Giờ G - Chương 10: VII
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Giờ G


Chương 10: VII


Tháng Chín mà thời tiết như đang giữa mùa hạ. – Cô Aldin nói.

Cô ngồi cùng với Audray trên bãi cát, ngay dưới chân tòa nhà đồ sộ của khách sạn Easterhead. Trong bộ đồ tắm màu trắng, trông Audray như pho tượng mảnh dẻ tạc bằng ngà voi. Cách đấy một quãng, Kay nằm sấp, phơi lưng ra nắng.

Nghe câu nhận xét của Aldin, Kay phản đôi:

– Nước quá lạnh ấy chứ!

– Đúng thế. – Latimer tán thành Kay. Anh ta nằm bên cạnh cô.

– Anh không tắm à, Latimer?

Kay cười vang:

– Latimer không xuống nước bao giờ. Anh ấy chỉ làm con thằn lằn phơi mình dưới nắng thôi.

Kay lấy bàn chân trần hích đùa Latimer, làm anh ta đứng lên.

– Tôi thấy ớn lạnh. Đi dạo một chút không, Kay?

Royde nhìn theo đôi trai gái đi xa dần, nói khẽ:

– Trông đẹp đôi quá, Audray công nhận không?

– Em cũng thấy thế!

– Cặp ấy có rất nhiều điểm chung, cùng thích những thứ giống nhau, cách họ ăn nói cũng hệt như nhau. Rất tiếc là…

Đang nói, Aldin vội ngừng bặt.

– Chị bảo tiếc sao? – Audray hỏi.

– Tôi định nói, rất tiếc là Nevile lại gặp cô ta.

Thấy Audray cau mày, Aldin vội nói tiếp:

– Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nói như thế!

– Em cũng muốn ta nói chuyện khác!

– Tất nhiên rồi… Chẳng là tôi tưởng Audray đã thôi, không còn buồn nữa…

Audray từ từ quay sang nhìn Aldin, điềm tĩnh nói:

– Cam đoan với chị là em không buồn chút nào… Và em còn rất mong cho hai vợ chồng Nevile và Kay hạnh phúc mãi mãi!

– Cô rộng lượng quá, Audray!

– Em chỉ nghĩ rằng nghĩ về dĩ vãng không để làm gì. Chẳng nên luyến tiếc thứ gì. Cái gì đã xong là xong. Cần phải sống bằng ngày hôm nay chứ không phải ngày hôm qua.

Đột nhiên Aldin chua chát nói:

– Dù sao, Audray được hưởng những thứ mà tôi không bao giờ được hưởng. Audray đã phải trải qua đau khổ, thậm chí rất đau khổ nữa, nhưng thà như thế còn hơn hoàn toàn trông rỗng… Một sự trống rỗng tuyệt đối!

Câu cuối cùng, Aldin dằn mạnh từng tiếng. Audray sửng sốt nhìn cô.

– Em không ngờ chị lại chán chường đến thế đấy. – Audray nói.

Như để nhận lỗi, Aldin cười gượng gạo, nói thêm:

– Thỉnh thoảng tôi có những lúc bi quan quá mức như thế đấy… Thật ra tôi đâu nghĩ như thế…

– Em công nhận cuộc sống của chị quá ít niềm vui… Suốt ngày chăm sóc phu nhân, rồi còn trông nom nhà cửa…

– Nhưng tôi còn sung sướng hơn chán vạn phụ nữ khác, thiếu thốn cả cái ăn chỗ ở… vả lại, tôi cũng có một vài thú vui chứ!

Audray cười:

– Vài trò hư đốn kín đáo chăng?

– Không hẳn là như thế… Tôi thích tưởng tượng ra thứ này thứ nọ… Và tôi thích quan sát người xung quanh… Thậm chí tôi còn thử lái họ làm theo ý tôi muốn…

– Trò ấy thì hơi ác đấy, chị Aldin ạ!… Nghe chị nói, em thấy ra em còn hiểu rất ít về chị!

– Nhưng tôi không làm hại ai đâu… một thứ trò trẻ con ấy mà…

Audray tò mò hỏi:

– Thế chị có sử dụng em vào những cuộc thí nghiệm ấy không đấy?

– Không!… Riêng cô thì không, bởi cô thuộc loại người rất khó biết trước cô sẽ làm gì…

– Có lẽ thế lại hay đấy. – Audray kết luận.

Đột nhiên Audray rùng mình.

– Cô lạnh đấy, Audray.

– Đúng thế, em phải lên mặc quần áo mới được. Dù sao cũng đã là tháng Chín.

– Còn lại một mình. Aldin ngắm sóng biển lấp lánh dưới nắng. Rồi nhắm mắt lại, cô nằm duỗi dài trên cát.

Họ ăn một bữa rất ngon trong khách sạn Easterhead. Tuy mùa nghỉ hè đã hết, nhưng khách vẫn còn đông. Hơn nữa mọi người còn thấy thoải mái vì ít ra cũng thoát khỏi không khí căng thẳng ngột ngạt ở biệt thự Mũi biển Hải âu trong một ngày. Riêng Audray có lẽ không cảm thấy thế, nhưng Nevile…

Aldin thấy dòng suy nghĩ của cô bị cắt đứt, do Latimer đến, gieo mình xuống nằm bên cạnh cô.

– Anh làm gì Kay rồi? – Aldin hỏi.

– Cô ấy bị ông chủ hợp pháp đoạt lại.

Trong giọng nói của Latimer, có một thứ gì đó khiến cô Aldin chú ý. Cô nhìn ra, thấy hai vợ chồng Nevile và Kay đang sánh bước đi sát bờ nước, sóng trào lên bàn chân họ. Rồi Aldin quay sang nhìn Latimer. Xưa nay cô vẫn đinh ninh anh ta không biết tự ái là gì và hơi nguy hiểm. Lúc này, lần đầu tiên Aldin thấy anh chàng này cũng có lúc bị người khác làm thương tổn.

“Hẳn cậu ta đang yêu Kay thì Nevile đến và giành lấy cô trong tay cậu ta”. – Aldin thầm nghĩ.

– Tôi hy vọng chuyến đi nghỉ này làm anh dễ chịu chứ? – Aldin trìu mến hỏi.

Tuy câu hỏi rất thông thường, nhưng Aldin nói bằng giọng trìu mến, như muốn làm thân với Latimer.

– Đối với tôi ở đây chẳng tẻ nhạt hơn nơi khác, mà ở đâu tôi cũng thấy tẻ nhạt tất.

– Thật thế sao?

– Chị nói thế, nhưng tôi biết chị chẳng quan tâm gì đâu. Đối với chị tôi chỉ là người ngoài… là khách…

– Thì ra, anh không thích chúng tôi!

– Điều đó làm chị ngạc nhiên sao?

– Có lẽ thế.

Rồi Aldin trầm ngâm nói thêm:

– Tôi ngạc nhiên vì chúng tôi cố làm mọi thứ để anh hài lòng, vì chúng tôi coi anh là bạn của Kay…

– Chị nói đúng. Tôi chỉ là bạn của Kay!

Giọng Latimer chua chát.

Aldin nói tiếp:

– Tôi rất muốn biết, chúng tôi đã làm gì khiến anh không vừa lòng. Hoặc chúng tôi làm sao?

Latimer dằn từng tiếng:

– Các người đều ngạo mạn!

– Ngạo mạn? – Aldin nhắc lại, rồi nói tiếp – Quả là chúng tôi dễ gây cho người khác cái cảm giác đó.

– Không phải chỉ có cảm giác, mà các người đúng là những kẻ ngạo mạn! Các người đinh ninh các người là cao quý, và do sống tách biệt khỏi đông đảo nhân dân bình thường, các người coi những ai như tôi chỉ là loài sinh vật kỳ quặc.

– Anh nói làm tôi buồn đấy!

– Nhưng tôi nói đúng hay không đúng?

– Chưa hẳn đã đúng. Có thể chúng tôi ít có óc tưởng tượng, nhưng chúng tôi không ác với ai. Riêng tôi. Có thể tôi quá lễ độ nên anh nghĩ như vậy. Nhưng như thế không có nghĩa tôi không có một trái tim như mọi người. Dù sao nghe anh nói, tôi cũng rất tiếc và rất mong làm được điều gì khiến anh hài lòng!

– Nếu chị nghĩ như vậy thì chị rất tốt!

Họ im lặng một lúc rồi Aldin nói tiếp:

– Anh đã từng yêu Kay?

– À Đúng thế…

– Cô ấy thì sao? Cũng có thời yêu anh chứ?

– Tôi đoán thế… Cho đến lúc Nevile xuất hiện.

Hạ giọng, Aldin dịu dàng hỏi:

– Hiện giờ anh vẫn yêu cô ấy?

– Tôi tưởng điều ấy đã rõ ràng…

– Sau một lát, Aldin rất điềm tĩnh hỏi:

– Tôi nghĩ, có lẽ anh nên đi khỏi đây chăng?

– Tại sao?

– Bởi anh còn ở đây ngày nào, anh còn đau khổ ngày ấy!

Latimer bật cười:

– Chị quả là một phụ nữ đáng quý. Nhưng chị biết quá ít về những sinh vật đi lại bên ngoài cái chuồng mà chị bị nhốt trong đó! Rất có thể chỉ trong một tương lai gần, ở đây sẽ xảy ra rất nhiều chuyện!

– Loại chuyện gì chẳng hạn? – Aldin vội vã hỏi.

Latimer cười khẩy, đáp:

– Chị chịu khó đợi, rồi sẽ thấy!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN