Bà chủ đang nói chuyện nhiệt tình với Bắc Chu và Lý Mặc, “Hai cậu là người tỉnh ngoài tới để du lịch phải không? Có muốn thuê trọ hay không, tôi không tính tiền đâu, miễn phí cho các cậu ở lại đây một đêm.”
“Vậy thì làm phiền bà chủ quá rồi.”
Lý Mặc gãi đầu cười gượng, ánh mắt khẽ liếc qua Quý Bắc Chu, mới vừa bị anh chặn chat, nên cũng không dám nhìn thẳng vào anh.
“Giờ này chắc cũng không còn ai đến nữa đâu, vẫn còn vài phòng trống.”
Nếu Lâm Sơ Thịnh xảy ra chuyện gì, cô ấy lại là khách trọ, bà chủ cũng sẽ bị anh hưởng, nên bà cũng muốn cảm ơn hai người.
“Vậy chúng tôi không khách sáo nữa.” Quý Bắc Chu nói thẳng.
“Đưa chứng minh thư cho tôi, dù tôi biết hai cậu là người tốt nhưng vẫn nên đăng ký cho thỏa đáng.” Bà chủ cười nói, ánh mắt lướt qua phía Lâm Sơ Thịnh, “Cô gái, bây giờ ông nhà tôi sẽ lên phòng sửa lại cửa sổ giúp cô, nếu như không sửa được, tôi sẽ dọn phòng mới cho cô.”
“Cảm ơn ạ.” Lâm Sơ Thịnh nghe thấy Quý Bắc Chu muốn ở lại đây, cô nắm chặt lấy túi chườm đá ở trong tay, đá lạnh khiến cả bàn tay cô sắp đông cứng.
Du Đại Vinh cũng đã đi xuống lầu từ lâu, khi nhìn thấy Quý Bắc Chu, ông lại cảm ơn anh, rồi dặn dò Lâm Sơ Thịnh đừng ra ngoài một mình nữa.
—
Sau khi mọi người về phòng mình, Lâm Sơ Thịnh nghĩ đến những chuyện xảy ra trong đêm nay, trái tim vẫn còn đang sợ hãi.
Bỗng nhiên có người gõ cửa, cô lại thấy hơi hoảng sợ.
Cô cho rằng người bên ngoài chính là ông chủ đến sửa lại khóa cửa sổ, chưa hỏi gì đã mở cửa ra, không ngờ người ngoài cửa lại là Quý Bắc Chu.
“Mũi em còn đau không?”
“Cũng đỡ rồi, cảm ơn anh.”
“Vân Nam nằm ở độ cao cao hơn Giang Đô, nên có không ít người đến nơi này rồi đều bị chảy máu mũi như vậy, phải uống nhiều nước, hai ngày sau sẽ khỏi thôi.”
Lâm Sơ Thịnh gật đầu đáp lời, Quý Bắc Chu lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, nhìn dòng chữ trên hộp thuốc thì có vẻ như là thuốc xịt mũi, “Cái này…”
“Dùng thử đi, sẽ thấy đỡ đau hơn.”
“Cảm ơn anh.”
Lâm Sơ Thịnh cũng không từ chối ý tốt của anh, duỗi tay nhận lấy.
Lúc này ông chủ nhà nghỉ mới xách theo hộp đồ nghề lên đây, nhìn thấy hai người đang đứng ở cửa, thì thấy hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, “Bây giờ tôi vào sửa cửa sổ nhé?”
“Vâng, cảm ơn ông chủ ạ.” Lâm Sơ Thịnh vội vàng né sang một bên để ông chủ tiến vào, Quý Bắc Chu cũng không rời đi, mà nhìn về phía cánh cửa sổ này mấy lần, lúc này anh có thể xác định, bóng dáng đứng cạnh cửa sổ mà anh nhìn thấy ở quán tạp hóa kia chính là Lâm Sơ Thịnh.
Đâu phải anh nghĩ đến phụ nữ, rõ ràng là… Nghĩ đến cô.
Ông chủ sửa xong cửa sổ, Lâm Sơ Thịnh tiễn ông ra cửa, rồi nói lời cảm ơn với Quý Bắc Chu.
Hôm nay bị gã kia dọa cho một trận, còn chảy máu mũi nữa, lúc này sắc mặt cô vẫn trắng bệch, Quý Bắc Chu lại cười nhẹ: “Vẫn còn sợ à?”
“Hơi hơi.”
“Đêm nay tôi ở phòng cách vách, có tôi ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, yên tâm ngủ ngon nhé.”
Trong ấn tượng của Lâm Sơ Thịnh, Quý Bắc Chu là một người rất kì lạ, anh sẽ không e dè ai cả, nhìn chằm chằm vào cô ở trước mặt mọi người, cũng sẽ nói ra những lời như có muốn bên anh không khi hai người mới quen nhau được mấy ngày, khi đánh nhau thì rất tàn nhẫn thô bạo, còn bây giờ, anh lại dịu dàng săn sóc như vậy, cô thực sự không hiểu rõ con người anh.
Khi cô còn đang ngây người ra, Quý Bắc Chu lại giơ tay, vỗ nhẹ lên đầu cô hai cái.
“Nghỉ ngơi sớm nhé, có chuyện thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Đầu ngón tay anh vuốt nhẹ những sợi tóc mềm mại.
“Ầm –”
Trái tim Lâm Sơ Thịnh đập nhanh mãnh liệt, cô cảm thấy đỉnh đầu như muốn bốc khói.
Đợi cô lấy lại tinh thần, Quý Bắc Chu đã về đến cửa phòng anh rồi.
Hắc Tử vẫn đang ngồi ở trên giường chơi trò đấu địa chủ, nhìn thấy anh trở về trở về, còn trêu ghẹo, “Em còn tưởng đêm nay anh sẽ ở lại phòng chị dâu chứ!”
“Sao rồi? Chị dâu có nhảy vào lòng anh ôm ấp không?”
“Cậu đi tắm chưa? Lăn xuống dưới.” Quý Bắc Chu đuổi hắn xuống giường, lấy điếu thuốc ở trong túi rồi bật lửa lên, “Bên phía cảnh sát có tin tức gì không?”
“Có.” Nói đến chuyện công việc, Hắc Tử cũng nghiêm túc lại.
“Em còn tưởng miệng gã ta cứng lắm, ai ngờ bên phía cảnh sát lại tìm được thông tin của gã ta theo hệ thống nhận diện khuôn mặt, gã ta vừa nghe cảnh sát nói sẽ đến tìm mẹ và vợ, sợ mẹ gã sẽ biết được những việc làm xấu xa của gã, nên đã khai hết rồi.”
Quý Bắc Chu gật đầu không lên tiếng.
“Có điều, dựa theo những tin tức gã ta cung cấp, cảnh sát đã dẫn người đến chỗ đám người kia đang dừng chân, nhưng lại chẳng tìm thấy gì cả, theo lời của mấy người dân ở nơi này, tám phần thì đám người kia đã tiến vào núi, trong núi còn có ba thôn, đám người kia cũng phải ăn uống nữa, không thể trốn trong núi sâu mãi được.”
“Ừm” Quý Bắc Chu hút điếu thuốc, “Để bọn Đại Bôn đợi ở chỗ này, còn tôi và cậu sẽ vào núi xem xét tình hình.”
“Được.”
“Đúng rồi, gã kia khai ra rằng, trên tay bọn họ có…” Hắc tử dùng tay ám chỉ bọn họ có súng.
Ánh mắt Quý Bắc Chu tối đi, anh dập điếu thuốc vào trong gạt tàn.
Trong nhóm trộm săn, tên nào cũng là kẻ dám liều chết hết, muốn bắt được bọn họ, càng không thể rút dây động rừng.
**
Đêm hôm nay vẫn trôi qua một cách êm đềm.
Hôm sau khi trời mới hửng sáng, Lâm Sơ Thịnh rời giường rửa mặt, dọn dẹp đồ đạc trả phòng, cô còn nghĩ có cần đến chào Quý Bắc Chu một tiếng hay không, nhưng nghĩ lại vẫn còn khá sớm, sợ làm phiền đến anh, bèn nghĩ một lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho anh.
Nhưng không ngờ lại gặp Qúy Bắc Chu ở dưới quầy, có vẻ như anh cũng đang làm thủ tục trả phòng.
Du Đại Vinh và Ôn Bác xuống dưới này sớm hơn, hai người đang nói chuyện với Quý Bắc Chu.
“Đàn em, em có thấy trùng hợp không, anh Bắc cũng muốn vào trong núi, chúng ta có thể đi chung với nhau.”
“…”
Anh Bắc?
Từ khi nào mà đàn anh lại xưng anh gọi em với Quý Bắc Chu rồi.
“Đi theo bọn họ, chắc chắn không xảy ra chuyện gì đâu.” Ôn Bác cười nói, “Còn có anh Hắc này nữa.”
“Tôi…… tôi tên là Lý Mặc.” Hắc Tử gãi đầu, bị Ôn Bác gọi vậy thì thấy rất ngượng.
“Vậy tôi gọi là anh Lý nhé?”
Gọi anh như vậy, cũng không phải vì lớn tuổi hơn, đơn giản là muốn thể hiện sự tôn trọng.
“Đừng đừng, đừng gọi tôi như vậy, anh có thể gọi tôi là Tiểu Lý hoặc là Hắc Tử.”
“Đàn em, em mau trả chìa khóa phòng cho bà chủ đi, rồi chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Ba người bọn đều là người đọc sách cả, nếu thật sự gặp chuyện, có thể sẽ không giải quyết được, có Quý Bắc Chu và Hắc Tử cùng đồng hành, trong lòng cũng an tâm hơn.
Bữa sáng do Du Đại Vinh mời, bọn họ không thuê được xe để vào núi, bèn đi nhờ chiếc xe chở hàng của một người dân vào thôn để chở rau, đưa cho anh ta ít tiền, để mấy người bọn họ ngồi chen chúc ở phía sau.
Quý Bắc Chu và Hắc Tử cũng là người biết võ, hai người kéo lấy tay vịn của xe, một chân dẫm lên xe, giúp mấy người mang vali lên, sau đó mới chuẩn bị kéo bọn họ lên.
“Sơ Thịnh, em lên trước đi.” Du Đại Vinh nói, dù sao Lâm Sơ Thịnh cũng là cô gái nhỏ, phải săn sóc cô.
Lâm Sơ Thịnh gật đầu, nhưng cô chưa bao giờ leo lên kiểu xe hàng như này, cô cũng học theo Quý Bắc Chu, bám lấy bên xe nhưng vô cùng tốn sức.
“Đưa tay cho tôi.” Quý Bắc Chu duỗi tay ra.
Lâm Sơ Thịnh đưa tay cho anh nắm, lòng bàn tay của anh ấm áp thô ráp, nắm chặt lấy tay cô.
Lâm Sơ Thịnh mượn lực để lên xe, nhưng cô không ngờ rằng, còn có rất nhiều rau củ, khoai tây ở trong xe, cô không tìm được chỗ để chân xuống, nghiêng ngả đứng không vững, rồi không cẩn thận đụng vào người Quý Bắc Chu, trán cô đụng vào cằm của anh…
Ấm áp, còn hơi cứng nữa.
Quý Bắc Chu cứng người lại, cằm anh bị đụng vào thấy hơi đau, trái tim cũng dần dần nóng lên.
Lâm Sơ Thịnh cũng ngẩn người, cô cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay cô bỗng siết chặt hơn, trái tim lại đập nhanh liên tục.
Hắc Tử đang kéo Du Đại Vinh và Ôn Bác lên xe, ánh mắt khẽ liếc về phía hai người, miệng ai đó bảo yêu đương và công việc không liên quan đến nhau, nhưng nhìn xem hai người lại đang làm kìa, còn tôi thì lại đang khổ cực kéo người khác lên xe.
Hết chương 14.