Cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc Yến Quy có thể im lặng.
Dù sao, với mối quan hệ hiện tại của hai người, dường như Yến Quy không cần thiết phải trả lời cô.
Tuy nhiên, Yến Quy đã nhanh chóng trả lời cô.
“Không phải.”
Thương Vũ ngạc nhiên hỏi lại: “Không phải?”
“Ừ, không phải.”
Yến Quy nói tiếp: “Trình Trình không liên quan gì đến hoa hướng dương, vì vậy, đừng đoán mò nữa, Thương Tiểu Vũ.”
Thương Vũ đỏ mặt, rụt người sâu hơn vào trong chăn.
Không ai ngờ rằng anh lại phủ nhận nhanh chóng như vậy, khiến cho những bồn chồn và suy đoán trước đó của cô bỗng trở nên như một trò cười.
Còn Yến Quy dường như không hiểu sự lúng túng của Thương Vũ lúc này, với chút buồn cười, nói: “Nếu em còn trùm chăn nữa, cẩn thận sẽ ngạt thở đấy.”
Thương Vũ lắc đầu nguầy nguậy: “Không ngạt thở đâu, không ngạt thở đâu!”
Yến Quy nhướn mày: “Được rồi.”
Anh bật đèn lên, cúi đầu đọc sách, thật sự không quan tâm đến cô nữa.
Nhưng đến khi Thương Vũ tỉnh dậy vào ban đêm, lại thấy chiếc chăn nhỏ được đắp cẩn thận dưới cổ cô.
Bên ngoài cửa sổ là bầu trời đêm đen kịt, Thương Vũ nhìn thấy góc nghiêng của Yến Quy từ trong hình phản chiếu.
Anh đã ngủ thiếp đi, nhưng quên tắt đèn, trên tay vẫn cầm cuốn sách đang đọc dở.
Thương Vũ vươn người qua, nhẹ nhàng tắt đèn cho anh và cất sách đi.
Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy khuôn mặt nghiêng tinh tế của anh, với hàng mi dài in bóng xuống dưới mắt và một nốt ruồi nhỏ trên sống mũi, điều mà trước đây cô chưa từng phát hiện ra.
Khoảng cách gần gũi như vậy khiến Thương Vũ bỗng nhiên xao xuyến.
Tim cô đập nhanh, vội vàng quay trở lại, kéo chăn lên, cố gắng để mình ngủ tiếp.
…
Sau khi trở về nước, công việc vẫn diễn ra rất khẩn trương.
Cuối năm, mọi người đều bận rộn với việc kiểm kê, tổng kết những gì đã đạt được trong năm qua và lập kế hoạch cho công việc trong năm tới.
Những ngày họp hành triền miên cũng đến với Thương Vũ. Cô phải nghe báo cáo năm của từng nhóm, đặt mục tiêu cho năm tới, phân tích hiệu quả và dữ liệu của từng sản phẩm. Nói chung là ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi mới về được nhà.
Điều an ủi duy nhất là lợi nhuận của KORIS năm nay rất khả quan. Tuy phòng tài chính chưa nói rõ, nhưng cũng hé lộ với Thương Vũ rằng tiền thưởng cuối năm nay sẽ rất hậu hĩnh.
Yên Quy cũng luôn túc trực tại KORIS, dự thính mọi cuộc họp, ghi chép rất chăm chú nhưng không phát biểu gì.
Khuya muộn, khi Thương Vũ làm việc xong, chuẩn bị về nhà, thì “tình cờ” gặp Yến Quy ở cửa. Anh rất tự nhiên cùng cô đi thang máy xuống bãi đỗ xe, rồi cùng về nhà.
Vừa lên xe, Thương Vũ đã dựa vào gối ngủ gục. Yến Quy giảm tốc độ, lặng lẽ tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi được ở riêng với cô.
Dù cô đang ngủ.
Dù chỉ là ngắm nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô khi ngủ, nhìn ánh đèn thành phố lướt qua khuôn mặt cô, như một giấc mơ.
Gần đến nhà, cô sẽ đột nhiên tỉnh giấc, ngái ngủ nói với Yến Quy: “Chào buổi sáng, Yến Quy.”
Khiến anh bật cười.
Thương Vũ tỉnh táo lại, vừa bực mình vừa xấu hổ, đành vội vàng xuống xe, chạy biến vào nhà.
Rồi Tết Dương lịch cũng đến.
Mọi người bàn tán về kế hoạch đón năm mới. Những người có đôi có cặp thì không cần bàn, những người độc thân thì khá nhiều.
Thương Vũ định rủ Tô Linh, nhưng Tô Linh lại bận hẹn hò với người yêu mới.
Thương Vũ đành chen vào nhóm đồng nghiệp độc thân đang thảo luận: “Cho mình tham gia với!”
Đan Ny trêu chọc: “Tiểu Vũ, cậu đã kết hôn rồi còn chen chúc gì nữa?”
Thương Vũ lí nhí: “Người đã kết hôn thì không được vui chơi à? Mọi người không cho người đã kết hôn tham gia sao?”
“Cho chứ, sao lại không cho, nhưng chị đi chơi rồi thì Yến tổng làm sao?”
” Yến tổng, Yến tổng…”
Thương Vũ định nói Yến Quy có kế hoạch riêng, thì giọng nói trầm thấp của anh vang lên sau lưng: ” Yến tổng cũng đi.”
…?
Thương Vũ kinh ngạc quay lại.
Yến Quy nhìn các nhân viên đang ngỡ ngàng: “Sao, không cho tôi đi cùng à?”
Anh dừng lại, rồi lặp lại: “Tôi mời, không cho tôi đi cùng à?”
Sếp mời, ai dám từ chối.
Mọi người gật đầu lia lịa.
Yến Quy hài lòng liếc nhìn Thương Vũ vẫn còn đang ngây người: “Mọi người cứ bàn bạc đi, xong rồi báo cho tôi.”
Nói xong, anh quay về văn phòng.
Thương Vũ vẫn chưa hoàn hồn. Sao anh lại muốn tham gia hoạt động tập thể chứ? Anh đâu có thích những thứ này.
Nhìn đồng nghiệp đang sôi nổi thảo luận, cô thầm nghĩ, đúng là người độc thân chẳng có gì phải lo lắng.
Khoan đã, cô cũng độc thân mà, chỉ là không phải độc thân theo nghĩa thông thường!
Có người đề nghị đi chùa hái lộc đầu năm, nhưng ngay lập tức bị bác bỏ. Đêm giao thừa chùa chiền đông nghịt người, ai muốn chen chúc làm gì.
Rồi lại có người đề nghị đi suối nước nóng, chủ yếu là do Thương Vũ đề xuất. Cô rất muốn đi ngâm mình trong suối nước nóng. Mọi người cũng thấy thích, nhưng rồi lại bác bỏ vì các khu nghỉ dưỡng suối nước nóng gần đó đều đã kín chỗ.
Cuối cùng, có người đề nghị thuê một căn biệt thự trên núi để tổ chức tiệc tất niên.
Thương Vũ nhớ Yến Quy có một căn biệt thự ở ngoại ô, nhưng cô không muốn nhiều người đến đó, nên đồng ý với đề nghị thuê biệt thự.
Mọi người báo địa điểm cho Yến Quy, anh chỉ nói sẽ lo liệu việc thuê nhà. Sau này Thương Vũ mới biết đó là biệt thự của bạn anh. Lúc đó cô còn khen anh biết chia sẻ công việc.
Yến Quy chỉ mỉm cười.
Biệt thự rất rộng, có sân cỏ, hồ bơi, bếp nướng BBQ và sân thượng, là một căn biệt thự ba tầng.
Ban đầu mọi người hát hò ngoài sân cỏ, không khí rất náo nhiệt.
Thương Vũ ngồi bóc quýt, nhìn Yến Quy ngồi cách đó không xa, nhâm nhi rượu, ánh mắt đăm chiêu nhìn về một hướng. Có người rủ anh hát, anh chỉ cười nhẹ, xua tay từ chối.
