Gió Xuân Rực Lửa - Chương 55: 55: Hôn Trộm Em Ngoan Nào Đừng Cử Động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Gió Xuân Rực Lửa


Chương 55: 55: Hôn Trộm Em Ngoan Nào Đừng Cử Động


Khu bảo hộ cách bệnh viện trung tâm rất xa, Lâm Sơ Thịnh ngồi ở trong xe, đôi vợ chồng da trắng vẫn luôn tự an ủi lẫn nhau, thời tiết nóng bức khiến không khí trong xe ngột ngạt làm người khác như nghẹt thở.

Lư Tư Nam vừa lái xe, vừa liên tục an ủi đôi vợ chồng già bằng tiếng Anh, sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, từ khi lên xe cô vẫn không nói lời nào.

“Chị dâu, chị đừng lo lắng, đội trưởng không sao đâu.


Lâm Sơ Thịnh khẽ đáp lại một tiếng, ngồi trên chiếc xe đầy xóc nảy, cả người cứ lên xuống theo xe, trái tim cũng siết chặt lại.

Cô biết công việc của Quý Bắc Chu nguy hiểm, nhưng không ngờ anh sẽ bị thương, cô nắm chặt lấy cổ tay áo, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, góc áo ở lòng bàn tay cô bị vò nát không còn hình dạng ban đầu.

Bác gái da trắng ngồi cạnh bỗng nhiên vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô, rồi cười với cô, Lâm Sơ Thịnh cũng nở một nụ cười miễn cưỡng.

**
Khi đến bệnh viện đã gần giữa trưa.

“Chỗ chúng tôi chỉ có thể xử lý vết thương phẫu thuật nhẹ, còn nếu vết thương lớn thì phải đưa đến bệnh viện ở ngoài.

” Lư Tư Nam dẫn ba người đi vào bệnh viện.

“Nơi này là bệnh viện do Tổ chức Y tế Thế Giới thành lập để chữa trị cho người dân bản địa ở quanh đây.


“Nhưng có rất nhiều người không muốn đến đây khám bệnh, bọn họ cảm thấy đây là một kiểu xâm lăng, khi xây dựng bệnh viện này, nghe nói còn có người đến đây quấy rối, rất nhiều người bị bệnh thà rằng chỉ dùng biện pháp chữa trị dân gian, hoặc là cầu phúc khấn bái thôi, còn bây giờ thì tình hình tốt lên rồi.


Lâm Sơ Thịnh hoàn toàn không để những lời cô ấy nói vào lòng.

Lư Tư Nam dẫn bọn cô đi thẳng tới phòng phẫu thuật, chỗ này không có ghế ngồi, Hắc Tử và Vu Bôn đang ngồi xổm trên mặt đất, nghe thấy tiếng bước chân, hai người quay đầu nhìn rồi vội vàng đứng dậy.

“Tình hình bây giờ thế nào rồi?” Lư Tư Nam dò hỏi.

“Còn đang trong phòng phẫu thuật.


Lâm Sơ Thịnh nhìn đến dòng chữ đang phẫu thuật, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch, tay chân run rẩy trong vô thức.

Đầu óc Hắc Tử linh động, dặn dò Lư Tư Nam và Vu Bôn chăm sóc hai vợ chồng da trắng kia, còn hắn đi đến trước mặt Lâm Sơ Thịnh, “Tôi dẫn cô đi gặp đội trưởng.


“Anh ấy không ở trong phòng phẫu thuật sao?”
“Không phải, anh ấy ở trong phòng bệnh, người ở trong phòng giải phẫu là một đội viên khác của bọn tôi, cô đi theo tôi đi.


Lâm Sơ Thịnh nghe xong những lời này, trái tim căng thẳng mới thả lỏng hơn đôi chút.

Cô đi theo Hắc Tử lên tầng ba, khi tới phòng bệnh, xuyên qua cửa kính thủy tinh ở cửa, thì đã nhìn thấy Quý Bắc Chu.

Anh nằm ở trên giường bệnh, mu bàn tay cắm dây truyền dịch, sắc mặt không tốt, Lâm Sơ Thịnh cắn chặt môi, chóp mũi thấy hơi chua xót.

Anh nằm ở trên giường bệnh, tái nhợt, yếu ớt.

Lâm Sơ Thịnh đẩy cửa đi vào, bước chân nhẹ nhàng, “Anh ấy bị thương ở chỗ nào vậy?”
“Đội trưởng…” Hắc Tử vò đầu, “Chỉ, chỉ là vết thương ngoài da, cô cũng đừng quá lo lắng, cô ăn cơm chưa? Giờ tôi đi mua gì cho cô ăn, cô cứ ở cạnh chăm sóc đội trưởng đi.

“Tôi không đói, không cần phải đi mua đâu.


“Đội trưởng đã ngã xuống rồi, nếu cô còn như thế nữa thì lấy ai chăm sóc anh ấy.


“Anh ấy không sao thật chứ? Bác sĩ có nói khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại không?”
“Cũng không rõ khi nào mới có thể tỉnh, dù sao cũng không tỉnh lại trong chốc lát được!” Hắc Tử nói xong đã chạy đi.


Bên ngoài phòng phẫu thuật
Vu Bôn vỗ lên cánh tay Lư Tư Nam, “Sao, sao cô lại đưa chị dâu đến đây?”
“Để chăm sóc đội trưởng thôi.


Viên đạn trên người đội viên bị thương đã được lấy ra rồi, cuộc phẫu thuật cũng đã thành công, chứ không thì ai cũng không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.

“Anh ấy cần chăm sóc chỗ nào?” Vu Bôn nhíu mày.

Nếu không phải cấp trên ép buộc Quý Bắc Chu đi nghỉ ngơi, chứ nếu không dựa vào sự hăng hái của người nào đó mấy ngày nay, chắc phải lên núi đánh hổ rồi.

“Vu Bôn, thảo nào anh không tìm được bạn gái, anh đúng là đồ không có đầu óc.


“Lư Tư Nam, mẹ kiếp, cô nói ai không có đầu óc! Cô có thể sỉ nhục tôi, nhưng không được sỉ nhục trí thông minh của tôi.

” Vu Bôn tức giận, “Tôi nói cho cô biết, cô gái theo đuổi tôi chắc phải xếp hàng từ đây đến tận Ghi-nê Xích Đạo, cô thì hiểu cái gì!” (EbookTruyen.

Net)
**
Lâm Sơ Thịnh nhìn Quý Bắc Chu đang nằm trên giường bệnh, đáy lòng lại thấy chua xót.

Cô dịch cái ghế đến bên cạnh giường, Hắc Tử không nói cho cô biết Quý Bắc Chu bị thương ở đâu, cô cũng không dám chạm lung tung, chỉ nắm lấy tay anh một cách nhẹ nhàng cẩn thận.

“Quý Bắc Chu…”
Giọng nói của cô hơi run rẩy, vừa mềm vừa nhẹ.

Cô chưa bao giờ gặp phải chuyện này, thế nên vô cùng sợ hãi, nhìn sắc mặt trắng bệch của anh, trái tim cô cũng đau đớn theo.

Đầu quả tim cũng chua xót, ước gì có thể chịu đau thay anh.

Tuy biết rằng anh không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lúc này anh nằm ở trên giường bệnh, dáng vẻ không có sức sống của anh giống như có một tảng đá đang đè lên trái tim cô, khiến cho cô không thể thở nổi.

Gần đây Quý Bắc Chu cũng không được nghỉ ngơi tốt, râu cũng lớm chớm xuất hiện ở trên cằm, anh chịu đựng vài đêm, quầng mắt thâm đen, môi thiếu nước trắng bệch, Lâm Sơ Thịnh đi tìm y tá, ra dấu một hồi lâu mới tìm được nước ấm và tăm bông.

Cô đứng ở mép giường, cúi người chấm tăm bông vào trong nước, giúp anh làm ướt khóe môi một cách cẩn thận.

“Thật ra không phải em không thích anh, em chỉ thấy rất sợ, công việc của anh rất nguy hiểm, mà chúng ta lại cách xa giống như người của hai thế giới vậy.


“Nhưng anh lại chen vào trong cuộc sống của em, hoàn toàn không cho em có cơ hội để từ chối.


“Giữa chúng ta có quá nhiều điều không chắc chắn, nhưng em vẫn không muốn từ bỏ cơ hội để gần anh thêm chút nữa, vậy nên em đến đây, em rất nhu nhược yếu đuối, vẫn luôn trốn tránh tình cảm trong lòng mình.


“Bởi vì em vẫn luôn cảm thấy, anh như cơn gió cuồng nhiệt trên cánh đồng hoang vắng, là thứ em khát vọng, nhưng lại không níu giữ được…”
Lâm Sơ Thịnh nhìn anh, cô do dự một lát, cuối cùng cũng cúi người xuống.

Căng thẳng, thấp thỏm, cẩn thận…
Tiến đến gần dán nhẹ lên khóe môi anh.

Ấm áp, mềm mại.

Cô nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy, bởi vì đang hôn trộm, cô vẫn thấy tim căng thẳng như sắp bốc hỏa, trống ngực đập nhanh như sấm.

“Quý Bắc Chu, anh cứ nằm như vậy khiến em rất sợ, anh mau tỉnh lại đi, em còn rất nhiều lời muốn nói với anh, em còn muốn…”
“Muốn đi ngắm sao với anh nữa.


Lâm Sơ Thịnh nói xong câu này, vành mắt lại đỏ lên.

Cô vừa định đứng dậy, phần gáy bỗng nhiên lại bị đè lại, bất ngờ không kịp chuẩn bị, ngã xuống trên người Quý Bắc Chu.

Hơi thở cô như ngừng lại, giãy giụa trong vô thức, kim truyền dịch trên mu bàn tay Quý Bắc Chu đâm lệch hướng, bình truyền dịch lắc lư, anh dùng một tay xoa nhẹ lên gáy cô, bàn tay thô ráp kia lại nâng mặt cô lên một cách bá đạo ngang ngược, lòng bàn tay vuốt ve lỗ tai, xương chẩm của cô.

Hơi thở dần đan xen…
Trong nháy mắt cánh môi chạm nhau, Lâm Sơ Thịnh hoàn toàn ngây người!
Anh…
Tỉnh rồi!
Bờ môi dán lên nhau, cả người dựa sát.

Cô đè lên người anh, hai người chưa bao giờ gần nhau đến thế, khuôn mặt cô nóng như bị thiêu cháy, bàn tay chống ở trên ngực anh giãy giụa muốn đứng lên, lại bị Quý Bắc Chu ấn sát vào trong lồng ngực.

“Em ngoan nào, đừng cử động, hửm?”
Giọng nói của anh cám dỗ, mê hoặc bên tai cô, hơi thở thổi mềm cả nửa người cô.

Hắc Tử đứng ở cửa, ló đầu nhìn vào, xúc động không thôi:
Ôi vãi, hôn rồi!
Nhưng mẹ kiếp, nhìn không rõ!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN