Sau khi Lâm Sơ Thịnh nghe được chuyện này, cô cũng đưa lại lọ thuốc xịt mũi mà Quý Bắc Chu từng bảo cô cầm khi ở nhà nghỉ nhỏ, rồi đứng ở bên cạnh cúi đầu cười.
Trong lòng còn đang nghĩ:
Nhìn người quả nhiên không thể nhìn vẻ bề ngoài, trông anh ấy cũng cường tráng như thế, mà cũng có khả năng bị hư nhược.
Quý Bắc Chu cảm thấy rất phiền muộn, Hắc Tử lại tỏ ra không quan tâm, còn cười nói: “Đội trưởng, anh xem đi, mới chảy có tí máu mũi, mà chị dâu đã đến thăm anh rồi, còn đưa thuốc nữa, chứng tỏ cô ấy rất quan tâm anh đấy.”
“Nhưng mà nhìn dáng vẻ này của anh, cũng không giống bị nhiệt, mà lại giống như chưa thỏa mãn được ham muốn thì đúng hơn?”
“Đàn ông mà, thỉnh thoảng bị kích động cũng là điều bình thường.”
…
Quý Bắc Chu tức giận dùng sức đá vào hai chân Hắc Tử, hắn liền gào khóc gọi chị dâu cứu mạng.
Trong phòng không có cách âm, Lâm Sơ Thịnh ở phòng đối diện của bọn họ, nghe được lời này, cô lại thấy nóng lên, cảm thấy miệng Hắc Tử thật đáng bị đánh, chẳng đứng đắn gì cả.
—
Bởi vì mấy người giáo sư Du sắp rời đi, có không ít người dân trong thôn đến để chào hỏi, còn tặng cả dưa muối trứng gà, cả nấm hoang nữa, suýt chút nữa còn bắt cả con gà trống đưa cho bọn họ mang đi.
Buổi tối trưởng thôn bày một bàn ở nhà ông, còn mời mấy ủy viên trong thôn đến để cùng tiếp khách, làm bữa tiệc tiễn giáo sư Du.
Khi sắp xếp chỗ ngồi, Lâm Sơ Thịnh lại bị đẩy đến chỗ bên cạnh Quý Bắc Chu, người trong thôn thật sự rất nhiệt tình, dường như đã coi hai người là một cặp vợ chồng, còn đến kính rượu cùng một lượt.
Lần trước hai người nắm tay trở về, Lâm Sơ Thịnh có giải thích thế nào đi nữa cũng không có người nghe.
Người dân trong thôn cũng chất phác giản dị, khi thấy cô và Quý Bắc Chu họ cũng chỉ mỉm cười, chưa từng trêu chọc cô bao giờ, nhưng khi uống được ba tuần rượu, Lâm Sơ Thịnh đã thấy xấu hổ đỏ cả mặt.
“Đội trưởng Quý, nếu cậu và Tiểu Lâm kết hôn với nhau, nhất định phải báo cho chúng tôi một tiếng đó.” Một người giữ lấy tay Quý Bắc Chu, mắt say lờ đờ mặt mũi đỏ bừng, “Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Lâm là một cô gái tốt đấy.”
Ban ngày Quý Bắc Chu bị nhiệt, buổi tối chỉ có ý uống hai ly, anh vô cùng tỉnh táo, chỉ cười lên, “Cô ấy rất tốt.”
Lâm Sơ Thịnh: “…”
“Cậu không được bắt nạt cô ấy đâu!” Người kia càng cười lớn hơn.
“Sẽ không đâu.”
Người kia say đến mức không cầm nổi ly rượu, uống một ly rượu đến khi còn một nửa, còn đập tay lên bàn, “Nào, tôi lại uống với hai người một ly nữa, chúc hai người trăm năm hòa hợp, có thời gian rảnh thì quay lại thôn chơi.”
Lâm Sơ Thịnh cảm thấy không thể giảng đạo với mấy con ma men được, chỉ cảm thấy không trâu bắt chó đi cày*, có điều lần trước cô say rượu đã làm chuyện mất cả mặt, lần này cô không dám đụng vào một giọt rượu nào cả, còn Quý Bắc Chu lại bị mấy người dân chuốc, uống không ít rượu.
*không trâu bắt chó đi cày; ngoài khả năng; bất đắc dĩ (theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người)
Cô nghĩ đến vết thương của anh, ban ngày lại còn bị nhiệt chảy máu mũi nữa.
Cơ thể không tốt, bị hư nhược, lại còn uống liều mạng như vậy nữa.
Vậy nên khi anh lại chuẩn bị rót rượu lần nữa, Lâm Sơ Thịnh ngăn anh lại, “Anh uống ít lại đi.”
“Chỉ uống chút thôi mà, không sao cả.” Quý Bắc Chu chỉ cười, anh uống rượu mà mặt cũng không đỏ, cũng không có vẻ như say rượu.
“Anh uống trà đi.” Lâm Sơ Thịnh còn đẩy ly rượu ở trước mặt anh sang một bên.
Quý Bắc Chu còn chưa nói gì, đã nghe một người dân lên tiếng trêu chọc, “Còn chưa kết hôn mà đã quản cậu ấy rồi à?”
Mọi người lại cười ồ lên, khiến cho mặt Lâm Sơ Thịnh đỏ dần, nhưng sau đó, Quý Bắc Chu cũng không uống rượu nữa, mấy người lại tranh nhau trêu chọc, nói sau này anh sẽ là người bị vợ quản nghiêm.
Lâm Sơ Thịnh thật sự không chịu nổi nữa, cô trốn vào phòng bếp giúp đỡ.
Ước chừng mười giờ hơn, mấy người dân lần lượt rời đi, trưởng thôn cũng uống nhiều rượu, bác gái vội vàng để ý đến ông ấy, Lâm Sơ Thịnh chủ động dọn những món ăn thừa trên bàn cơm.
“Đứa nhỏ này, cứ để tôi làm là được rồi…” Bác gái đã sắp xếp lau người cho trưởng thôn xong, nhìn thấy cô đang chuẩn bị rửa chén đũa, vội vàng đẩy cô sang một bên, “Mau đi rửa tay đi, chỗ này để lại cho tôi là được.”
“Không sao cả, chỉ còn mấy cái bát nữa, bác cứ đi nghỉ đi ạ.”
“Để tôi làm được rồi, cô đi đun ít nước nóng rồi đi xem mấy người giáo sư Du, đội trưởng Quý nữa, đêm nay họ đều uống không ít rượu.” Vợ trưởng thôn cười bảo.
Lâm Sơ Thịnh không lay chuyển được bà ấy, cô đặt một ấm nước lên bếp rồi đi ra ngoài.
Du Đại Vinh đã ngủ từ sớm, Ôn Bác thì đang gọi video cho bà xã và con gái, nhưng lại không có một bóng người ở trong phòng của Quý Bắc Chu, cô đi đến sau vườn, thì thấy Hắc Tử đang ngồi gần nhà vệ sinh, dựa vào tường rồi ngủ ở đấy luôn rồi.
Sau khi bị cô lay người, hắn mới tỉnh giấc rồi bước thất tha thất thểu về phòng.
“Sao lại uống say như vậy.” Vợ trưởng thôn cười, mang một ly nước vào phòng cho Hắc Tử, rồi lại xoay người nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Đội trưởng Quý đâu rồi?”
“Không thấy đâu cả ạ.” Lâm Sơ Thịnh đã tìm cả trước và sau vườn một vòng, vẫn chưa thấy Quý Bắc Chu đâu.
“Vừa nãy lão Trương ở phía đông của thôn uống nhiều quá, kéo tay đội trưởng Quý mãi không buông, đội trưởng Quý nói sẽ đưa ông ấy về, vẫn còn chưa quay lại à.” Bà ấy khẽ nhíu mày, “Vậy tôi đi ra ngoài tìm xem.”
“Để cháu đi cùng nữa, cháu về lấy đèn pin trước.”
Trong thôn không có đèn đường, buổi tối ra cửa phải cầm đèn pin theo.
Đợi đến khi Lâm Sơ Thịnh cầm đèn pin ra, trưởng thôn say rượu đang nói mớ, bác gái chỉ có thể ở lại để chăm sóc ông ấy, “Cô đi một mình được chứ?”
“Không sao ạ.”
“Cũng đừng đi xa quá, chỉ tìm ở quanh đây thôi, nếu không có thì cứ về trước đi.”
Lâm Sơ Thịnh gật đầu đáp lời, nhưng cũng không đi quá xa, cô nhìn thấy một bóng dáng ở đầu bờ ruộng, khi chiếu đèn pin qua, đúng là Quý Bắc Chu, anh đang ngồi ở tảng đá bên đường, khi ánh đèn chói mắt chiếu qua, nhất thời không nhìn rõ người đến là ai.
Cho đến khi Lâm Sơ Thịnh đến gần mở miệng nói, “Sao anh không trở về, mà lại ngồi ở đây thế?”
Quý Bắc Chu nhìn cô nhưng không nói gì.
Lâm Sơ Thịnh thấy thế, còn tưởng anh uống nhiều quá không còn tỉnh táo nữa, bèn rọi ánh đèn ra chỗ khác, rồi ngồi xổm xuống, tầm mắt hai người ngang bằng nhau, “Anh uống nhiều quá rồi hả?”
“Ừm.” Quý Bắc Chu lại trả lời rất nhanh.
“Vậy anh còn biết tôi là ai không?”
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Thịnh nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cô cũng có ý muốn trêu đùa anh, nhưng Quý Bắc Chu chẳng nói lời nào, cô chỉ cười, chắc do uống nhiều quá rồi.
Cô duỗi tay đỡ lấy cánh tay anh, “Mau đứng lên nào, cần phải về rồi.”
Khi Lâm Sơ Thịnh vừa mới chuẩn bị đứng dậy, cánh tay lại bị người khác giữ lấy, cả người không vững, đèn pin rơi xuống ruộng, giọng nói của Quý Bắc Chu còn mang theo cả một tầng hơi nóng, như có cơn gió nóng thổi bên tai cô:
“Bọn họ nói…”
“Em là vợ của tôi.”
Hết chương 31.