Gió Nam Và Hoa Hồng - Chương 9: Đất khách
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Gió Nam Và Hoa Hồng


Chương 9: Đất khách


Edit: Loveyoumore3112

Vài ngày trước lễ Giáng sinh.

Trần Nhứ kéo Quách Hương Hương cùng đi đăng ký một trường dạy lái xe, cũng nhanh chóng vượt qua môn đầu tiên. Cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo, dù quá trình khó tránh khỏi những vấp váp, nhưng mọi thứ cũng đã phát triển theo hướng tích cực đúng như dự định.

Tạ Nghiêu Đình trở về Giang thành. Mặc dù xa cách nhau ngàn dặm, nhưng mỗi ngày hai người đều sẽ gọi điện thoại cho nhau.

Dường như cô luôn có rất nhiều chuyện để nói cho anh nghe. Ánh nắng chiều khi hoàng hôn, bóng đèn trong phòng học, chạy đêm trên bãi tập, dọn dẹp trong phòng ăn tối om, mừng giận buồn vui, ấu trĩ càn quấy, cô muốn chia sẻ toàn bộ thế giới của mình với anh.

Tính cách từ tận xương tủy của Trần Nhứ ngay thẳng lại cố chấp, với việc học cũng vậy, đặt cho bản thân áp lực rất lớn. Lại bởi vì cuộc sống lênh đênh như lá cuốn theo chiều gió lúc trước, tâm sự rất nhiều, đêm khuya thường xuyên khó ngủ.

Tạ Nghiêu Đình đặc biệt phối thuốc an thần giúp cô ngủ ngon hơn vào túi, chuyển phát nhanh tới cho cô, đúng giờ nhắc nhở cô uống.

Để dỗ cô an tâm chìm vào giấc ngủ, ở đầu bên kia điện thoại anh sẽ đọc những câu chuyện ấp áp nhẹ nhàng. Cô đeo tai nghe nằm trên giường, nghe “Gió qua rặng liễu”, lại nghe “Hoàng tử bé”… Giọng anh kiên nhẫn lại trầm ấm, chờ lúc hô hấp cô đều đều mới cúp điện thoại. Dường như anh đang thương yêu che chở một người bạn nhỏ, muốn bù đắp hết thảy những thứ mà trước đây cô không có được cho cô.

Khắp nơi trong giấc mơ của cô trải đầy cỏ xanh, nở đầy hoa tươi, không có bốn mùa luân phiên, vĩnh viễn tràn trề sắc xuân.

Cô gần như muốn chìm đắm vĩnh viễn trong sự dịu dàng vô cùng vô tận này.

Chạng vạng tối thứ sáu.

Sau khi tan làm Tạ Nghiêu Đình nhận lời mời đến một tiệc xã giao, xe bị tắc đường trên cầu vượt không thể dịch chuyển chút nào, mấy người tài xế không nhịn nổi tính khí nóng nảy không ngừng bấm còi, anh nắm tay lái khẽ cau mày, im lặng nhẫn nại.

Thành phố này, tắc đường, khô khan, chất lượng không khí thường xuyên xếp hạng thấp nhất cả nước… Có muôn vàn điều không tốt, nhưng anh lớn lên ở nơi này, phấn đấu nỗ lực ở nơi này, cha mẹ bạn bè ở nơi này, trách nhiệm cũng ở nơi đây, rời xa khỏi đây cũng không phải là một chuyện có thể tùy tiện muốn làm là làm được.

Âm báo nhắc nhở của điện thoại vang lên.

Là tin nhắn của Trần Nhứ gửi tới, mở ra, là một tấm hình. Cô gái với nụ cười rực rỡ cầm một chiếc bánh ngàn lớp được làm thủ công, trên mặt bánh là một hình trái tim được xếp từ dâu tây.

Ngay sau đó là một icon nụ hôn.

Tạ Nghiêu Đình dường như xúc động từ nơi mềm mại nhất sâu trong nội tâm, bất giác nở nụ cười.

Trần Nhứ gửi tới tin nhắn thoại, “Hôm nay em đi tham gia hoạt động của hiệp hội Hồng Bồi tổ chức, vừa học vừa thực hành luôn.”

Tạ Nghiêu Đình trả lời: “Nhìn rất ngon.” 

Cô hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa, tắc đường, lát nữa còn có bữa tiệc.”

Trần Nhứ suy nghĩ một chút, “Vậy anh hứa với em, cố gắng đừng uống rượu nhé.”

“Ừm.”

Dòng xe dài dằng dặc bắt đầu chậm rãi di chuyển, Tạ Nghiêu Đình lại bắt đầu tập trung tinh thần chăm chú lái xe. Cô cũng rất quan tâm, không nhắn tin đến nữa.

Trần Nhứ cầm điện thoại ngồi trước bàn học trong ký túc xá, trong lòng có chút rầu rĩ khó có thể diễn tả bằng lời.

Thật khó để cô tỏ ra bình thản như không có gì xảy ra.

Cảm giác xa cách địa lý, thậm chí so với sự cách biệt về tuổi tác, càng khiến người ta không thoải mái, dù sao ngôn từ cùng giọng nói cũng không thể biểu đạt trọn vẹn tình cảm con người. Chắc hẳn là bản tính con người, càng ngày cô càng trở nên tham lam, trừ những điều đã có, những biểu cảm trên gương mặt anh, sự thân thiết gần kề giữa họ, những thứ này đều là những thứ cô cầu mà không được.

Quách Hương Hương bước tới, dựa vào trên cánh cửa tủ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Trần Nhứ nhìn cô, “…Làm sao vậy?”

Quách Hương Hương thở dài, “Có chuyện muốn nhờ cậu.”

“Chuyện gì.”

“Hẳn là cậu biết Vương Tiến chứ.” Giọng cô chắc nịch.

Mặt Trần Nhứ mờ mịt, “Ai cơ?”

Nhất thời gương mặt Quách Hương Hương đỏ ửng, lắc đầu, “Còn ai nữa, chính là cậu sinh viên thể dục đặc cách. Giờ Đánh giá phim Anh của chúng ta, cậu ấy ngồi ở ghế cạnh hành lang trước chúng ta hai hàng đó.”

Trần Nhứ cẩn thận lục lại ký ức trong đầu, nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào.

Có điều nhìn dáng vẻ Quách Hương Hương, đại khái cô cũng đoán được mấy phần. Tâm sự thiếu nữ luôn là thơ, trong lòng mỗi cô gái đều có một ánh trăng, dù cho năm tháng già đi, khi nhớ lại cũng sẽ không cảm thấy mối tình đầu ảm đạm.

“Ồ, cậu ta đang theo đuổi cậu?” Trần Nhứ ngẹo đầu, cố ý hỏi.

Khóe miệng Quách Hương Hương khẽ cong lên, nhưng cười không nói.

Trần Nhứ lại nói: “Cậu vẫn không nói, rốt cuộc cậu muốn tớ giúp gì?”

Quách Hương Hương kể lại sơ qua ngọn nguồn câu chuyện.

Đại học Sơn Thành chuẩn bị tổ chức một triển lãm tranh liên sinh viên giữa Học viện và Học viện Mỹ thuật, trụ cột trong danh sách chính là Chu Dực. Ở trong Hội sinh viên trong trường, Vương Tiến làm Cán bộ tuyên truyền, phụ trách tập hợp tác phẩm và một ít chuyện vụn vặt. Cậu ta đi tìm Chu Dực nhiều lần, đều không gặp được. Nói cho cùng, đây cũng là một chuyện nhỏ, trực tiếp ầm ĩ chỗ giảng viên, sẽ tỏ ra cậu ta quá rảnh rỗi.

Trong lúc ăn cơm nói chuyện phiếm, Quách Hương Hương vô tình nghe được phiền não của cậu ta, liền muốn âm thầm giải quyết hộ vấn đề này.

Trần Nhứ ngơ ngẩn, có chút khó xử: “… Dạo gần đây tớ không gặp cậu ấy.”

Không trả lời tin nhắn, không nhận điện thoại, gặp nhau trên đường làm như không thấy, cho dù là đá trong nhà xí*, cũng sẽ không vừa cứng vừa thúi như cô, sống chết gì cũng không thèm để ý. Nhưng, cả trái tim cô đã hoàn toàn chật ních, lấp kín bởi Tạ Nghiêu Đình, cũng không còn không gian chứa thêm bất cứ ai.

(*Nhà xí xây bằng đá, khi đá mềm được sử dụng trong một thời gian dài, nó sẽ bị sập bởi phân và nước tiểu, do đó, vật liệu phải là một loại đá tương đối cứng. Bản thân đá cứng, còn đặt trong nhà xí nhiều năm, làm cho đá có mùi. Vậy nên có câu đá trong nhà xí – thối và cứng.

Chỉ những người cứng đầu, cứng rắn và kiêu ngạo)

Quách Hương Hương siết ngón tay, rũ mắt, nói: “… Tớ biết. Nhưng mà tớ rất muốn giúp cậu ấy.”

Tính cách cô không tự bế nhạy cảm giống như Trần Nhứ. Cô là một cô gái được tình yêu chân thành thấm nhuần bồi dưỡng mà lớn lên, sức sống mười phần, lúc nào cũng thoải mái phóng khoáng, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể tán gẫu trò chuyện với mọi người, dường như luôn có đề tài nói không có hồi kết với mọi người.

Chưa bao giờ Trần Nhứ thấy dáng vẻ lặng im của cô nàng như vậy.

“Được rồi, để tớ thử xem.”

——

Bữa cơm được hẹn ở một phòng được thiết kế theo phong cách tửu lâu Trung Hoa cổ xưa.

Có lẽ ông chủ là một người hâm mộ điên cuồng của Tống từ*. Tên của các gian phòng đều là tên của một điệu từ, từ Yến sơn đình* đến Tô mạc già* (là tên điệu từ), bên trong đều được bố trí dựa theo ý mặt chữ, cố gắng thể hiện ra vẻ văn nhã hết mức có thể. Ao sen ở chính giữa nhà được bố trí một vòi phun nước, giọt nước đọng trên lá lục bình trong suốt lóng lánh, được ánh đèn phía trên sáng chói chiếu xuống, xanh biếc một màu.

(Tống từ: Tống Từ là một Thể loại văn chương gần giống với Thơ mới ở Việt Nam và Thơ bậc thang của Pháp. Thể loại Từ có nguồn gốc từ rất xa xưa ở Trung Quốc và đến cuối đời Đường thì đã phát triển khá mạnh, sang đến đời Tống thì đã được các Từ Nhân hoàn thiện về Âm Luật và Phát triển rực rỡ. Nói về Văn học TQ thì người ta thường nói ngay rằng có Hán phú, Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc)

Nhân viên phục vụ mặc sườn xám nở nụ cười khéo léo, đi phía trước dẫn đường nghiêm chỉnh theo như những gì đã được đào tạo. Tạ Nghiêu Đình không nói gì, không nhanh không chậm đi sau cô tầm hai, ba bước.

Chỗ ngồi trong phòng khách được ngăn cách bởi những thực vật tán lá rộng vùng Á nhiệt đới, độ riêng tư rất cao. Không nghe thấy tiếng cụng ly đổi chén, chỉ thấy bóng người.

Đi qua phòng khách, bước đến mái hiên được chạm trổ hoa văn. Đèn lồng lớn màu đỏ được treo nơi hành lang, gạt đi bóng đêm, chập chờn lờ mờ. “Sông Hán nối nhau chòm sao rụng

Lầu cao giăng mắc dãy trăng treo”.

Trái lại cũng coi là hợp với tình thế lúc này.

(Trích từ trong “Thập Ngũ Dạ Quán Đăng” của Đại thi hào Lư Chiếu Lân, mô tả sự rực rỡ của đèn hoa trong đêm nguyên tiêu: 

Tiếp Hán nghi tinh lạc

Y lâu tợ nguyệt huyền”

(接汉疑星落

依楼似月悬)

Tạm dịch:

Sông Hán nối nhau chòm sao rụng

Lầu cao giăng mắc dãy trăng treo)

Diệp Phục Linh đến sớm, không muốn đi vào hàn huyên với những người đó lắm, liền ngồi trên chiếc ghế bành trong góc hút thuốc. Tóc ngắn ngang vai thả tung, áo len hở vai màu đen, phối hợp với một chiếc chân váy dạ dáng dài màu đỏ thẫm, đi một đôi giày gót nhọn 10 cm. Áo khoác ngoài tùy ý phủ trên tay vịn, dường như không ngại lạnh.

Thấy Tạ Nghiêu Đình, cô rất bất ngờ.

Nhìn qua lần nữa, âu phục màu xanh thẫm, áo sơ mi kẻ sọc màu xanh da trời, không thắt cà vạt, chỉnh tề lịch sự, ánh mắt ấm áp, đường nét khuôn mặt ôn hòa thoải mái. Không thể là người nào khác.

Cô cúi đầu, lộ ra ý cười nhẹ nhàng. Cô khoát tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời đi, đứng dậy tiến đến chào hỏi, “Thật trùng hợp.”

Tạ Nghiêu Đình nhíu mày thoáng suy nghĩ.

Từ trước đến giờ anh vẫn luôn hiểu rõ, chỉ là không muốn hỏi tới những vấn đề kinh luân thế sự. Đắn đo suy đoán đôi ba lần, đại khái cũng hiểu rõ. Người đầu tư mới trong miệng Viện trưởng Trầm, hẳn là Diệp Phục Linh.

Diệp Phục Linh ngước lên, “Anh đi… Lâm Giang Tiên?”

Tạ Nghiêu Đình cũng cười nhàn nhạt, thấp giọng đáp lại.

Trong lòng Diệp Phục Linh cảm khái một câu, Chỉ cần có duyên thì dù xa cách nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt. Cô dập tắt điếu thuốc, lấy một hộp đựng danh thiếp từ trong túi xách bên người, mở ra đưa tới, “… Vẫn cảm thấy anh và công việc chính trị bình thường không hợp nhau lắm, cho nên lần trước căn bản không nhớ nổi anh. Tôi chính thức giới thiệu một chút, Xí nghiệp dược Tư Nguyên, Diệp Phục Linh.”

Tạ Nghiêu Đình nhận lấy, một tấm danh thiếp thuần một màu trắng, theo sau tên cô là bốn chữ – Giám đốc Điều hành.

Anh nói: “Tôi tới thay Viện trưởng Trầm.”

Diệp Phục Linh gật đầu, “Trước lúc ông ấy về hưu, tôi có gặp ông ấy một lần ở phòng làm việc của ông ấy, ông nói nhất định sẽ tìm anh vào cùng hạng mục này.”

“Ừm.”

Cô hỏi: “Khoảng thời gian trước, anh có đi đến phòng nghiên cứu thảo dược ở Sơn Thành chứ?”

Dường như tâm trạng Tạ Nghiêu Đình có chút mâu thuẫn, thấp giọng nói: “Đúng vậy.”

Diệp Phục Linh khoát tay làm một động tác chỉ dẫn, cười nói: “Vậy, mời vào. Bác sĩ Tạ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

— —-

Đêm Giáng sinh đến.

Buổi chiều Trần Nhứ không có lớp, sau khi ăn cơm trưa xong, cô chạy đến siêu thị trong khuôn viên trường mua vài quả táo. Tất cả đều được đóng trong túi trong suốt, nhìn tươi rói lại căng mẩy. Đương nhiên giá cả cũng đắt hơn gấp mấy lần so với bình thường.

Bên ngoài Học viện Mỹ thuật Sơn Thành có bức tường quét sơn nguệch ngoạc chạy dài hai km.

Ven đường tuyết phủ trắng xóa đều là các cửa hàng nhỏ bán thuốc màu, giá vẽ, đồ trang trí, đồ gốm thủ công; trong hẻm nhỏ có rất nhiều hành lang triển lãm tranh được sử dụng như phòng làm việc của người họa sĩ, nhìn rất vắng vẻ, gần như quanh năm suốt tháng đều không làm ăn gì.

Thị trường tác phẩm nghệ thuật đại khái cũng không khác gì mấy với thị trường đồ cổ, ba năm không khai trương, khai trương đủ ăn ba năm.

Theo như tình báo chính xác mà Quách Hương Hương nhận được, gần đây Chu Dực cúp cua nghiêm trọng, vẫn luôn làm ổ ở nơi hành lang triển lãm tranh này.

Được người ta nhờ vả, hết lòng vì việc người ta.

Trần Nhứ xách một túi táo, leo lên dọc theo bậc thang.

Không khí Sơn Thành hết sức nhàn tản vắng vẻ, qua giờ cơm, con đường hai bên có rất nhiều quán ăn đã cờ im trống lặng, bắt đầu mời gọi hàng xóm láng giềng qua tụ tập đánh mặt chược, huyết chiến tới cùng. Có một vài ông chủ, dù có khách hàng bước vào cũng không muốn bán.

Trần Nhứ đi mệt rồi, đứng nghỉ chân một lúc dưới tàng cây hải đường vàng, ánh mắt do dự nhìn xung quanh. Có một cậu bé không biết bước ra từ đâu, ôm lấy chân cô, “Chị ơi, chị…”

Cậu bé mặc một chiếc quần yếm bò, áo len trắng, đi giày da nhỏ màu đen, làn da trắng nõn mềm mại, bàn tay nhỏ bé mềm mại múp míp.

Trần Nhứ ngớ ra, cô cảm thấy cậu bé nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ nổi đã từng gặp ở nơi nào.

Cậu bé nói: “Chị, Dực Dực ở trên lầu.”

Trần Nhứ giương mắt nhìn xung quanh, rèm cửa sổ trên lầu nhỏ của một căn nhà ba tầng màu đỏ kéo ra một khe hở, Chu Dực đút tay vào túi quân đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt lạnh nhạt. Cậu ta vẫy vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô lên lầu.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không bị thẳng thừng chặn ngoài cửa.

Trần Nhứ dắt tay bé trai, vừa cẩn thận chú ý giúp cậu bé lên lầu, vừa hỏi: “Em tên là gì?”

Cậu bé thở hổn hển dốc sức leo lên, “Chu Gia Thụ.”

Người mở cửa là một bà bảo mẫu mang gương mặt rất ôn hòa, Trần Nhứ đưa túi táo qua, gọi một tiếng “Dì Hoàng” theo Chu Gia Thụ. Phòng khách có diện tích rất lớn, kiến trúc phức hợp, độ cao của trần nhà gần như là gấp đôi căn phòng bình thường, có vẻ như rất vắng vẻ. Trên bục giữa phòng bày một chiếc đàn Piano Grand màu trắng.

Chu Gia Thụ bắt chân leo lên trên băng ghế đàn, liên tục gọi cô, “Chị, chị, chúng ta cùng đàn bài Lâu đài trên mây đi.”

Lúc này Trần Nhứ mới chợt nhớ ra, Chu Gia Thụ chính là cái đuôi nhỏ đi theo Chu Dực ở quán rượu Lệ Tư Mai. Cô thử dùng một phương thức mà người bạn nhỏ dễ dàng hiểu được để nói chuyện với cậu bé, cô suy đoán hỏi: “Chu Dực là anh trai em hả?”

Gương mặt Chu Gia Thụ đầy vẻ kiêu ngạo, gật mạnh một cái, “Đúng vậy.”

Trong lòng Trần Nhứ không khỏi phỏng đoán, tuổi tác giữa anh em bọn họ cách nhau ít nhất cũng phải mười lăm tuổi.

Dì Hoàng bưng trái cây ra, vừa mời cô ăn, vừa hàn huyên hỏi, “Hôm nay táo chắc đắt hơn so với bình thường nhỉ?”

Chu Dực nghe tiếng bước ra, đừng trước lan can lầu hai, khẽ liếc một cái, không lên tiếng.

Trần Nhứ thấy cậu, trả lời như thực tế: “Vâng, rất đắt. Bình thường bán theo cân, hôm nay bán theo quả, mười đồng một quả.”

Chu Dực hừ một tiếng, tức giận tiếp lời cô, “Đắt như vậy, em còn mua làm gì?”

Trần Nhứ cũng không chịu thua, ngước mắt nhìn cậu ta, nói: “Tôi nghe bạn học nói anh bị bệnh, không đi học, ngay cả bóng người cũng không thấy, tác phẩm phải nộp cho triển lãm tranh cũng không nộp đúng hạn, nên mới đặc biệt mua đến biểu đạt thành ý. Hy vọng anh sớm bình phục, giao bản thảo sớm.”

Chu Dực bị cô nghiêm túc dạy dỗ chặn họng, im lặng trong chốc lát, rũ mắt lạnh lùng nói: “Đi lên.”

Trần Nhứ thở dài, kiên trì bước lên cầu thang.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN