Gió Nam Và Hoa Hồng
Chương 13-2: Ẩm thực nam nữ. 2
Mưa dầm mịt mờ, tiếng suối róc rách.
Thời tiết như vậy, thích hợp nhất là ở trong phòng, không làm gì cả.
Trần Nhứ ngâm mình trong hồ tắm nước nóng bốc hơi mờ mịt lộ thiên, suối nước mềm trượt, thoải mái dễ chịu hài lòng.
Tạ Nghiêu Đình từ trong nhà bưng ra một đĩa mơ khô, cô nhấc chân ghé sát hồ ngửa đầu lên nhìn anh.
Trước đó cô không chuẩn bị, mặc tạm trên người áo tắm ở chỗ du lịch. Không được nhiều vải, vô cùng giản lược, phần trước ngực no đủ như có nhiều mật đào hở ra, phần lưng lộ ra trắng nõn như dương chi bạch ngọc, như ẩn như hiện dưới dòng nước xanh mát.
Cô hé miệng muốn ăn: “Này —— “
Anh dung túng cô, bước vào hồ, hơn nửa người vùi vào trong suối nước, rồi mới đút một miếng mơ khô màu quả quýt lên môi cô.
Cô vừa nhai vừa cười đắc ý. Tóc dài búi cao trên đầu, cần cổ nhỏ trắng nõn nhỏ như thiên nga, búi tóc theo tiếng cười của cô run rẩy lắc lư.
Cô tựa bên hồ, híp mắt. Gió mát thổi qua rừng trúc, vang sào sạt. Mới rời giường, lại bắt đầu buồn ngủ.
Tạ Nghiêu Đình kéo bả vai mềm mượt của cô. Hai thân thể đều ẩm ướt, bị suối nước bao trùm, ôm cùng một chỗ. Giọng anh lười biếng, mây trôi nước chảy thở phào một cái, cười khẽ: “Sâu lười, mau về phòng ngủ đi.”
Cô lắc đầu: “Không ngủ. Chúng ta tâm sự đi.”
“Được, tâm sự gì nào?”
“Tâm sự về quá khứ của anh. ” Cô tạm dừng, cố làm ra vẻ đẩy ngực anh, ngón tay vuốt cằm nhọn, trợn tròn mắt nhìn anh: “… Không bằng, bắt đầu từ Diệp Phục Linh đi.”
Anh bật cười, bất đắc dĩ nói: “Em đang tính toán sổ sách muộn sao.”
Cô chu mỏ một cái: “Em chỉ tò mò thôi.”
“Chuyện đã kết thúc. Không có thứ gì đáng để em tò mò cả.” Anh không chịu dây dưa, nói sang chuyện khác, đưa tay nhéo nhẹ mặt cô, cười dịu dàng như tranh phong cảnh: “Em ghen sao?”
Cô như ghen hừ hừ, cảm xúc đột nhiên mất hết: “Em cảm thấy không công bằng, quá khứ của em trống rỗng, vốn không có gì để anh ghen cả.”
Anh thở dài: “Nhiều chàng trai vây quanh em như vậy, ông già như anh đây súy chút ghen tỵ đến đau mắt.”
“Anh nói láo.”
Anh yên lặng, nhếch môi cười, thấp giọng nói: “Thật sự không nói láo.”
Cô kinh ngạc, thấp giọng nói: “Em chỉ tiếc gặp nhau quá muộn.”
Anh nhìn cô, cảm xúc trong mắt yên ổn bình thản: “Anh lại không nghĩ như thế. Nếu như lúc còn trẻ anh gặp được em, anh không có lòng tin có thể chăm sóc tốt cho em… Hiện tại lại khác.”
Chỉ cần cô bằng lòng, anh không ngại kết hợp hết phản nghịch và non nớt của cô lại. Đời người còn dài, anh bằng lòng làm sao kim và hải đăng của cô, đi đầu một bước, thay cô trải qua, dò đường cho cô, đi qua tất cả những thứ không biết, trở thành kết quả cuối cùng của cô.
Cặp mắt ướt át của cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Khác thế nào?”
Anh đứng trong suối nước nắm chặt tay cô, giọng nói vô cùng dễ nghe: “Bây giờ anh rất khẳng định, chúng ta có thể tiến tới.”
Trần Nhứ cũng không nhịn được nữa, hai tay nâng mặt anh, hôn lên. Ánh mắt của anh lướt qua trước ngực trắng tuyết hơi ửng đỏ của cô, bàn tay chuyển sang phần eo không đủ một nắm, nhẹ nhàng vuốt ve. Nước suối như chất keo dính, bọn họ dán thật chặt hợp lại cùng nhau, trao đổi nụ hôn ướt át nóng bỏng.
Khi động tình, nhiệt độ cơ thể hai người bỗng nhiên lên cao.
Sợi tóc của cô lúc đó tỏa ra làn khói trắng, trút ra, hàm răng trắng muốt cắn nhẹ bên gáy anh. Anh bị đau hít sâu một hơi.
Cô lập tức có chút ngượng ngùng, lông mi đen như lông quạ rũ xuống, đầu ngón tay không thành thật di chuyển trên lưng anh, trêu chọc chỗ giới hạn của anh hóa thành bột mịn.
Anh dù bận vẫn ung dung thở dài, ánh mặt trời rọi xuống làn nước nóng bốc hơi mờ ảo, bộ mặt hình dáng đường cong mang theo thoả mãn vui vẻ: “… Không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác, em tiếp tục trình diễn.”
Cuối cùng từ suối nước nóng lộ thiên về tới phòng ngủ.
Toàn thân của của cô như khoác thêm một tầng, da thịt tinh tế tỉ mỉ như sứ nóng hổi, hiện ra sắc đỏ mơ hồ, chất chứa cảnh xuân kiều diễm vô hạn. Cánh tay anh vòng qua cổ cô, thân thể cô quấn trong chiếc mền trắng dày, anh nằm trên người cô, nhẹ nhàng gọi tên cô, tiếng thở dốc trầm thấp của hai người không ngừng dây dưa, trong không gian tĩnh lặng lộ ra sự chập chờn mờ ảo.
Bên cạnh anh là một chỗ an tâm.
Cô nặng nề ngủ thiếp đi.
Năm tháng dễ bỏ qua một người.
Kì thi đúng hẹn mà tới.
Để bảo đảm chắc chắn có được học bổng, Trần Nhứ phát triển vượt mọi khó khăn gian khổ và tinh thần liều chết, đi sớm về trễ, trọng điểm của kì thi xem mấy lần. Bởi vì có mục tiêu rõ ràng, ngay cả khóa chính trị buồn tẻ không thú vị cũng đến.
Thi xong môn cuối, Quách Hương Hương và Trần Nhứ dắt tay đi dạo phố.
Kì nghĩ hè buồn chán sắp đến.
Quách Hương Hương dự định về nhà trước đợi một thời gian ngắn, cho nên đi phố đi bộ mua quà cho cha mẹ.
Trần Nhứ không có chỗ để đi, Tạ Nghiêu Đình nhờ quan hệ ở Sơn Thành nhờ một kiến trúc trong viện thiết kế giúp cô tìm nơi thực tập, cô chần chờ, nhưng nghiêm túc nghĩ, cô thuyết phục mình không thể gạt bỏ trợ giúp của anh, nên vui vẻ nhận. Làm việc lương cơ bản có thể bỏ qua không tính, cô cũng không rất để ý, tạm thời vẫn nghĩ đến học tập.
Ban đêm có buổi liên hoan.
Gần trường học có quán lẩu, toàn bộ bạn học đều đến. Đúng lúc gặp quý tốt nghiệp và nghỉ trước giờ, sinh viên xung quanh trường đại học kết thành đoàn chen chúc nhau đến, đại sảnh và phòng đều đông nghịt.
Nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, lẩu cay mùi vị đậm đặc, nồi gang Cửu Cung Ô, dùng đũa kẹp lên một miếng khăn lông bò đen, nồi mỹ vị đang sôi. Qua ba lần rượu, bầu không khí nhiệt liệt tăng vọt.
Trần Nhứ luôn không cay không vui, nhiều người nhưng lại nói rất ít, chỉ lo ăn như gió cuốn, luôn vùi đầu khổ ăn.
Quách Hương Hương để đũa xuống, lại gần, lòng bàn tay che môi, nói lung tung về một số chuyện bát quái: “Này, A Nhứ, cậu biết vì sao hôm nay Tưởng Linh Tê không đến không?”
Trần Nhứ lo vớt, vớt lên được miếng khăn lông bò, đặt trong dĩa, thuận miệng hỏi: “Hả?”
“Tớ vừa nghe nói, cô ta đi hẹn hò với Chu Dực.”
Trần Nhứ run lên, mờ mịt nhìn cô, ồ một tiếng.
Quách Hương Hương chậc chậc hai tiếng: “Cậu không có gì để nói sao?”
Trần Nhứ ra dáng vẻ biết phải làm sao: “Ẩm thực nam nữ, nói chuyện yêu đương quá bình thường.”
Quách Hương Hương nói: “Tớ không phải nói cái này.”
Trần Nhứ không nói tiếp với cô ấy, cúi đầu ăn miếng khăn lông bò cuối cùng, đứng dậy nói muốn đi toilet. Thoát khỏi nơi ầm ĩ ồn ào, đầu cô có chút không quen, hết thảy chung quanh như cái bọc đựng chân không. Cô đứng ở bồn rửa tay nghiêm túc rửa dầu dính lên tay, giương mắt lên thấy Chu Dực trong gương.
Quán lẩu này trang trí theo phong cách công nghiệp hiện đại, vì duy trì sự thống nhất, toàn bộ toilet dán gạch đen, so sánh với sắc mặt trắng bệch của cậu ta. Trắng và đen, giới hạn rõ ràng.
Bọn họ đã một khoảng thời gian không gặp mặt.
Không biết có chuyện gì, tâm trạng Chu Dực không tốt lắm, cả người lộ ra gầy gò u ám. Cậu ta lung la lung lay, đứng không vững, Trần Nhứ theo bản năng đưa tay đỡ cậu ta.
Cô hít mũi một cái, mùi cồn lan ra nhàn nhạt, phỏng đoán hỏi: “Anh say à?”
Chu Dực không trả lời. Cậu ta vượt qua cô, ghé vào bồn rửa tay hất một vốc nước lên mặt, hơi khôi phục tinh thần. Môi cậu ta có chút giương lên, ánh mắt lại hiện lên một chút thất vọng sầu não, thấp giọng hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“Thi xong, chúng tôi liên hoan. Anh thì sao?”
Chu Dực bật cười, lời ít mà ý nhiều: “Như nhau.”
Trần Nhứ nhớ tới vừa rồi nghe thấy lời bát quái, nhưng cô không định bàn luận về vấn đề này với cậu ta, thế là gật đầu: “Vậy tôi đi trước.”
Lời còn chưa dứt, cô phóng chân đi thì bị ngăn cản. Xuyên qua chiếc áo T-shirt đen phong cách hip-hop, tay áo ngắn mà rộng, lộ ra cánh tay rắn chắc, chống lên vách tường ngang mặt cô.
Trần Nhứ giương mắt nhìn cậu ta.
Chu Dực chỉ ra bên ngoài: “Theo tôi nói chuyện một chút.”
Bốn phía đèn đuốc sáng trưng. Phòng phía tây bên ngoài, mái hiên tầng dưới cùng có một loạt ghế. Giờ cao điểm qua lâu rồi, giờ này không có một ai. Hai người đi qua, ngồi xuống.
Chu Dực nhóm một điếu thuốc, lòng bàn tay chắn gió, bảo vệ ngọn lửa trên bật lửa, ghé vào bên môi đốt lên. Bóng đêm nặng nề, khói màu xám trắng lượn lờ mờ mịt vây quanh khuôn mặt tinh xảo của cậu ta, mang theo vài phần hư ảo mọc cánh thành tiên.
“Sau này bớt hút thuốc đi.”
Cậu ta cười rộ lên, không lên tiếng.
Trần Nhứ trầm mặc xuống, không biết nên nói tiếp cái gì.
Chu Dực tùy ý phủi bụi, bụi trên đầu thuốc rơi xuống.
“Nghỉ hè ở đâu?” Cậu ta mở miệng hỏi cô.
“Tôi được một kiến trúc Sự Vụ Sở ở Giang Bắc tìm cho chỗ thực tập, làm việc lặt vặt.” Cô thành thật trả lời.
Chu Dực cười rộ lên: “Nhanh vậy đã thực tập rồi.”
“Không còn cách, con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà.” Dừng một chút, vì không khí giữa hai người hơi ngột ngạt, Trần Nhứ lại chế giễu một câu: “Dù sao, mấy thiếu gia vừa ra đời đã ngậm thìa vàng như các anh, không hiểu thời gian trôi qua nhanh như người thường chúng tôi.”
Thời gian quý giá.
Chu Dực ngẩn người.
Cậu ta coi nhẹ cảm giác nhói tim, ngữ tốc chậm chạp, khoan thai cười thấp giọng phụ họa: “… Có lẽ vậy.”
Trần Nhứ còn muốn nói tiếp, nhưng chưa kịp mở miệng. Bóng dáng Tưởng Linh Tê xuất hiện ở cổng, tầm mắt cô lướt qua, gương mặt xinh đẹp như xa như gần bị ánh đèn chiếu vào, giống như phủ một tầng ai oán mỏng.
Cô ta bước nhanh tới, giong vô cùng ấm ức, thậm chí còn có nghẹn ngào: “… Chu Dực.”
Chu Dực chăm chú nhíu mày, trong giọng nói không tự chủ được có chút không kiên nhẫn: “Sao em lại đến.”
Tưởng Linh Tê không coi ai ra gì, vô cùng kích động: “Em biết tại sao anh luôn không chấp nhận em.”
“Hử?”
Hốc mắt cô ta hồng hồng: “Thì ra anh sợ liên lụy em…”
“Em bớt nói bậy đi.”
Chu Dực lên tiếng cắt ngang lời cô ra, rồi thở dài, đưa tay nhấn xuống huyệt thái dương, rồi mới buồn bã ỉu xìu bóp tắt khói, mệt mỏi mím môi.
Loại chuyện này, vẫn nên để không gian riêng tư, không để người trong cuộc bị quấy nhiễu mới xử lí được thỏa đáng.
Trần Nhứ lúng túng quay đầu, lặng lẽ lui ra ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!