Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện - Chương 22: Tiệc nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện


Chương 22: Tiệc nhà


Thương Vũ cùng ông nội đi dạo quanh nhà cũ một vòng.

Đi ngang qua phòng của hai anh em Yến Quy hồi nhỏ, Thương Vũ tò mò nhìn vào.

Cánh cửa gỗ màu sáng có treo một tấm bảng gỗ nhỏ. Trên bảng vẽ nguệch ngoạc hai hình người giống hệt nhau, tóc ngắn, mặc áo ba lỗ và quần đùi, chỉ khác là một người cười toe toét, người kia thì nghiêm nghị.

Trên bảng viết bằng bút màu nước mấy chữ non nớt: Nhà của hai anh em.

Mực bút màu nước rõ ràng đã phai màu theo thời gian, nhưng có người đã cẩn thận tô lại.

“Hai anh em nó từ nhỏ đã ở cùng nhau, đến lúc học cấp ba thì Yến Hồi đi du học, chỉ còn Yến Quy ở lại một mình. Tấm bảng này là do hai đứa vẽ lúc năm tuổi. Yến Quy lúc đó cứ nói là không thích, nhưng xem nào, bao nhiêu năm rồi mà nó vẫn không nỡ bỏ đi.”

Trong đầu Thương Vũ hiện lên hình ảnh Yến Quy lúc năm tuổi, bé tí tẹo, đứng bên cửa, nhìn anh trai hào hứng treo tấm bảng lên, muốn phản đối nhưng bất lực, đành bĩu môi, khoanh tay nhìn anh trai, khuôn mặt bầu bĩnh phồng lên, trông đáng yêu vô cùng.

Cô không nhịn được bật cười.

“Muốn vào xem không?” Ông nội hiền từ đưa tay đặt lên nắm cửa.

Thương Vũ suy nghĩ một chút. Dù là sếp hay bạn học cũ, tự ý vào phòng người khác vẫn không hay lắm nên cô lắc đầu, mỉm cười: “Cháu thấy vườn hoa của ông hấp dẫn hơn.”

Nghe cô khen vườn hoa của mình, nếp nhăn trên mặt ông nội Yến giãn ra, tươi cười bảo Thương Vũ đẩy mình ra vườn bằng cửa nhỏ.

Khu vườn nhà họ Yến rất rộng, giữa vườn có một chòi nghỉ nhỏ. Lối đi được lát đá cuội, nhưng có những rãnh nhỏ bằng phẳng đan xen, vừa vặn với bánh xe lăn, giúp việc đẩy xe trở nên dễ dàng hơn.

Ông nói, đây cũng là do Yến Quy thiết kế, để ông đi trên đá cuội không bị trượt ngã, ngồi xe lăn cũng không bị xóc.

“Yến Quy là đứa trẻ chu đáo lắm, cháu đừng thấy nó ít nói, nó luôn quan tâm đến mọi người. Hồi nó du học, mỗi lần nghỉ về là mua cả đống quà, cho ông này, cho ba mẹ nó, cho anh trai nó, cả cô Lý, dì Trần nữa, ai cũng có phần.”

Thương Vũ mỉm cười, không ngờ tảng băng Yến Quy lại có mặt ấm áp như vậy.

“Tiểu Vũ này, cháu và Yến Quy là bạn học cấp ba phải không?” Ông nội  đột nhiên hỏi.

“Dạ vâng, hồi lớp 10 tụi cháu còn ngồi cùng bàn nữa ạ.”

Ông trầm ngâm: “Trước khi vào lớp 10 chưa gặp nhau bao giờ à?”

Thương Vũ không hiểu sao ông lại hỏi vậy, ngây thơ lắc đầu: “Dạ chưa… hình như là chưa ạ.”

“Thằng bé hồi cấp ba cũng ít nói lắm hả?”

“Cũng bình thường thôi ạ, cũng bình thường.” Thương Vũ vô thức bênh vực Yến Quy, “Dù anh ấy ít nói, nhưng anh ấy tốt lắm ạ.”

Ông cười hiền hậu: “Ra là vậy, ra là vậy, hóa ra là đã để ý nhau từ hồi cấp ba rồi.”

Mặt Thương Vũ nóng bừng. Cô muốn phủ nhận, nhưng thấy trước mặt ông nội thì không cần thiết. Nụ cười ngượng ngùng của cô trong mắt ông lại trở thành sự e lệ của đôi vợ chồng son.

“Thằng bé Yến Quy đó, bình thường chẳng mấy khi quan tâm đến mấy cây cỏ của ông, thế mà hồi cấp ba tự dưng thay đổi tính nết hay sao ấy, tự ra vườn đào một mảnh đất trồng hoa hướng dương.” Ông chỉ vào một khoảng đất trống bên kia chòi, “Chính là chỗ đó.”

Mảnh đất trống giờ đã được phủ một lớp cỏ xanh non, không còn chút dấu vết nào của hoa hướng dương nữa. Thương Vũ ngẩn người.

Hoa hướng dương đâu rồi?

“Sau đó, gần tốt nghiệp thì thằng bé thất tình, trời mưa to, nó tự đi nhổ hết hoa hướng dương đi, chẳng chừa lại cây nào. Yến Hồi xin nó cũng bị nó mắng cho một trận.”

Trong lòng Thương Vũ dâng lên hàng loạt câu hỏi.

Yến Quy thất tình hồi cấp ba á?

Không phải chứ, anh ấy từng yêu đương sao?

Thương Vũ cảm thấy hồi cấp ba mình đúng là quá ít quan tâm đến anh bạn cùng bàn này.

Lên lớp 11, mẹ cô bệnh nặng, cô phải thường xuyên chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện, có khi còn phải ngủ lại bệnh viện, sáng lại bắt xe buýt đi học.

Để giữ vững thành tích, Thương Vũ phải tranh thủ mọi lúc mọi nơi để học bài, đến cả giờ thể dục cũng không ngoại lệ. Vào lớp điểm danh xong, cô lẻn về lớp học, làm bài tập, học bài, tranh thủ làm đề, gần hết giờ lại lén quay lại sân tập, điểm danh lần nữa.

Dù vậy, Thương Vũ cũng không hề kể với ai về bệnh tình của mẹ. Cô cũng không còn tâm trí để ý đến người khác.

Có lẽ lúc đó Yến Quy đã âm thầm yêu đương với ai đó, chỉ là cô không biết.

Vậy là với ai? Với cô bạn lớp bên xinh đẹp xuất sắc, hay cô chị khóa trên viết lách tài giỏi, năm nào cũng giành giải văn học…?

Hay là cô bạn chuyên ngành phát thanh viên của hội học sinh? Năm đó, trong đêm dạ hội chào mừng năm mới, khi Yến Quy biểu diễn piano, cô bạn ấy liên tục nhắc đến anh trong phần chơi trò chơi, nhưng Yến Quy lại chẳng có phản ứng gì.

Đều là những người từng nhờ Thương Vũ chuyển thư tình cho Yến Quy, nhưng chẳng có bức thư nào được anh mở ra, ít nhất là không mở trước mặt cô.

Radar hóng hớt của Thương Vũ hoạt động hết công suất, nhưng vẫn không tìm ra được đáp án.

Hồi đó cô đúng là quá khép kín.

Ngày mẹ cô bị bác sĩ thông báo nguy kịch, cô đã thức trắng đêm ở bệnh viện chăm sóc. Đến khi mẹ trút hơi thở cuối cùng, cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại trường học.

Giờ thể dục, cô vẫn như thường lệ trốn trong lớp làm bài tập.

Vừa làm vừa viết, viết đến câu “Sinh tử là chuyện lớn, sao lại không đau lòng” của Tô Thức, cô không kìm được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống bài thi. Cô vội vàng tìm giấy lau, nhưng tìm mãi không thấy, đành phải dùng mu bàn tay quệt nước mắt.

Ngay cả lúc này, theo bản năng, Thương Vũ vẫn nhìn quanh xem có ai gần đó không. Nếu có người, cô sẽ không dám khóc thành tiếng.

Cô luôn giữ khoảng cách với mọi người. Từ nhỏ, mẹ đã dạy cô không được làm phiền người khác, đến nỗi bây giờ, ngay cả khi khóc thương cho mẹ, cô cũng không dám khóc thành tiếng. Cô thấy mình thật đáng thương.

Lớp học khá vắng, chỉ có một người ngồi ở dãy bàn cuối, mái tóc dựng đứng lờ mờ hiện ra.

Đó là chỗ của Yến Quy, anh nằm úp xuống bàn, hình như đang ngủ.

Bình thường giờ thể dục, anh luôn bị đám con trai lôi kéo đi đánh bóng rổ. Tay bóng của anh đủ trình độ vào đội tuyển của trường. Lớp 11, áp lực học hành đè nặng, giờ âm nhạc, mỹ thuật đều bị cắt hết, chỉ còn mỗi giờ thể dục được giáo viên chủ nhiệm tốt bụng giữ lại. Lẽ ra, anh càng không nên bỏ lỡ cơ hội chơi bóng mới phải.

Sao lại nằm ngủ trong lớp chứ?

Thương Vũ sụt sịt, rón rén bước lại gần, xác định anh thật sự đang ngủ mới quay về chỗ ngồi, úp mặt xuống cánh tay, khóc nức nghẹn.

Cô quên mất mình đã khóc bao lâu, khóc đến mức quên cả xuống sân tập hợp, khóc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

May mà đó là tiết cuối, nhiều người tan học là đi ăn tối luôn. Lúc cô tỉnh dậy đã đến giờ cơm tối, trong lớp chỉ còn lác đác vài người mới đến đang nói chuyện, không ai chú ý đến cô.

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra, vẫn có người để ý đến cô.

Trên bàn cô có một bát phở bò và một chai nước khoáng. Bên cạnh chai nước là một hộp sô cô la phủ mâm xôi Leonidas.

Thương Vũ theo bản năng nhìn quanh, nhưng không thấy ai có vẻ như muốn nhận là của mình.

Nhưng rõ ràng là dành cho cô.

Mắt vẫn còn đỏ hoe, Thương Vũ lặng lẽ bóc đũa dùng một lần.

Hộp sô cô la cô không động đến, mà cẩn thận cất vào cặp sách.

Dòng hồi tưởng bị cắt ngang bởi một bóng hình quen thuộc. Yến Quy đứng ở hành lang trước vườn, gọi họ vào ăn cơm. Nhìn từ xa, vóc dáng cao lớn, thẳng tắp của anh dần chồng lên hình ảnh anh hồi cấp ba trong ký ức cô.

Xung quanh anh vẫn phảng phất mùi hương lạnh lẽo, thanh khiết của cây thông. Thương Vũ bỗng tò mò, người khiến anh thất tình rốt cuộc là ai.

Bàn ăn đã bày sẵn đầy đủ món. Thương Vũ nhận ra, tất cả đều là món cô thích. Ông nội đã dặn dò trước, dì Lý cũng rất chu đáo. Thương Vũ được sắp xếp ngồi cạnh Yến Quy. Anh đã chuẩn bị sẵn bát đũa, cơm và canh cho cô.

Yến Hồi dìu Hân Nhiên đang mang thai xuống lầu. Vừa thấy Thương Vũ, Hân Nhiên đã cười híp mắt: “Tiểu Vũ, lúc nãy chị ngủ quên mất, em đến khi nào thế?”

Nói rồi cô vội vàng chạy đến nắm tay Thương Vũ, khiến Yến Hồi phải đi theo sau, liên tục dặn: “Em đi chậm thôi, chậm thôi, Tiểu Vũ có chạy đi đâu được.”

Dù trước đây không có nhiều dịp tiếp xúc, trong nhóm chat cũng chỉ toàn nhắn tin bằng sticker, nhưng Thương Vũ rất quý mến người chị dâu thẳng thắn, không chút giả tạo này. Chỉ khi ở bên cạnh chị, anh cả Yến Hồi mới bộc lộ rõ sự quan tâm, lo lắng.

Gương mặt anh ta giống Yến Quy như đúc, nhưng Yến Quy chưa bao giờ luống cuống như vậy.

Yến Quy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường lệ, đang ngồi nhâm nhi tách trà. Cảm nhận được ánh mắt của Thương Vũ, anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô.

Một lúc sau, Thương Vũ là người đầu tiên lảng tránh ánh mắt.

Trong bữa ăn, chủ yếu là mẹ Yến, Hân Nhiên và Thương Vũ trò chuyện. Yến Hồi thỉnh thoảng xen vào vài câu. Ba Yến thì bận gắp thức ăn cho mẹ Yến. Ông nội Yến chỉ cười hiền hậu lắng nghe.

Cả Hân Nhiên và mẹ Yến đều rất quan tâm đến công việc hiện tại của Thương Vũ.

Mẹ Yến líu lo: “Vậy ra bây giờ con đang làm việc dưới trướng Yến Quy à? Nó không làm khó con chứ? Lúc nó mới về nước, mẹ hay nghe nhân viên của Yến thị nói nhỏ là nó là con hổ mặt lạnh đấy.”

Thương Vũ vội vàng phủ nhận: “Dạ không ạ, anh Yến trông có vẻ lạnh lùng, nhưng anh ấy đối xử với nhân viên rất tốt, nghỉ phép, thưởng đều đầy đủ ạ.”

Nghĩ kỹ lại thì dù ở KORIS hay Yến thị, Yến Quy vẫn luôn lạnh lùng, ít nói nhưng cũng chưa từng nặng lời với ai. Dù sao, chỉ cần anh ngồi đó, vẻ mặt nghiêm nghị cũng đủ khiến người ta e dè rồi. Nhưng những lời này cô không thể nói ra trước mặt gia đình anh được.

“Anh Yến” khiến mẹ Yến bật cười: “Ở nhà còn gọi là anh Yến nữa à.”

“Mẹ không biết rồi, bạn con còn gọi chồng là thầy đấy, phải không thầy Yến?” Hân Nhiên vừa nói vừa hất hàm về phía Yến Hồi.

Yến Hồi nhăn mặt: “Chẳng phải là lần trước anh bảo em đừng ăn lẩu cay thôi sao.”

“Thế mà đã gọi là nói nhiều? Đó là thầy Yến tận tình dạy bảo học trò đấy chứ.” Hân Nhiên không chút nể nang mà mỉa mai chồng, vừa sai Yến Hồi gắp thức ăn cho mình, vừa quay sang cười nói với Thương Vũ.

Thương Vũ ngoan ngoãn đáp lời mọi người, chỉ khi được hỏi về bố mẹ, mẹ Yến hỏi “Bố mẹ con đi du lịch ở đâu thế?”, Thương Vũ mới khựng lại. Sau đó, Yến Quy hơi mất kiên nhẫn lên tiếng: “Mọi người đang thẩm vấn em ấy đấy à?”

Nói chuyện một hồi mà Thương Vũ vẫn chưa kịp ăn uống gì. Vừa lúc Yến Quy lên tiếng, mẹ Yến liền làm động tác suỵt: “Thôi được rồi, không hỏi nữa.”

Thương Vũ biết ơn nhìn Yến Quy. Anh cúi đầu, lặng lẽ đặt đĩa tôm đã bóc vỏ vào chén nước chấm, đẩy đến trước mặt cô.

Anh không nói gì, vỏ tôm trước mặt anh đã chất thành đống, bản thân anh chẳng ăn con nào, toàn bóc cho Thương Vũ.

Mẹ Yến mỉm cười, đắc ý huých khuỷu tay vào bố Yến.

Thương Vũ dĩ nhiên cũng nhận ra hành động của bà, mặt cô hơi nóng lên.

Suốt bữa ăn, Yến Quy luôn chăm sóc cô chu đáo, bóc tôm cho cô, xới cơm cho cô, thậm chí còn đưa khăn ướt cho cô lau tay. Anh càng chủ động, ân cần bao nhiêu, Thương Vũ càng phải tự nhắc nhở mình phải diễn cho tròn vai cặp vợ chồng son hạnh phúc bấy nhiêu.

Mà diễn xuất của Yến Quy thật sự khiến cô phải bái phục.

Ăn xong, Yến Quy nói phải về làm việc, Thương Vũ cũng vội phụ họa theo. Thực ra cô biết, nếu ở lại lâu hơn, nói chuyện nhiều hơn, cả nhà sẽ dễ dàng nhận ra sự xa cách giữa cô và Yến Quy.

Dù cô rất thích không khí đầm ấm khi cả gia đình cùng ăn cơm, nhưng càng thích, lý trí càng nhắc nhở cô, tất cả những điều này không thuộc về cô, niềm vui này chỉ là tạm bợ, rồi sẽ có ngày phải trả lại.

Đó chính là ngày cuộc hôn nhân hợp đồng này kết thúc.

Ngồi lên xe Yến Quy, Thương Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ra về, mẹ Yến dúi vào tay cô một đống đồ, nào là thuốc bổ, nào là mỹ phẩm dưỡng da, lại còn thêm hai chiếc túi xách hàng hiệu yêu thích của bà. Thương Vũ từ chối mãi không được, Yến Quy đành phải nhận lấy hộ cô, đặt ở ghế sau.

“Anh Yến, em hỏi anh chuyện này được không?” Thương Vũ thấy Yến Quy khởi động xe, thắt dây an toàn, ngập ngừng hỏi.

“Nói đi.” Yến Quy vừa chỉnh lại tấm bùa treo trên gương chiếu hậu, vừa quay đầu lùi xe.

“Lúc nãy ở cửa, mẹ anh hỏi em… à, bác ấy hỏi em bao giờ sinh con.” Thương Vũ đánh liều nói thẳng.

Vừa dứt lời, trong xe bỗng im lặng đến lạ thường.

Yến Quy chậm rãi quay đầu lại: “…Em trả lời thế nào?”

Thương Vũ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Dĩ nhiên là em nói hiện tại đang bận rộn công việc, chưa có dự định ạ.”

Không biết có phải cô nghe nhầm không, hình như cô không nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Yến Quy.

“Rồi bác ấy nói, Yến Quy rất thích trẻ con, bảo hồi cấp ba anh còn viết nhật ký, nói là muốn có ba đứa với người mình yêu…”

Lúc kể chuyện này, mẹ Yến còn đặc biệt giải thích là bà không cố ý đọc trộm, là do anh làm rơi nhật ký, lại đúng ngay trang đó nữa.

“Mẹ anh nói linh tinh đấy, đừng tin.” Yến Quy vội vàng cắt ngang.

Thương Vũ biết nói xấu sếp như vậy là không nên, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Ý là không nên tin anh  thích trẻ con, hay không nên tin anh muốn có ba đứa ạ?”

Editor: Team Kites

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN