Gió Lớn Có Chốn Về - Chương 5: Đạo đức giữa người với người sao có thể kém xa đến mức này?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Gió Lớn Có Chốn Về


Chương 5: Đạo đức giữa người với người sao có thể kém xa đến mức này?


Ban đêm gió núi lạnh băng, A Ninh lấy chăn từ trong hành lý ra trải phẳng dưới tán cây gần đống lửa. Cậu muốn công tử nhà mình nghỉ ngơi sớm, nhưng đám người bị thương ở đối diện thật sự quá ồn ào, cứ nửa mê nửa tỉnh, tỉnh dậy lại gân cổ kêu gào rê.n rỉ như một sọt ve bị ai đánh đổ.

Cao Lâm khoanh tay đến bên người Lương Thú, rít qua kẽ răng: “Vương gia, thu tay một chút đi, phiên phiến thôi là được rồi.” Cứ nhìn chằm chằm công tử nhà người ta là thế nào, nếu đổi lại là một cô nương, danh tiết khuê môn đã bị người nhìn cho bay sạch.

Bên một đầu khác, A Ninh cũng phát hiện Kiêu Vương điện hạ đang nhìn về hướng này, vì thế nhỏ giọng với Liễu Huyền An: “Công tử, hình như Vương gia có chuyện muốn nói với người thì phải.”

Liễu Huyền An phủi vụn điểm tâm trên ngón tay, quay lại nhìn Lương Thú.

Lúc này hắn đã dời tầm mắt, đang nghiêng đầu nói gì đó với Cao Lâm. Lửa trại nơi hoang vu cùng ánh trăng chiếu sáng người hắn, mặt mày tuấn lãng, sống mũi cao thẳng, vạt áo thi thoảng óng ánh lên như nắng rọi xuống mặt hồ, biểu cảm thờ ơ khí độ quý phái, quả thật không tương xứng với ma vương cuồng sát trong lời đồn.

Lời đồn ấy mà, luôn nửa thật nửa giả, Liễu Huyền An nghĩ vậy rồi bọc chăn ngồi dựa vào gốc cây, lại bắt đầu nhắm mắt đi vào cõi thần tiên. Y không quá để ý bên ngoài bây giờ đang yên tĩnh hay nhốn nháo, cho dù thật sự có tiếng ma kêu quỷ khóc, chỉ cần tâm cảnh thản nhiên, rơi vào tai cũng thành tiếng gió thổi qua tán lá.

“A!” Tiếng người thình lình hét lên dọa sợ một bầy chim chóc bay tán loạn, lại không kéo được Liễu nhị công tử ra khỏi ba ngàn thế giới.

Dù sao A Ninh cũng ngủ không được, bèn ngồi bên cạnh Liễu Huyền An duỗi dài cổ xem náo nhiệt. Một gã tiêu sư bị binh sĩ kéo ra trước mặt Lương Thú, cái chân bị thương lê lết dưới đất bùn vẫn đang nhỏ máu, bộ dạng cực kỳ thê thảm.

Có lẽ gã thật sự sợ chết hoặc bị cơn đau đớn kíc.h thích, không chờ Cao Lâm mở miệng đã khai rõ một năm một mười.

Tổng tiêu đầu của Vạn Lý tiêu cục tên Thường Vạn Lý, trên giang hồ không có danh tiếng gì, công việc làm ăn lại khấm khá. Ba năm trước, thê tử nguyên phối của Thường Vạn Lý bị bệnh qua đời, không bao lâu sau đã cưới phu nhân mới. Người này tên Hà Nhiêu, dung mạo quyến rũ, tính tình lại đanh đá cay nghiệt, vào cửa chưa đến nửa năm đã thuần phục Thường Vạn Lý đến ngoan ngoãn dễ bảo.

Thường Tiểu Thu không thích người mẹ kế này, năm đó cậu ta mới mười hai mười ba tuổi, ỷ vào tuổi nhỏ mà thường xuyên nói năng lỗ mãng, quan hệ giữa hai người không ra làm sao. Về phần Thường Tiêu Hán, là nhân vật đứng thứ hai sau Thường Vạn Lý, công phu cao cường, mấy năm nay luôn là người yên lặng che chở cho thiếu chủ nhân.

Cao Lâm hỏi: “Nghĩa là vị phu nhân mới kia ra lệnh cho các người chuyến này tìm cơ hội giải quyết luôn Thường Tiêu Hán và Thường Tiểu Thu?”

“Đúng vậy.” Tiêu sư đáp, “Bà ta ứng trước mỗi người một viên minh châu, nói sau khi việc thành lại tặng cho một hộp.” Vừa nói vừa lấy đồ ra từ trong tay áo, “Chính là cái này.”

Không cho vàng cho bạc, lại trả minh châu. Lương Thú nhìn lướt qua: “Gia thế lai lịch bà ta thế nào?”

“Không có gia thế, là dân chạy nạn từ nơi khác đến, lúc mới vào thành vừa hôi vừa bẩn, không biết vì sao lại được tổng tiêu đầu để mắt.”

Cao Lâm ngồi xổm trước mặt gã tiêu sư, nhận minh châu chậm rãi quan sát dưới ánh lửa: “Công việc kinh doanh của tiêu cục thường được tính bằng vàng bạc, nếu vị phu nhân kia động tay động chân vào sổ sách, tiền giấu riêng cũng nên là vàng bạc mới đúng. Loại minh châu Đông Hải như thế này, tích cóp mười viên đã khó, huống chi là đầy một hộp. Mà nếu đã cực khổ giấu riêng, cần gì phải lấy ra mua mạng người… Hay là các ngươi không nhận bạc?”

“Nhận, đương nhiên chúng ta nhận, ngược lại càng muốn đổi thành bạc hơn, thiếu một hai phần cũng không sao. Minh châu tuy đáng giá, lại không dễ lấy ra tiêu xài, nhưng phu nhân nói bà ta chỉ có thứ này thôi.”

A Ninh ở một bên nghe mà chép miệng, nhỏ giọng nói với Liễu Huyền An: “Công tử, lần trước lão phu nhân muốn hai viên minh châu làm khuyên tai, trang chủ còn chưa mua được viên nào thích hợp, bọn họ lại có nguyên một hộp. Kinh doanh tiêu cục đúng là dễ kiếm tiền.”

“Không quan hệ gì đến tiêu cục.” Liễu Huyền An vẫn quấn chăn, “Mấy viên minh châu kia chắc là có từ trước khi bà ta vào cửa.”

“Vì sao?” A Ninh cọ cọ lại gần y, ép giọng xuống càng thấp, “Vừa rồi công tử còn ngủ nên không nghe được Vương gia hỏi, Hà Nhiêu kia không có gia thế, là dân chạy nạn.”

“Tạm thời chưa biết chuyện chạy nạn là thật hay giả, cho dù là thật, cũng có thể giấu kỹ của cải trước khi chạy trốn.” Liễu Huyền An nói, “Bà ta là vợ kế, việc kinh doanh của Vạn Lý tiêu cục phát đạt cũng không thể ba năm tích cóp đủ một hộp minh châu. Một là không dễ xê dịch tiền, hai là không có khả năng không có người phát hiện. Nếu bà ta muốn phủi sạch chứng cứ giết người, vô luận thế nào cũng không nên để lọt minh châu ra ngoài thành nhược điểm.”

Cho nên cách giải thích hợp lý duy nhất là, minh châu không phải do bà ta kiếm được sau khi gả vào Vạn Lý tiêu cục. Như vậy cho dù sự việc bại lộ, bà ta cũng không bị liên lụy, ngược lại còn có thể dùng làm chứng cứ tẩy sạch hiềm nghi —— Ngân phiếu ngàn lượng đã đủ mua mạng người rồi, đồ ngu mới đi dùng thứ trị giá vạn kim, lại cực kỳ dễ bại lộ như minh châu đi đổi, nói ra sợ ai cũng cho là đầu óc có bệnh.

A Ninh vỡ lẽ, lại hỏi: “Chúng ta có cần đi nhắc nhở Cao phó tướng chút không?”

“Không cần, chúng ta có thể nhìn ra, Kiêu Vương điện hạ và Cao phó tướng tất nhiên cũng nhận ra.” Liễu Huyền An nói, “Nếu ngươi thật sự muốn hỗ trợ, chi bằng đưa sang một ít thuốc cầm máu trị thương đi, nếu không gã tiêu sư kia không chống đỡ được thêm mấy câu nữa đâu.”

Cuộc tán gẫu của chủ tớ hai người được gió đưa vào tai Lương Thú không sót một chữ. Giây lát sau, quả nhiên A Ninh cầm thuốc trị thương chạy đến, Cao Lâm khẽ gật đầu: “Đa tạ.”

A Ninh thấy toàn thân tiêu sư đều có thương tích, hẳn là không đủ thời gian xử lý toàn bộ cho nên chỉ băng bó đơn giản hai vết thương nghiêm trọng nhất, lại đút cho gã mấy viên thuốc giảm đau. Toàn bộ thủ pháp vừa nhanh vừa ổn, máu bắn lên mặt cũng không đổi sắc khiến ấn tượng của Cao phó tướng về Bạch Hạc Sơn Trang lại cao thêm một tầng.

Lực chú ý của Lương Thú lại không nằm ở phía này.

Cao Lâm xem biểu hiện của Vương gia nhà mình, nếu người được nhìn chăm chú là Liễu tiểu thư, tương lai Hoàng thượng hỏi đến còn có thể giải thích là hâm mộ khó kìm lòng, nhưng người trong tầm mắt lúc này lại là Liễu nhị công tử, cảm giác kiểu gì cũng là có ý đồ khiêu khích. Tai mắt trong cung đang đứng cách có năm bước chân, chúng ta có thể tập trung vào chính sự, bớt làm chuyện dư thừa đi có được không.

Nhưng Kiêu Vương điện hạ hiển nhiên không có giác ngộ này, không những không có, còn rất tùy ý lạnh nhạt ném lại một câu “Hỏi cho rõ ràng những câu nên hỏi đi”, sau đó liền đi đến gần Liễu Huyền An ngồi cách đó không xa, nhấc vạt áo ngồi xuống.

Cao Lâm: “……”

A Ninh lại bắt đầu căng thẳng: “Cao phó tướng!”

Cao Lâm đành an ủi cậu: “Không sao đâu, chắc là Vương gia muốn hỏi một ít y lý thuốc giải độc thôi.”

Cẩn thận ngẫm lại, hai chủ tớ Bạch Hạc Sơn Trang luôn ra tay hỗ trợ trong suốt phân nửa thời gian đồng hành, mà Vương gia thì luôn ra tay quấy rối, bản thân mình lại nói dối luôn mồm. Tim Cao phó tướng rất đau, đạo đức giữa người với người sao lại có thể kém xa đến mức này?

Đống lửa hào hứng cháy tanh tách.

Liễu Huyền An vẫn nhắm mắt như cũ.

Lương Thú ném một cục đá vào đống lửa.

“Phụt” một tiếng, tàn lửa bắn lên cao cả thước, theo gió bay về hướng tán cây. Lông mi Liễu Huyền An run lên, cuối cùng bị nóng đến mở mắt. Lần trước ở trong xe ngựa, y kết thúc một giấc mộng đẹp thì trông thấy Lương Thú, mà lúc này hình ảnh Kiêu Vương điện hạ lại xen lẫn giữa ngọn lửa bay múa, hai lần đều kỳ ảo, hai lần đều hoảng hốt kinh ngạc, tối sáng đan xen khiến người kinh hãi không biết thân đang ở nơi nào.

Y chờ nhịp tim hơi hạ xuống, nhìn về phía cách đó không xa thấy Cao Lâm vẫn đang tra hỏi, rõ ràng là chưa kết thúc thẩm vấn.

“Nói thử xem.” Lương Thú cầm viên minh châu trong tay, “Vì sao vị phu nhân kia nhất định phải lấy thứ này làm thù lao?”

Liễu Huyền An không dự đoán được đối phương sẽ đến thảo luận vấn đề này với mình, y miễn cưỡng kéo suy nghĩ về hiện thực, đáp: “Có lẽ tiền riêng tích cóp ba năm của bà ta chưa đủ để thu mua tiêu sư, hoặc có lẽ bà ta không tính toán thật sự trả bằng minh châu. Ta không biết gì về Vạn Lý tiêu cục, nhưng dựa theo lẽ thường, trừ phi Thường Tiểu Thu uy hiếp trắng trợn đến địa vị của Hà Nhiêu, nếu không bà ta cũng không cần thiết vội vàng động thủ.”

“Cho nên ngươi cảm thấy là khả năng thứ hai, bà ta không định đưa minh châu thật, chỉ coi là mồi nhử để đám tiêu sư bán mạng?”

“Tiền đề là sơn tặc trên núi Phục Hổ cùng một giuộc với bà ta.” Liễu Huyền An nói, “Ta đoán kết cục mà Hà Nhiêu muốn thấy nhất có lẽ là mượn tay sơn tặc xử lý toàn bộ tiêu đội này. Như vậy bà ta vừa có thể lấy lại minh châu, vừa nhổ được cái đinh trong mắt, còn có thể vĩnh viễn giữ kín bí mật. Sở dĩ phải mua chuộc tiêu sư là để trên đường dễ dàng hạ độc Thường Tiêu Hán, khiến cho cao thủ duy nhất có thể bảo vệ Thường Tiểu Thu ngã xuống, kế hoạch mới hoàn thành mỹ mãn.”

Nhưng không ngờ ngàn tính vạn tính, sự tình vẫn không tiến triển theo trù tính của bà ta. Thân thể Thường Tiêu Hán cường tráng, dù đã hít phải khói độc suốt một đường nhưng công lực chưa bị giảm sút quá nhiều, ngược lại còn mang theo Thường Tiểu Thu mở đường máu liều chết chạy thoát.

Phán đoán của Lương Thú không khác là mấy.

Cho nên Liễu Huyền An không hề là một tên phế vật ăn chơi trác táng, đầu óc cũng không ngu si. Nhưng nếu đã thế, vì sao lại bị đồn đại thành bao cỏ xinh đẹp chỉ để ngắm chứ không thể dùng?

Nếu để Lương Thú phỏng đoán, dựa theo kinh nghiệm hơn hai mươi năm đấu tranh sinh tồn cá lớn nuốt cá bé của hắn, chỉ có thể giải thích là đối phương cố ý làm trò yếu thế, giả vờ mơ mơ màng màng để được yên ổn sống qua ngày trong đại gia tộc.

Nhưng kỳ thật gia phong Bạch Hạc Sơn Trang cực kỳ đoan chính, mỗi người đều có công việc bận rộn, nội bộ không mâu thuẫn lục đục gì nhau. Nếu hỏi Liễu nhị công tử có biết gì về thanh danh của mình không? Có lẽ lờ mờ nghe được một ít, nhưng nửa chân y đã sớm bước khỏi hồng trần, ra vào lục hợp ngao du cửu châu, cưỡi gió đạp mây cực kỳ khoan khoái, một lòng tìm kiếm tinh thần tự do trên Thiên đạo, đâu để những lời đồn nho nhỏ ảnh hưởng nửa phần đến bản thân?

Cho nên y nói không để ý, là thật sự không để ý.

Có điều Lương Thú chưa đạt đến tâm cảnh này, ít nhất trước mắt không hiểu.

Hắn nhìn Liễu Huyền An, qua một lúc đột nhiên hỏi: “Muội muội của Liễu công tử có từng nhắc đến bổn vương chưa?”

Liễu Huyền An nghe vậy vô thức thẳng lưng lên, không hề quên nhiệm vụ chính là phải phá bĩnh việc hôn nhân này.

Nhắc thì đúng là có nhắc, nhưng là vừa nhắc vừa khóc. Liễu Huyền An không biết Kiêu Vương điện hạ đã nghe thấy toàn bộ đại kế nhảy hồ ở trà lâu,cho nên không hề áy náy mà bốc phét: “Không có, A Nguyện trời sinh hướng nội lại dễ xấu hổ, thường ngày cũng không thích tâm sự, cha mẹ ta vì tính nết này của nàng mà đau đầu không thôi. Đúng rồi, không biết Vương gia thích loại cô nương như thế nào?”

Lương Thú trả lời: “Tính cách không quan trọng, xinh đẹp là được.”

Liễu Huyền An hơi dừng lại, bởi vì ban đầu y muốn miêu tả muội muội nhà mình trái ngược hoàn toàn với loại hình Vương gia yêu thích. Nhưng không thể ngờ tiêu chuẩn bạn đời của đối phương lại nông cạn đến thế, không cần nội hàm, chỉ cần xinh đẹp là được, không cho bản thân mình chút đất diễn nào.

Y do dự một lát, tiếp tục đưa ra giả thiết: “Nếu dung mạo xinh đẹp nhưng tính cách tàn ác, hơi bất mãn đã khóc lóc làm ầm ĩ, ném đồ ném đạc náo loạn đến gà chó không yên, hoặc thường xuyên dọa dẫm tự sát, như vậy cũng được sao?”

“Đương nhiên là được.” Lương Thú thể hiện mình dễ tính chưa từng có, “Khóc nháo thì dỗ, bàn ghế ly chén ném vỡ thì tiếp tục mua, còn lỡ như suy nghĩ nông cạn, mỹ nhân một hai đòi chết, bổn vương cũng đành đi cùng, xứng đáng với câu chết dưới mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

“……”

Liễu Huyền An nhìn kỹ mặt Lương Thú muốn tìm cho được một chỗ vô lý, nhưng mà không có. Kiêu Vương điện hạ không muốn diễn trò trước mặt gián điệp, đứng trước Liễu nhị công tử thì ngược lại, sân khấu chưa kịp dựng hắn đã diễn đến nghiện rồi.

Cao phó tướng ở đằng xa thở ngắn than dài.

Tuy Liễu Huyền An sớm xem nhẹ sinh tử, nhưng đó chỉ là kết luận có được khi y đứng trên thiên đạo nhìn xuống vạn vật, hoàn toàn khác xa trường phái “thành quỷ cũng phong lưu” của Lương Thú. Có điều Kiêu Vương điện hạ nhìn thế nào cũng không dính dáng mấy đến hai chữ “tình thánh”, cho nên Liễu Huyền An nghe qua mới thấy kinh ngạc. Nhưng rồi y lại nghĩ, trên đời có người lấy mạng đổi danh lợi, người khác dùng mạng đổi gia quốc thiên hạ, thế vì sao lại không có người lấy thân đổi sắc? Mà nếu đã có thể, vì sao người đó không thể là Lương Thú?

Nghĩ đến đây, Liễu Huyền An khẽ gật đầu, thuận lợi tiêu hóa một thông tin kinh dị rằng đệ nhất thống soái Đại Diễm lúc nào cũng có khả năng đi tuẫn tình. Có điều nếu đối phương đã là người háo sắc, vậy biện pháp mình nghĩ ra lúc trước trở nên vô dụng rồi, bởi vì muội muội mình đúng là dung mạo xinh đẹp, phải đổi cách khác mới được.

Một loạt suy nghĩ chạy qua chạy lại trong đầu, trên mặt y lại không lộ ra nửa phần. Lương Thú tự nhận bản thân gặp qua nhiều người, trong đó không hiếm kẻ mặt không đổi sắc như băng tuyết đỉnh Thái Sơn. Nhưng sự bình tĩnh của Liễu Huyền An không thể xếp vào cùng loại, y không giống bọn họ. Hay nói chính xác hơn một chút, thậm chí y không ở cùng một không gian với người ngoài.

Có một tấm chắn độc lập mà kiên cố không thể phá vỡ đã ngăn cách triệt để y ở một thế giới khác.

Lương Thú là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này.

Vì thế Kiêu Vương điện hạ càng có hứng thú, cũng chợt chuyển sang ý nghĩ làm sao để đánh nát tấm chắn kia.

Còn vì sao phải phá, phá xong phải làm gì, lại không nằm trong phạm vi suy xét của hắn. Cái này gọi là ăn no rửng mỡ, sinh sự không đâu.

Cao Lâm không yên tâm đầu bên này, chưa bao lâu đã đi qua ngắt lời: “Đám tiêu sư kia dường như không quen biết đạo tặc trên núi Phục Hổ.”

Lương Thú liếc một cái: “Ngươi thẩm vấn nửa ngày chỉ đưa ra được kết luận này?”

Cao Lâm: “……”

Cao Lâm: “Không phải, còn cái khác nữa.”

Lương Thú đi qua phía bên kia gốc cây: “Nói đi.”

Cao Lâm đáp lời nhưng vẫn không nhịn được nhìn lướt ra phía sau, thấy Liễu Huyền An đã tiếp tục quấn chăn quanh người, ôm gối ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm. Tuy trong ánh mắt vẫn có ánh lửa nhảy múa, nhưng không biết vì sao lại cho người ta cảm giác yên tĩnh tựa như hồ sâu không đáy.

Hắn cũng mơ hồ nhận ra sự xa cách và khoảng cách vô hình của Liễu Huyền An, nhưng không phát hiện ra sự tồn tại của tấm chắn, mà đứng trên góc độ khác, đưa ra một lý do rất hợp lý ——Bình thường thôi, Vương gia nhà ta thật sự bị ghét rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN