Đó là một buổi tiệc rượu, được tổ chức ngay tại vườn nho của nhà họ Yến.
Yến Quy không thích những buổi tiệc như vậy, toàn là đối tác làm ăn của bố anh. Mỗi khi bố bảo hai anh em ra chào mọi người, Yến Quy chỉ miễn cưỡng xuất hiện, rồi đẩy anh trai Yến Hồi ra, còn mình thì lén chuồn mất.
Cậu thích lên căn phòng trống trên tầng hai, nơi đặt bể cá cảnh mới chuyển đến nhà chưa lâu. Bố cậu nhờ bạn bè mua tặng cậu mấy con cá nhiệt đới, vừa yên tĩnh lại vừa đẹp.
Nhưng hôm nay, cậu không phải là người duy nhất đến căn phòng này.
Một cô bé mũm mĩm đang đứng trước bể cá của cậu.
Cô bé nhỏ nhắn, mặt tròn trịa, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ trong một chiếc váy hoa nhỏ màu hồng xinh xắn. Cả tay lẫn chân cô bé đều trắng trẻo mũm mĩm như củ sen.
Rõ ràng cô bé rất thích những chú cá trong bể, muốn đưa tay chạm vào mặt kính, nhưng lại sợ làm cá sợ hãi, nên hai bàn tay nhỏ xíu chỉ khua khua trong không khí, như thể đang chào hỏi đàn cá. Miệng cô bé lẩm bẩm, dường như đang trò chuyện với chúng.
Yến Quy đột nhiên rất muốn biết cô bé đang nói gì với lũ cá.
Yến Quy lặng lẽ đứng đó quan sát cô bé hồi lâu, cho đến khi cô bé vô tình quay đầu lại và nhìn thấy cậu.
Nhìn thẳng, khuôn mặt cô bé cũng rất thanh tú, đôi mắt trong veo như ngọc trai dưới nước.
Thấy cậu, cô bé như bị phát hiện bí mật, hoảng hốt lùi lại mấy bước.
Yến Quy còn chưa kịp lên tiếng gọi thì đã thấy cô bé chạy lon ton ra khỏi phòng bằng cánh cửa khác.
Tuy người mũm mĩm, nhưng chân tay lại nhanh nhẹn.
Mà nhìn chung, cô bé khá đáng yêu.
Yến Quy bước đến trước bể cá, những chú cá vẫn lười biếng lắc lư.
Cậu đưa tay chạm nhẹ vào mặt kính, khẽ nói: “Nói cho tôi biết, các cậu đã trò chuyện gì? Có gì mà tôi không được biết không?”
Cô bé là ai? Tên cô bé là gì? Là con gái nhà ai?
Yến Quy vốn dĩ chẳng hứng thú với bất cứ điều gì xung quanh, bỗng dưng trào lên một sự tò mò mãnh liệt.
Yến Quy không ngờ mình lại gặp lại cô bé đó.
Tuy đã cao hơn và gầy hơn, nhưng dung mạo cô vẫn không khác gì lúc nhỏ, vẫn đáng yêu như vậy.
…
“Phải, em nhớ nhầm rồi.” Yến Quy uể oải sửa lại, cho qua chuyện.
“Nhưng hồi cấp ba em cũng đâu có để ý người ta nói gì, sao giờ lại bắt đầu quan tâm đến béo gầy rồi?”
Thương Vũ nhất thời nghẹn lời.
Cô đâu có quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nhưng khi trong lòng có một mối bận tâm, con người ta sẽ trở nên gò bó, trở nên lo được lo mất.
Dù Thương Vũ liên tục tự nhủ đừng quá để ý, nhưng bản năng là không thể lừa dối. Ngay cả bản thân cô cũng không thể lừa được.
Chưa đợi Thương Vũ trả lời, Yến Quy lại nói: “Nếu em gầy quá, người ta lại đồn nhà họ Yến bạc đãi em.”
Lý do thật gượng ép.
Thương Vũ lập tức phản bác: “Làm gì có ai rảnh rỗi mà suốt ngày soi mói như thế, em cũng đâu đến mức gầy trơ xương đâu.”
Yến Quy: “Em nghĩ không có ai soi mói à? Hồi trước Hân Nhiên mới cưới anh trai anh, ngày nào người ta cũng viết bài đăng báo về cách ăn mặc của cô ấy.”
Thương Vũ kinh ngạc: “Vậy, vậy họ có viết về em…”
Yến Quy mím môi, liếc nhìn cô: “Không. Tạm thời chắc họ chưa dám viết về em đâu.”
“Tại sao, tại vì anh hung dữ à?”
“Ừ, anh hung dữ.” Yến Quy thuận theo lời cô mà bịa chuyện.
Thương Vũ nửa hiểu nửa không, nghĩ đến hồi cấp ba anh đã mang khí chất người lạ chớ gần, chắc đám báo lá cải kia thật sự không dám viết lung tung.
“Hung dữ cũng có cái lợi của nó.”
Nghe vậy, khóe miệng Yến Quy không khỏi cong lên, nhưng không đáp lại.
Xe sắp về đến nhà, Yến Quy nhận một cuộc điện thoại, tiện tay rẽ hướng khác.
Thương Vũ đang ăn đậu phộng rang đường, bị anh đánh lái bất ngờ như vậy, đậu phộng trên tay suýt rơi ra ngoài.
“Sao, sao vậy?”
“Hân Nhiên sinh rồi.” Yến Quy liếc nhìn cô, “Đừng cuống.”
Ai cuống chứ, chẳng phải anh đột ngột đánh lái sao!
Thương Vũ vẫn chưa hoàn hồn: “Khoan đã, chị dâu sinh rồi ư? Vậy, chúng ta có nên mua quà gì đó mang đến không?”
Yến Quy khựng lại: “…Hình như là vậy.”
Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Anh trai không nhắc, Hân Nhiên cũng không nói gì, trước đó anh trai chỉ dặn nhớ chuẩn bị phong bao lì xì, nên trong túi anh đã có sẵn một chiếc phong bao đỏ.
Ngoài ra chẳng có gì khác.
Thương Vũ chỉ đường cho anh lái xe đến trung tâm thương mại, đi thẳng đến khu đồ dành cho mẹ và bé.
Từ mũ, bao tay cho trẻ sơ sinh đến đồ chơi, Thương Vũ xem hết lượt này đến lượt khác.
“A, em thấy cái này cũng được, cái kia cũng được, hay là mua hết đi, không biết chị Hân Nhiên thích kiểu nào…”
Yến Quy chưa từng làm bố, dĩ nhiên không biết mấy thứ này, Thương Vũ cứ lựa chọn, anh chỉ đi theo sau quan sát.
“Hay là hỏi trước xem sao?”
“Hỏi rồi thì còn gì là bất ngờ nữa!”
“…”
Yến Quy đứng bên cạnh cô, nhìn những bộ quần áo nhỏ xinh đáng yêu trong khu đồ trẻ em, không khỏi liên tưởng đến những điều không nên nghĩ.
Ví dụ như Thương Vũ hồi nhỏ có lẽ cũng mặc những bộ đồ đáng yêu như thế này, lắc lư chạy đến ôm mẹ.
Ví dụ như… ví dụ như, sau này nếu có cơ hội, họ đến đây, là để chọn quần áo nhỏ cho con của chính mình?
Yến Quy miên man suy nghĩ, bị Thương Vũ phát hiện đang lơ đãng.
Thương Vũ nhìn Yến Quy, rồi lại nhìn cô nhân viên bán hàng đang tươi cười đứng bên cạnh, bỗng cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Là bé trai hay bé gái ạ? Chúng tôi có vài mẫu mũ rất đẹp và chất lượng tốt ạ.” Cô nhân viên bán hàng tươi cười nói.
Thương Vũ lúc này mới sực nhớ ra, khẽ hỏi Yến Quy: “Chị dâu sinh bé gì vậy anh?”
Yến Quy ngẩn người, anh cũng quên hỏi.
Anh lấy điện thoại mở nhóm chat gia đình, Yến Hồi đã đăng ảnh lên nhóm.
“Con gái.” Anh cũng khẽ trả lời Thương Vũ.
“Ồ.” Thương Vũ nói với nhân viên bán hàng, “Là bé gái ạ.”
“Nếu là bé gái thì có thể thử mẫu này ạ.” Cô nhân viên cầm lên một chiếc mũ mềm mại màu hồng phấn, “Và có cả bộ luôn ạ, áo, bao tay, tất đều có đủ, dành cho trẻ sơ sinh, chất liệu đảm bảo an toàn.”
Vừa nói, cô vừa chỉ cho Thương Vũ xem chi tiết các ký hiệu kiểm định chất lượng trên nhãn mác.
“Hai anh chị định mua tặng người thân bạn bè ạ? Bộ này bán rất chạy đấy ạ. Nếu thích, sau này sinh con cũng có thể mua thêm một bộ nữa, thành đồ đôi cho hai chị em hoặc anh em ạ.”
Thương Vũ nghe khá chăm chú, nghe đến câu này, cô như ma sai quỷ khiến, lại quay sang khẽ hỏi Yến Quy:
“Yến tổng, anh thích con gái hay con trai vậy?”
Yến Quy sững người.
Anh không hiểu sao Thương Vũ lại đột nhiên hỏi vậy.
Bị hai người phụ nữ đồng loạt nhìn chằm chằm, anh nhất thời hơi lúng túng.
Một lúc sau, anh mới trả lời: “Đều thích.”
Thương Vũ chớp mắt. Cô nhớ đến ước muốn “sinh ba đứa con với người mình thích” của Yến tổng.
“Một trai hai gái hay hai trai một gái, hay là ba trai hoặc ba gái vậy?” Cô tiếp tục hỏi.
Yến Quy biết cô đang nghĩ gì.
Nhưng trước mặt người ngoài, anh không tiện nói lung tung.
Nghĩ được một kế, anh liền ném ngược câu hỏi lại cho cô: “Em sinh ra thì anh đều thích.”
Thương Vũ không ngờ câu hỏi lại bị ném trả lại mình, đứng đó ấp úng hồi lâu, cuối cùng quay sang nói với nhân viên bán hàng: “Phiền cô gói bộ này lại giúp tôi, cảm ơn cô.”
Liếc nhìn Yến Quy, tuy vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên đã tố cáo anh đang vui.
Việc thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài tuy không nằm trong điều khoản hợp đồng, nhưng không có nghĩa là nếu Thương Vũ cố tình, anh sẽ không chiều theo mà diễn cùng.
Mua xong quần áo, tiện thể xuống tầng một mua thêm một chiếc vòng chân bằng vàng nhỏ khắc chữ Phúc.
Hai người lên xe đến bệnh viện, khi đến nơi, phòng bệnh của Hân Nhiên đã có rất đông người.
Yến Hồi đang ở phòng trong nghỉ ngơi cùng Hân Nhiên, phòng ngoài, bố mẹ Yến đang bế cháu, các dì giúp việc đều có mặt, Thương Vũ để ý thấy, ngay cả ông nội vốn sức khỏe yếu cũng ngồi xe lăn đến.
Ông nội gần đây sức khỏe ngày càng giảm sút, nhưng hôm nay được bế chắt gái, trông tinh thần có vẻ khá tốt.
Thương Vũ đưa quà cho mẹ Yến, mẹ Yến càng xem càng vui, bảo Thương Vũ và Yến Quy lại xem cháu gái.
Bé gái ngủ say sưa, khuôn mặt trắng trẻo, giống Hân Nhiên, còn lông mày và đôi mắt lại rất giống Yến Hồi.
Vì Yến Hồi và Yến Quy là anh em sinh đôi, Thương Vũ không khỏi theo bản năng liên tưởng, nếu Yến Quy cũng có con, liệu có giống như thế này không?
Vừa nghĩ lại thấy suy nghĩ của mình thật đường đột, rất bất lễ với Yến Hồi và Hân Nhiên, nên thôi không nghĩ nữa.
Mẹ Yến cười híp mắt: “Tiểu Vũ, con có muốn bế thử không?”
Đây là lần đầu tiên Thương Vũ nhìn thấy trẻ sơ sinh, cô thậm chí không dám bế, ra hiệu cho Yến Quy bế.
Tuy nhiên, Yến Quy cũng không dám bế, người đàn ông cao lớn đứng đó do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn để mẹ Yến bế, anh chỉ đứng nhìn.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy mình như hai kẻ dư thừa nhất ở đây.
Thương Vũ nhớ lại cuộc đối thoại ở trung tâm thương mại, lại một lần nữa cảm thấy xấu hổ vì chính câu hỏi của mình.
Cuối cùng, Thương Vũ lấy cớ vào thăm Hân Nhiên, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hân Nhiên không sao, chỉ hơi mệt, nói chuyện được vài câu đã muốn nghỉ ngơi.
Thương Vũ nắm tay Hân Nhiên, chân thành nói: “Chị thật sự giỏi quá, thật đấy, giỏi quá, em không dám tưởng tượng nổi…”
Hân Nhiên mỉm cười nói: “Đợi sau này em sinh con rồi sẽ hiểu.”
Thương Vũ vội vàng xua tay: “Không được không được, em còn chưa nghĩ đến chuyện sinh con đâu.”
Hân Nhiên hơi ngạc nhiên một chút, rồi dịu dàng nói: “Vậy à, lát nữa em sẽ biết thế nào là phiền đấy.”
Thương Vũ còn chưa hiểu “lát nữa sẽ biết thế nào là phiền” nghĩa là gì thì mẹ Yến đã đến bảo mọi người đừng làm phiền Hân Nhiên nữa, rồi cùng nhau ra ngoài trò chuyện.
Ông nội chỉ ở trong phòng bệnh một lát, bế chắt gái nhìn một lúc rồi vui vẻ để mọi người đẩy ông về phòng nghỉ ngơi.
Thương Vũ nhớ lời Yến Quy từng nói, hiện tại sức khỏe của ông nội đã bước vào giai đoạn điều trị bảo tồn, cả nhà đều chiều theo ý ông, mong muốn ông được vui vẻ, thoải mái trong những ngày tháng cuối đời.
Giờ ông đã lên chức ông cố, chắc hẳn cũng cảm thấy an lòng. Nghĩ đến đây, lòng Thương Vũ không khỏi chùng xuống.
Mẹ Yến, bố Yến cùng các bác, các dì đang bàn tán xem nên mua gì cho cháu, nên sắp xếp lại nhà cửa ra sao.
Thấy Thương Vũ và Yến Quy đi ra, không hiểu sao, mọi người bỗng quay sang hỏi Thương Vũ.
“Tiểu Vũ này, Hân Nhiên thì đã sinh rồi, còn cái bụng của con, bao giờ mới có tin vui đây?”
Thương Vũ ngỡ ngàng, nhìn sang Yến Quy.
Từ ánh mắt của Yến Quy, cô cũng thoáng thấy sự bối rối.
Editor: Team Kites