Gió Đông Bên Em
Phần 11
“Hoa đào sáng rực
Kiếp này lại càng rực rỡ
Chỉ cần một đóa hoa nở rộ trong lòng ta
Cũng đủ để sánh đôi bên nhau ba đời ba kiếp
Bóng lưng sánh đôi
Nước chảy xuôi một dòng”
– Bác sĩ, không phải là thai đã lưu rồi sao?
Bác sĩ ngạc nhiên, khó hiểu nhìn cô
– Là ai nói với cô thế?
– Cách đây 2 ngày, tôi siêu âm, có một vị bác sĩ đeo kính nói không nghe được tim thai, e rằng đã là thai lưu.
Bác sĩ cau mày, đăm chiêu một lúc, rồi thong thả mở lời
– Thường thì 8 tuần đã chắc chắn nghe được tim thai rồi, cô 8 tuần 2 ngày mà vẫn chưa có tim thai, dám chắc là thai lưu. Có điều, sau 2 ngày mà đã có nhịp tim, trường hợp của cô có chút kỳ lạ. Tuy nhiên, hiện tại, tôi đảm bảo 100% với cô, bào thai trong bụng cô là thai sống. Cứ yên tâm mà tẩm bổ, 2 tuần sau tới khám lại.
Hắn quên cả cảm ơn bác sĩ, lập tức ôm cô về phòng bệnh. Khi nghe được tin này, Thiên quên cả chải tóc, lập tức cùng đàn em mang giường chiếu, đến ở luôn tại bệnh viện. Khi hắn đến, tóc tai vẫn lòa xòa, lôi thôi lếch thếch vô cùng.
– Chú làm gì mà mang cả giường đến thế?
– Không phải chứ, em đến bảo vệ vợ con anh mà.
– Anh thiếu người sao?
– Đại ca, đừng có tuyệt tình như thế. Trên đường đến đây, em đã gọi điện thương lượng với vợ anh rồi, cô ấy đã đồng ý cho em làm cha nuôi đứa trẻ. Giờ em phải bảo vệ con nuôi của em, anh thấy có đúng không?
Hàn không buồn nghe thêm một câu nào từ hắn, lạnh lùng đóng cửa, ôm vợ yêu ngủ một giấc, hắn đã mệt rồi.
Cả khu A bệnh viện cứ náo loạn cả lên, bình thường chỉ thấy nhiều bóng áo blu trắng tất tưởi làm việc, hôm nay lại thấy toàn vest đen hết đi ra lại đi vào. Màu đen và màu trắng xen lẫn, tạo thành một khung cảnh tương phản đả kích vô cùng.
Hai tuần sau, cô siêu âm lại, cục cưng của hắn phát triển rất tốt. Cô xuất viện, cuối cùng cũng đã được trở về nhà rồi….
*****
Sau khi bị cưỡng hiếp, Diệp bị khủng hoảng tinh thần trầm trọng. Cô ta cứ suốt ngày la hét, mồm cứ lẩm bẩm có kẻ mặc áo đen muốn hại cô ta
– Hàn…..cứu…cứu…tên kia….cưỡng bức….em
Cha cô ta nhìn thấy như vậy, mười phần lại thêm mười phần căm hận hắn. Biết không thể dùng đao kiếm mà nói chuyện với loại người như hắn, ông ta chắc chắn chỉ có thể dùng mưu.
******
4 tháng sau, khi bụng bầu đã bước sang tháng thứ 6, thân thể đã bắt đầu nặng nề. Thỉnh thoảng, cha mẹ và em gái có đến thăm cô, gia đình cô rất ưng thuận chàng rể là hắn. Có điều, đến bây giờ cha cô vẫn không hài lòng một chuyện, bụng bầu cô đã đến tháng thứ 6 mà đám cưới vẫn chưa được tổ chức. Thật ra, hắn định tổ chức từ khi biết tin cô có thai, hắn dự định sẽ tổ chức một đám cưới tuyệt vời nhất cho cô, có điều từ sau lần biến cố đó, hắn cho rằng sức khỏe của mẹ con cô là trên hết, tạm thời sinh xong rồi tổ chức cũng không muộn. Huống hồ khi ấy lại có con chứng kiến, niềm vui chẳng phải nhân gấp mấy lần hay sao.
****
“Khoảnh khắc phải lòng anh
Dẫu biết rằng sẽ không hề có kết quả
Ta không oán không hối
Vẫn yêu thật đậm sâu….”
– Giám đốc, chủ tịch tập đoàn xxx muốn gặp anh.
Hắn dừng nghiên cứu tài liệu, ngẩng đầu nhìn thư ký
– Là ông ta?
– Vâng.
Hắn đăm chiêu suy nghĩ một lúc, hắn tha cho con gái của ông ta một con đường sống, không lẽ ông ta còn chưa biết điều mà tới đây hỏi tội hắn
– Cho vào đi
Một lão già hói đầu, bụng phệ nặng nhọc đi vào. Hắn không buồn liếc mắt nhìn một lần, chỉ từ tốn mở miệng
– Mời ngồi
Lão béo ngồi xuống sofa, rút một điếu xì gà, châm một hơi
– Hàn, hôm nay tôi đến đây là để thay mặt con gái tôi, tạ tội với cậu.
Không phải chứ, tại sao lại đến tận 4 tháng sau mới tới tạ tội? Con cáo già này đang tính toán cái gì đây?
– Anh Vỹ, chuyện hôm đó như thế nào, tôi nghĩ anh cho người điều tra đã rõ.
– Phải, đứa con gái không biết lý lẽ của tôi gây họa cho vợ con cậu, bản thân tôi làm cha mà không biết dạy con, cậu đại nhân đại lượng, xin đừng chấp nó.
Lão béo rít thêm một hơi xì gà, rồi nói tiếp
– Huống hồ, giờ nó đã bị điên. Vợ con cậu cũng bình an vô sự. Ân oán giữa chúng ta, có thể coi là kết thúc được rồi, cậu nói có phải không?
Con mẹ nó, cũng may là mẹ con Tố không sao, nếu lúc ấy xảy ra cơ sự gì, hắn sẽ giết đủ 4 đời nhà cô ta, trong đó có cả lão béo đang ngồi trước mặt.
– Được, tôi không chấp. Anh Vỹ, không phải hôm nay đến đây chỉ để nói mỗi chuyện này đấy chứ?
Lão béo dụi điếu xì gà xuống gạt tàn, thong thả nhìn hắn
– Tôi có một đứa con gái duy nhất, giờ nó đã phát điên. Hiện tại, bản thân cũng đã già, chỉ muốn ra nước ngoài sinh sống những năm tháng cuối đời. Tài sản tôi đã bán gần hết, chỉ còn một mỏ dầu ở ngoài khơi biển Vũng Áng, tôi dùng mỏ dầu để tạ tội với cậu, cậu thấy sao?
Giới kinh doanh ai ai cũng biết, mỏ dầu đó là tài sản lớn nhất của lão Vỹ, chỉ cần khai thác một năm, đủ để sống sung túc cả đời. Lần này lão béo hai tay dâng cho hắn, nhất định là có nguyên do
– Không biết, anh Vỹ định bán bao nhiêu?
– Không nhiều, 2 nghìn tỉ.
So với giá trị của mỏ dầu, 2 nghìn tỉ chẳng khác nào cho không. Đời này, hắn còn sợ gì nữa. Lão béo này có mấy cái đầu cũng không thể làm gì được hắn
– Như vậy, chẳng phải thiệt cho anh rồi sao.
– Không thiệt, không thiệt. Cuộc đời này, tôi có sống thêm vài trăm năm nữa, cũng không tiêu hết số tiền ấy đâu, huống hồ giờ chỉ còn lại mình tôi, tiền nhiều cũng không biết để làm gì
– Được.
Mắt lão béo hiện lên một tia mỉa mai rồi rất nhanh thu về biểu hiện ban đầu
– Được, hẹn anh ngày mai, chúng ta đến mỏ dầu giao dịch.
Lão béo đã đi được một lúc, hắn vẫn đăm chiêu suy nghĩ. Gần đây, các quán Bar của hắn bị công an đưa vào tầm ngắm, không thể hoạt động tự do như trước, thị trường bất động sản lại đang đóng băng, mỏ dầu này đến với hắn thật đúng lúc. Có điều, dễ dàng quá thì lại lắm cạm bẫy mà thôi. Hắn không tin là lão béo có gan chơi hắn.
*****
Hắn xoa xoa cái bụng bầu của cô, hôn lên mái tóc. Tố chậm chạp mở mắt, xem chừng còn rất buồn ngủ. Gần đây bụng nặng nề, khiến cái lưng của cô đau muốn gãy, đêm không ngủ được, gần sáng mới chợp mắt được một chút
– Cục cưng của anh đá bóng trong bụng em, khiến em đau muốn chết.
– Em yên tâm, tới lúc con ra đời, nhất định anh sẽ dạy dỗ lại, sẽ dạy con chơi tenis, không chơi đá bóng như vậy nữa.
– Đáng ghét
Hắn hôn bụng cô, ánh mắt dịu dàng
– Hôm nay anh về muộn, em cứ ăn trước, đừng đợi, được không?
– Anh bận sao?
– Buổi tối trở về với em, có được không?
– Không sao. Em sẽ ăn cùng Thiên.
Từ khi cô trở về từ bệnh viện, Thiên cũng dọn đến ở cùng vợ chồng cô. Mặc dù công việc của Thiên rất bận nhưng cậu ta 1 ngày ít nhất phải trở về trên dưới 10 lần, không hoàn toàn yên tâm giao cho đàn em bảo vệ cô.
Hàn thấy vậy cũng an tâm thêm vài phần, có Thiên bảo vệ, chắc chắn không xảy ra chuyện gì.
Thiên gần đây cũng rất tự hào vì mình sắp được lên chức cha nuôi, cả giang hồ có ai mà không biết chứ. Vậy mà hễ cứ gặp đàn em nào là cậu ta túm cổ lại, một trăm lần vẫn y nguyên một câu:
– Mày có thấy tao ra dáng cha nuôi không?
Dần dần, bọn chúng không cần chờ Thiên hỏi, mỗi lần chạm mặt, đều tự động nói trước
– Anh Thiên, gần đây rất ra dáng cha nuôi.
Khuôn mặt của cậu ta giãn ra vài phần, không hằm hằm sát khí như trước, đoán chừng rất tự cao. Dù gia đình của Hàn không phải gia đình thực sự của cậu ta, nhưng Hàn là người thân duy nhất của hắn, huống hồ con của Hàn lại gọi cậu ta là cha nuôi, quả thực, rất sảng khoái mà. Không những vậy, Tố còn nhất mực nói cậu ta chính là một phần của gia đình cô, khiến cậu ta không nhịn được mà ôm chầm lấy Tố, mất vài phút mới sực nhớ, hốt hoảng bỏ ra, phen này Hàn mà biết, có lẽ sẽ đánh gãy chân hắn. Không sao, cậu ta cuối cùng cũng có một gia đình.
****
Hàn mang theo hơn 50 người, đi đến mỏ dầu. Lão béo ục ịch cứ sốt ruột nhìn hắn, dự trù người của lão ta ẩn nấp khắp trên giàn khoan cũng chỉ có thể đấu 50/50 với hắn.
– Sao lại mang theo nhiều người quá vậy, cậu đề phòng quá cao rồi.
– Anh Vỹ, anh em của tôi sợ tôi không biết bơi, lỡ rơi xuống biển lại làm mồi cho cá mập, nhất quyết đi theo, tôi cản cũng cản không nổi. Anh nói xem, tôi có thể làm gì đây?
– Không sao, không sao. Có được anh em như vậy quả thật là hiếm thấy. Nào, ta lên thôi.
Khi ra đến giàn khoan, lão béo đưa hắn một bản hợp đồng, chưa kịp đặt bút ký, một họng súng lạnh lẽo đặt ngay giữa thái dương lão Béo:
– Anh Vỹ, tôi cho rằng, nếu chỉ ký hợp đồng, anh không cần phải để thủ hạ ẩn nấp dọc giàn khoan như vậy chứ?
Con mắt của Hàn quả thực hơn người, thủ hạ hắn giàn xếp ẩn nấp khắp giàn khoan, đến hắn chọn vị trí cho bọn họ, còn khó biết. Hàn mới chỉ một lần nhìn, đã phát hiện ra
– Bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói. Tôi đâu dám chơi cậu, đàn em của tôi cũng như cậu, sợ tôi làm mồi cho cá mập mà thôi.
– Ký đi
– Được, được, tôi ký, tôi ký
Thủ hạ của hắn từng tên một bước ra, ít nhất phải hơn 60 người, tình thế này, lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, Hàn từng gặp qua rất nhiều, có phần khinh bỉ, trên đời này, ngoài chuyện vợ con hắn và Thiên, còn có gì khiến hắn sợ nữa đây. Hôm nay đã đi đến đây, một là hắn chết, hai là lão béo chết, có điều, giết chết lão, khả năng sống của hắn lên đến 80%.
Lão béo vừa ký xong, Hàn lập tức bóp cò súng, tiếng súng chát chúa vang lên, lão béo đổ gục xuống, chết không nhắm mắt….
Hơn 60 tên thủ hạ của lão Béo thấy vậy mới nhìn rõ người vừa bắn là ai. Nhất thời kinh hoảng, phen này, phải một bên sống, một bên chết. Hai bên lao vào nhau, đâm đâm chém chém.
Do được rèn luyện trong giang hồ khá lâu, anh em của Hàn chỉ mất khoảng nửa tiếng là đã xử lý gọn đàn em của lão Béo. Chỉ còn hơn 50 tên sống, bị trói trên sàn.
Hàn thở hắt ra một hơi, xong rồi….Qua lần này, hắn nhất định rửa tay gác kiếm, làm ăn lương thiện, không giết thêm một người nào nữa. Tích đức cho con hắn, con hắn sắp ra đời rồi.
Khi xoay người, định xuống tàu trở về đất liền, thêm một phát súng nữa vang lên. Lần này, người bị bắn là hắn. Một phát đạn ngay ngực, máu chảy ròng ròng.
Hắn chỉ kịp ngước mắt nhìn người bắn, Kỳ mặt sẹo, tên chó chết, trà trộn vào cùng đàn em của hắn, lựa thời cơ đẹp, cho hắn một phát đạn.
Hắn rơi xuống biển….Sóng biển dữ dội nhấn chìm thân xác hắn.
Chút ý thức cuối cùng của hắn, lại nghĩ về cô, về con, về Thiên. Tuyệt đối quên kẻ bắn hắn, kẻ phản bội hắn, chịu ơn hắn nhưng vẫn quay lại cắn hắn. Kỳ mặt sẹo.
Anh em của hắn nhất thời sửng sốt, không kịp làm gì. Mất vài giây mới định hình được chuyện xảy ra, một nửa vội vàng lao xuống cứu hắn, một nửa bắt gọn tên mặt sẹo. Sở dĩ không ai phát hiện ra Kỳ mặt sẹo là vì trước đây hắn từng làm thủ hạ của Hàn, ra tù quay lại đi theo Hàn, có gì đáng ngạc nhiên, hôm nay hắn lại bắn Hàn một phát, nhất định, hắn đã chán sống rồi. Tạm thời, không để hắn chết ngay, giao cho Thiên xử lý.
Trải qua hơn một tiếng, đến cả mảnh áo của Hàn cũng không hề tìm thấy, xem ra đại dương không chút lưu tình, đến cả thể xác hắn, cũng không để lại cho Tố….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!