Gió Nổi Lên Khi Nhớ Anh - Chương 10: Phát Weibo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Gió Nổi Lên Khi Nhớ Anh


Chương 10: Phát Weibo


Edit: @fanbaoyuan

***

Tô Mạt thay xong quần áo lại đây, sơ mi trắng rất vừa người, cắt xén đúng chỗ cùng chất lượng vải tốt hoàn mỹ phẳng phiu phù hợp làm nổi lên khí chất anh, cả người trở nên càng thêm tươi mi chói sáng.

“Rất vừa vặn.” Giang Kiến Hoan nghiêm túc phát biểu đánh giá, Tô Mạt cúi đầu quan sát vài lần.

“Ừm, so lần trước vừa người một chút.”

Anh đổi về quần áo, Giang Kiến Hoan tiếp nhận cẩn thận xếp xong, chuẩn bị đi trở về.

“Cô…”

Tô Mạt đột nhiên gọi lại cô, muốn nói lại thôi.

“Hả?” Giang Kiến Hoan nghi hoặc quay đầu, Tô Mạt há hốc mồm, lúc chuẩn bị nói cái gì đó, tiếng chuông điện thoại di động Giang Kiến Hoan vang lên.

Âm thanh thanh thúy đột ngột đem mới trong nháy mắt đó ngưng kết trên đồ vật đánh tan biến mất, Giang Kiến Hoan chính ở chỗ này chờ đợi câu sau của anh, Tô Mạt có chút mất lực.

“Quên đi, cô nghe điện thoại đi.”

Giang Kiến Hoan nhìn về phía màn hình, màn hình hiện thị là tên Thẩm Tại Hỉ.

Động tác cô chậm một cái chớp mắt, mở ra.

“Allo, Anh Tại Hỉ.”

“Hôm nay trở về sao? Mấy giờ, em đi đưa anh.”

“Không cần.” Sân bay người đến người đi, người đàn ông mặc áo khoác lôi kéo rương hành lý, khóe miệng ngậm lấy tia cười yếu ớt, bình tĩnh cùng người trong điện thoại tạm biệt.

“Anh đã ở sân bay, Kiến Hoan, em bảo trọng.”

“A, được. Anh cũng thế, chú ý an toàn.”

Cúp điện thoại. Tô Mạt từ lúc bắt đầu nghe được cái tên đó khí áp toàn thân liền thấp xuống, anh ở một bên mắt lạnh nhìn Giang Kiến Hoan đối với điện thoại ăn nói nhỏ nhẹ, mặt mày ôn hòa.

Màn hình điện thoại Giang Kiến Hoan tối đen, lần nữa ngước mắt nhìn về phía Tô Mạt.

“Anh vừa nãy muốn nói cái gì?”

“Không có gì.” Tô Mạt mặt vô biểu tình, bên trong mặt mày phảng phất ngưng tụ một tầng băng lạnh không hòa tan.

Thanh âm anh không có bất luận cái độ ấm gì.

“Cô đi đi.”

Quần áo kiểu dáng kích cỡ đều xác định không sai, bản vẽ thiết kế chính thức phân phát xuống dưới, đầu nhập sinh sản, cùng lúc đó, IRO quan hơi cùng cửa hàng cũng bắt đầu thêm nhiệt, bên này liên hệ Tô Mạt hy vọng có thể mặc tất cả trang phục này quay chụp một album công bố tuyên truyền.

Không có bị cự tuyệt bất ngờ gì xảy ra.

Cũng may anh giơ cao đánh khẽ nguyện ý giúp IRO tuyên truyền trên Weibo, xem như thích hợp chính thức xác nhận hợp tác.

Cái trang trí này nhức đầu mà làm, vắt hết óc làm tấm poster bóng lưng Tô Mạt, mơ hồ hé mở lộ ra sườn mặt có thể phân biệt ra được là hắn.

Màu lót poster là màu tối, ở giữa dùng kiểu chữ vàng kim khắc thêm ba chữ cái IRO to lớn, phía dưới chính là lời tuyên truyền, còn trích dẫn một câu hát của Tô Mạt.

– – cực đơn giản trong cuộc sống, anh là một vòng sắc sáng duy nhất.

Mặt sau phối đồ chính là mỗi bộ khác nhau, thành phẩm trang trí trau chuốt trôi qua thoạt nhìn càng thêm cân đối có cách điệu, mang theo nồng đậm phong cách Tô Mạt, hình ảnh kiểu dáng trang phục ra tới trước tiên tiếng vọng rất không tệ.

【 Oa! Tất cả quần áo này thật phù hợp khí chất Tô Mạt nha! 】

【 A a a a a thích quá!!! Cái này mẹ nó là tới lấy tiền của em a! 】

【 Mua cho bạn trai mặc:) 】

【 Haha, không có bạn trai mua cho em trai mặc xong:)】

【 Có tâm, rất thích hợp Tô Mạt nhà tôi, gọi điện thoại điên cuồng cho nhà thiết kế! 】

Có thể nói, lần hợp tác này không chỉ có mở rộng mức độ nổi tiếng của IRO, còn biến tướng xoát sóng hảo cảm ở trong lòng fans hâm mộ, có thể nói là được cả danh lẫn lợi.

Tại một tuần mới đã đến hội nghị bộ môn thường kỳ, bên trong Giang Kiến Hoan bị Giang Uyển xách ra đơn độc khen ngợi, không chút nào keo kiệt khích lệ một phen, sau khi tan họp, cô lại bị Giang Uyển gọi vào văn phòng.

“Kiến Hoan, ta vẫn là hy vọng Tô Mạt có thể mặc vào tất cả trang phục này, tuyên truyền poster bây giờ không có biện pháp, tự mình mặc trong sinh hoạt hằng ngày cũng có thể.” Giang Uyển đi thẳng vào vấn đề.

Hiện giờ chỉ là tuyên bố trang phục poster cũng đã nhận được không ít phản hồi, trang web weibo official fans càng ngày càng tăng không nói, trên mạng phong bình độ thiện cảm cũng rất cao, càng miễn bàn trang phục dự bán sẽ bị cướp hết liên tiếp.

Giang Kiến Hoan mặt lộ vẻ khó xử.

“Lần trước công ty cùng Tô Mạt bên kia thương lượng đều không có kết quả.” Lời ngầm là, càng đừng đề cập cô chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ.

“Cô cùng Tô Mạt bởi vì từng có vài lần tiếp xúc hợp tác vài lần, so với người khác hẳn là quen thuộc hơn mấy phần, huống hồ đây là tất cả thiết kế tự tay cô làm, về công về tư cô cũng hẳn là vì nó phụ trách –”

“Cô hẳn phải biết, có bản nhân thân Tô Mạt trên ảnh chụp cùng không có khác nhau.” Giang Uyển tạm dừng một chút, ý vị thâm trường mà nhìn về phía cô nói.

“Thì tương đương với minh tinh cùng khoản phục sức bình thường.”

“Ở giữa không chỉ kém một cấp độ.”

“Nếu lần này tất cả thiết kế gặp may, tôi nghĩ đối với sự nghiệp cô tới nói cũng là lên không chỉ một cái bậc thang.”

Giang Kiến Hoan đi ra văn phòng Giang Uyển, cả người vẫn là đắm chìm trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Giang Uyển ám chỉ rất mịt mờ, nhưng cô vẫn là nghe hiểu.

Nhà thiết kế IRO phân mấy cái đẳng cấp.

Ngoại trừ trù tính chung toàn cả bộ môn, tổng giám bên ngoài phụ trách các phương diện sở hữu sự vụ.

Nấc thang thứ nhất chính là chủ nhà thiết kế. Có tư cách tổ chức cuộc họp báo cá nhân, chủ khoản thiết kế phụ trách sản phẩm mới mỗi kỳ, ở truyền thông trong xã hội có mức độ nổi tiếng nhất định.

Công ty mặc khác cơ bản đều sẽ cho loại nhà thiết kế này phối hợp thêm người trợ thủ, hơn nữa nhân số rất ít, giống chủ nhà thiết kế IRO liền chỉ có mấy vị mà thôi.

Còn có chính là nhà thiết kế phổ thông, phụ trách kiểu dáng thiết kế sản phẩm mới mỗi kỳ, được chọn trúng bản vẽ có thể tuyên bố làm sản phẩm mới, ấn nhất định trích phát phần trăm, ngược lại, nếu như thiết kế của cô không có có được tuyển chọn, thì sẽ không có gì ngoài mức tiền thưởng đã định.

Trừ lần đó ra, mặt khác những nhà thiết kế này ngày thường cũng sẽ có một ít công việc thiết kế, tỉ như có phe thứ ba khác hợp tác thiết kế, liền sẽ giao cho nhà thiết kế này, hoặc là thay chủ nhà thiết kế làm một ít công việc, còn có một chút nhãn hiệu nhỏ ở bên trong nội bộ.

Giang Kiến Hoan là chuỗi loại sinh vật ở văn phòng tầng chót nhất, trợ lý nhà thiết kế.

Lần này có thể giúp đỡ Tô Mạt làm thiết kế đã là chuyện lớn mà làm rất tốt, bình thường loại công việc cấp bậc này hẳn là do chủ nhà thiết kế phụ trách, mà Giang Kiến Hoan mặc dù đem chuyện lần này hoàn thành rất khá, nhưng y như cũ không thể thay đổi sự thật rằng cô chỉ là một trợ lý.

Từ trên căn bản nói, chỉ là biến tướng đã chứng minh cô có thực lực không tồi, có thể hay không thăng chức vẫn như cũ xem Giang Uyển an bài.

Giang Kiến Hoan nằm mơ cũng muốn trở thành một vị nhà thiết kế độc lập, dù chỉ là một người bình thường trong đám vị đó.

Chí ít như thế bản thân liền có thể họa bản vẽ, chính mình làm thiết kế quần áo, mỗi một góc tác phẩm đều sẽ ký lên tên của cô.

Bởi vì lần này cùng Tô Mạt hợp tác, Giang Kiến Hoan được nhuận bút không ít tiền thưởng, trừ bớt mỗi tháng phải chi trả nợ nần về sau, trên tay còn có một ít tồn dư.

Gần đây thời tiết lại lạnh một chút, Giang Kiến Hoan nhớ tới lần trước về nhà thấy Giang Tân cùng Dịch Tình Tuyết còn ăn mặc quần áo cũ mấy năm trước, Giang Tân gầy rất nhiều, không giống dáng người trước kia có điểm mập ra, áo lông trên người trống rỗng, không hiểu sao tiêu điều.

Thừa dịp cuối tuần, cô đi trung tâm thành phố một nhà thương trường tương đối lớn, mua cho hai người bộ quần áo mùa đông thích hợp.

Gần tới Tết Nguyên Đán, bên trong thương trường đều là hồng hồng đỏ đỏ rực rỡ, không ít chủ tiệm đang làm hoạt động, Giang Kiến Hoan tùy tiện đi dạo một chút, nhìn trúng một bộ áo lông xúc cảm rất tốt, bởi vì là bộ đồ năm ngoái giá thành ổn, còn có chiết khấu.

Cô nhìn phiếu in giá chiết khấu đang ở trong lòng tính nhẩm, đối diện đột nhiên đi tới hai nữ sinh ăn mặc thời thượng, tay khoác tay bộ dáng mười phần thân mật.

Bốn mắt nhìn nhau, lẫn nhau đều sôi nổi sững sờ.

“Giang Kiến Hoan…?”

“Đã lâu không gặp, Chúc Tĩnh, Tôn Quân.” Giang Kiến Hoan kịp phản ứng trước, cười gật đầu cùng hai người chào hỏi, thần sắc như thường.

“Cậu trở về nước?” Hai người đều là một bộ dáng vẻ kinh ngạc, đôi mắt hơi hơi trợn to, mang theo một chút khó có thể tin.

“Ừm, khoảng thời gian trước trở về.”

“Thật sự không nghĩ tới a, bạn học như chúng tôi một cái tin tức cũng không biết.” Cảm xúc hai người bọn họ điều chỉnh lại đây, dò xét cô vài lần, khôi phục thành thái độ bình thường, tâm sự hàn huyên giống như là học học cũ đã lâu không gặp.

“Đều cơ bản không có liên lạc.” Giang Kiến Hoan biểu tình chưa biến, vẫn như cũ là mang theo cười nhạt, hai người trong mắt lóe lên một tia kỳ dị, cơ hồ là không kịp chờ đợi mà bát quái.

“Kia Tô Mạt đâu, cũng không có liên lạc sao? Cậu ấy hiện tại chính là đại minh tinh, chung quanh tôi rất nhiều người đều thích cậu ấy.”

Giang Kiến Hoan cười hạ không nói chuyện, thoạt nhìn càng giống là ngầm thừa nhận, hai cô bạn trực tiếp nói ra.

“Cậu không biết, Trì Lam hiện tại cũng tiến vào nghành giải trí, đoạn thời gian trước có thể đỏ lên, khắp nơi đều là hình chụp, TV quảng cáo của cậu ấy.”

“Cậu ấy bây giờ cùng Tô Mạt đi giống như thật gần, lần trước còn lên cả tin tức đâu…”

“Cậu ở trong nước hẳn là sẽ không nhìn thấy những tin tức này đi.” Hai người cậu một câu tôi một câu, nói xong lại thăm dò nhìn về phía Giang Kiến Hoan hỏi, trên mặt ra vẻ quan tâm, bên trong đều là thần sắc xem kịch vui.

Hai người bọn họ là bạn chung phòng thời đại học của Giang Kiến Hoan, nhưng bởi vì cô cùng Trì Lam lúc Cao Trung chơi với nhau rất tốt, khi lên đại học cũng là như hình với bóng, trong bất tri bất giác ký túc xá đã bị phân chia thành hai cái bang phái rõ ràng.

Ban đầu quan hệ mọi người coi như hòa hợp hài hòa, Giang Kiến Hoan mỗi ngày đuổi chạy theo Tô Mạt, cũng không có nhiều tâm thần tới chú ý những việc này, bình thường có tâm sự gì cô đều cùng Trì Lam thổ lộ chia sẻ hết.

Ngày thường lên lớp ăn cơm cũng là cùng cô ấy đi chung, cơ bản mỗi giờ mỗi khắc không có quan tâm biết nhiều với các khối, cùng những người khác không có thân cận như vậy.

Nhưng từ khi cô theo đuổi Tô Mạt, về sau bầu không khí liền trở nên có chút kỳ quái.

Bởi vì cô tuy rằng mỗi ngày đuổi chạy theo Tô Mạt, nhưng kỳ thật không có người sẽ nghĩ tới cô thật sự có thể theo đuổi được Tô Mạt.

Tô Mạt là người nào, học đệ năm nhất đứng đầu khóa trường đại học C, tiệc tối đón người mới đến anh ở phía trên đàn một bài ghi-ta bắt được vô số tù binh thiếu nữ phương tâm, mỗi ngày người tới bắt chuyện không mười cô cũng có tám cô, nhưng cơ bản đều bị vô tình không để mắt đến.

Ngày đó được lan truyền rộng rãi, có một cô gái là hoa khôi giảng đường khóa âm nhạc liên tục một tuần mỗi sáng sớm ở phòng học cùng anh cố ý ngẫu nhiên gặp nhau chào hỏi, rốt cuộc lấy hết dũng khí tìm cơ hội hướng anh mượn bút, Tô Mạt nhíu mày dò xét cô nàng vài giây, cuối cùng lạnh lùng nói.

“Cậu không phải học sinh lớp này đi, tôi làm sao cho tới bây giờ chưa thấy qua cậu.”

Một vạn điểm bạo kích.

Tâm tư thiếu nữ tức khắc đã chết hơn phân nửa.

Người bỏ cuộc nửa đường không phải số ít, nhưng cũng có giống Giang Kiến Hoan loại theo đuổi không bỏ này, cơ bản đến cuối cùng đều không giải quyết được gì, chung quanh Tô Mạt tựa như là có một cái khu vực chân không, ai cũng không gần được thân anh.

Cho nên tin tức Tô Mạt có bạn gái sau khi truyền ra, cơ hồ xem như tin tức bạo tạc cách thức, khi biết được bạn gái anh là Giang Kiến Hoan, về sau tin tức lại nổ tung bạo một phen.

Trong lúc nhất thời, tâm tình ngũ vị tạp trần.

Có không cam lòng, hâm mộ, ghen ghét, thậm chí người hận đều không ít.

Ở trong đó cũng liền bao gồm mấy người cùng ký túc xá, nhất là, các cô bạn còn mỗi ngày nhìn Giang Kiến Hoan vui vui sướng sướng yêu đương, hẹn hò.

Tiểu tâm tư càng nhiều, không tính quan hệ thân mật đã bị kéo xa hơn, chờ Giang Kiến Hoan đắm chìm ở bên trong tình yêu khi phát hiện đã tới trình trạng khó có thể vãn hồi, cô lúc đó còn tự an ủi mình, may mắn còn có Trì Lam ở đây, miễn cưỡng vui mừng mấy phần.

Thẳng đến ngày cùng Tô Mạt chia tay ấy.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bản cất chứa văn, cá chép phụ thể, cùng bạn trai không ly biệt _ (:3″ <)_

Năm mươi cái hồng bao đưa cho bản cất chứa văn các bằng hữu!!!.

HẾT CHƯƠNG 10 –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN