Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi - Phần 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
356


Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi


Phần 46


GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 46
Người ta hỏi điều gì làm cho một cô gái cảm thấy hạnh phúc nhất. Không biết mọi người thế nào nhưng tôi sẽ kể cho bạn nghe. Điều làm tôi hạnh phúc nhất.
-Minh đi ra đây.
Đang giờ học mà cô giáo khuôn mặt căng thẳng đi vào gọi Minh.
-Có chuyện gì đấy.
-Không biết. Đi ra xem đã.
Minh đứng lên, Tôi nhìn theo và lo lắng. Một lát sau cậu ấy về lớp. Khuôn mặt căng thẳng như có chuyện gì muốn giấu tôi.
-Có chuyện gì vậy.
-Không có gì đâu.
-Nói mau.
-Học bài đi. Lát nói.
Tôi ngồi im nhưng lòng bồn chồn. Lũ con gái là chúa tò mò. Không tìm ra câu trả lời. Nhất định trong lòng cắn dứt không yên. Trống vừa tan. Minh đang mải cất đồ. Có lẽ cậu ta quên câu vừa nói với tôi. Tôi túm cả cái cặp. Giật lại.
-Gì đấy.
-Khai mau. Có chuyện gì.
-Không có gì.
-Đi gặp cô giáo mà không có gì.
-À… Là cô giáo bảo tớ đăng ký thi trường nào ấy mà.
-Cái đó cô còn chưa biết sao.
-Uh.
Tôi trừng mắt. Chân gác lên ghế. Đứng như một tên đầu gấu.
-Trán cậu hiện chữ gì biết không.
-Không.
-Nói dối. Đây này.
Tôi đưa tay viết hai chữ nói dối lên trán cậu ta.
-Không khai mau, kiếp này chắc chắn không có kết quả tốt đẹp.
-Vậy khai.
Minh ngây thơ nhìn tôi.
-Phải thế chứ.
-Cô giáo bảo…Cô có đứa cháu gái muốn làm quen.
-Ê…
Minh khúc khích cười. Tôi mặt hầm hầm.
-Đi quen nó đi. Chúc hai người hạnh phúc.
Tôi cầm cặp đi ra khỏi lớp. Con Nga đã đi về, còn mỗi hai đứa tôi lững thững đạp xe. Lần này tôi dỗi, mà không phải, tôi buồn, vì so với Minh. Tôi đâu tài giỏi như cậu ấy. Trong lớp đó. Có hai đứa con gái cũng học giỏi ghê lắm. Có phải sẽ hợp với Minh không.
-Này sao thế.
-Không sao.
-Giận à.
-Ai thèm.
-Ăn kem không?
-Có…
Tôi gật. Minh rẽ vào quán Tạp hóa ven đường mua kem cho tôi.
-Ê chúng mày. Anh kia học giỏi lắm đấy.
Lũ con gái lớp mười chuẩn bị đi học. Đang tụ tập nhìn Minh bàn tán. Chúng đẩy nhau tiến lại làm quen.
-Em Chào anh.
Minh ngẩng lên nhìn.
-Chào bạn.
-Anh ở lớp học sinh giỏi toán đúng không.
-À… À không…
-Anh ý tên là Minh đấy.
-Em ngưỡng mộ anh quá. Anh có thể chia sẻ bí quyết học cho chúng em không.
-Bí quyết để học giỏi đơn giản lắm.
Tất cả quay sang nhìn tôi. Tôi chống chân chống ôm cặp đi vào.
-Muốn học giỏi thì phải có người yêu. Mấy đứa có người yêu chưa.
Minh nhìn tôi tủm tỉm.
-Đừng nghe chị ý trêu. Yêu đương là bỏ học sớm lấy chồng.
Cô chủ quán nói chen vào câu chuyện của chúng tôi.
-Cô thì. Cô không tin cháu sao.
-Chị là…
Mấy đứa trẻ hỏi tôi. Minh không nói gì. Quay sang mua kem cho tôi. Tiện mua thêm cả bim bim mà tôi thích. Mua xong quay sang nói với tôi.
-Về đi, không trêu các em ấy nữa.
Tôi đón cây kem đã bóc từ tay Minh. Đi ra xe. Không quên quay lại nói…
-Chị nói thật đấy. Có người yêu ắt học giỏi.
Minh phì cười. Đưa tay nhéo má tôi rồi rời đi trước sự ghen tị của lũ con gái. Tôi không nói gì. Vì ăn mà quên mất câu chuyện cậu ta đang giấu tôi. Mà thật ra, có những chuyện tôi muốn Minh tự nói vẫn hay hơn là nghĩ cách ép buộc..
Sáng thứ hai, con Nga điên kêu qua chở tôi đi học. Giữa đường, cái xe của nó bị thủng lốp. Xe hết hơi, hai đứa tôi dắt bộ. Cái mồm con Nga lải nhải. Chê bai tôi đủ thứ trên đời. Nó nói xấu tôi với tôi. Tôi cái chân đã mỏi. Vừa đi vừa than thở.
-Này mày ơi. Nói ít thôi cho tao sống yên ổn.
-Mày hành hạ thằng Minh ít thôi. Nó càng hiền. Mày càng như con yêu tinh ý.
-Kệ.
-Minh là nó yêu mày nhiều lắm nó mới chịu được mày đấy. Phải thằng khác nó vứt mẹ đi rồi.
-Mày nói xấu tao ít thôi. Đi nhanh lên không lại đứng trước cờ bây giờ.
Tôi đẩy xe cho nó.
-Thế chúng mày định bao giờ cưới nhau.
-Cái đó, còn chưa tính đâu. Mày tính hơi xa rồi đấy.
-Tao chả tính cho mày thì gì.
-Sợ Minh bỏ tao.
-Không mà sợ thằng khác mua nhiều bim bim hơn mày lại bỏ Minh thì có.
-Vậy mày mua nhiều bim bim cho tao vào nhé. Để không thằng nào có cơ hội.
-Đũy chết vì ăn.
Con Nga lườm tôi. Chúng tôi đi đến cổng trường. Ngó nghiêng.
-Đứa nào đấy.
-Cháu ạ.
-Con béo lại đi học muộn à.
-Xe cháu bị thủng xăm. Còn chưa vá được bác ạ.
-Chúng mày xì hơi chứ gì. Thừa biết.
-Cháu nào có phải mất uy tín như thế. Bác cho cháu vào đi.
-Chờ tí.
Bác bảo vệ cầm chìa khoá mở cửa cho chúng tôi. Tôi đi vào.
-Hôm nay bác đẹp trai nhất trường đấy ạ.
Bác ấy cười tủm. Cả trường vẫn đang Chào cờ. Tôi đứng ở cửa phòng bảo vệ cùng con Nga. Soi lên trên khán đài của trường. Minh đang ngồi ở trên đó, với nhiều thầy cô giáo. Trước mặt là bó hoa. Tôi ghé vào hỏi.
-Bác ơi, sao nay trường đông vui thế ạ.
-Huyện về trao thưởng cho thằng Minh lớp mày còn gì.
Tôi quay sang nhìn. Tự trách mình đã bỏ lỡ mất giây phút thiêng liêng nhất của Minh.
Dòng suy nghĩ hỗn loạn đang chạy trong đầu. Tiếng trống tan tiết học cũng vang lên, trong khi mọi người đang bận thu dọn ghế ngồi thì Minh ôm bó hoa tiến lại phía chúng tôi.
-Nó đến rồi kìa.
Con Nga ghé tay tôi. Không biết Minh có buồn vì sự vô tâm của tôi không. Tôi tự nhiên thấy có lỗi. Đứng chôn chân một chỗ. Cả trường có khi đang hướng theo bước chân của cậu ấy. Minh tiến lại nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến. Tôi xúc động nhìn lại.
-Sao không nói với tôi.
-Muốn cho Bình một điều bất ngờ.
-Ai thèm.
Tôi dỗi quay đi.
-Mày hâm à. Minh nó sợ mày bị nghe chúng nó nói linh tinh nên mới làm thế đấy.
_Hóa ra mày cả Minh lừa tao à.
Tôi trừng mắt nhìn. Bảo sao hôm nay không thấy bác bảo vệ ghi vào sổ. Hóa ra, tôi là đứa ngu nhất cái trường này.
-Do cái tội nóng nảy của mày ý. Thôi… Đừng giận.
Minh đưa cho tôi bó hoa và bằng khen.
-Của Bình đây. Cảm ơn… Vì tất cả.
Tôi xúc động quá. Nước mắt cứ thế chảy dài. Tôi khóc vì tự hào và vì hạnh phúc. Có thể cùng người ta vượt qua khó khăn và tận hưởng thành quả. Đó là một niềm hạnh phúc mà tôi chưa bao giờ có thể nghĩ đến. Vòng tay ôm chặt lấy Minh. Tôi nức nở, Minh cũng vòng tay ôm tôi. Cùng tôi chia sẻ niềm hạnh phúc này.
Bạn biết đấy, nếu tuổi trẻ có thể gặp được một người giúp bạn nhận ra giá trị của cuộc sống. Cùng bạn trải qua những thăng trầm. Giúp bạn học được cách qúy trọng. Và che chở bạn trong vòng tay của họ. Đó là một niềm hạnh phúc. Mà cho đến cuối cuộc đời này. Chắc chắn bạn sẽ chẳng thể nào quên.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN