Gió Nam Và Hoa Hồng - Chương 3-5: Sống trên núi (tt)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Gió Nam Và Hoa Hồng


Chương 3-5: Sống trên núi (tt)


Editor: Đào Sindy

Trong mắt anh che dấu bớt, trầm giọng nói: “Cậu buông cô ấy ra trước đi.”

Ánh mắt Chu Dực nhìn sang. Trần Nhứ như nhìn thấy cứu tinh, dùng lực đẩy ra tay cậu vẫn cứ nắm chặt cánh tay cô, ba chân bốn cẳng chạy ra, đứng bên người Tạ Nghiêu Đình.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Anh quay đầu, thấp giọng hỏi Trần Nhứ.

“Tôi đang thắp nhang. Đột nhiên anh ta đi ra từ trong điện.” Cô lời ít ý nhiều trả lời.

Tránh nặng tìm nhẹ, nói cũng coi là sự thật. Lại là một tiếng cười. tính cách Chu Dực luôn không chịu thua thiệt, nói muốn hỏi thì nhất định sẽ đạt được đáp án. Cậu có thâm ý khác đánh giá Tạ Nghiêu Đình trên dưới, hỏi một câu: “Đây là người đó?”

Trần Nhứ lập tức kịp phản ứng cậu đang hỏi gì.

Lúc này cô xấu hổ đỏ mặt, tức giận nói: “Chuyện không liên quan tới anh.”

“Vậy chính là người đó rồi.” Chu Dực khẳng định nói, cậu nhàm chán thưởng thức chuỗi tràng hạt tử đàn này, từng hạt mộc châu lướt qua ngón tay thon dài trắng nõn của cậu. Đâm thủng bí mật của cô, cậu cũng không nói gì thêm nữa, cười như không cười xoay người rời đi.

Bầu trời đêm trong vắt ảm đạm, trăng sáng nhô lên cao, ánh trăng ấm áp yên lặng. Trên trời đầy sao. Ánh sáng đơn độc lạnh lẽo từ cửa sổ, từng đám trúc vang lên sào sạt, che lại một tầng sương mờ.

Tạ Nghiêu Đình cười cười, nói đùa: “Tôi còn chưa từng thấy, cô xảy ra tranh chấp cùng người khác.”

Trần Nhứ phồng mặt lên: “Không phải đâu. Là anh ta quá đáng ghét, tránh ở một góc  nghe lén tôi cầu nguyện với Bồ Tát. Rồi đột nhiên nhảy ra làm tôi giật cả mình. Còn chặn lại không cho tôi đi.”

Nghe cô tức giận tố cáo, ý cười trong mắt Tạ Nghiêu Đình càng sâu hơn.

Anh hỏi: “Hả, cô cầu nguyện gì thế?”

Trần Nhứ trầm ngâm một lát, xấu xa nói: “Nguyện vọng nói cho người khác nghe, sẽ không linh.”

Tạ Nghiêu Đình lơ đễnh, cười một tiếng cho qua.

Quy chế của Thuỷ Nham tự hoàn chỉnh, xuyên qua đại điện, đằng sau chính là trai đường, thiền phòng và phòng dành cho khách.

Phòng nhỏ bên ngoài có cây trúc chế thành bàn nhỏ và ghế, hai người ngồi trong chốc lát. Hai tay Trần Nhứ che bên môi, nhẹ nhàng thổi khí, lại chà xát vào nhau.

Tạ Nghiêu Đình liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Lần trước đến là mùa thu. Thời tiết còn không lạnh như vậy.”

Trần Nhứ ôm cánh tay, khép vai: “Mặc dù rất lạnh, nhưng toàn thế giới đều rất yên tĩnh. Giống như có thể nghe thấy tiếng nói của những ngôi sao.”

Tạ Nghiêu Đình mỉm cười: “Những ngôi sao cũng có tiếng nói sao?”

Trần Nhứ chỉ sao kim sáng nhất trên bầu trời, nói: “Có chứ, trong vũ trụ rộng lớn bát ngát ở đây, tốc độ mỗi một hành tinh quay quanh và quỹ đạo cũng khác nhau, tiếng rơi trên phím đàn cũng sẽ khác. Rải rác chân trời, hợp thành một đường, tiết tấu biến hóa chính là nhạc phổ của bản xô-nat.”

Cô nói xong, duỗi ra ngón tay làm hành động đánh đàn trên bàn.

“Thì ra Tiểu Nhứ còn là một nhà thơ.” Tạ Nghiêu Đình mỉm cười nhìn cô.

Bỗng nhiên Trần Nhứ ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Thật ra, làm thơ không có gì khó khăn, câu chữ đoạn ngắn, không cần dấu chấm câu, từng hàng sắp xếp thẳng tắp thì chính là thơ rồi.”

Tạ Nghiêu Đình cười tùy ý, từ chối cho ý kiến.

Trần Nhứ hơi nhíu mày: “Anh không tin cũng có thể thử một chút. Ví như thế này, dùng tên thuốc Đông y anh quen thuộc.”

Hai tay cô chống cằm, trầm ngâm một lát, nói:

Tam thất bạc hà

Chi tử* tô hợp hương**

Ái đích cửu chưng cửu sái, tựu tượng thục địa hoàng***

*Cây dành dành

**Tô hợp hương vị cay, tính ôn, quy kinh Tâm, Tỳ, có tác dụng khai khiếu, chỉ thống; chủ trị các chứng trúng phong, kinh phong, nhiều đờm, ngực bụng lạnh đau

*** Thục địa hoàng vị ngọt, mùi thơm, tính hơi ôn. Có tác dụng nuôi thận, bổ âm, dưỡng huyết, làm đen râu huyết.

Tạm dịch:

Tam thất bạc hà

Cây dành dành tô hợp hương

Chuộng chín chưng chií phơi,  như thục địa hoàng

Tạ Nghiêu Đình bị cô nghiêm túc nói đùa làm thơ chọc cho hết sức vui mừng, vỗ tay tán thưởng nói: ” Không tệ, không tệ.”

Trần Nhứ: “Anh cũng đi thử xem.”

Tạ Nghiêu Đình vốn không chịu, nhưng Trần Nhứ không muốn, cứ bám lấy anh. Anh bất đắc dĩ, nghĩ một hồi, đành phải nói:

Bán hạ* hợp hoan***

Túy trầm hương

Tương tư tử*** đương quy

*Bán hạ: vị cay, ôn, có độc; có tác dụng táo thấp (làm khô ẩm thấp), hóa đờm, giáng nghịch (làm hạ hơi đưa lên) hết nôn.

** Cây hợp hoan (hay cây bồ kết tây) là một lại cây thân gỗ rụng lá, hình dạng lá giống lông chim, lá lớn do nhiều lá nhỏ hợp thành, lá nhỏ trông rất nhỏ, đêm đến các phiến lá sẽ khép lại thành từng cặp

***Chữa ho, cảm sốt, hoàng đản do viêm gan siêu vi trùng, giải độc, vị ngọt nên dùng trong các đơn thuốc cho dễ uống

Trần Nhứ cúi đầu cẩn thận chép miệng, chỉ cảm thấy câu chữ nhập tình nhập cảnh, răng môi dư hương. Sức tưởng tượng của cô phong phú, lập tức não bộ nghĩ đến vở kịch yêu nhau sau đó tách rời mong ngóng Quân vương trở về, cảm giác tim đập thình thịch.

Cô thán phục nói: “Oa, ba câu thơ tình này, khảm vào tên thuốc bắc đúng mức vô cùng, đơn giản so với câu thơ thuần tuý của tôi khi nãy về gieo vần không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Thì ra, anh mới là nhà thơ.”

Tạ Nghiêu Đình giả bộ che tim, cười nói: ” Cô bé ơi, sao miệng ngọt như thế. Tôi sắp không chống đỡ nổi viên đạn bọc đường này rồi. Tôi không rành làm thơ, không làm nổi nhà thơ.”

Trần Nhứ không ngừng cố gắng, hai tay chồng lên nhau, nằm sấp trên bàn nhìn anh, nói: “Thật ra, người làm nhà thơ không phải chỉ mãi làm thơ. Còn có ý khác.”

“Ồ?”

“Mỗi câu thơ đều là một bức họa. Ví như, trừ khước quân thân tam trọng tuyết, thiên hạ thùy nhân phối bạch y*. Lại ví như, cử thương bạch nhãn vọng thanh thiên, kiểu như ngọc thụ lâm phong tiền**. Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất***.”

*Nếu người như chàng mà còn không mặc y phục màu trắng, thì khắp thiên hạ này còn có ai xứng với y phục màu trắng nữa.

**Nâng ly uống, mắt trắng dã trừng trừng lên trời./ Nổi bật như cây ngọc run rẩy trước gió.

***Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh.

Tạ Nghiêu Đình không rõ ràng cho lắm, nháy mắt mấy cái, nhìn qua cô.

Anh thản nhiên ngồi trên ghế trúc dưới ánh trăng bao phủ xuống, mặc trên người một bộ quần áo bông cổ lớn màu cà phê, ống tay áo lộ ra một khúc cánh tay áo len màu trắng bên trong, ánh mắt nhu hòa mà sáng long lanh, mênh mông trầm tĩnh.

Sau lưng một lùm thúy trúc chập chờn theo gió, giao nhau với ngói xanh đen của khu vực dành cho khách.

Giống như  một bức họa.

Trần Nhứ nói: “Cho nên, anh là một nhà thơ.”

Nhà thơ như người bình thường.

Tạ Nghiêu Đình sững sờ, vừa mới bắt đầu còn chưa hiểu, nhưng lập tức kịp phản ứng. Nụ cười bên môi rạo rực hơn. Anh không nói tiếp, mỉm cười bất đắc dĩ lắc đầu. Đàm thơ dưới ánh trăng đêm, có lẽ là bầu không khí thực sự quá tốt. Cuối cùng lại bị cô bé không rành thế sự trước mặt trêu chọc đến tinh thần say mê, thích thú.

Tạ Nghiêu Đình che giấu, quay đầu ho hai tiếng trầm thấp.

Trần Nhứ dựa vào chủ nghĩa duy tâm ngớ ngẩn làm nền xong, giờ phút này đã sớm sợ rồi.Cô lập tức đứng lên, liền đưa lừa xuống sườn nói, hí…í ra hít một hơi vào: “Bên ngoài quá lạnh rồi, chúng ta vào nhanh một chút.”

Tạ Nghiêu Đình cũng đứng lên.

Trần Nhứ đứng trước mặt anh.

Anh cúi đầu xuống, rất tự nhiên thay cô bó áo lại, thấp giọng sắp xếp một số chỗ thay cô: “Trong phòng đốt giường lò*, ban đêm lúc ngủ có thể sẽ cảm thấy nóng, nhưng đừng đá chăn mền. Sáng sớm mai chúng ta liền xuống núi.”

*giường lò, đắp bằng đất, gầm giường có ống dẫn khói nóng hoặc để lò sưởi, ở miền bắc Trung Quốc

Cô khẽ giật mình, lại thấy Tạ Nghiêu Đình dưới ánh trăng vẫn còn cười với mình, vô cùng dịu dàng lưu luyến. Nếu như Thần Phật trên trời thật sự có thể nghe thấy nguyện vọng của cô mà ưng thuận, cô chỉ cầu, ngực anh có thể trở thành kết quả cuối cùng của mình.

Ngày hôm sau, gà trống báo sáng.

Có lẽ là bởi vì làm pháp sự siêu độ giữa chùa miếu Phạn âm không ngừng, hương nến lượn lờ. Rất nhiều tăng nhân đã làm xong bài tập buổi sáng, giờ phút này đang xếp bằng tụng kinh gõ lễ trong điện. Lúc Trần Nhứ ăn điểm tâm tsáng ở trai đường gặp được Chu Dực.

Cậu đã đổi tăng bào, cứ như rơi vào sinh hoạt khói lửa. Cậu cầm thìa quấy đi quấy lại trong chén, dáng vẻ không hứng thú lắm với cơm chay. Nhìn thấy Trần Nhứ, cũng không biết nghĩ tới điều gì, lại cong môi cười cười.

Trần Nhứ cảm thấy cậu rất tà khí, không muốn để ý tới cậu.

Sáng sớm Lâm Hoè lao động trong vườn rau, lại cầm chổi quét hơn phân nửa đình viện, giờ phút này tinh thần sảng khoái vô cùng. Anh ta phất phất tay, chào hỏi Trần Nhứ: “Tiểu Nhứ, ngồi bên này.”

Trần Nhứ nhìn thấy người bên cạnh Chu Dực, thật bất ngờ, gật đầu nói: “Tổng giám đốc Chu, xin chào.”

Chu Hằng đứng lên, có chút ngoài ý muốn: “Thật là đúng dịp.”

Lâm Hòe đi tới. Trần Nhứ giới thiệu nói: “Vị này là tổng giám đốc Chu.”

Cô lại nhỏ giọng giải thích một câu: “Tôi làm nhạc công ngoài sảnh trong quán cà phê của khách sạn anh ấy.”

Lời còn chưa dứt, Tạ Nghiêu Đình cũng đi tới. Anh dậy sớm, đi thiền phòng thay Thanh Hoà thiền sư bắt mạch lần nữa, lại dặn dò tăng nhân một số điều cần chú ý khi nấu thuốc. Sau đó thu dọn đồ đạc cầm đến, trong trường hợp này vội vàng không kịp chuẩn bị gặp Chu Hằng.

“Nghiêu Đình, cậu cũng ở đây à.” Chu Hằng cười tới chào hỏi anh.

Tạ Nghiêu Đình cười bắt tay anh: “Cậu lên núi khi nào vậy?”

“Sáng sớm, ngồi cáp treo mà lên.” Anh xoay người, dùng ánh mắt ra hiệu: “Chu Dực, em trai út của tớ. Vẫn luôn ở trong chùa, tớ tới để đón nó xuống núi.”

Tạ Nghiêu Đình gật đầu, cũng giới thiệu: “Ừm, Lâm Hoè, bạn của tớ.”

Trần Nhứ hơi nghi ngờ, hỏi anh: “Thì ra anh cũng biết tổng giám đốc Chu.”

Chu Hằng cười nói: “Thế nào, em còn không biết? Em do Nghiêu Đình giới thiệu qua đây làm thêm đấy, là bạn học cấp ba của tôi.”

Trần Nhứ nhíu mày, không lên tiếng.

Tình hình này, hiển nhiên trước đó hoàn toàn không rõ.

Ngừng ăn lại, Tạ Nghiêu Đình hình như không động đũa. Ăn vào vô vị, qua loa kết thúc.

Mặt mũi thiếu niên yếu ớt và thiếu nữ lòng tự trọng mẫn cảm. Anh không tìm được cơ hội thích hợp giải thích cặn kẽ chuyện này với cô, giờ phút này lại bị Chu Hằng đột ngột nói ra. Phát giác được cảm xúc của cô đột nhiên sa sút, anh lo được lo mất thở dài, đột nhiên có loại cảm giác làm kẻ xấu.

Trên đường trở về, Chu Hằng và Tạ Nghiêu Đình đang thấp giọng nói chuyện với nhau, Trần Nhứ trầm mặc đeo bọc sách theo phía sau. Cáp treo trên đỉnh núi, một thùng xe chứa được hai người. Trước đó Chu Dực liền yêu cầu ngồi cùng Trần Nhứ, thế là, Chu Hằng và Tạ Nghiêu Đình, Lâm Hoè và thư ký đi theo Chu Hằng, chia thành ba tổ.

Núi vào đông, cảnh trí tiêu điều hoang tác. Không khí ẩm ướt lạnh lẽo, chẳng biết lúc nào, bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa tinh mịn, tí tách tí tách rơi vào kính pha lê, ý lạnh chầm chậm.

Chu Dực đột nhiên nói: “Trường THPT Bồi Gia, 12A1, Trần Nhứ.”

Trần Nhứ giật nảy mình, lùi ra sau, tư thế phòng ngự hết sức rõ rang: “Làm sao anh biết?”

Chu Dực giơ tay lên, chỉ thẻ tên cô cài vào cặp sách.

Trần Nhứ tức giận nói: “Đúng lúc, vấn đề hôm qua anh chưa hỏi, lần này đều đáp xong rồi. Tôi không nợ anh cái gì.”

Giọng điệu lạnh nhạt vạch rõ ranh giới. Cô không thích tiếp xúc với nam sinh cùng tuổi, đây là điều cô không hề che giấu. Bất kể là tự ti hay là giả bộ, học sinh khá giỏi vẫn là chàng trai hư hỏng, ở trong mắt cô, giống như bắp còn chưa chín, còn quá ngây ngô.

Chu Dực hời hợt hỏi: “Anh ta biết cô thích mình không?”

Trần Nhứ giận, cổ đều đỏ một nửa, nhíu mày nói: ” Anh chớ xen vào việc của người khác.”

Thấy cô như thế, Chu Dựcnhư người bị bệnh thần kinh, hệt trẻ nhỏ cầm huy chương vô cùng vui mừng, cong môi cười thật lâu. Hai tay của cậu gối sau ót, nhắm mắt dưỡng thần. Một đường không nói chuyện.

Bãi đỗ xe ở cửa chùa, mỗi người đi một ngả.

Trên đường về, đổi Lâm Hoè lái xe, Tạ Nghiêu Đình ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Trần Nhứ bò lên trên ghế sau, thay đổi líu ríu như chim hỉ thước nhỏ, quay đầu nhìn qua thoáng bóng cây, núi xanh xa xa.

Hai mắt Tạ Nghiêu Đình nửa mở, một tay che trên trán, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.

Có một đoạn đường núi không dễ đi lắm, xe xóc nảy kịch liệt. Anh nhíu mày lại, nắm tay chống ở dạ dày, cúi đầu mở túi, lấy ra thuốc viên bao con nhộng. Sau đó quay đầu, thấp giọng nói: “Tiểu Nhứ, đằng sau có nước khoáng, lấy cho tôi một chai.”

Trần Nhứ thấy sắc mặt anh không tốt, vội vàng lấy chai nước sau ghế phụ đưa cho anh, vừa hỏi anh: “Anh sao thế, say xe sao?”

Đốt ngón tay anh vì nắm chặt mà trắng bệch, cầm lấy, vặn nắp bình ra, tống thuốc viên vào miệng.

Anh thở ra một hơi, không muốn nói nhiều, giọng thật thấp: “Không sao, có chút đau bụng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN