Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Chương 1418: Ngoại truyện (681)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
910


Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình


Chương 1418: Ngoại truyện (681)


Phong Lăng lắp bắp: “Đừng ở đây…”

Phong Lăng bị anh làm cho thật sự không còn chút sức nào để mà tức nữa rồi.

“Lão đại… buông em ra… em… không chịu nổi nữa rồi…”

Mãi hồi lâu Phong Lăng vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, Lệ Nam Hành vừa ôm cô vừa vặn dầu gội đầu ra xoa lên tóc cô.

Cả người Phong Lăng không còn chút sức lực nào, cô đã bị anh ấn vào bồn tắm bên cạnh từ lâu, dựa vào đó để mặc anh tắm gội cho mình. Lệ Nam Hành tắm xong lại hôn, Phong Lăng kinh hãi ngước mắt lên nhìn anh.

Cô thật sự mệt lắm rồi…

Lệ Nam Hành lại vẫn thong thả, vừa tỏ ra rất kiên nhẫn tắm cho cô, lại vừa tắm sạch cho mình, sau đó bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường.

Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, nhân lúc Phong Lăng phân tâm, Lệ Nam Hành liền rút mất khăn tắm của cô, rồi lại đè cô xuống.

Trước ánh mắt hung hăng của Phong Lăng, Lệ Nam Hành cúi xuống hôn cô, vừa hôn vừa dịu dàng nói: “Anh yêu em, Phong Lăng…”

Đến cuối cùng, Phong Lăng cũng không biết mình đã mất tri giác từ lúc nào, cô chỉ lờ mờ cảm thấy giường cứ phập phồng lên xuống, người đàn ông lại lau người cho cô, sau đó lại nhấc chân cô lên lau, rồi lại hôn lên trán cô.

Phong Lăng thật sự không chịu đựng nổi, nhắm mắt chìm vào bóng tối.

Sáng sớm hôm sau, một người rất hiếm khi hẹn khám ở nhà như Bác sĩ Yorkser lại gọi điện tới hỏi địa chỉ, sau đó đích thân lái xe tới. Sau khi Lệ Nam Hành xuất viện, cứ ba ngày ông ấy sẽ đến một lần để kiểm tra cho anh.

Thời tiết hôm nay khá đẹp, hiếm khi Phong Lăng ngủ một giấc lâu như vậy, lúc tỉnh dậy, cô mở cửa cho Bác sĩ Yorkser, sau đó thu dọn rồi ra ngoài.

“Đi đâu thế?” Thấy cô ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài, Lệ Nam Hành vừa được Bác sĩ Yorkser đỡ ra ghế sofa ngồi tử tế, nhìn thẳng về phía cô.

“Dù sao ở đây cũng là New York, nhà họ Phong ở đây, em về thăm ông bà, có vấn đề gì không?” Mấy hôm nay Phong Lăng bị người đàn ông này hành nhiều quá khiến cô phát bực, hiếm khi có người ngoài ở đây, cô cũng không tiện xụ mặt.

Nhưng quả thật tạm thời cô không muốn để ý đến tên cầm thú này chút nào, giọng điệu cũng lạnh nhạt hơn.

“Ừ, đi đi, tiện thể cho anh gửi lời hỏi thăm ông bà.” Lệ Nam Hành đánh mắt ra hiệu cho cô.

Phong Lăng coi như không nhìn thấy, quay người đi thẳng.

Đúng là cô có ý định về nhà họ Phong thật, dù sao thì mắt của Lệ Nam Hành cũng đã khỏi, cũng không cần ở lại New York lâu nữa, chắc cũng sắp phải về Los Angeles rồi.

Tuy nhà họ Phong cũng có nhà tổ ở Los Angeles, nhưng cô vẫn phải hỏi ý hai ông bà xem ông bà muốn ở lại New York hay muốn về Los Angeles sống với cô. Chỉ là Phong Lăng cảm thấy hai ông bà lớn tuổi rồi, không tiện đi lại, vẫn phải nghĩ tới các phương diện khác của hai ông bà, cũng cần phải về nhà thảo luận.

Trên đường lái xe về nhà họ Phong, điện thoại của Phong Lăng đổ chuông, cô liếc nhìn số trên màn hình, nghe máy: “Bà nội ạ?”

“Phong Lăng à, giờ cháu đang ở đâu thế?” Không biết tại sao mà giọng của bà cụ Phong trong điện thoại lại hơi nhỏ, nói cũng thận trọng.

Phong Lăng nhạy cảm phát hiện ra có điều gì đó không ổn, cô lái xe chậm lại, tập trung vào cuộc gọi: “Cháu đang trên đường về đây, sao thế ạ? Xảy ra chuyện gì hả bà?”

Bà cụ Phong nói nhỏ, hơi căng thẳng: “Bà với người giúp việc lớn tuổi đưa bé Mạt Mạt ra ngoài chơi, vừa mới tới công viên gần nhà thì cảm thấy đằng sau có một chiếc xe bám theo, giờ bà vào trong công viên rồi, rõ ràng bà vẫn cảm nhận được là sau khi chúng ta xuống xe thì vẫn bị bám theo.”

Phong Lăng nhanh chóng tìm định vị công viên gần nhà họ Phong, đến ngã ba cô vòng xe chuyển hướng rồi mới lái tiếp, tăng tốc, tay còn lại cầm điện thoại, giọng vẫn bình tĩnh: “Bà có biết đối phương nhắm đến ai không?”

“Bà với người giúp việc hai bà già thì có thể bị ai theo dõi chứ? Chắc là nhắm vào thằng bé đấy.” Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Phong Lăng, bà cụ vốn đang hơi sợ hãi và căng thẳng bỗng thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, bà khẽ bảo: “Bà sợ một bà già như bà không có bản lĩnh gì, lỡ mấy người đó tới giằng đứa nhỏ, hai chúng ta không thể bảo vệ được thằng bé…”

“Cháu tới ngay đây.” Phong Lăng nhìn hiển thị chỉ đường chỉ còn cách khu công viên khoảng tầm năm cây số: “Mười phút, mọi người tìm chỗ nào đó đông người chờ cháu, đừng quay đầu lại, đừng để họ phát giác ra điều gì, cứ coi như không biết gì hết.”

“Được, cháu chú ý an toàn, lỡ đám người đó không dễ dây vào…”

“Bà yên tâm, cháu còn khó dây hơn nữa kìa.”

Phong Lăng vừa dứt lời đã dập điện thoại, cô tăng tốc, lao nhanh theo bản đồ chỉ đường như tên rời cung.

Lúc đến công viên, quả thật cũng chỉ vừa qua mười phút đồng hồ. Phong Lăng đỗ xe, cúi đầu nhìn điện thoại, trên đó có tin nhắn bà nội gửi cho cô một phút trước, nhắn hiện tại thằng bé vẫn đang ở cạnh họ, rất an toàn. Sau đó bà lại gửi thêm một tin nhắn nói họ đang ở phía dưới của tòa lâu đài trắng, ở đó có rất nhiều người.

Phong Lăng đi theo hướng bà cô chỉ, vừa đi cô vừa nhanh chóng cởi thả tóc ra, mái tóc buông xõa sau lưng, cô đeo kính râm lên, cởi chiếc áo chống nắng, buộc ngang hông. Trông cô chỉ như một vị khách ăn mặc thời thượng, sẽ không khiến những kẻ kia chú ý tới. Thấy tòa lâu đài trắng ở ngay trước mặt, cô liền đi thẳng về phía đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN