Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện - Chương 9: Mưa bão
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Gió Thổi Qua Ngày Mưa - Hiện Hiện


Chương 9: Mưa bão


Thương Vũ về đến nhà với tâm trạng tồi tệ.

Cô quăng túi xách xuống, lục tung đồ đạc, tìm tất cả những món quà Đoạn Trạch từng tặng.

Không nhiều lắm, từ những món nhỏ xinh như dây chuyền, bông tai, vòng tay bằng vàng, đến những con búp bê to bằng người, tất cả đều được chất gọn vào một thùng carton.

Cô cúi đầu, tay vẫn không ngừng lại. Hành động này trông có vẻ trẻ con, như học sinh tiểu học giận dỗi “cắt đứt quan hệ”, nhưng Thương Vũ hiểu, trong một số chuyện, cô không muốn nhân nhượng dù chỉ một chút.

Cô ôm thùng carton ra ngoài, nhờ người làm vườn để ở cổng, chờ xe rác đến lấy đi.

Lọ mọ đến tối, Thương Vũ vẫn thấy buồn bực, ăn cơm qua loa cho xong bữa.

Cuộc nói chuyện hôm nay với Đoạn Trạch không mấy vui vẻ, nhưng ít ra mọi chuyện cũng đã rõ ràng. Thương Vũ thấy nhẹ nhõm, tốt nhất không dây dưa nữa.

Cô đứng dậy lấy quần áo đi tắm.

Thương Lâm, cậu em trai cùng cha khác mẹ, tò mò lại gần, liếc nhìn tai nghe của Thương Vũ: “Chị, cho em mượn tai nghe với?”

Thương Vũ không để ý đến cậu ta, đóng sập cửa lại.

Cô không thích cậu em trai cùng cha khác mẹ này.

Thương Lâm không giống bố, khuôn mặt cậu ta mang nét nhỏ nhen, ích kỷ của Lý Xảo Doanh. Từ nhỏ, cậu ta đã được Lý Xảo Doanh và bố cô cưng chiều hết mực. Bố cô chiều cậu ta đến mức, năm sáu tuổi, cậu ta dám gọi thẳng tên bố “Thương Chấn Hoa, Thương Chấn Hoa!” mà ông vẫn cười xòa.

Cậu ta học trường tư thục, thường xuyên phải đóng góp tiền mua quà cáp, tổ chức hoạt động theo yêu cầu của hội phụ huynh.

Hồi nhà họ Thương còn khá giả, đi du lịch nước ngoài gần như là “chuyện thường ngày ở huyện”.

Nhưng những chuyến đi đó chưa bao giờ có Thương Vũ.

Phuket, Singapore, Bắc Âu… hầu như nơi nào Thương Lâm muốn đi, cậu ta đều được đến.

Thương Vũ không thích đi du lịch cùng gia đình, với cô, không phải gặp Lý Xảo Doanh là đủ để cả ngày vui vẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không quan tâm.

Lúc đầu, Thương Vũ cũng cố gắng làm thân với Thương Lâm, ít nhất là làm tròn trách nhiệm của một người chị. Ví dụ như cuối tuần về nhà, cô sẽ rủ cậu ta ra vườn chơi, mua đồ chơi gì hay ho cũng sẽ chia cho cậu ta một cái.

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra những việc mình làm đều vô ích.

Cậu ta chơi trong vườn bị gai hoa hồng đâm, bị vấp ngã, cũng sẽ khóc lóc chạy đi mách Lý Xảo Doanh, rồi bà ta sẽ chỉ vào mặt cô, mắng cô bắt nạt em trai. Còn đồ chơi cô tặng, cậu ta cũng chẳng bao giờ nói cảm ơn, mà cứ như lẽ đương nhiên, giật lấy rồi chạy biến.

Từ đó, Thương Vũ dần dần không quan tâm đến cậu em trai này nữa. Sau này, cô nhận ra bố cô cũng có ý định giao lại nhà họ Thương cho cậu ta, nên cô càng không muốn để ý đến cậu ta. Ngày ngày sống chung một nhà, cô cũng lười nói chuyện với cậu ta, coi như người dưng nước lã.

Hôm nay, cậu ta lại muốn mượn tai nghe của cô, dĩ nhiên là cô không đồng ý.

Tai nghe của cậu ta thiếu gì, sao cứ phải “nhòm ngó” của cô?

Thương Vũ không nghĩ nhiều, bật vòi hoa sen, căn phòng tắm nhanh chóng chìm trong làn hơi nước mờ ảo.

Tiếng nước chảy xối xả tạm thời xua tan đi nỗi buồn bực trong lòng cô.

Không hiểu sao, khuôn mặt Yến Quy lại hiện lên trong đầu cô.

Lời cầu hôn của anh có vẻ không phải là lời nói đùa. Thực lòng mà nói, cô cũng hơi rung động.

Trong bữa tối, Lý Xảo Doanh lại nhắc đến chuyện cô từ chối hôn nhân sắp đặt hồi đại học.

“Tuy bị nhà họ Đoạn hủy hôn, nhưng Tiểu Vũ nhà chúng ta dù sao cũng là tiểu thư nhà họ Thương, danh tiếng vẫn còn đó. Ai cũng biết lỗi là ở thằng con trai nhà họ Đoạn. Nói gì thì nói, cũng không đến mức làm khó tiểu thư nhà ta.”

Thương Vũ không hiểu ý bà ta, bố cô chậm rãi nói: “Giờ không phải lúc nói chuyện này.”

“Sao lại không phải lúc?” Lý Xảo Doanh liếc xéo ông, rồi quay sang nói với Thương Vũ: “Tiểu Vũ, cháu còn nhớ nhà họ Giang không? Cậu con trai nhà đó, trạc tuổi cháu, hồi cháu học đại học, chúng ta rất ưng cậu ta, nhưng cháu lại không đồng ý.”

Thương Vũ linh cảm có chuyện chẳng lành, cảnh giác hỏi: “Cháu không nhớ, sao vậy ạ?”

“Nhà họ Giang và nhà chúng ta cũng có chút quan hệ. Mấy hôm trước, bác gái Giang đến Hàng Châu chơi, chúng ta có nói chuyện này lúc đánh bài. Dì thấy, hay là nhân dịp này, chúng ta lại kết thông gia. Nhà họ Giang so với nhà họ Đoạn thì tốt hơn nhiều, nói ra ngoài cũng không đến nỗi mất mặt.”

Thấy sắc mặt con gái ngày càng tệ, bố Thương Vũ vội vàng hòa giải: “Cứ từ từ đã, chuyện nhà họ Đoạn còn chưa giải quyết xong. Hơn nữa, lời bác gái Giang nói, chưa chắc đã là ý của cậu Giang. Chưa có gì chắc chắn mà bà đã vội vàng như vậy. Tiểu Vũ nhà mình cũng chưa đồng ý.”

“Nó có gì mà không đồng ý chứ? Cậu Giang trẻ tuổi đã là giáo sư đại học, học thức cao, chẳng lẽ lại không xứng với con gái ông à?” Lý Xảo Doanh trợn mắt.

Thương Vũ không có ấn tượng gì về cậu Giang, thản nhiên đáp: “Cháu tạm thời không có hứng thú.”

“Cứ làm theo ý thích của cháu thì đến bao giờ? Dì nói vậy là vì bác gái Giang coi trọng cháu, muốn cháu làm con dâu, nếu không thì sao? Để người ta cười vào mặt nhà chúng ta à? Còn trẻ mà đã bị hủy hôn, không biết giữ chồng.”

“Hay là cháu chê nhà họ Giang, mà đang mơ tưởng đến nhà họ Yến? À, công ty của cháu là của Yến thị phải không? Đừng có mơ mộng hão huyền, nhà họ Yến đâu phải nhà chúng ta với tới được.”

Thương Vũ tức giận đến mức bật cười: “Dì đã trả lại tiền sính lễ của nhà họ Đoạn chưa mà đã vội vàng như vậy? Với cả, sao lại không với tới được? Nhà họ Yến là hoàng tộc chắc? Sao dì biết không với tới được, dì đã thử chưa?”

“Con bé này, mày—!” Lý Xảo Doanh tức giận định mắng, nhưng bố Thương Vũ vội vàng ngăn lại: “Ăn cơm, ăn cơm, đừng cãi nhau trước mặt con trẻ.”

Người con mà ông nói chính là cậu con trai béo ú đang ngồi đối diện, to con hơn cả ông.

Thương Vũ từ từ ăn cơm xong, không thèm nhìn Lý Xảo Doanh, rồi quay về phòng.

Trong làn hơi nước mù mịt, Thương Vũ nhớ lại cuộc trò chuyện trên bàn ăn. Tuy bố cô không nói gì nhiều, nhưng ý của Lý Xảo Doanh chưa chắc không phải là ý của bố cô.

Chẳng lẽ họ thực sự muốn gả cô đến Tô Châu?

Cũng đúng, gả cô đi rồi, ở Hàng Châu sẽ không còn ai cản trở họ chiếm đoạt tài sản của nhà họ Thương.

Sau khi mẹ cô mất, bố cô nghiện chứng khoán, nợ nần chồng chất. Sau khi cưới Lý Xảo Doanh, nhà họ Lý đã trả nợ giúp ông, giúp duy trì hoạt động của công ty. Vì vậy, bố cô rất nghe lời Lý Xảo Doanh, bà ta nói gì, ông cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.

Nhưng nếu kết hôn với Yến Quy…

Thương Vũ nhớ đến đôi mắt đen láy của Yến Quy, vừa nghiêm túc vừa xa cách, nói với cô: “Thương Vũ, chuyện này tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Chỉ là một lời cầu hôn giả, sao cô lại thấy bối rối thế này?

Thương Vũ bứt tóc, rửa sạch bọt xà phòng trên đầu, định lấy khăn tắm thì nghe thấy tiếng động nhỏ.

Tiếng mở cửa.

Cửa phòng tắm của cô không đóng kín, chỉ khép hờ, nếu đẩy ra sẽ có tiếng động.

Cô ngẩng lên, thấy một bóng người thấp béo lấp ló ngoài cửa, rồi vội vàng chạy đi.

Thương Vũ sởn gai ốc, vội vàng quấn khăn tắm, chạy ra ngoài. Bóng người đó chạy rất nhanh, vô tình làm đổ chiếc quạt máy của cô, nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy bóng lưng đó. Không ai khác, chính là Thương Lâm.

Thương Lâm đang ở tuổi dậy thì. Con trai nhà người ta dậy thì thì cao lên, còn cậu ta thì không cao thêm được phân nào, lại còn béo ú. Lý Xảo Doanh không bao giờ chịu thừa nhận con trai mình béo, cứ nói là cậu ta tập thể dục nên mới “cường tráng” như vậy.

Thằng nhóc béo ú ở nhà cứ hay liếc nhìn cô, hỏi thì lại không nói, nhưng lại cứ lặp đi lặp lại rằng chị gái hay “bắt nạt” cậu ta.

Không ngờ, hôm nay cô chỉ quên không khóa cửa, mà cậu ta đã dám lẻn vào nhìn trộm cô tắm!

Thương Vũ vội vàng lau khô người, thay đồ ngủ. Lúc thay đồ, cô mới phát hiện chiếc tai nghe để cạnh máy tính đã biến mất, tức giận, cô xỏ dép lê, đi xuống lầu.

Thương Lâm định chui vào phòng, nhưng chưa kịp đóng cửa thì bị Thương Vũ túm lấy tay.

“Đưa đây!” Thương Vũ giận dữ nói.

Thương Lâm mặt đỏ bừng, cứng đầu giả vờ vô tội: “Em không biết chị đang nói gì!”

Thương Vũ không nương tay, túm chặt tay cậu ta, đẩy xuống đất: “Thương Lâm, đừng ép chị đánh em.”

Tiếng động khá lớn, Lý Xảo Doanh và bố Thương Vũ đang xem tivi ở phòng khách nghe thấy liền chạy đến.

Thấy con trai nằm dưới đất, Lý Xảo Doanh vội vàng chạy đến đỡ cậu ta dậy, quay lại trách móc: “Tiểu Vũ, sao con lại bắt nạt em trai?”

Thương Vũ đang tức giận, trừng mắt nhìn Lý Xảo Doanh: “Sao dì không hỏi xem con trai dì đã làm gì? Còn nhỏ mà đã học người ta ăn trộm, lại còn nhìn trộm chị tắm?”

Lý Xảo Doanh sững người, quay lại hỏi con trai: “Bảo bối, có chuyện đó không? Con nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ không để con bị bắt nạt đâu.”

Thương Lâm mếu máo, ôm lấy mẹ khóc: “Không có, con không có, con chỉ tò mò thôi, cửa phòng chị ấy cũng không đóng…”

“Con chỉ thích cái tai nghe của chị ấy thôi mà… Con đã xin chị ấy rồi, chị ấy quên mất huhuhu…”

Thương Vũ nghe mà suýt bật cười, thằng nhóc này giỏi bịa chuyện thật đấy.

Chưa kịp để cô lên tiếng, Lý Xảo Doanh đã mắng: “Thương Vũ, cô bị sao vậy? Đến em trai mình mà cô cũng muốn quyến rũ?”

Thương Vũ ngẩn người: “…?”

Bà ta đang nói cái gì vậy?

“Em trai cô mới bao nhiêu tuổi? Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy? Lại còn đổ oan cho nó ăn trộm! Thương Chấn Hoa, ông xem con gái ông kìa, nói người khác không học hành đến nơi đến chốn, cô ta thì làm được trò trống gì? Gả chồng thì không lo gả chồng, giữ chồng thì không biết giữ, chỉ nghĩ đến những chuyện đồi bại. Đúng là không có mẹ dạy dỗ.”

Bố Thương Vũ mặt mày tái mét, nhưng không nói gì.

Thấy vậy, Lý Xảo Doanh quay sang quát ông: “Thương Chấn Hoa, ông nói gì đi chứ!”

Nghe thấy mẹ mình bị nhắc đến, Thương Vũ nắm chặt tay, nhưng vì bố cô đang ở đó, cô quay sang nhìn ông, hy vọng ông sẽ bênh vực mình.

Bố cô thở dài, run run nói: “Chắc là có hiểu lầm gì đó. Con cũng đừng nóng. Con cũng là… Bảo bối, con lấy gì của chị con vậy?”

Thương Lâm nức nở, chậm rãi mở tay ra. Đó là một chiếc tai nghe. Trên tai nghe khắc chữ cái đầu tên mẹ Thương Vũ: G.Y.

Bố cô sững người, vuốt đầu con trai: “… Chúng ta trả lại cho chị con nhé. Bố mua cho con cái khác, được không?”

Chưa đợi Thương Lâm trả lời, ông lại quay sang con gái: “Con cũng đừng giận em quá. Nó chắc không cố ý đâu. Lần sau con nhớ khóa cửa vào là được. Đừng làm ầm ĩ lên, để người ta cười cho. Đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi.”

Bố Thương Vũ nổi tiếng là người nhu nhược. Từ nhỏ đến lớn, Thương Vũ chưa bao giờ thấy ông bênh vực người nhà. Cho dù cô bị bắt nạt, bị lợi dụng, ông cũng dễ dàng tha thứ cho đối phương.

Ngược lại, mẹ cô là người thẳng thắn, không bao giờ để người nhà chịu thiệt, lại nhanh nhẹn, tháo vát. Hồi ông nội còn sống, ông rất quý mến con dâu này.

Nhưng giờ ông nội đã mất, mẹ cô cũng không còn, có người đến nhà bắt nạt con gái ông, mà ông vẫn muốn cho qua chuyện.

Thương Vũ chợt hiểu ra, bố cô đã không còn là người che chở cho cô nữa, hay nói đúng hơn, ông chưa bao giờ thực sự che chở cho cô.

Ngay từ khi mẹ cô bị bệnh, ông đã ra ngoài nuôi tình nhân, rồi có con riêng, thì ông đã không còn là người cha mà cô từng kính trọng nữa rồi.

Thương Vũ nhìn bố, nước mắt lưng tròng.

Cô vẫn cố hỏi: “Vậy bố cũng nghĩ là lỗi của con sao?”

Bố cô lắc đầu: “Tiểu Vũ à… Bố không nghĩ vậy. Chuyện này cũng không phải ai đúng ai sai. Em con nó còn nhỏ, nó chưa hiểu chuyện, con nhường nó một chút. Nhìn trộm, lấy đồ, cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy.”

Một lúc sau, Thương Vũ cười chua xót, nhìn ba người trong phòng, cô không nói gì, bước đến giật lấy tai nghe từ tay Thương Lâm, rồi quay người bỏ đi.

Bố cô nghe thấy tiếng nấc nghẹn, nhưng Thương Vũ đã kìm nén nước mắt, không để chúng rơi xuống.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy lạc lõng, bơ vơ.

Đêm khuya, sấm chớp đùng đoàng, mưa như trút nước.

Yến Quy rời trụ sở Yến thị, lái xe được một đoạn, bỗng nhiên thấy lòng mình thắt lại.

Dưới mái hiên trạm xe buýt ven đường, một bóng người nhỏ bé đang co ro.

Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài, co hai chân lên, ôm lấy đầu gối. Mái tóc ướt sũng buông xõa xuống vai. Ánh đèn xe quét qua, chiếu sáng gương mặt trắng bệch của cô.

Mái che của trạm xe buýt không thể cản được gió mưa giật mạnh. Cô cố gắng nép mình vào góc khuất, vai run lên từng hồi, hình như đang khóc.

Đêm khuya vắng vẻ, ít xe cộ qua lại. Ánh đèn quảng cáo mờ ảo hắt lên người cô, trông cô thật yếu ớt, mong manh giữa màn mưa.

Cho đến khi một chiếc ô che khuất bầu trời đêm phía trên đầu cô, ngăn những hạt mưa rơi xuống.

Thương Vũ ngẩng đầu lên nhìn, Yến Quy đang đứng trước mặt cô, cầm một chiếc ô màu đen.

Anh cao lớn, nên cố gắng hạ thấp ô xuống, để mặc cho mưa xối xả ướt đẫm vai áo.

“Đừng khóc nữa.”

Anh đưa tay về phía cô.

Giữa tiếng mưa rơi ào ạt, giọng anh trầm thấp, không hề dịu dàng.

Editor: Team Kites

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN