Gió Đêm Và Anh Dịu Dàng Nhất - Chương 46: Phiên ngoại 6: Thực tập (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Gió Đêm Và Anh Dịu Dàng Nhất


Chương 46: Phiên ngoại 6: Thực tập (2)


Edit: Hinh

Sở Mạt không phải loại người bốc đồng, đi ra khỏi văn phòng Tôn Xuất Thành, cô không trực tiếp đi tìm người kia mà là làm như không có gì đi về chỗ ngồi của mình.

Mặc Ni thấy cô trở về thì kêu cô đi lại nói hai câu.

Trước khi Tôn Xuất Thành kêu Sở Mạt đi đàm đạo thì đã nói qua với Mặc Ni, cô ấy dù sao cũng có kinh nghiệm nhiều năm làm việc đến vậy, dĩ nhiên mắt nhìn người không thể không có.

Mặc Ni nhìn vẻ mặt sóng yên biển lặng của Sở Mạt, không nói mấy chuyện có tin hay không, trực tiếp vào thẳng vấn đề: ”Mấy chuyện nhảm nhí này không cần để trong lòng, làm chuyện của em cho tốt là được, chỗ lão Tôn tôi đã nói qua rồi, đừng nghĩ nhiều, dù sao xong kỳ thực tập này hai người cũng không gặp nhau nữa.”

Mặc Ni là có ý tốt, nhưng cô ấy nói vậy, càng làm Sở Mạt thêm chắc chắn người tung tin đồn là ai.

Cô gật gật đầu, ”Em biết rồi, cảm ơn chị.”

”Không có gì. Được rồi, em đi làm việc đi, hai ngày sau phải đến Kỷ thị phỏng vấn, phải điều chỉnh tốt tâm trạng đó.”

”Vâng.”

Nói chuyện với Mặc Ni xong, Sở Mạt trở lại chỗ ngồi của mình, Trần Phi Phàm ở bên cạnh vùi đâu làm việc, cô quay về anh ta cũng không ngẩng đầu.

Sở Mạt nhìn anh ta một cái, lúc dựa vào lưng ghế phát ra âm thanh có chút lớn, nhưng Trần Phi Phàm vẫn không ngẩng đầu như cũ.

Vừa rồi Mặc Ni giao cho Sở Mạt một ít bản thảo cần sửa chữa và vài tin tức nhỏ kêu cô viết, Sở Mạt mở word, âm thanh gõ bàn phím lớn hơn bình thường rất nhiều.

Nhiều chuyện lạ đến thế, nếu Trần Phi Phàm còn không nhận ra thì anh ta rất quái lạ.

Tay anh ta vẫn không dừng, chỉ hơi nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: ”Cô sao vậy?”

Nghe tiếng, Sở Mạt cũng không dừng tay, không nặng không nhẹ đáp: ”Không có gì, chị Ni nói chuyên đề của Kỷ thị có thể sẽ cho tôi biên tập, nên hơi căng thẳng.”

”Biên tập?” Mặt Trần Phi Phàm trầm xuống.

Sở Mạt nói tiếp: ”Cũng không viết là cái vận gì để chị Ni coi trọng tôi thế, nhưng trình độ của tôi anh cũng biết rồi đó, chuyện biên tập này thật sự đã làm khó tôi rồi. À, hay là anh viết giúp tôi đi, văn phong của anh tốt hơn tôi nhiều, đến lúc đó tôi sẽ nói với chị Ni, kêu lúc đăng lên thì viết tên hai chúng ta, anh xem được không?”

Mặt Trần Phi Phàm càng tối hơn, anh ta không gõ chữ nữa, ánh mắt nhìn sườn mặt Sở Mạt mang theo chút nguy hiểm: ”Cơ hội tốt như vậy sao cô không quý trọng? Để tôi viết thay, lỡ như bị chủ biên phát hiện, thì hai chúng ta đừng hòng qua vòng thực tập.”

”Chỉ là tôi sợ tôi viết không tốt thôi.” Sở Mạt ra vẻ thoải mái, ”Hơn nữa, chỉ cần anh không nói tôi không nói, thì sẽ không có ai phát hiện.”

Trần Phi Phàm dừng lại một hồi, đôi mắt sau cặp kính nheo lại, ”Sở Mạt, không ngờ cô lại là loại người như vậy.”

Sở Mạt cười khẽ, ”Tôi là loại người nào?”

”Không có gì.” Trần Phi Phàm quay đầu làm tiếp, không nói.

Anh ta không phát hiện, gương mặt Sở Mạt lúc anh ta quay đầu có bao nhiều thất vọng.

Thời hạn Tôn Xuất Thành cho Sở Mạt là thứ năm, trước khi tan tầm, Sở Mạt lại đến văn phòng của ông một chuyến, kéo dài thời gian đến khi xong chuyên đề của Kỷ thị.

Tôn Xuất Thành nghĩ nghĩ rồi đồng ý.

Buổi tối về nhà, Sở Mạt nói với Kỷ Tuân chuyện này, sự bình tĩnh và phương thức xử lý của cô khiến Kỷ Tuân có chút bất ngờ.

”Em không buồn à, cậu ta đối xử với em vậy mà.”

”Buồn chứ.” Sở Mạt vùi vào lồng ngực Kỷ Tuân, nói: ”Sáng nay em thật sự rất không vui, vì em không hiểu tại sao anh ta lại làm vậy, có phải là do em làm không tốt gì không. Nhưng lúc trưa em đã hiểu rồi, em nghĩ lại tất cả những chuyện từ trước đến nay, vẫn không thẹn với lòng. Em không thể điều khiển cách suy nghĩ của người khác, nhưng cũng không thể vì sai lầm của họ mà đổ lỗi cho bản thân được.”

Kỷ Tuân nghe xong, gật đầu khen ngợi, ”Ừm, không tồi. Trên đời này không có ai là hoàn mỹ cả, chúng ta chỉ có thể khống chế chính mình, quản lý bản thân. Không chủ động trêu chọc gây thị phi là được, nhưng nếu có thị phi cũng không cần sợ, đây là nguyên tắc, cũng là giới hạn.”

”Em cũng nghĩ như vậy. Về chuyện này em không sợ hình tượng của bản thân bị hư hại, nhưng anh ta thì không thế. Tôn chủ nhiệm nói tạp chí kiêng kị nhất chính là bên trong không đoàn kết, trải qua chuyện này, kỳ thực tập của anh ta sợ là sẽ không thông qua được. Cho nên em đã nói với Tôn chủ nhiệm, hy vọng có thể đợi đến khi qua chuyện chuyên đề của tập đoàn Kỷ thị rồi hẳn nói rõ với anh ta. Mấy ngày nay em định sẽ cầu tình với chị Ni, cho dù chỉ là làm hậu cần, nhưng chỉ cần anh ta có tham gia, thì về sau lý lịch cũng sẽ nhiều thêm một dòng, vẫn có ích hơn.” Sở Mạt nói.

Lúc cô nói những lời này hoàn toàn không có chút cảm xúc tiêu cực nào, cho dù người khác đồn đãi chuyện bất lợi cho cô, làm cô buồn bực cả một buổi trưa, nhưng cô cũng không nghĩ xem phải trả thù anh ta thế nào, ngược lại còn tìm cách mở đường lui cho anh ta.

Sở Mạt thông minh, có chuyện chỉ cần cho cô thời gian, cô rất nhanh sẽ nghĩ ra và tìm biện pháp giải quyết; cô lương thiện, nhưng trên chuyện phải kiên trì cũng sẽ không nhượng bộ, cô tự có giới hạn và nguyên tắc phải giữ vững.

Mà mối quan hệ của cô và Kỷ Tuân, chính là giới hạn của cô.

Chuyện này nếu cô thật sự không muốn truy cứu, chắc cô sẽ nói với Tôn Khởi Thành rằng mình không tìm thấy người kia, nếu Mặc Ni hỏi, cô cũng bảo là không có gì. Nhưng cách làm của Trần Phi Phàm đã gần động đến giới hạn của cô.

Trước đó Mặc Ni có nói qua với Sở Mạt, Trần Phi Phàm tâm cao khí ngạo, lòng tự trọng là vũ khí nhưng cũng chính là điểm yếu của anh ta, người bên cạnh chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút cũng có thể kích thích đến anh ta. Sở Mạt nghe lọt lời cô ấy, cho nên vẫn luôn cẩn thận đối xử với anh ta, không quá khiêm nhường, càng không chủ động kích thích anh ta, có điều cô suy nghĩ cả buổi sáng cũng không nghĩ ra tại sao anh ta lại làm thế.

Nhưng lúc giữa trưa cô lừa anh ta nói Mặc Ni cho cô làm chủ biên, mặt Trần Phi Phàm cũng đã đủ chứng minh mọi chuyện.

Sở Mạt lắc đầu, không muốn tiếp tục suy nghĩ chuyện này, cô tựa vào lồng ngực Kỷ Tuân, cọ cọ, hương muối biển ấm áp trên người anh khiến cô cảm thấy rất có cảm giác an toàn, cũng rất thoải mái.

Biết cô mệt mỏi, Kỷ Tuân cũng không làm phiền cô, dịu dàng ôm lấy cô, để cô nằm nghỉ ngơi trong lồng ngực mình thật tốt.

Hôm sau, trong lúc mọi người trong tạp chí đang tập trung cho cuộc phỏng vấn sắp tới, Sở Mạt đột nhiên nhận được điện thoại của Sở Kiến Hùng.

Lúc đó cô đang cầu tình với Mặc Ni, để cho Trần Phi Phàm được đi chung đến hiện trường phỏng vấn với bọn họ, nhõng nhẽo cứng rắn một hồi, cuối cùng Mặc Ni cũng đầu hàng. Cô còn chưa kịp vui vẻ, điện thoại của Sở Kiến Hùng đã gọi đến, nói ông đang ở ngay cửa tiểu khu của cô, kêu cô lập tức đến đây.

Ông đột nhiên đến Thượng Hải, Sở Mạt không hề biết chút gì, khi Sở Kiến Hùng nói đang ở cửa tiểu khu, cô còn ôm chút tâm lý may mắn, nhưng khi ông báo chính xác địa chỉ tiểu khu, cô liền luống cuống.

Sở Mạt xin nghỉ với Mặc Ni, vừa chạy như điên về nhà vừa gọi điện thoại cho Kỷ Tuân.

”Kỷ Tuân Kỷ Tuân, anh mau về nhà! Mau mau mau!” Giọng nói của cô rất gấp gáp, bộ dạng như có chuyện lớn xảy ra.

Kỷ Tuân không hiểu gì, bây giờ cô đáng ra phải ở công ty mới đúng, sao lại kêu anh về nhà? Trong thời gian ngắn, trong lòng anh đã suy tính một phen, trầm giọng nói: ”Đừng gấp, anh lập tức về đây. Em đón xe về trước, trên đường nhớ chú ý an toàn.”

”Được, được, em biết rồi!”

Sở Mạt ngồi trên taxi, vẫn không hiểu ra sao, cô không chút biết gì về lần kiểm tra đột kích này của Sở Kiến Hùng cả, cũng không hiểu sao ông lại biết tiểu khu cô và Kỷ Tuân đang ở.

Nghe giọng điệu của Sở Kiến Hùng trong điện thoại không được tốt lắm, Sở Mạt sợ là ông đã hiểu nhầm chuyện gì rồi.

Xuống xe, cô vừa liếc mắt đã thấy Sở Kiến Hùng trước cửa lớn. Ông mặc áo lông màu đen quen thuộc, tay trái mang theo một túi da màu đen, không phải vali hành lý lần trước.

Sở Mạt thanh toán tiền xe xong liền chạy đến.

”Ba! Sao ba lại đến đây vậy!” Sở Mạt bày ra nụ cười kinh ngạc, muốn che giấu sự hoảng loạn của mình, chủ động đưa tay muốn giúp ông cầm hành lý, ”Sao ba lại biết con ở đây vậy ạ?”

Cho dù biểu hiện của Sở Mạt không tệ lắm, nhưng lần này lại không ăn thua với Sở Kiến Hùng. Mặt ông bình tĩnh, giọng điệu nghiêm túc khiến người ta lạnh lẽo: ”Ba còn đang định hỏi con sao lại ở đây đây! Chỗ này tiền thuê một tháng bao nhiêu, một thực tập sinh như con có gánh nổi không?”

Sở Kiến Hùng rất ít khi nổi giận với con gái, nhưng ông đã nổi giận, vậy vấn đề e là khá lớn.

Sở Mạt đưa Sở Kiến Hùng về nhà.

Bởi vì diện tích biệt thự rất to, bây giờ Sở Mạt lại đi làm, Kỷ Tuân sợ cô vất vả nên đặc biệt mời hai nhân viên quét dọn nhà cửa mỗi ngày đến quét tước.

Sở Mạt vừa vào sửa đã thấy hai dì quét dọn trong phòng khách, một người đang lau nhà, một người lau bàn, nghe thấy động tĩnh từ cửa liền buông việc trong tay ra, cung kính xoay người gọi: ”Phu nhân.”

Sở Mạt đã quen với việc hai người quét dọn ở nhà, nhưng Sở Kiến Hùng không quen. Cảm thấy hơi thở của ông phía sau đột nhiên tăng thêm áp lực, tim Sở Mạt đập mạnh, nói hai người hôm nay không cần quét dọn nữa, bây giờ có thể tan làm rồi.

Hai bảo mẫu liếc nhau, thức thời rời khỏi công việc trong phòng khách, đi ra từ cửa sau.

Không có người ngoài, Sở Mạt để Sở Kiến Hùng ngồi trên sô pha, cô đi pha trà.

Sở Kiến Hùng lại lạnh giọng cắt ngang: ”Ba không uống trà, con ngồi xuống đây, ba có chuyện muốn hỏi.”

”Dạ.” Sở Mạt chỉ đành ngồi xuống.

Sở Kiến Hùng liếc mắt đánh giá trang hoàng bố trí trong biệt thự, sắc mặt càng khó coi, ”Sở Mạt, bây giờ ba cho con một cơ hội, con thành thật nói rõ với ba đi.”

Sở Mạt sửng sốt, ”Nói rõ? Nói rõ cái gì?”

”Con còn hỏi nói cái gì à!” Sở Kiến Hùng trừng mắt, ”Nói rõ làm sao con lại ở trong cái biệt thự này, còn có con ở đây chung với ai!”

”Con…”

”Nếu không phải đồng nghiệp trong đơn vị của ba thấy con, ba còn không biết con gái mình trên Thượng Hải lại ở biệt thự, còn ở cùng một người đàn ông đâu!” Sở Kiến Hùng giận, nhưng nhìn vẻ mặt tủi thân của con gái thì lại không muốn nói nặng lời, hừ mạnh một tiếng, ”Con có biết ba với mẹ lo cho con lắm không!”

Sở Mạt đoán được có thể là do ông biết cô yêu đương, nhưng nếu chỉ là yêu đương, thì cái biểu cảm bây giờ của ông cũng quá nghiêm túc đi? Mặc kệ thế nào, trước tiên giải thích cái đã, ”Ba, thật xin lỗi… Không phải là con cố ý gạt hai người dâu, chỉ do không tìm được thời cơ thích hợp để nói thôi, thật ra lần trước lúc hai người…”

”Lần trước? Lần trước ba cũng đã nhìn ra có gì đó không đúng rồi! Đáng lẽ ba nên sớm hỏi con chuyện này mới phải!” Sở Kiến Hùng hối hận cau mày, ”Ba đã nói mà, một đứa con gái như con, đang êm đẹp học trên trường thì làm sao quen biết với mấy người trong công viên đó được? Còn có Tiểu Trịnh kia nữa, vừa nhìn đã biết là thư ký, dạng người gì có thể sai sử một thư ký đây? Tiểu Mạt, con thành thật đi, con ở với người đàn ông này được bao lâu rồi?”

”Gần, gần bốn năm…”

”Bốn năm?!” Sở Kiến Hùng kinh ngạc, ”Tức là, lúc con vừa đến trường đã quen với tên đó?!”

”Dạ, dạ…”

Sở Mạt cúi đầu, bộ dáng như đứa trẻ phạm sai lầm.

Dường như Sở Kiến Hùng rất kinh hãi, tựa vào sô pha há miệng thở dốc, nửa ngày cũng không nói chuyện.

Thật lâu sau, rốt cuộc ông cũng bình tĩnh lại, ngồi thẳng người nói: ”Được rồi, con nói với ba, tên đó trẻ hơn hay già hơn ba? Hắn đang kết hôn hay từng kết hôn? Trong nhà có con cái gì không?”

”…” Sở Mạt cuối cùng cũng phản ứng lại, cô ngẩng đầu, tràn đầy khó tin nhìn Sở Kiến Hùng: ”Ba, ba nói gì vậy?!”

Sở Kiến Hùng không kịp nhìn kỹ biểu cảm trên mặt Sở Mạt, ông nói: ”Thế này đi, con gọi tên đó về trước. Để ba nhìn hắn một cái rồi chúng ta lại nói tiếp.”

”Ba!”

”Xin lỗi chú, cháu về trễ.”

Ngay tại lúc Sở Mạt sắp không chịu nỗi nữa mà bùng nổ, Kỷ Tuân đã trở về.

Sở Kiến Hùng nghe tiếng liền quay đầu lại, trong nháy mắt khi nhìn thấy Kỷ Tuân, ông sửng sốt.

Ơ, sao lại còn trẻ thế này? Lớn lên, lớn lên còn… đẹp hơn ông.

Thấy Kỷ Tuân, Sở Mạt như thấy cứu tinh, cô chạy đến bên người anh, kéo cánh tay anh nói với Sở Kiến Hùng: ”Ba, đây là bạn trai con, Kỷ Tuân.”

Trên mặt Kỷ Tuân hiện lên nụ cười dịu dàng khéo léo, gật gật đầu với Sở Kiến HÙng: ”Chào chú.”

Tháng trước, đồng nghiệp cùng đơn vị với Sở Kiến Hùng nhân lúc mừng năm mới đến Thượng Hải gặp con, đúng lúc nhà bọn họ cũng ở trong tiểu khu này. Sáng sớm đầu năm lúc tập thể dục về, đúng lúc gặp Kỷ Tuân và Sở Mạt ra khỏi nhà đi làm, ông ấy không biết Kỷ Tuân, nhưng vẫn nhận ra Sở Mạt.

Hai ngày trước nghỉ phép xong đi về, lúc nói chuyện phiếm với Sở Kiến Hùng liền nhắc đến chuyện này. Ông ấy đùa giỡn hỏi Sở Kiến Hùng định khi nào mời bọn họ uống rượu mừng, kết quả thấy vẻ mặt mờ mịt của ông mới biết thì ra Sở Mạt không nói chuyện này với ông.

‘Con gái của ông có bản lĩnh thật, tiểu khu đó chính là khu dành cho phú hào nổi danh ở Thượng Hải đấy. Nếu không phải con ông chủ của con tôi tìm phòng ở cho nó, bọn tôi căn bản không đủ tư cách đến đó đâu! Con tôi nói, người trong tiểu khu đều là kẻ có tiền cả, bọn họ đều là ông chủ lớn, con gái của ông đã tìm cho ông một con rùa đen* thành thục chững chạc rồi!’

[*] Con rùa đen: Ý nói đáng giá, nhiều tiền á. Hình như rùa đen mắc lắm =)))

Lúc nghe đồng nghiệp nói vậy, lòng Sở Kiến Hùng lộp bộp mấy cái, ban đầu ông đã cho rằng đối tượng yêu đương của Sở Mạt có vấn đề, vừa nghe chuyện càng lo lắng hơn. Trong lòng Sở Kiến Hùng, làm ông chủ đều là mấy người trạc tuổi ông, lại thêm bốn chữ ”thành thục chững chạc”, hình dáng một người đàn ông trung niên đủ tuổi xưng huynh gọi đệ với ông liền dần dần hiện lên.

Sở Kiến Hùng thật sự là bị dọa, về nhà càng nghĩ càng không hợp lý, lập tức mua vé máy bay bay suốt đêm đến đây.

Vốn Tương Vi muốn đi chung với ông, nhưng ông không cho, sợ bà chịu không nổi kích thích này.

Nhưng bây giờ xem ra, người chịu không nổi kích thích phải là ông mới đúng.

”Kết hôn?!”

Trong phòng ăn, Sở Kiến Hùng nhìn Kỷ Tuân và Sở Mạt đối diện, sắc mặt còn khó coi hơn ban nãy.

Ông vốn chỉ nghĩ không muốn cho Sở Mạt có một mối tình không bình thường, nhưng ông lại càng không muốn cho cô kết hôn. Hơn nữa đối tượng lại là Kỷ Tuân.

Người này thế nào à, anh rất tốt, bộ dáng tốt, tính tình tốt, gia thế tốt, năng lực hẳn là cũng không tệ, nhưng chính là do anh tốt quá ấy. Sở Kiến Hùng luôn có chút lo lắng, lo lắng anh có ý đồ gì khác với Sở Mạt.

Nhưng nghĩ lại thì, lấy điều kiện của anh, anh có thể có ý đồ gì với Sở Mạt đây?

”Khụ khụ, chuyện này, tôi cảm thấy, kết hôn là chuyện lớn, phải nên cẩn thận một chút. Hơn nữa, Sở Mạt còn nhỏ, hai đứa còn có thời gian, tìm hiểu nhau nhiều thêm nữa, đến lúc đó kết hôn cũng không muộn.” Sở Kiến Hùng nói xong, cho Sở Mạt một ánh mắt.

Ông đang hy vọng Sở Mạt sẽ thống nhất mặt trận với mình, nhưng dĩ nhiên Sở Mạt đã sớm làm phản rồi.

Cô than thở: ”Bọn con đã tìm hiểu gần bốn năm rồi, cũng đâu có ít…”

”Con còn nhỏ thì biết cái gì, đừng có nói bừa!” Sở Kiến Hùng rất không vừa lòng với hành vi đầu quân cho địch của cô.

Kỷ Tuân đúng lúc mỉm cười nói: ”Chú, thật ra cháu và Sở Mạt đã quen nhau lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội chính thức giới thiệu bản thân với chú và dì, đây là vấn đề của cháu. Hiện tại nếu dì tiện thì cháu định sẽ mời chú và dì ở lại trên Thượng Hải một thời gian, do cháu tiếp đãi. Không biết ý chú thế nào ạ?”

”Ờ, tôi…”

”Để con gọi cho mẹ!”

”…”

Đối với tên phản đồ ruột thịt này, Sở Kiến Hùng vô cùng bất đắc dĩ.

Nhưng mà Sở Kiến Hùng lại thấy, gọi Tương Vi đến cũng tốt, có bà ở đây, ít nhất là hai chọi hai, ông sẽ có thêm chút cơ hội thắng.

Suy nghĩ của ông rất khác nhau với tình huống thực tế. Tương Vi ở sân bay, từ ánh mắt đầu tiên nhìn Sở Mạt và Kỷ Tuân, bà đã tự động gia nhập quân doanh của quân địch rồi.

Trên thực tế, bà đã gia nhập đội ngũ của họ từ khi Sở Mạt ngày ngày gọi điện thoại cho Tương Vi kể chuyện yêu đương của cô với Kỷ Tuân mới đúng.

Cái câu chuyện tình yêu cổ tích này chẳng lẽ không đúng với giấc mộng thiếu nữ của mỗi người phụ nữ à? Con gái của bà đã thực hiện được giấc mơ này, chẳng lẽ bà không nên ủng hộ ư?

Buổi tối trong phòng, Tương Vi chính là khuyên Sở Kiến Hùng như thế.

Sở Kiến Hùng mắt thấy đã hết hy vọng thắng lợi, Sở Mạt sắp lập gia đình, trên mặt ông khó nén nỗi mất mác: ”Hai đứa nó là tình yêu cổ tích, vậy chúng ta không phải?”

”Chúng ta cũng phải mà!” Tương Vi ôm Sở Kiến Hùng, hôn lên mặt ông một cái, ”Nên tôi mới gả cho ông đấy!”

”…” Nhìn gương mặt dại khờ rực rõ của Tương Vi, Sở Kiến Hùng vẫn không nuốt nổi cục tức này, ông ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, buồn bã nói: ”Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không thể để bọn nó kết hôn nhanh như vậy được.”

Sở Kiến Hùng cao một mét tám mấy lại ngồi trên giường lớn hờn dỗi, bộ dạng có vài phần kỳ dị.

Tương Vi cười: ”Cũng đâu phải ngày mai liền kết hôn đâu, không phải Kỷ Tuân nói đợi Tiểu Mạt tốt nghiệp à. Còn mấy tháng lận, không vội, vẫn kịp phát thiệp mời.”

”…” Sở Kiến Hùng – KO.

Khách sạn lần này bọn họ ở là do Kỷ Tuân sắp xếp, không chỉ nhìn thấy được thác nước mà phong cảnh bên ngoài cũng tuyệt đẹp, dịch vụ cung cấp kimono của khách sạn sáu sao lại càng không thể bắt bẻ.

Lúc này đây Kỷ Tuân như đã tìm được cơ hội để thể hiện, anh hoàn toàn lo liệu hết tất cả. Ăn mặc, đi lại, các phương tiện giải trí, đều là hàng đầu, chơi xong hai ngày, Sở Kiến Hùng ngoài trừng mắt nói ”Có tiền thôi mà!” cũng không tìm được khuyết điểm nào.

Bởi vì còn định dẫn Sở Mạt và ba mẹ cô đến chơi Tô Châu, nên Kỷ Tuân đặc biệt dời ngày phỏng vấn của tạp chí lại thành thứ năm.

Hoãn lại ngay sát ngày, tạp chí có hơi trở tay không kịp, nhưng thái độ của Kỷ thị lần này lại vô cùng tốt. Không chỉ chủ động cung cấp phòng hành chính của khách sạn J làm địa điểm phỏng vấn, mà còn nói sau khi phỏng vấn xong sẽ mở tiệc tối chiêu đãi nhân viên công tác.

Chiều thứ năm, Sở Mạt mang theo thẻ công tác của tạp chí, vội trước vội sau xử lý chuyện nội bộ. Chờ sắp xếp xong, Kỷ Tuân đến.

Đầu tháng ba, nhiệt độ ngoài trời vẫn còn thấp, anh mặc áo bành tô dài thân màu đen, sau khi đi vào mới cởi ra. Tây trang màu tím cắt may khéo léo tôn lên dáng người cao ngất của anh, đôi chân dài, tỉ lệ cơ thể tốt. Bởi vì hôm nay phải lên TV, anh còn đặc biệt làm tóc. Kiểu tóc vuốt lên không chỉ để lộ khí chất thành thục của Kỷ Tuân, mà càng để lộ hết gương mặt tinh xảo không thể chê vào đâu của anh.

Anh vừa đến đây, Sở Mạt liền nghe thấy một tràng âm thanh hít sâu.

Thạch Mộng còn khoa trương hơn, nắm lấy tay cô như muốn kéo đứt nó: ”Cuối cùng tôi cũng biết tại sao chủ biên lại muốn kéo đại tổng tài này vào giới giải trí rồi!”

Sở Mạt dở khóc dở cười, kêu cô nàng bình tĩnh một chút: ”Cô cầm nhẹ thôi, đây là tay tôi, không phải cục bột.”

Kỷ Tuân vừa đến liền tìm kiếm vị trí của Sở Mạt, cong môi, nở một nụ cười mỉm không thể thấy được mà chỉ có hai người anh và Sở Mạt biết.

Hành động bí mật này làm lòng Sở Mạt thêm vài phần ngọt ngào, khóe miệng cũng không kìm được cong lên.

Thạch Mộng bên cạnh thấy cô cười, trêu chọc nói: ”Cô còn nói tôi, cô xem cô cũng mê trai thôi!”

Sở Mạt cả kinh, vội vàng rút ý cười lại, cúi đầu nói: ”Nào có! Đừng nói nữa, sắp bắt đầu rồi.”

Tổng biên của khu tài chính và kinh tế nói chuyện với Kỷ Tuân, chào hỏi hai ba câu liền chuẩn bị bắt đầu phỏng vấn.

Câu hỏi phỏng vấn cũng không khác lắm với hồi họp chuyên đề, phân ra ba phần để phỏng vấn, cuối cùng là chụp ảnh.

Lúc làm việc Kỷ Tuân rất chuyên tâm, tính chuyên nghiệp và trình độ nghiêm túc của anh hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài.

Câu hỏi phỏng vấn trước đó Kỷ Tuân có xem qua, vài câu hỏi đã chuẩn bị sẵn đáp án, nhưng về tính chuyên nghiệp và các câu hỏi còn lại đều do anh trực tiếp nêu lên quan điểm và góc nhìn của mình.

Đối với các vấn đề đánh giá thị trường trước mắt, kế hoạch tương lai của Kỷ thị, còn có lời khuyên và đề xuất cho người cùng ngành đều biểu hiện anh rất bình tĩnh và có lối suy nghĩ, giải thích độc đáo.

Sở Mạt để ý thấy trong quá trình phỏng vấn, tổng biên khu tài chính và kinh tế đều luôn gật đầu mỉm cười, trong mắt toát lên sự thưởng thức và tán thành không cần nói cũng biết.

Kỷ Tuân thật sự rất lợi hại, anh di truyền năng lực làm ăn của Kỷ Thịnh Bang, lại kế thừa cá tính dịu dàng của mẹ mình. Tuy rằng trên thế giới hoàn toàn không có người hoàn mỹ, nhưng Kỷ Tuân tuyệt đối là người đại diện cho sự hoàn mỹ trong lòng mỗi người.

Quá trình phỏng vấn gần hai tiếng kết thúc tương đối thuận lợi, tất cả mọi người đều khen Kỷ Tuân không dứt miệng, anh vẫn thủy chung duy trì mỉm cười khách sáo nhưng xa cách với bọn họ.

Lúc chụp ảnh, Sở Mạt đột nhiên thấy Tương Vi và Sở Kiến Hùng không biết đến từ bao giờ đang đứng bên quầy bar, Tương Vi còn giơ ngón cái với cô.

Sở Mạt biết bà đang khen Kỷ Tuân, bởi vì cô hôm nay chỉ làm mấy việc lặt vặt.

Lúc này, đồng nghiệp sắp xếp lại câu hỏi phỏng vấn đột nhiên phát hiện còn sót hai câu.

Sau khi nói với Kỷ Tuân, anh đồng ý rất thoải mái, vì vậy đồng nghiệp trong tổ quay phim lại lần nữa khởi động lại máy. Sở Mạt vốn đang ngồi xổm sửa sang lại thiết bị, lúc Trần Phi Phàm khiêng giá ba chân lui về sau thì không chú ý, suýt nữa đã đụng vào cô.

”Cẩn thận chút!” Cũng may Mặc Ni bên cạnh lên tiếng đẩy Trần Phi Phàm ra, cô ấy vừa lên tiếng đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Kỷ Tuân cũng nhìn qua, Sở Mạt thấy anh nhíu nhíu mày. Cô nhanh chóng xua tay với anh, ý bảo cô không sao.

Đoạn nhạc đệm này trôi qua, Kỷ Tuân lại lần nữa ngồi xuống, máy móc đã vào chỗ, Sở Mạt đứng bên cạnh máy quay chính, lúc Kỷ Tuân nhìn vào ống kính thì cứ như đang nhìn cô.

Thật ra thêm vào hai câu hỏi cũng không phải vấn đề quan trọng, rất nhanh là có thể xong.

”Cảm ơn câu trả lời tuyệt vời của Kỷ tổng, có điều tôi vẫn còn câu hỏi cuối cùng, câu hỏi này hơi liên quan đến vấn đề cá nhân một tí, hơn nữa cũng có rất nhiều người bạn trên mạng tò mò, đó chính là tình trạng mối quan hệ của ngài hiện tại.”

Kỷ Tuân nghe vậy thì cười, gợi cảm đến nỗi đều mỗi người phụ nữ trong phòng đều muốn hét lên, ”Ừm, thật ra vấn đề này bốn năm trước tôi đã trả lời rồi, tình cảm của tôi và vị hôn thê rất tốt, bây giờ cũng vậy.”

”Oa, đã bốn năm rồi à? Sao tôi lại có cảm giác như hôm qua ngài vừa mới công bố có vị hôn thê khiến internet sôi sục thế này, thật sự hâm mộ vị hôn thê thần bí của ngài quá! Không muốn Kỷ tổng định khi nào sẽ chính thức cưới vợ, biến cô ấy thành Kỷ phu nhân đây?”

”Mỗi ngày ở cùng với cô ấy tôi đều muốn nhanh nhanh rước cô ấy về nhà, nhưng mà năm nay lại bận chuyện công việc, hơn nữa tôi cũng thiếu cô ấy một buổi cầu hôn chính thức.” Kỷ Tuân nói xong, đột nhiên đứng dậy đi đến trước ống kính hai bước.

Người quay phim vội vàng điều chỉnh góc độ, tiêu điểm vẫn đi theo anh.

Thấy anh bước lại đây, tim Sở Mạt đập nhanh không ngừng, vô thức nắm chặt vạt áo, anh sẽ không?

”Tôi biết nhất định cô ấy đang xem cuộc phỏng vấn, nên tôi muốn nhân cơ hội này.” Kỷ Tuân nói xong liền lấy một cái hộp bọc vải nhung màu lam từ trong túi quần, anh thâm tình nhìn vào Sở Mạt sau ống kính, chậm rãi mở nắp hộp nhẫn ra, chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp im lặng nằm bên trong tỏa ra ánh sáng mê người.

”Anh sẽ yêu em, bảo vệ em, trong lòng từ nay về sau sẽ chỉ có tên của một mình em, tất cả những gì của anh đều thuộc về em.”

Trong nháy mắt Sở Mạt như bị bắn trúng tim, cô quên cả hít thở, tất cả người xung quanh đều như không thấy, trong trời đất chỉ còn lại cô và Kỷ Tuân.

Anh dịu dàng nhìn cô, dùng giọng nói quen thuộc nói với cô: ”Em đồng ý gả cho anh nhé?”

Cảm động đến rơi hết nước mắt, Sở Mạt không nói nên lời, cô chỉ có thể gắt gao che ngực, không ngừng gật đầu.

Kỷ Tuân cười khẽ, ”Anh yêu em, Kỷ phu nhân.”

***

Hiệu quả của tiết mục phỏng vấn rất tốt, video và văn bản đều nhận được phản ứng rất lớn. Trong khi mọi người trên internet đều đang điên cuồng hâm mộ Sở Mạt, cô đã hết kỳ thực tập, đơn xin lên chính thức Mặc Ni đưa cho cô được Sở Mạt đẩy về nguyên vẹn.

Mặc Ni kinh nhạc nhìn cô, hỏi cô tại sao.

Sở Mạt cười đầy hạnh phúc: ”Bởi vì em phải kết hôn.

”???” Lúc này Mặc Ni mới thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái của cô… Đệt, sao cái nhẫn này hơi quen mắt nhỉ? Đây không phải là hôm đó?!

Mặc Ni phúc chí tâm linh*, vỗ ót: ”Ôi trời ạ, em thật sự là?! Sở Mạt, Sở Mạt! Không được đi, em ở lại nói rõ ràng cho tôi!”

[*] Phúc chí tâm linh: Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, tức khi vận may đến thì người ta cũng linh hoạt khôn ngoan hơn.

Sở Mạt không muốn nói rõ ràng, hành trình yêu đương này, cái gì cô cũng không quan tâm, bởi vì cô có Kỷ Tuân, anh có thể sắp xếp hết mọi thứ cho cô.

Khi mà nhóm người trên mạng đang điên cuồng hâm mộ, ghen tị hóa thân thành thám tử để tìm kiếm thông tin của Sở Mạt, cô đã sớm ngồi trên chuyến bay đến đảo tư nhân Bali.

Hôn lễ của cô, sẽ cử hành ở đó.

Bên cạnh, Kỷ Tuân nắm lấy tay Sở Mạt, cúi đầu nhìn cô, trong mắt ngập tràn tình cảm và cưng chiều.

***

Sau khi màn phỏng vấn cầu hôn kết thúc, Sở Mạt khóc mãi không dừng được, Tương Vi ôm lấy dỗ cô, Kỷ Tuân còn có chuyện phải giải quyết nên lát nữa mới trở về.

Cũng may anh không ở đấy, nếu không cô khóc thành dạng này cũng quá mất mặt rồi.

Lúc người trong tạp chí chuẩn bị rút về, Trần Phi Phàm đứng ở cửa buồng vệ sinh nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của Sở Mạt và tiếng của Tương Vi.

Sở Mạt nói: ”Mẹ, anh ấy thật tốt, anh ấy đối xử với con thật tốt!”

Sau đó là một giọng nữ: ”Đúng vậy, hôm nay mẹ cũng bị thằng bé làm cảm động rồi. Đứa bé Kỷ Tuân này, đúng là có lòng.”

Kỷ Tuân…

Trần Phi Phàm hoảng hốt, bạn trai của Sở Mạt ra là Kỷ Tuân… Vậy những lời anh ta nói trước đó với Tôn Xuất Thành, có khi nào…

Trần Phi Phàm là người rất nỗ lực, nhưng vận khí của anh ta lại kém, thành quả của mỗi lần cố gắng vẫn luôn không được vừa lòng. Lần này vất vả lắm mới được vào tạp chí thực tập, anh ta rất muốn làm tốt, nhưng càng cố gắng thì lại không đâu vào đâu. Anh ta không được các tiền bối thích, tất cả công việc đều là chuyện râu ria, nếu so ra thì, đãi ngộ của Sở Mạt tốt hơn rất nhiều.

Nếu bàn về văn phong, Sở Mạt căn bản kém hơn anh ta, nhưng tại sao cô lại được Mặc Ni coi trọng? Chẳng lẽ thật sự là do vận khí của anh ta quá kém à?

Anh ta vẫn luôn nghĩ như vậy, cho đến khi thấy Sở Mạt lên xe của một người đàn ông, ngày hôm sau lại là một chiếc xe khác và người khác.

Trần Phi Phàm không biết Kỷ Tuân, cũng không nhận ra Tiểu Trịnh, nhưng anh ta nghĩ mình đã tìm ra chỗ đột phá.

Đủ loại suy đoán bắt đầu xuất hiện, cuối cùng anh ta cũng biết tại sao Sở Mạt lại tốt hơn mình rồi, bởi vì cô là dựa vào đàn ông.

Ma xui quỷ khiến, anh ta chụp ảnh rồi rửa ra đưa cho Tôn Xuất Thành, không ngờ sau khi ông tìm Sở Mạt nói chuyện thì không sao nữa. Sở Mạt vẫn êm đẹp làm trong tạp chí, anh ta không cam lòng.

Nhưng hiện tại, dù anh ta có một vạn cái không cam lòng, thì cũng phải cam chịu số phận.

Thì ra người đàn ông cô dựa vào, lại là tổng tài của tập đoàn Kỷ thị.

Mà chính anh ta, lại như một vở hài kịch.

Một tuần sau, Trần Phi Phàm lại tìm Tôn Xuất Thành.

Lần này Tôn Xuất Thành không đợi anh ta nói chuyện nữa, mà là trực tiếp nói với anh ta, thật ra chuyện bức ảnh Sở Mạt đã sớm biết là do anh ta làm. Nhưng đối với chuyện này, Sở Mạt không chỉ không làm ầm ĩ, mà còn xin ông đợi qua chuyện phỏng vấn rồi xử lý sau, chỉ để về sau trên lý lịch của anh ta có thể đẹp đẽ một chút.

Trần Phi Phàm nghe xong liền ngơ ngẩn, im lặng không biết nên phản ứng ra sao.

Tôn Xuất Thành lắc đầu, ”Tiểu Trần à, cậu là đứa trẻ tốt, nhưng suy nghĩ lại quá vặn vẹo. Báo cáo thực tập tôi sẽ cho cậu thông qua, nhưng từ nay trở đi, cậu không thể tiếp tục ở lại tạp chí của bọn tôi nữa.”

Đi ra khỏi văn phòng Tôn Xuất Thành, Trần Phi Phàm về khu làm việc dọn dẹp đồ đạc. Trước khi đi, anh ta đi ngang qua người Sở Mạt, nhỏ giọng nói một tiếng ”Thật xin lỗi”.

Sở Mạt nghe thấy, nhưng cô không quay đầu.

Từ nay về sau, có lẽ sẽ không gặp lại.

***

Trên máy bay, Sở Mạt nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, tâm trạng trong lành như bầu không khí hôm nay.

Cô thật may mắn, thật sự rất may mắn, bởi vì người cô yêu đều yêu cô cả.

Càng may mắn hơn là, cô gặp được Kỷ Tuân.

Thương cô.

Yêu cô.

Giúp cô lau nước mắt.

Đưa cô đi ngắm sao.

Thay cô cầm dù.

Vì cô mà nấu cơm.

Kỷ Tuân cho cô tất cả sự cưng chiều.

”Kỷ tiên sinh, em yêu anh.”

”Kỷ phu nhân, anh cũng vậy.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN