Gió Nam Và Hoa Hồng
Chương 2-2: Thăm bệnh (2)
Mấy người mang vũ khí bị chế ngự dẫn đi. Còn lại một đám người đốt giấy để tang ngã ngồi dưới đất, mặt không cảm xúc, không khóc cũng không ầm ĩ. Cảnh sát đứng một bên, lạnh lùng nhìn. Phòng khám bệnh viện đông như trẩy hội, từ cảnh tượng trong phim Young and Dangerous ở Vượng Giác, Du Ma Địa* trở thành một vở kịch văn nghệ ngũ giảng tứ mỹ**.
(*Phim Young and Dangerous: Reloaded (Người trong giang hồ) kể về những tay gian hồ xứ Hồng Kong mới nhất nỗi loạn chém giết lẫn nhau, những vụ thanh toán của các tay chân đàn anh, đàn em và các thế lực của Đoàn Gia.
Vượng Giác là một khu vực hành chính thuộc quận Du Tiêm Vượng, tây Cửu Long, Hong Kong.
Du Ma Địa, là một khu vực của quận Du Tiêm Vượng ở phía nam bán đảo Cửu Long, Hồng Kông.
Du Ma Địa cùng với Tiêm Sa Chủy và Vượng Giác được gộp lại từ những chữ cái đầu tiên để đặt tên cho quận Du Tiêm Vượng, Hồng Kông.
** ‘Ngũ giảng’: Nói văn minh, nói lễ phép, nói vệ sinh, nói trật tự, giảng đạo đức
‘Tứ mỹ’: Tâm linh mỹ, tiếng nói mỹ, hành động mỹ, hoàn cảnh mỹ)
Yên tĩnh hiếm có.
Khi cảm xúc của Trần Nhứ bình ổn lại, đã gần mười hai giờ đêm. Cô kiệt sức đi ra khỏi bệnh viện, ngồi một mình ngây người bên lề đường ở khoảng sân rộng.
Xung quanh khoảng sân lộ thiên là một vòng đèn đường sáng rực ngay ngắn, chiếu rọi cảnh ban đêm sáng như ban ngày.
Ở hiện trường có những người nhiều chuyện lấy điện thoại ra quay video.
Trong thời đại thông tin, dư luận lan truyền rất nhanh. Trần Nhứ vuốt mở màn hình, Weibo đã đăng tin rồi. Hàm răng cô cắn đốt ngón tay trỏ bên phải, đọc xong rồi. Thì ra, khoảng thời gian mà cô tưởng như tương đối dài này hóa ra cũng chỉ có hơn hai phút mà thôi. Hành động chớp nhoáng trong chớp mắt, động tác nhào người qua lấy thân ra bảo vệ của Tạ Nghiêu Đình hoàn toàn làm ra mà không chút nghĩ ngợi.
Trần Nhứ bĩu môi, chóp mũi đau xót, trong đôi mắt to vốn đã hồng hồng lại rơi nước mắt.
Lúc Tạ Nghiêu Đình được đưa đi cấp cứu, ý thức vẫn còn tỉnh táo. Nhưng trên phần lưng truyền tới đau đớn vô cùng như bị lưỡi dao sắc bén đâm vào khiến thần trí anh dần trở nên mơ màng, trong khoảng thời gian ngắn nói không nên lời. Trước mặt là những khuôn mặt mờ mờ ảo ảo chồng chéo lên nhau, trên mặt Trần Nhứ còn vương nước mắt, cặp mắt nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Anh mê man thiếp đi.
Khi anh tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Cơ thể đang ở tư thế nằm sấp, nằm trên giường bệnh, lọt vào mắt đều là một màu trắng tinh, trong tai còn có âm thanh chói tai. Anh hơi di chuyển, nghiêng người khẽ ho một tiếng, trên lưng truyền đến loại đau đớn như bị dao cắt.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.
Diệp Dĩnh đi tới, phía sau là dì Hứa bảo mẫu, trong tay cầm một bình cháo giữ nhiệt. Vốn hai người đều nhẹ chân nhẹ tay. Thấy động tác của Tạ Nghiêu Đình, Diệp Dĩnh dứt khoát nhào tới bên mép giường, vành mắt ửng đỏ hai tay chắp trước ngực cảm tạ Bồ Tát: “Rốt cuộc con đã tỉnh lại rồi. Tối hôm qua nhận được điện thoại của lão Trầm, mẹ bị dọa sợ thiếu chút nữa bất tỉnh luôn rồi.”
“Mẹ… Con không sao.” Giọng Tạ Nghiêu Đình khản đặc, hữu khí vô lực, hết sức yếu ớt.
Diệp Dĩnh oán giận, vươn ngón tay khẽ đẩy đẩy trán anh: “Còn cậy mạnh. Hồi đó đáng lẽ không nên nghe theo lời ba con, hoc y khoa gì chứ. Thật là đáng sợ mà. Cái nghề này, cũng quá nguy hiểm. Đang yên đang lành lại bị đánh thành như vậy. Hơn nữa, đó cũng không phải là bệnh nhân của con, thế này thì sẽ có bao nhiêu kẻ thù bao nhiêu thù oán chứ. Mẹ lại chỉ có một đứa con trai này…”
Tạ Nghiêu Đình không nói gì, nâng mắt ngăn chặn lời mẹ anh.
Dì Hứa rót một ly nước ấm, cắm ống hút vào, đưa tới.
Diệp Dĩnh đưa tay nhận lấy, đặt bên môi Tạ Nghiêu Đình, cho anh uống nước, động tác nuốt rất nhỏ cũng sẽ mang đến đau đớn sâu sắc trên lưng. Anh lại cúi đầu ho khan, sống lưng nhất thời cứng đờ. Anh hơi nhắm mắt lại, mặt cứng đờ, rũ mắt chịu đựng. Những triệu chứng này, chẩn đoán cơ bản cũng chẳng qua chỉ là ngoại thương phần lưng, tổn thương phần mềm, rạn nứt xương sườn, tâm phế khí huyết ứ trệ.
Coi như là may mắn.
Dì Hứa quay người đi vắt một chiếc khăn nóng. Diệp Dĩnh đứng bên mép giường, cúi người chậm rãi lau tay lau mặt cho anh: “Ngủ một lát đi. Lão Trầm nói bệnh viện trao cho con phần thưởng khen ngợi đặc biệt. Để con nghỉ ngơi thật tốt.”
“Buổi chiều con sẽ xuất viện.” Anh khẽ nói.
Đúng như dự đoán, bên truyền thông nghe tin lập tức hành động, chờ cảnh sát lấy khẩu cung, còn có toàn bộ lãnh đạo lớn nhỏ của bệnh viện, đoàn đoàn tốp tốp kéo tới đây. Tạ Nghiêu Đình đã không còn ở phòng bệnh.
Trần Nhứ cả ngày đi học cũng không yên lòng.
Trong giờ học tiết thứ hai buổi chiều.
Gần tới cuối năm, kỳ nghỉ đông sắp tới, cuộc thi cuối kỳ cũng đang tiến tới gần kề. Trung Quốc từ xưa tới nay chính là đại quốc thi cử, kỳ thi đại học càng là nơi gửi gắm toàn bộ hy vọng của đại bộ phận các gia đình. Phần lớn người đều dốc toàn lực, khiến mọi người xung quanh cũng bị không khí này lây nhiễm. Giờ phút này, ngay cả hành lang cũng ít hẳn đi tiếng cười nói trêu đùa.
Giang Tư Mạc cũng đã xem video trên mạng đó.
Cậu tức giận vô cùng, hai tay cầm bài thi vật lý lên nộp nắm thành quả đấm, đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc: “Nếu như lúc ấy tôi ở đó, xem tôi có phế tên kia không. Mấy ông già to con, đuổi đánh phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ. Một đám khốn nạn, cặn bã xã hội.”
Trần Nhứ quay mặt sang, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Tạ thế nào rồi?”
Giang Tư Mạc: “Tôi nghe bà Diệp nói, buổi trưa đã tỉnh lại rồi. Nằm úp sấp, khắp lưng đều là vết thương, lỗ tai sắp điếc luôn.”
Trần Nhứ nghe được trong lòng vướng víu, nhất thời rối rắm thành một cục.
Ngày hôm qua tình hình nhốn nháo hoảng loạn, cũng không có ai hỏi đến cô. Cô ghi khẩu cung xong, liền đợi thật lâu bên ngoài phòng cấp cứu, cho đến khi bác sĩ trực phát hiện ra cô, nói cho cô biết Tạ Nghiêu Đình đã được đưa đến phòng điều trị, đã uống thuốc rồi, vẫn đang hôn mê. Cô mới rời đi.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Trần Nhứ đã cầm lấy cặp sách, lao ra ngoài như viên đạn vừa được bắn đi.
Đến bệnh viện, không gặp được anh.
Trần Nhứ vẫn nhớ rõ địa chỉ nhà Tạ Nghiêu Đình. Cô không chút do dự ngồi xe điện ngầm đến, lại gọi cho Giang Tư Mạc hỏi số điện thoại và số nhà Tạ Nghiêu Đình. Hơn nữa thẳng thắn nói rõ là muốn đến thăm.
Đầu bên kia điện thoại nhất thời hơi khựng lại, nhưng không nói thêm điều gì.
Khi thật sự đến cửa tiểu khu, Trần Nhứ trái lại có chút do dự. Cô tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cũng hiểu đối nhân xử thế, cũng không thể cứ thế hai tay trống trơn tới cửa thăm hỏi. Huống chi Tạ Nghiêu Đình còn là ân nhân cứu mạng của cô. Trần Nhứ băn khoăn một vòng, mua một túi quýt ở cửa hàng hoa quả bên đường. Màu cam, nho nhỏ, hương thơm ngào ngạt, cầm trong lòng bàn tay, tựa như một chú vịt con tròn xoe.
Lúc chuông cửa vang lên, Tạ Nghiêu Đình vừa mới tỉnh lại.
Trong thuốc giảm đau có thành phần gây buồn ngủ. Anh ở trong cảnh vật quen thuộc mà ngủ cả một buổi chiều, tinh thần đã khá lên rất nhiều.
Khách không mời mà đến.
Tạ Nghiêu Đình mở cửa. Anh mặc áo lót màu trắng cổ tròn, bên ngoài khoác một chiếc áo hở cổ lông cừu màu đen, trên sống mũi là chiếc kính đen, sắc mặt so với mấy lần trước, tái nhợt ảm đạm. Thấy Trần Nhứ, trong đôi mắt có ý cười lan ra: “Sao lại là cô?”
Trần Nhứ khoác áo khoác, bên trong là đồng phục học sinh, hai vai đeo cặp sách, tay phải giơ lên một túi quýt. Tóc tai lộn xộn bởi vì chạy bộ mà rơi xuống bên môi, cô theo bản năng đưa tay lên vén tóc ra sau tai: “Tôi tới thăm bệnh.”
Trong căn phòng ấm áp hơn hẳn, nhiệt độ rất cao.
Trần Nhứ ngồi xuống, có chút nóng. Cô cởi áo khoác khoác lên trên tay vịn, quay đầu nhìn lướt qua. Phòng khách có một cửa sổ sát đất lớn chiếm cả mặt tường, trong bóng đêm ánh đèn lờ mờ. Ghế sô pha bằng vải bố màu nâu lạnh, vật dụng trong nhà xung quanh đều là màu gỗ đơn giản ấm áp, rất hài hòa, phong cách Trung Quốc giản đơn súc tích cô đọng.
Phòng khách rất lớn, ngăn cách với phòng ngủ bằng một tủ sách, được phân loại sắp xếp đầy các loại sách.
Tạ Nghiêu Đình từ phòng bếp đi ra, cầm một ly nước ấm, cười nói: “Xin lỗi, chỗ tôi không có đồ uống nào khác.”
Trần Nhứ vội vàng đứng dậy, nhận lấy từ trong tay anh: “Nước lọc là được rồi, cảm ơn.”
“Mấy đứa nhỏ không phải đều thích uống nước ngọt sao? Mạc Mạc mỗi lần tới đây đều phàn nàn trong tủ lạnh không có Coca.”
Trần Nhứ cau mày, nhỏ giọng thanh minh: “Tôi đâu còn nhỏ nữa.”
Tạ Nghiêu Đình tới gần, vịn vào lưng ghế sô pha, chậm rãi ngồi xuống. Trong góc phòng một chiếc đèn đặt dưới đất được bật lên, ánh sáng màu cam ấm áp, đường nét sườn mặt anh dưới ánh sáng nhàn nhạt hiện ra rất dịu dàng. Trầm Nhứ nghiêm túc quan sát sắc mặt của anh, hiểu ra tin tức Giang Tư Mạc nghe được có lẽ đã được phóng đại thêm.
Nhưng vẫn hỏi anh: “Anh không sao chứ?”
Anh nói đùa: “Không sao cả. May mà giờ là mùa đông, tôi mặc dày. Nếu không cũng không dám ra ngoài lấy đá chọi đá.”
Trần Nhứ lại hỏi: “Có đau không?”
“Một chút thôi.”
Giọng nói của anh mệt mỏi: “Tôi đã uống thuốc giảm đau, thật sự cũng không quá đau.”
Trần Nhứ gật đầu.
Tạ Nghiêu Đình liếc mắt nhìn túi quýt trên bàn trà trước mặt, đưa tay lấy một quả cầm trong lòng bàn tay. Khóe môi anh nở nụ cười tươi sáng dịu dàng, thấp giọng khen ngợi: “Hành động hôm qua của cô rất dũng cảm.”
Trần Nhứ cúi thấp đầu, trên gò má cô lướt qua một vệt đỏ ửng nóng rực, có chút ngượng ngùng.
Cô nói: “Trước kia tôi rất rất thích tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung. Tôi còn nhớ rõ, trong sách có câu, đại khái nói là, sinh ra là người, nếu không thể bảo vệ đất nước chống ngoại xâm, cũng nên hành hiệp trượng nghĩa, cứu khốn phò nguy. Bảo vệ người yếu là điều chúng ta nên làm.”
Tạ Nghiêu Đình ngơ ngác, bị lời nói của cô chọc cười, cười xong nghiêng mặt đi khẽ ho khan vài tiếng, động tới vết thương sau lưng, trên trán nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Anh thấp giọng nói: “Cô vẫn còn nhỏ, lại là con gái. Lần sau khi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, không nên liều lĩnh quá, bảo vệ tốt cho mình trước đã.”
Trần Nhứ hỏi: “Vậy tại sao anh lại lấy thân ra giúp?”
Tạ Nghiêu Đình bị hỏi. Bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi là đàn ông. Không thể ngồi yên không đếm xỉa tới.”
Trần Nhứ phản bác: “Lúc ấy trong hành lang bệnh viện cũng có rất nhiều đàn ông. Mặt y tá trưởng chảy máu, bọn họ có người trốn ra xa, có người lại lấy điện thại ra chụp hình quay video, hẳn là chuẩn bị đăng lên Weibo lẫn gửi cho đám bạn bè.”
Anh nâng khóe môi, ngón tay thon gầy vừa lột vỏ quýt, vừa thấp giọng nói chuyện phiếm cùng cô: “Đạo đức không có tiêu chuẩn, không thể vạch ra được. Phần lớn mọi người, khi gặp phải tình huống như vậy cũng sẽ có lựa chọn như thế thôi.”
Trần Nhứ rất cố chấp, nhấn mạnh: “Nhưng anh không có.”
Tạ Nghiêu Đình cười, sắc mặt dù trắng bệch nhợt nhạt, nhưng trong ánh mắt là vui vẻ khó giấu, anh không phản đối lời của cô nữa.
Tạ Nghiêu Đình bỏ đi đầu qủa quýt, giữ lại một phần đáy nho nhỏ. Trong không khí có hương thơm tươi mát yên lặng lan tỏa, nhẹ lấy một vài sợi xơ trắng bên ngoài xuống, những múi quýt tản ra, giống như hình dáng một đóa hoa sen.
Bàn tay trắng nõn bóc quả quýt mới. Một cảnh tượng vô cùng kiều diễm.
Anh đưa cho Trần Nhứ: “Cô ăn đi.”
Trần Nhứ lấy lại tinh thần: “Cho tôi, vậy anh không ăn sao?”
Anh lắc đầu, giọng nói có chút mơ màng: “Lạnh quá. Lần trước không phải cô đã nói, rất thích ăn quýt sao.”
Tim Trần Nhứ khẽ động, nhận lấy. Thì ra anh vẫn nhớ.
Dường như Tạ Nghiêu Đình có chút ngượng ngùng, lại thấp giọng nói: “Cả ngày nay tôi chưa ăn gì cả, có hơi đói bụng. Chỉ cần gọi điện đặt hàng chút thôi, không ngại ở lại ăn chút cháo với tôi chứ.”
Quán cháo gần đó, nhân viên đưa đồ ăn rất nhanh đã đến.
Trần Nhứ xung phong nhận việc đi mở cửa, ôm đồ vào. Cô đứng trước bàn ăn, mở nắp từng chén cháo. Là cháo thịt nạc trứng muối, còn có chút đồ ăn nhẹ khác.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!