Gió không phiêu du, mây không lãng đãng
Chương 1:
Trận gió này đã định trước là thổi cả một đời…
…
Mười ba tuổi năm ấy, Diệp Phiêu cùng bố mẹ di cư sang thành phố Toronto, Canada sinh sống.
Ngày tháng ngây thơ cô còn u mê không hiểu chuyện, nhưng cảm nhận được một nỗi nhớ nhà sâu sắc. Đối với kí hiệu lá cây màu đỏ[1] cô một chút ấn tượng cũng không có, nơi như thiên đường khiến người khác ao ước cô cũng không thích, cô chỉ biết từ nay về sau cô phải tạm biệt Miên Miên ngồi cùng bàn, phải đem hai kỹ thuật bật xà của bản thân chỉ cho cô ấy, phải rời khỏi thủ đô Bắc Kinh Trung Quốc, phải đến một nơi lạnh lẽo của những con người tóc vàng mắt xanh để sinh sống.
[1] Lá cây màu đỏ là lá phong trên quốc kỳ Canada
Cô không muốn đi, cho dù có thể được bay lên trời, có thể mỗi ngày đều được ăn bánh kem, cũng không muốn đi.
Bố của Diệp Phiêu – Diệp Khải Ôn là chuyên gia quốc ngữ, ở trong hay ngoài nước đều được kính trọng; mẹ của cô – Tương Thục Huệ là một nghệ sĩ chơi đàn nhị có chút danh tiếng, nhưng ở Canada lại không tìm được công việc thích hợp, cũng may tiền lương của Diệp Khải Ôn hoàn toàn có thể gánh vác toàn bộ chi tiêu gia đình, vì vậy Tương Thục Huệ dứt khoát làm một bà chủ toàn chức.
Và rất nhiều người mới di cư đến cũng có chút địa vị xã hội, Diệp gia rất nhanh được hàng xóm đón nhận. Sau khi chuyển đến một tuần, khu dân cư vì Diệp gia tổ chức “party chào đón”.
Những người lớn ở một chỗ chào hỏi, thím Grace nhà bên cạnh dùng cánh tay mập mạp niềm nở ôm lấy Diệp Phiêu, đem cô đến giữa một đám trẻ con.
“Này, bọn tiểu tử” Bà ấy mỉm cười nói “Cô mang đến cho các con người bạn mới đến từ Trung Quốc, các con phải chung sống hòa thuận nhé! Nhất là con đấy! Gerry, không được phép bắt nạt bạn mới!”
Bà ấy đánh một cái lên trán cậu bé ngoại quốc đang vụng trộm đưa tay về phía cô muốn bắt tay, yêu quý hôn một cái lên gò má Diệp Phiêu, rồi mỉm cười xoay người rời đi.
Diệp Phiêu mờ mịt nhìn bọn trẻ đủ màu da đang đứng đối diện chậm rãi nhìn mình, cô nghe không hiểu thím Grace nói gì, cho nên vô cùng khẩn trương, chân tay luống cuống.
“Hey! What’s your name?” (Này! Cậu tên là gì?)
Đột nhiên một bé gái mặc âu phục hồng nhạt xinh đẹp đẩy đám người ra chen vào nói.
Cô ấy cũng tóc đen mắt đen như Diệp Phiêu, chỉ là cô ấy nói gì Diệp Phiêu nghe cũng không hiểu.
“What’s your name?” Bé gái nói lại một lần nữa.
Diệp Phiêu cắn môi thật chặt, không nói được lời nào.
“Anh, cậu ấy không thích chơi đùa! Không biết nói chuyện!” Bé gái vẻ mặt vô tội ngoảnh lại hô.
Những lời này, Diệp Phiêu cuối cùng cũng nghe hiểu.
“Tớ có thể nói chuyện!” Diệp Phiêu lớn tiếng nói.
“A, cậu ấy nói rồi, nói chuyện rồi!” Bé gái chỉ vào Diệp Phiêu cười nói.
“Dĩ Tịch, không nên chỉ vào người ta” Một thiếu niên dắt một khác bé gái khác từ phía sau Dĩ Tịch đi tới nói.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phiêu gặp gỡ bọn họ, lúc đó cảm nhận đầu tiên của cô là đẹp, sau đó là ấm áp, dịu dàng, chờ thêm chút nữa là một loạt các từ hay để hình dung.
Cậu bé có dáng người rất cao, diện mạo tuấn tú, quần áo phẳng phiu sạch sẽ, và so với đám trẻ lộn xộn xung quanh, có vẻ nổi bật hơn hẳn.
Mà cô gái bên cạnh cậu ấy, là cô gái xinh đẹp nhất Diệp Phiêu gặp trong cuộc đời từ trước tới nay. Đôi mắt của cô ấy vừa to vừa tròn, đen láy sáng ngời, lông mi thật dài rũ xuống tạo thành một bóng mờ trên mi mắt, nước da trắng như ngọc trai, kết hợp với mái tóc đen nhánh hơi xoăn của cô ấy thì xinh đẹp như búp bê. Diệp Phiêu bỗng chốc nhớ tới công chúa bạch tuyết trong truyện cổ tích, chính là bộ dạng này.
“Xin lỗi” Cậu bé mỉm cười với Diệp Phiêu nói, cậu ta đem Dĩ Tịch kéo đến bên người, cau mày nói: “Không phải nói rất nhiều lần rồi sao? Không được chỉ tay vào người khác.”
Dĩ Tịch dẩu môi liếc mắt nhìn công chúa bạch tuyết nói: “Cũng không phải là chị ấy, sợ cái gì?”
Công chúa bạch tuyết ngượng ngùng cười, dịu dàng nói với Diệp Phiêu “Có phải cậu không biết nói tiếng anh?”
“Ừ.” Diệp Phiêu uể oải cúi đầu.
“Hóa ra là như vậy! Tớ không hay nói tiếng trung mà! What… Không đúng! Cậu tên là gì?” Dĩ Tịch nói.
“Tớ tên Diệp Phiêu” Diệp Phiêu nói: “Còn cậu?”
“Tớ tên Lôi Dĩ Tịch” Dĩ Tịch nói.
“Tớ tên Lôi Sở Vân” Công chúa bạch tuyết nói: “Là chị của Dĩ Tịch”
Dĩ Tịch làm mặt quỷ, gấp gáp nói với cậu bé phía trước: “Anh ấy tên Phong Trử Ninh! Phong trong nổi gió lớn!”
Diệp Phiêu bị bộ dạng của Dĩ Tịch chọc cho bật cười.
“Cậu ấy là Gerry, cậu ấy là Lucy, she is Christina, cậu ấy là…” Dĩ Tịch nói tiếng anh tiếng trung lẫn lộn điểm danh từng người, mọi người cười nói thành một đám.
Phong Trử Ninh nói: “Chào mừng đến phố Belle! Nhà anh ở ngay phía sau công viên, nhất định phải vào nhà chơi đấy!”
“Được chứ!” Diệp Phiêu nói, bầu không khí cuối cùng cũng hòa hoãn lại, mà Phong Trử Ninh lễ phép mời khiến cô nhất thời quên mất cái lạnh giá của Canada.
Buổi tối về đến nhà, Diệp Phiêu viết thư cho Miên Miên: Ngày hôm nay tớ đã gặp rất nhiều người, tóc vàng, tóc đen, rất nhiều, rất nhiều! Có một cô gái vô cùng xinh đẹp, so với cậu còn đẹp hơn! Cô ấy tên là Lôi Sở Vân, còn có một người con trai, tên của anh ta buồn cười lắm, họ Phong, phong trong nổi gió lớn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!