Đây mới là con người thật của anh, không thích náo nhiệt, cũng không thích nổi bật.
Hồi cấp 3, có một năm trường tổ chức tiệc mừng năm mới.
Thương Vũ bị lớp trưởng văn nghệ bắt đi vận động mọi người tham gia biểu diễn.
Lớp trưởng giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng: “Cậu nhất định phải thuyết phục cậu ấm Yến Quy biểu diễn đấy nhé.”
Thương Vũ chỉ vào mình: “Hả? Mình á?”
Lớp trưởng: “Không phải cậu thì là ai? Cũng chỉ có cậu nói thì cậu ấy mới chịu nghe.”
Thương Vũ khó xử: “Nhưng mà, nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị nữa, lớp mình có mấy ai có tài lẻ đâu, toàn là mọt sách cả. Cậy nhờ vào cậu đấy Thương Tiểu Vũ, nếu cậu không thuyết phục được cậu ấy thì tự cậu lên biểu diễn đi!”
Thương Vũ làm gì có tài lẻ, cô cũng là mọt sách mà.
Cô miễn cưỡng lết đến chỗ Yến Quy.
Lúc đó là giờ thể dục, nhưng Yến Quy lại ngồi học trong lớp. Anh ngẩng lên, thấy một cô gái nhỏ đang e dè ngồi bên cạnh.
“?” Yến Quy nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
Thương Vũ tự động viên bản thân.
“Yến Quy, tiệc năm mới năm nay, cậu đại diện lớp mình biểu diễn nhé?”
Yến Quy dứt khoát trả lời: “Không.”
Thương Vũ biết anh sẽ nói vậy, vẻ mặt thất vọng: “Tại sao?”
Yến Quy cúi xuống nhìn sách: “Không tại sao cả.”
Thương Vũ như quả bóng xì hơi, ủ rũ cúi xuống.
Cô định quay về chỗ ngồi, nhưng lại thấy ánh mắt vừa mong chờ vừa đe dọa của lớp trưởng văn nghệ. Cô cắn răng, không dám đứng dậy.
“Nhưng mà lớp mình không còn ai biểu diễn nữa… Nghe nói cậu biết đàn piano.”
Yến Quy lạnh nhạt: “Cậu nghe ai nói?”
“Ơ, mọi người đều nói vậy mà.”
Yến Quy: “…”
Thấy anh im lặng, không từ chối thẳng thừng, Thương Vũ biết là có hy vọng, bèn tiếp tục thuyết phục.
“Mình cũng rất muốn xem cậu đàn piano, à không, nghe cậu đàn piano, mình chưa từng nghe bao giờ, được không, làm ơn đi Yến Quy ca ca.”
Khi nhờ vả ai, Thương Vũ thường thêm xưng hô kính trọng, tỏ vẻ khiêm tốn, kèm theo giọng điệu nũng nịu.
Cô không biết có hiệu quả với Yến Quy không, nhưng với người khác thì rất hiệu quả. Ai mà nỡ từ chối lời đề nghị của một cô gái đáng yêu như vậy chứ?
Quả nhiên, Yến Quy ho nhẹ một tiếng: “Cậu thật sự muốn xem?”
Thương Vũ gật đầu lia lịa: “Tất nhiên rồi.”
Yến Quy miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi. Chỉ một bài thôi.”
Thương Vũ cười tươi: “Cậu tốt nhất rồi, mình sẽ cổ vũ cho cậu!”
Nhưng đến ngày tiệc năm mới, Yến Quy biểu diễn từ đầu đến cuối mà không thấy Thương Vũ đâu.
Anh mặc vest đen, tóc tai gọn gàng, trông lịch lãm, nho nhã.
Chỉ là sắc mặt hơi kém.
Anh đàn bài “Laputa: Castle in the Sky”.
Đàn xong, anh đứng dậy cúi chào, tìm kiếm bóng dáng Thương Vũ, nhưng không thấy. Sắc mặt anh lạnh xuống.
Tiếng vỗ tay vang dội bên dưới, nhưng anh chỉ thấy nhạt nhẽo.
Xuống sân khấu, anh bị hoa khôi lớp bên cạnh chặn lại tỏ tình.
Cô gái hét lớn: ” Yến Quy, em thích anh! Làm bạn trai em nhé!”
Mọi người xung quanh cũng hùa theo: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Nhưng Yến Quy không thèm nhìn cô gái, nhíu mày nói: “Xin lỗi, cho tôi đi”, rồi lướt qua cô.
Anh chỉ muốn tìm Thương Vũ, hỏi cô đã đi đâu.
Lừa anh biểu diễn xong rồi chuồn mất à?
Anh không còn tâm trạng xem các tiết mục sau. Hỏi mấy người cũng không ai biết Thương Vũ đi đâu, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
May mà lúc này có người nói: “Cô ấy kia kìa!”
Anh ngẩng lên nhìn, thấy Thương Vũ đang tập tễnh chạy về phía anh, thở hổn hển.
“Xin lỗi Yến Quy huhuhu, mình, mình đã hứa sẽ xem cậu biểu diễn, nhưng mình đến muộn…”
Cô gái nhỏ mắt đỏ hoe, mặt cũng đỏ bừng, không biết là vì chạy vội hay vì trời lạnh.
Nhìn cô như vậy, Yến Quy không nỡ nói lời khó nghe.
“Cậu đi đâu vậy?” Giọng anh dịu hẳn đi.
Sao quần áo lại bẩn thế kia, chân lại bị thương nữa?
“Mình đi giúp người chơi trống sau đó khuân nhạc cụ, nên lỡ mất tiết mục của cậu, còn bị ngã nữa…” Giọng Thương Vũ càng lúc càng nhỏ.
Tiết mục đó vốn của lớp bên cạnh, nhưng lớp trưởng văn nghệ của họ không đến, mà chủ nhiệm lớp đó lại dạy cả lớp Thương Vũ, nên nhờ cô giúp đỡ.
“Ngã chỗ nào, có chảy máu không?” Nghe xong, Yến Quy liền kiểm tra chân cô.
“Đầu gối bị xước, chảy máu rồi.” Thương Vũ nhỏ giọng.
Yến Quy bực mình: “Vậy thì cậu đi chậm lại một chút… không được sao?”
Giọng anh có phần nghiêm khắc.
Thấy anh giận, Thương Vũ cũng tủi thân: “Đi chậm thì lỡ mất tiết mục của cậu rồi.”
“Bây giờ cậu chẳng phải cũng lỡ rồi sao?”
“Thì mình xin lỗi mà, mình đã xin lỗi rồi…”
Nghe vậy, Yến Quy lại càng tức giận. Anh đâu có quan tâm chuyện đó.
“Cậu không phải muốn đi suối nước nóng sao? Bị thương thế này thì còn đi kiểu gì?”
Thương Vũ nhớ ra, mấy hôm trước cô có nói với anh, bố cô đồng ý cho cả nhà đi suối nước nóng vào dịp Tết Dương lịch.
Thương Vũ cúi đầu, bĩu môi, im lặng không nói gì.
Thấy cô như vậy, Yến Quy cũng không nỡ nói thêm, kéo cô đến phòng y tế.
Cửa phòng y tế mở, nhưng không thấy giáo viên đâu. Yến Quy không muốn đợi, tự tìm cồn i-ốt và bông gòn.
“Kéo ống quần lên.”
“… Ồ.”
Yến Quy thật đáng sợ.
Thương Vũ thầm nghĩ.
Cô không dám cãi lời, ngoan ngoãn ngồi xuống kéo ống quần lên.
Yến Quy ngồi xổm trước mặt cô, dùng bông gòn cẩn thận lau vết thương và bôi thuốc.
Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu anh.
Thương Vũ nhìn anh, một lúc sau mới lí nhí:
“Bây giờ mình cổ vũ cho cậu còn kịp không?”
Yến Quy khựng lại, không ngẩng đầu, trả lời cụt ngủn.
“Kịp.”
Editor: Team Kites
Nguồn: Tấn Giang