kỹ thuật mới nhất trong việc dựng hình ảnh đồ họa và…
Thằng nhóc nói liến láu như một cuốn bách khoa toàn thư.
– Tyler có chỉ số IQ 168. – Parker bình luận.
Connors nhướn mày.
– Chà chà. Hơn cả tôi và anh cộng lại.
– Vậy chúng ta sẽ đi xem một vòng chứ ạ? – Jace hỏi. Parker nhận thấy nó đang cố kiềm chế sự háo hức.
Connors dang rộng hai tay.
– Matt Connors, hướng dẫn viên tham quan hân hạnh được phục vụ quý ngài. Chúng ta đi một vòng nào. Chú sẽ cho các cháu xem nơi tất cả những điều kì diệu xảy ra.
Họ rời khỏi bãi đậu xe, hai thằng nhóc đi bên cạnh Parker và Connors. Ánh mặt trời California ngập tràn như dát vàng, thế giới của những giấc mơ đang trải ra trước mắt họ.
– Thế nào Kev, – Connor nói. – anh có gì để kể nào?
Parker đặt một tay lên vai Connors và nói.
– Bạn của tôi, chúng tôi có một câu chuyện cho anh, đổi lấy một khoản hào phóng để giúp cậu bé ăn học cho đến khi tốt nghiệp. Tôi đoán là cậu Jace đây sẽ rất vui lòng kể câu chuyện đó.
Connors gật đầu, quay sang Jace và nói.
– Còn cháu, nhóc? Cháu có thích công việc làm phim không?
Jace sững lại nhìn ông.
– Một bộ phim? Về cháu? Về những chuyện đã xảy ra?
– Đúng vậy. – Connors nói – Chú đã có một tựa đề hoàn hảo. Chúng ta sẽ đặt tên là Giết người đưa thư.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!