Gió Nam Và Hoa Hồng
Chương 10-3: A man and a woman
(A man and a woman là tên bộ phim được nhắc đến trong chương này)
Editor: Loveyoumore3112
Buổi chiều, trước khi đến bệnh viện, Trần Nhứ ghé qua hiệu sách, giúp Giang Tư Mạc mua hết những quyển mà cậu gửi danh sách tới. Cậu vẫn đang giai đoạn hồi phục, bác sĩ điều trị không cho cậu tiếp xúc quá nhiều với đồ điện tử.
Mỗi ngày Giang Tư Mạc đều bị vây ở bệnh viện, quả thực vô cùng nhàm chán, gần đây lại bỗng nhiên si mê Stephen Hawking. Từ Lượng tử vũ trụ đến Nghịch lý thông tin lỗ đen, những cuốn sách lý luận thâm ảo khô khan kia cậu đọc giống như ăn cơm, tiêu hóa nhanh chóng với tốc độ kinh người, hiếm thấy hơn nữa là, cậu lại còn có thể dùng phương thức diễn đạt mà người thường có thể nghe hiểu được để thuật lại mọi thứ.
Trần Nhứ nghe cậu nói tóm lược một lúc, sau đó nhận lời ngồi ở đối diện chơi cờ ca rô với cậu.
Chơi một ván lại một ván, cô hết lần này đến lần khác bị bại bởi cậu. Lại thêm một ván bị cậu đánh bại dễ dàng, cô đẩy bàn cờ một cái, giống như đang giận dỗi, đứng dậy muốn đi, “Không chơi nữa.”
Giang Tư Mạc vội vàng kéo cô lại, “Đừng đi, chơi thêm một ván nữa thôi. Tớ sắp chán chết rồi.”
Trần Nhứ bất đắc dĩ ngồi xuống, “Sự thật chứng minh, thiên tài dù cho bị đập đầu, cũng vẫn là thiên tài. Tớ đấu không lại.”
Cậu hừ một tiếng, “Cả một buổi chiều cậu luôn không tập trung, có thể thắng tớ mới là lạ. Đang nhớ chú tớ hả?”
Cô bị người ta nói trúng tâm sự, lại không chịu thừa nhận, cúi đầu cắn môi dưới, “Cậu biết gì chứ.”
Giang Tư Mạc thở dài một hơi, cảm khái nói: “Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.”
Cậu giống như đang nói một mình, vừa đếm quân cờ, vừa dùng ngón tay vuốt nhẹ cằm, lẩm bẩm: “Có điều, chú thật sự rất được các cô gái hoan nghênh.”
Trần Nhứ lập tức hào hứng, mở to hai mắt nhìn cậu, “Nói chút đi.”
Cậu mở miệng muốn nói, nhìn mặt cô đầy vẻ tìm tòi nghiên, lại tạm thời kết thúc câu chuyện, “Tớ không nói đấy.”
Trần Nhứ giả bộ mặt lạnh, “Tớ thấy căn bản là cậu cũng không biết.”
“Nào, chơi cờ đi, tớ để cậu đi trước hai nước.”
“Không cần, tớ muốn nghe cậu kể anh ấy được con gái hoan nghênh thế nào.”
Giang Tư Mạc có chút khó xử, gãi gãi sau ót. Nơi đó mới mọc ra tóc con, thỉnh thoảng sẽ ngứa, hoàn toàn khác biệt với kiểu tóc uốn sành điệu của anh trước đây, mà là kiểu tóc húi cua tượng trưng cho đám tân sinh xanh tươi mơn mởn, “Vậy tớ nói, cậu cũng không được suy nghĩ nhiều.”
Trần Nhứ cười hì hì, duỗi ra ngón tay để ở bên tai, giống như đang thề, “Tớ cam đoan, chỉ coi như nghe chút chuyện bát quát thôi.”
“Chú của tớ ấy, nhìn ôn hòa vậy thôi, trên thực tế, là một kiểu bạc tình bạc nghĩa khác. Chú từ chối rất nhiều người theo đuổi, sẽ dùng phương thức thô bạo đơn giản nhất để từ chối, chính là hoàn toàn không để ý đến.”
Trần Nhứ há to miệng, “A?”
Giang Tư Mạc lại nói, “Chỉ có một lần, có mấy năm, bố mẹ tớ đều đi giao lưu giữa các học giả ở Mĩ. Lúc đó tớ ở cùng ông nội, đối diện với nhà chú. Có một chị gái rất xinh đẹp, là bạn học thời đại học của chú tớ, thường xuyên tới nhà chú. Tớ đã thấy nhiều lần, chị ấy hình như là sinh viên nghèo được bà Diệp giúp đỡ, một mực nói là muốn báo đáp, lúc bà Diệp sinh bệnh phải nằm viện phẫu thuật, chị ấy vẫn luôn ở bên chăm sóc, bà Diệp rất thích chị ấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó. . . Không biết vì sao, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Đêm đã rất khuya.
Gần tiểu khu của Tạ Nghiêu Đình có một đường lớn. Những cây ngô đồng hai bên đường đã có chút niên đại, thân cây cao lớn cứng cáp, cành lá lưa thưa tiêu điều, gió đêm lướt qua, lung lay muốn rụng. Rễ cây bị tuyết đọng chưa tan, dưới ánh đèn đường chiếu rọi hiện lên ánh sáng lành lạnh.
Diệp Phục Linh nghiêng mặt qua, liếc nhìn Tạ Nghiêu Đình. Anh tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại, hô hấp đều đều.
Sau khi lên xe, lúc đầu, anh còn cố gắng chống đỡ tinh thần, tán gẫu câu được câu chăng với cô, về sau xe di chuyển lên cao tốc, chạy ổn định, anh liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, dần dần ngủ thiếp đi.
Tiếng điện thoại rung vang lên.
Anh thường ngủ không sâu, mi mắt khẽ run, vừa tỉnh lại, tinh thần vẫn còn mơ hồ, chờ đến lúc phản ứng kịp hoàn cảnh hiện tại, ngượng ngùng cười, “Hình như tôi ngủ quên.”
Cô cũng trở về từ vòng xoáy hồi tưởng bất tận, “Đúng, ngủ rất say.”
Khéo mắt anh mang đẩy vẻ mệt mỏi, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, vừa cười, “Dừng ở cổng phía trước là được, tôi đi mấy bước là đến dưới lầu. Đã trễ lắm rồi, cô nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Diệp Phục Linh có chút lo lắng, dứt khoát từ chối, nói: “Vậy làm sao được, cũng chỉ mất hai phút thôi.”
Hệ thống điện tử cổng tiểu khu sau khi nhận biết biển số xe, tự động nâng lên. Tài xế phía trước dọc đường vẫn luôn im lặng, dựa theo ý tứ của Diệp Phục Linh mà trực tiếp lái vào.
Tạ Nghiêu Đình cũng không tiếp tục chối từ, chỉ thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Lúc này anh mới cúi đầu mở màn hình điện thoại di động.
Không ngoài dự đoán, là tin nhắn của Trần Nhứ. Nguyên một dãy emotion mắt đầy quầng thâm, ra vẻ đáng thương oán trách, cách Internet cũng có thể diễn tả chuẩn xác.
Trước đó cô đã nghiêm chỉnh hỏi anh lúc nào mới có thể trở về, anh nói phải rất muộn, để cô sớm đi ngủ, không nên thức đêm. Xem ra là không nghe lọt tai, một mực chờ đợi anh về nhà.
Anh cầm di động, híp mắt khẽ cười.
Trần Nhứ cuộn mình trên ghế sa lon xem phim. Đèn trong phòng đều đã tắt, chỉ có màn hình TV nhấp nháy lập loè.
Nam chính và nữ chính quen nhau trong một ngày trời đông giá rét tuyết bay đầy trời ở Bắc Âu, nữ chính chủ động bắt chuyện với nam chính, hai người cùng dạo bước trong tuyết giữa khu rừng gỗ sam, trong căn nhà gỗ, vì thân thể của mình mà tìm kiếm ấm áp sưởi ấm cho nhau. Bọn họ đều có gia đình, tình yêu của họ đối mặt với đạo đức xã hội lẫn trách nhiệm gia đình, nữ chính quyết đi đến cùng, thú nhận với chồng mình đã ngoại tình, nam chính lại vì gia đình mà chần chừ, rút lui.
Hai người, cuối cùng, mỗi người đi một ngả.
Hình ảnh rất nhạt. Phần Lan mênh mông tuyết, sau khi về nước, dưới ánh đèn mờ nhạt trong nhà hàng và trong khách sạn, nam chính cùng nữ chính si hận triền miên. Nhất là cảnh nữ chính dựa xe hút thuốc, tựa như hoa đồ mi, lại mang theo mỹ cảm kỳ lạ.
(*Hoa Đồ Mi” – Hoa đồ mi nở đại diện cho thanh xuân của người con gái đã thành quá khứ. Hoa đồ mi biểu thị kết cục của tình cảm. “Yêu đến đồ mi” hàm ý tình yêu rực rỡ nhất, phồn thịnh nhất hoặc khắc cốt ghi tâm trong cuộc đời đã sắp mất đi. Đồ mi là một loài hoa buồn. Hoa đồ mi là thực vật nở hoa muộn nhất vào mùa xuân, khi hoa bắt đầu nở thì cũng có nghĩa là mùa xuân đã kết thúc, “3 tháng xuân qua, mọi hương thơm cũng tận” – thì cũng là khi mùa hoa nở đã kết thúc.)
Lúc mới bắt đầu, Trần Nhứ chỉ định để giết thời gian, sau đó dần dần bị hấp dẫn, thấy trong lòng trĩu nặng.
Nam chính cùng nữ chính, nhất là khi đối mặt ranh giới tình cảm biến đổi, phương thức xử lý dù khác xa nhau một trời một vực, nhưng lại hợp lý về mặt nhân tính.
Em có thể vì tình yêu hiến dâng tất cả. Nhưng anh thủy chung lý trí mà thanh tỉnh.
Trần Nhứ mặt không thay đổi nhìn qua màn hình điện thoại di động, đã gần mười hai giờ đêm. Bởi vì buồn ngủ, hai mắt cô mất đi tiêu cự, trợn tròn mắt ngẩn người. Chỉ có ánh sáng chớp tắt trong màn hình rơi vào trên mặt cô, giống như mộng du.
Mật mã khóa cùm cụp một tiếng, cửa mở.
Tạ Nghiêu Đình đi vào. Trần Nhứ choàng áo khoác ngủ, mang dép vào chạy tới, “Anh đã về rồi?”
Anh duỗi ngón tay cởi hai ba nút áo, gượng cười với cô, bước chân lảo đảo đi đến sofa ngồi xuống, vừa nói: “. . . Không phải anh bảo em đi ngủ sớm một chút sao?”
Trần Nhứ cũng theo tới, “Em đang xem phim mà. Vả lại, anh còn chưa về em cũng không ngủ được.”
“Gặp Mạc Mạc rồi?”
“Ừm, cùng ăn cơm tối với cậu ấy. Cậu ấy đã có thể xuống giường, em dùng xe lăn đẩy cậu ấy đi lòng vòng trong bệnh viện.” Cô kể lại.
Hắn khẽ cười, cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào trán cô, hỏi: “Xem phim gì vậy?”
“Một bộ phim nghệ thuật. Em cảm thấy Jeon Do Yeon thực sự thực sự rất đẹp. Nếu lúc em đến độ tuổi của cô ấy, cũng có thể đẹp như vậy thì tốt rồi.”
Tạ Nghiêu Đình bật cười, con ngươi sâu thẳm không nhìn thấy đáy, giọng nói thật trầm, trong màn đêm lộ ra chút lay động, “. . . Ừm, anh biết diễn viên đó. Em còn đẹp hơn cô ấy.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên. Trong mắt anh, Tiểu Nhứ là đẹp nhất.”
Mặc dù biết anh đang dỗ cô vui vẻ, Trần Nhứ lại vô cùng hưởng thụ, ngại ngùng cười rồi lại cười. Cô trực tiếp thuận thế ngồi xếp bằng trên tấm thảm bên chân hắn, ngẩng mặt lên nhìn vào ánh mắt anh, “Anh uống rượu?”
Tư duy logic của anh vẫn rõ ràng như cũ, thấp giọng cười nói: “Đúng, nhưng câu vừa rồi không phải lời say.”
Anh cúi đầu ngửi thấy mùi thuốc lá lẫn mùi cồn nồng đậm trên ống tay áo, chun mũi giống như ghét bỏ, lại chống tay vịn chậm rãi đứng lên, “Anh đi tắm, em đi ngủ trước đi.”
Nàng làm sao chịu, cũng đi theo đến, cản trước mặt anh, “Em đi pha chút trà giải rượu cho anh.”
Anh nhẹ nhàng xoa xoa gò má cô, “Lúc ở bên ngoài anh uống rồi, ngoan, đi ngủ đi.”
Cô lại đề nghị, “Vậy anh có đói bụng không, em nấu cho anh bát mì nhé. Trên bàn rượu toàn ăn không đủ no.”
Tạ Nghiêu Đình lắc đầu, thấp giọng nói, “Anh ăn không vào.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của anh biến đổi, bước nhanh vào toilet, rốt cuộc cũng nôn sạch sẽ đống rượu lạnh như băng trong dạ dày ra. Trần Nhứ kịp phản ứng, lập tức đi theo, có chút lo lắng đứng một bên, nhìn sắc mặt anh tái nhợt, tay để giữa lồng ngực, khó chịu khóe mắt đều đỏ.
Cô đưa tới một ly nước, khóe mắt tràn đầy lo lắng, “. . . Anh không sao chứ?”
Anh lắc đầu, nhận lấy súc súc miệng, “Không sao.”
Vành mắt cô ửng đỏ, giọng nghẹn ngào nức nở, ôm eo anh, gò má ghé vào ngực anh, “Cho dù là vì công việc, anh cũng phải chú ý thân thể của mình chứ. Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?”
Anh vịn bờ vai cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, “. . . Khóc cái gì.”
Tự dưng cô cảm thấy rất tủi thân, lại hỏi, “Em gửi tin nhắn cho anh anh có nhận được không?”
“Nhận được, lúc ấy đã đến dưới lầu. Anh chưa kịp về.”
Đầu ngón tay Tạ Nghiêu Đình đè lên thái dương, đột nhiên dường như nhớ tới điều gì. Điện thoại di động của anh không ở trên người, hẳn là rơi trên xe Diệp Phục Linh rồi. Anh lấy điện thoại Trần Nhứ gọi vào điện thoại của mình.
Diệp Phục Linh nghe máy, “Em mang lên cho anh.”
Tạ Nghiêu Đình khẽ giật mình, “Không cần, anh đi xuống lầu lấy.”
“Em đã vào thang máy rồi.”
Anh đành phải nói số phòng cho cô.
Chuông reo một tiếng, chuông cửa vang lên, trong bóng đêm trầm trầm có vẻ hơi đột ngột.
Tạ Nghiêu Đình mở cửa, sau đó đứng yên ở tấm thảm trước cửa.
Diệp Phục Linh không tiến đến, cũng không có ý định tiến đến. Cô trực tiếp cầm điện thoại di động của anh và một túi nylon mày trắng có ký hiệu của hiệu thuốc đưa cho anh, “Xe chạy ra, vừa vặn đi ngang qua tiệm thuốc, thuận tiện mua ít thuốc dạ dày. Hôm nay anh uống quá nhiều, ban đêm nếu nghiêm trọng hơn, liền ăn chút gì đó đi.”
Tạ Nghiêu Đình nhận đồ từ trong tay cô, thấp giọng nói, “. . . Được, đã làm phiền em rồi.”
Cô lại khéo hiểu lòng người lui về phía sau mấy bước, chủ động khoát tay, nói: “Cũng trễ rồi. Em không vào đâu. Anh nghỉ ngơi sớm đi, em trở về đây.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!