Gió Nửa Ngoại
Chương 5: Trái Tim Tiên Nữ Thuộc Về Ai?
N G U Y Ê N An nhìn người đối diện, thái dương giật giật vài cái.
“Hi bạn đẹp trai! Có thể giảng bài cho mình được không?” Anh An trong tay ôm vài cuốn vở cuốn sách nào đó, đứng trước cửa phòng Nguyên An dùng đôi mắt bên-ngoài-cún-con-bên-trong-cáo-già nhờ vả.
“Không.” Nguyên An ném lại một từ rồi đóng sập cửa lại.
Anh An trợn tròn mắt nhìn cánh cửa trước mặt. Trời ơi y hệt nam chính lạnh lùng ha?
Anh An nhìn lại cuốn sách Ngữ Văn 12 đang cầm trên tay, chậc lưỡi rồi nhún vai trở về phòng mình. Chẳng phải là Ngữ Văn thôi sao?
Thì… cũng chỉ là Ngữ Văn thôi…
Anh An đưa hai tay ôm đầu, miệng vẫn còn ngậm cây bút ngã người ra giường.
“Chẳng lẽ khả năng đọc hiểu của mình có vấn đề?” Anh An nhìn trần nhà, đặt một câu nghi vấn đầy khó hiểu.
Anh An bật người dậy, cầm lại cuốn sách, rồi cầm lại tờ đề mới được phát sáng nay đọc lại một lượt.
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
…
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa.
Cảm nhận của anh/chị về bức tranh thiên nhiên ở hai đoạn thơ trên, từ đó nhận xét về vẻ đẹp lãng mạn của bài thơ Tây Tiến.
Anh An: “???”
“Lạy Chúa, xin hãy tha thứ cho cô gái đã bị trúng lời nguyền không thể học Văn.” Anh An ném cả sách lẫn đề sang một bên, lại một lần nữa tự thủ thỉ với bản thân.
Nhìn thời gian cứ trôi đi mà bản thân vẫn không làm được trò thì bỏ qua thôi chứ cố làm cái gì nữa? Làm cái khác có phải tốt hơn không?
Môn Xã Hội không được thì môn Tự Nhiên vậy. Anh An lấy cuốn sách Sinh Học, mở ra vài trang đọc một lượt. Ừm… điều hoà phiên mã? Điều hoà phiên dịch? Cấu trúc Opeon Lac?
Khoan khoan?
“Oh sh*t!” Anh An gập nhanh cuốn sách lại, cảm thán một câu.
Nhìn về phía bàn học chất đống sách sách vở vở, Anh An nhíu chặt mày rồi lật từng cuốn ra đọc. Hết cả thảy, Anh An lại nằm lăn ra giường thở dài thườn thượt.
Hoá ra cô gái này không chỉ bị trúng lời nguyền học không thể học Văn, mà bị trúng lời nguyền không thể học.
___
Lúc anh trai của hai đứa trẻ mở cửa vào nhà là lúc Anh An đã hoàn toàn bỏ cuộc bởi môn Xã Hội và môn Tự Nhiên. Cô nàng vừa nhóp nhép đồng đồ ăn trong tay vừa cười nắc nẻ xem phim hoạt hình.
Khoé miệng anh trai Anh An giật giật, có vẻ anh phải nhịn lắm mới không nỗi cáu lên mà thấp giọng hỏi:
“Giờ này mà ngồi đây xem phim?”
Anh An giật mình nhìn ra cửa, mải mê với bộ hoạt hình gây cười nên không để ý có tiếng mở cửa. Nhìn hai người tây trang phẳng phiu đứng trước cửa, Anh An thu lại dáng vẻ không thục nữ của mình, cười nhẹ chào hỏi:
“Anh đi làm về ạ?”
“Em đã học bài chưa?”
“I did.” Anh An gật gật đầu trả lời.
Anh trai Anh An nhíu mày nhìn lên đồng hồ treo tường, 9h30. Có đánh chết anh cũng không tin em gái mình học xong hết thời khoá biểu của một ngày chương trình lớp 12 ở Việt Nam.
“Mang sách vở ra đây anh xem.”
“Em đã lớn rồi anh còn chơi trò kiểm tra của học sinh cấp 1 đấy à?” Anh An nhăn mặt không đồng ý với chuyện đòi kiểm tra bài vở của anh trai.
“Thế thì nói thật đi, có học hay chưa?”
“I said…”
“Tiếng Việt.”
“… Em đã nói là em có học rồi.” Anh An trả lời, mặt ấm ức nhìn anh mình rồi tiếp tục lí nhí. “Nhưng em không hiểu cái gì cả.”
Anh trai: “…”
“Đem sách vở vào phòng anh.” Ném lại một câu, anh cầm tài liệu rồi quay lưng đi. Nhưng chỉ một vài bước anh đã dừng lại, ánh mắt chăm chú vào cổ chân dán salonpas của Anh An hỏi:
“Chân làm sao đấy?”
“Hôm nay ra ngoài em gặp phải chó dại.”
“…”
“5 phút, đem bài vở sang.”
Theo dõi cuộc nói chuyện buồn cười của anh em người ta từ lúc về đến giờ, cuối cùng anh trai Nguyên An cũng lên tiếng:
“Cậu đừng gắt với con bé như thế. Việt Nam không dễ học đã đành, con bé còn không sống ở đây một thời gian dài rồi, tiếp nhận lại rất khó.”
Trước câu nói của anh trai Nguyên An, Anh An lập tức sáng mắt ra sức gật đầu tán thành.
Anh trai người ta quả nhiên không bao giờ làm mình thất vọng mà.
“Để Nguyên An kèm em ấy.” Anh trai Nguyên An tiếp tục nói.
“Phiền lắm, buổi tối tôi rất rảnh.”
“Có cái gì phiền đâu? Cùng nhau học chứ không phải bỏ thời gian ra kèm mà. Bọn trẻ với nhau dễ học, để cậu dạy, con bé khóc thôi.”
Anh trai Anh An không nói gì, sau một vài phút, anh ta khoát tay rồi trở về phòng. Ngụ ý thôi thế cũng được.
Anh trai Nguyên An đưa dấu tay ok với Anh An, cười sáng lạng:
“Để anh nói với thằng nhóc kia một tiếng hộ em.”
Định từ chối, nhưng nghĩ đến bộ mặt của anh trai mình và cái vẻ lạnh lùng-đến-băng-cũng-phải-xấu-hổ của người kia, Anh An thu lại lời nói, chỉ chân thành cảm ơn.
Dù sao cùng khó sống như nhau, thế thì khó sống với Nguyên An còn có một chút lợi ích.
___
Nguyên An tựa lưng vào ghế, tay day day hai thái dương. Cậu không biết đây là lần thứ mấy trong vòng 1 tiếng đồng hồ mình phải thở dài và đầu óc đau nhứt.
Nếu không phải anh trai cậu nói một câu, anh trai cô nàng trước mặt nhờ vả nhiều câu thì cậu đã đá con người này ra khỏi phòng mình từ thưở nào rồi.
“Tôi có thể dạy lại cậu tiếng Anh.” Nhìn người ngồi đối diện dường như đã hết nhẫn nại với mình, Anh An ra chút điều kiện.
“Cảm ơn, không cần.”
“Cho dù cậu cũng không thích cũng đừng tỏ vẻ ra mặt thế được không? Dù dao tôi cũng là con gái, tôi cũng mong manh dễ vỡ, dễ tổn thương, dễ suy nghĩ nhiều.”
Nguyên An: “…”
“Lấy giấy ra chép đi, tôi đọc ý chính, cậu vận dụng hết khả năng tiếng Việt của mình mà làm một bài hoàn chỉnh.”
“Được.”
“Bức tranh thiên nhiên thơ mộng trữ tình được hiện lên qua lớp từ ngữ, hình ảnh giàu sức gợi tả, biểu cảm; chất nhạc và chất thơ hòa quyện; nét vẽ mềm mại, tinh tế…”
Màn đêm buông xuống ô cửa sổ, gió cuối Thu lành lạnh vương vấn khắp căn phòng, luồng qua kẽ tóc dòng chữ người đang viết, cũng hoà với giọng nói trầm trầm không nhanh không chậm. Khung cảnh này đẹp, lại yên bình.
Anh trai Anh An khép nhẹ cánh cửa, thở ra một hơi dài.
“Thấy chưa? Nếu bây giờ con bé ở phòng cậu, tôi dám cá cậu tức điên đầu còn con bé không khóc cũng mếu máo rồi. Nhưng mà sao cậu lại gắt gao chuyện học hành với Anh An quá vậy?”
“Nếu không phải tôi chứng kiến nó được đưa từ phòng sinh của mẹ tôi ra thì tôi đã không tin nó em ruột tôi rồi.”
Anh trai Nguyên An: “???”
“Nó rất ngốc.”
Ngốc đến độ không thể tin được đó chính là em gái mình.
___
Anh An díu cả mắt chép một đống thứ vào giấy, khi Nguyên An nói hai từ “xong rồi”, cô nàng mới tỉnh táo được một chút.
“Cảm ơn cậu.” Anh An gấp lại sách vở, thật lòng nói một câu.
Nguyên An cũng dọn dẹp lại bàn, nghe người đối diện cảm ơn mình, cậu dừng lại vài giây khẽ ừ một tiếng rồi tiếp tục.
“Cậu có người yêu rồi à?” Ôm đống sách vào người, Anh An chợt nhớ đến một chuyện liền hỏi.
“Không có.”
“Nhưng bạn nữ ngồi trên bàn tôi nói là người yêu cậu.”
“Ai cơ?”
Ồ? Thế là không phải người yêu. Cũng phải thôi, nhan sắc này thì lắm đứa nhận vơ cũng không lạ.
Anh An gật gù xác nhận thông tin, sau đó lại giật mình nhớ đến một chuyện khác.
“Mà này… nhưng mà tôi đã giới thiệu cậu là bạn trai của tôi rồi, đúng không? Cậu cũng đã thể hiện như thế đó.”
Nguyên An ngừng hết mọi hoạt động nhìn Anh An. Cô nàng đã tẩy trang, trên mặt không còn phấn son loè loẹt phô ra một chút nét trẻ con, rõ ràng như thế này ưa nhìn hơn rất nhiều.
“Cậu nghĩ tôi không có cách chứng minh mình độc thân?” Nguyên An đáp lại.
Nghĩ cũng bực mình, không biết ở đâu rơi xuống một đứa thần kinh.
“Đừng mà!” Anh An xụ mặt. “Cậu giúp tôi đi, tôi ở đây chẳng lâu đâu, cậu vờ làm người yêu tôi, sau khi tôi trở về Mỹ, chúng ta chia tay vì không yêu xa. Thế là xong.”
“Tôi không phải công cụ để cậu thoả mãn cái sự trả thù ngu ngốc của cậu đâu. Dẹp suy nghĩ đó đi, và nhanh chân ra khỏi đây.”
“Tôi biết chừng mực của mình mà.”
“10 giây ra khỏi đây.”
“Này…”
“Tám.”
Anh An bặm môi, liếc một cái thật bén đến độ dao-cũng-phải-tự-bào-mòn-vì-thua-kém rồi “hứ” một cái, khập khiễng rời khỏi phòng.
Cửa đã đóng, Anh An cũng chưa chịu bỏ qua mà lẩm nhẩm mấy câu khó nghe về Nguyên An. Ngay lúc vừa thấy Xám Xinh nằm liếm lông ngay dưới chân mình, cô nàng ngồi xổm xuống gãi gãi đầu con mèo nói chuyện:
“Chủ của mày đúng là có mắt như mù vậy, thời buổi kẻ độc thân tìm đỏ mắt không ra người yêu như thế này, tao đã tạo cơ hội cho có đôi có cặp dù là phù du nhưng vẫn có chút lợi ích là thoát danh c.hó FA mà không biết nắm lấy. Nhà giàu, đẹp trai, học giỏi mà không có bạn gái còn không biết xấu hổ nhỉ? Cong hay gì mà từ chối tiên nữ như tao chứ?”
Xám Xinh: “…”
“Ơ nhưng mà… cong á?” Anh An tự lặp lại lời nói của mình.
Sau đó chỉ trong giây phút ngắn ngủi, cô nàng mỉm cười đầy gian xảo, bế lấy Xám Xinh không hề tình nguyện về phòng mình.
“Bạn đẹp trai Nguyên An, tôi chờ ngày cậu vứt hết liêm sỉ đến cầu xin tiên nữ đây làm bạn gái.”
Xám Xinh: Thứ thường dân không có liêm sỉ, mau thả Trẫm xuống!
___
Trường học ở Việt Nam bắt đầu quá sớm. Vì thế Anh An suýt trễ học.
Dậy trễ, sửa soạn theo cách của con gái thích chưng diện nên Nguyên An đã đi trước, để Anh An vừa ôm cặp vừa nghe anh trai mình quát mắng trên chiếc SH.
“Em chưa quen mà.” Anh An xụ mặt nói.
“Anh đã vào gọi em 3 lần.”
“Ở Mỹ 9h sáng mới học đấy, em đã sống và đưa cả lối sống của người ta vào xương tuỷ rồi.”
“Hãy nhớ là em ở Mỹ 5 năm và ở Việt Nam gần 14 năm. Đừng có lý do gì với anh ở đây cả. Đi học thì đừng có son phấn gì nữa, em nghĩ đi thi sắc đẹp à? Có đi thi sắc đẹp cũng cần có đầu óc, cái đầu trống rỗng của em thì đắp tỉ tỉ lớp phấn cũng như vậy thôi.”
“Anh thôi đi! Anh quản em nhiều lắm rồi! Đừng quản luôn quyền làm con gái của em! Em ngu ngốc đấy thì sao? Anh không cần nuôi em ở đây nữa, để em về Mỹ, em không cần anh nữa!”
Nghe anh trai nói thật sự rất động chạm đến tự tôn của mình, Anh An không nhịn được đánh mạnh mấy cái vào lưng anh mình, rồi vừa khóc vừa hét lớn.
Trang điểm thì sai lắm sao? Ngốc nhưng còn đẹp thì mới sống được chứ, đã ngốc còn xấu thì thiên hạ lại chẳng đem ra làm trò đùa? Chẳng phải 4-5 năm trước, khi bản thân vẫn là một đứa quê mùa, vẫn chỉ là con nít đã bị loài người không có lương tâm đùa giỡn đó sao?
Nhận ra mình quá lời, anh trai Anh An cũng chỉ im lặng để em gái vừa la hét vừa đánh đập. Đến khi người ngồi đằng sau thút thít anh mới hạ giọng xin lỗi.
“Em đói, em muốn ăn bánh mì kẹp trứng không bỏ hành nhiều dưa leo.”
Anh trai: “…”
Xem như cách chuộc lỗi, dù đã gần đến giờ vào lớp anh ta vẫn dừng xe bên vỉa hè, chiều theo ý cô em gái mua bánh mì trứng.
Anh An được cái mình muốn cũng không làm nháo thêm, chỉ vừa sụt sịt vừa ăn bánh mì. So với sự xóc nảy trên yên xe đạp của Nguyên An và bây giờ, Anh An không khỏi cảm thán – quả nhiên khóc trên SH vẫn tốt hơn.
Vừa qua cổng là tiếng trống vừa vang lên, Anh An thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức sau đó, cô nàng cảm giác được đầu mình nặng trịch, bên tai ong ong rồi không tự chủ được cơ thể ngã ầm xuống sân trường. Ổ bánh mì trứng đang lở dỡ cũng lăn lóc trên sân.
Nguyên An đứng trên hành lang tầng 3 thu hết mọi chuyện vào mắt. Đúng là…
Thấy mọi người dưới sân đã chạy lại phía Anh An, cậu xác đinh mặc kệ. Nhưng vừa quay người đã thấy hotboy kiêm người yêu cũ của người đang nằm lăn dưới sân chạy xuống, cậu cũng từ bỏ ý định ban đầu mà chạy theo.
Hotboy dạt đám người để lao vào trong, Anh An vẫn nằm đó, ánh mắt mơ màng không tỉnh táo. Cậu khom người định bế cô nàng lên nhưng lại bị một đôi tay khác nhanh hơn cướp mất.
“Cậu…” Hotboy không vừa lòng lên tiếng.
“Làm sao?” Nguyên An ôm Anh An trong tay, cộc lốc hỏi lại.
“Bạn gái tôi, để tôi đưa cậu ấy đi.” Hotboy tuyên bố.
Dứt lời xung quanh đã ồ lên một tiếng.
“Cậu thiếu từ rồi. Cũ. Bạn gái cũ. Giờ cậu ấy là người yêu tôi đấy, cậu nghĩ cậu có cửa?”
Quả drama xịn xò này… khiến quần chúng điên đảo.
____
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!