Đêm hôm đó, Quý Bắc Chu về nhà, nói với bố mẹ anh rằng sẽ đón Tết năm nay ở nhà, hai vợ chồng Quý Vĩnh Chính nghe thế cực kỳ vui mừng, nửa đêm còn gọi điện nói cho hai vợ chồng Quý Thành Úc, bảo hai người ngày mai về nhà ăn cơm.
Gần đây Quý Thành Úc sắp điên rồi, sắp đến Tết rồi mà hắn bận đến nỗi chẳng còn thời gian để thân mật với vợ.
Khó khăn lắm mới đợi đến cuối tuần, hắn xắn tay áo lên, cả người đầy khí thế trong công cuộc chuẩn bị tạo người, nhưng vừa mới nghe nói anh hắn về rồi, cả người hắn héo rũ xuống.
“Xì –” Triệu Thiến cười thành tiếng, “Anh cả cũng đâu phải ma quỷ, anh sợ đến mức thế à?”
“Em không hiểu đâu, từ khi anh ấy lên chức đội trưởng của khu bảo hộ kia thì chưa bao giờ về quê ăn Tết cả, vì Tết âm lịch năm nào cũng là lúc bọn trộm săn đến nhiều nhất.
”
“Anh ấy về cũng tốt mà, bố mẹ vui lắm.
”
“Tin tưởng anh, lần này anh ấy về với mục đích không đơn giản.
”
“Có lẽ do mới quen bạn gái chăng?”
“Có thể lắm.
”
“Dù sao cũng đâu liên quan đến chúng ta, mau ngủ đi, ngày mai còn phải về nhà bố mẹ ăn cơm nữa.
”
Triệu Thiến đã buồn ngủ không mở nổi mắt, làm ổ trong ngực Quý Thành Úc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Quý Thành Úc ôm lấy bà xã, hắn cảm thấy có chỗ nào không hợp lý nên chẳng tài nào ngủ nổi.
—
Người lúc này không thể ngủ nổi cũng phải kể đến Lâm Kiến Nghiệp, lúc ông đi từ đồn công an về đã là hai giờ sáng.
Ông nằm trằn trọc ở trên giường, càng nghĩ càng thấy bực bội.
Anh em nhà họ Quý này sao vậy? Vẻ ngoài chẳng giống nhau, tính cách cũng khác, thế mà ánh mắt để ý phụ nữ chẳng khác nhau tẹo nào.
Đời này bao nhiêu cô gái tốt, sao cứ nhất thiết phải nhìn chằm chằm vào con gái ông?
Cũng không phải do Quý Bắc Chu không tốt, mà do ông vẫn chưa hết giận với những chuyện Quý Thành Úc đã làm năm đó.
Lâm Kiến Nghiệp thức cả đêm, Lâm Sơ Thịnh gặp bố cô vào hôm sau thì thấy đôi mắt ông đỏ lên, bên trong còn ẩn tơ máu, ánh mắt nhìn cô còn chứa cả sự chua xót và không biết nên làm thế nào.
Đề phòng trước sau, thế mà cuối cùng con gái nhà ông vẫn bị tên trộm nhà họ Quý gắp đi mất.
“Tối hôm qua cậu ta ăn xong rồi đi à?” Lâm Kiến Nghiệp khẽ hừ.
Lâm Sơ Thịnh gật đầu.
“Không nói chuyện gì nữa hả?”
“Anh ấy nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà chúng ta để gặp mặt chính thức.
”
“Hừ –” Lâm Kiến Nghiệp hừ một tiếng, “Lá gan lớn hơn thằng em, cũng còn được xem là đàn ông đàn ang.
”
Tối hôm qua thái độ của Quý Bắc Chu cũng đủ chứng minh rồi, nếu như anh lùi bước, Lâm Kiến Nghiệp tất nhiên sẽ nghĩ anh sợ khó muốn lùi lại, ấn tượng của ông với anh cũng sẽ giảm sút.
Lâm Sơ Thịnh thấy bố cô nói vậy cũng thở nhẹ ra, vội vàng gửi tin nhắn cho Quý Bắc Chu:
【Em nói với bố em mấy ngày nữa anh sẽ đến, ông ấy không phản đối.
】
**
Nhà họ Quý
Hai vợ chồng Quý Vĩnh Chính thấy con trai đang ngồi trên sô pha, cầm điện thoại rồi ngồi cười, hai ông bà quay mặt nhìn nhau, nghĩ thầm chắc là quan hệ với bạn gái cũng không tệ, hai người cũng thấy an tâm phần nào.
Chuẩn bị bữa cơm trưa đủ đầy, đợi đôi vợ chồng son Quý Thành Úc đến đây, rồi cả nhà quây quần dùng bữa.
Nghĩ đến chuyện Quý Bắc Chu năm nay không đi, con trai út cũng kết hôn, rồi tết năm nay cả nhà đoàn viên, Quý Vĩnh Chính còn có ý mở một bình rượu Mao Đài, để hai anh em uống với ông một chén.
“Uống ít thôi.
” Chu Tô Hồng cười bảo.
“Hiếm khi mà, có phải ngày nào cũng được uống đâu.
” Quý Vĩnh Chính cười.
Vài chén rượu đi xuống bụng, Quý Vĩnh Chính liền nhìn về phía Quý Bắc Chu, “Lúc nãy con vừa cầm điện thoại vừa cười, đang xem tin nhắn với bạn gái à?”
Quý Thành Úc lập tức nổi hứng hóng hớt, nhìn chằm chằm vào người anh trai.
Quý Bắc Chu gật đầu, không phủ nhận.
“Bố biết hai đứa mới quen nhau chưa lâu, nói chuyện này bây giờ có vẻ cũng hơi sớm, nhưng con cũng qua nhà bên đó rồi, thế khi nào dẫn cô gái ấy về đây để bố với mẹ con gặp một lần.
”
Hai vợ chồng Quý Vĩnh Chính cũng biết có một số chuyện làm gấp thì không nên cơm cháo.
Nhưng mà số lần con trai về nhà không nhiều, bỏ qua dịp Tết năm nay thì không biết lần sau phải chờ đến bao giờ.
“Nếu con thấy chưa phải lúc thì để bố mẹ đợi thêm cũng được, không cần vội vàng.
” Chu Tô Hồng cười nói, “Con cũng đừng thúc giục cô gái kia, đừng để người ta khó xử, làm gì cũng cần phải tôn trọng người khác.
”
“Con biết rồi.
” Quý Bắc Chu trả lời.
“Nhưng mà Bắc Chu à.
” Quý Vĩnh Chính nhấp một ít rượu, “Lần trước con qua nhà bên ấy gặp cả bố cô gái ấy rồi mà, sắp đến Tết rồi, chúng ta cũng cần bày tỏ chút thành ý.
”
Quý Bắc Chu lại buông đũa nhìn về phía Quý Thành Úc, “Tiểu Úc à, gần đây có bận rộn gì không?”
Quý Thành Úc sửng sốt, “Còn bận mấy ngày nữa là được nghỉ.
”
“Thế đến lúc đó đi một chuyến với anh.
”
Vẻ mặt Quý Thành Úc mông lung, anh đi gặp bố vợ mà, dẫn theo em làm gì?
“Bố mẹ chắc chưa biết, thực ra con quen được người yêu chắc ít nhiều gì cũng có công của Tiểu Úc.
”
Quý Thành Úc lấy lại tinh thần, lúc này mới chợt nhớ ra chị dâu tương lai là bạn hắn.
“Tiểu Úc cũng thân với cô ấy, bố mẹ cũng biết miệng lưỡi con chậm chạp, không bằng Tiểu Úc được mà, thế nên con muốn dẫn em nó theo cùng, hơn nữa Tiểu Úc cũng có bố vợ rồi nên kinh nghiệm đầy mình, dẫn theo có thể phối hợp lẫn nhau, cũng càng thêm vẻ trịnh trọng hơn.
”
Quý Bắc Chu lại có lý do không thể bắt bẻ.
Mà điều quan trọng là, Quý Thành Úc cũng cực kỳ tò mò về cô bạn đen đủi bị anh hắn để ý đến kia.
Không đợi ai mở miệng, Quý Thành Úc sợ anh hắn đổi ý lên lập tức lên tiếng:
“Anh, em đi theo anh, vì hạnh phúc cả đời của anh, dù trời có đổ mưa đá em cũng sẽ đi!”
“Không đổi ý à?” Quý Bắc Chu cười cười.
“Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời anh mà, làm em trai thì đương nhiên phải ra sức giúp anh, anh yên tâm đi, em biết dỗ dành người khác nhất, nếu như anh làm không được thì cứ để em.
”
Quý Thành Úc thốt lên lời thề son sắt, còn lo lắng Quý Bắc Chu sẽ không dẫn hắn theo.
“Thế cứ vậy đi, anh kính em một ly.
” Quý Bắc Chu cầm chén rượu lên.
“Đều là anh em ruột mà, anh khách sáo gì thế! Anh, chuyện này đã nói rõ rồi đấy, nếu như anh không dẫn em theo là không tin tưởng em rồi, lúc đó em sẽ cạch mặt anh.
”
“Yên tâm, nhất định sẽ dẫn em theo mà.
” Quý Bắc Chu nở nụ cười cực kỳ vô hại, “Nhưng mà em cũng cần phải chú ý cư xử đúng mực đấy.
”
“Đương nhiên rồi, vì hạnh phúc của anh, em có đầu rơi máu chảy, có chết cũng phải giúp anh.
”
Chu Tô Hồng nhíu mày, “Sắp đến Tết rồi, đừng nói mấy từ như chết gì đấy, không may mắn đâu.
”
“Con biết rồi, không nói nữa.
”
Quý Thành Úc cười không ngừng được.
Hắn có cảm giác thành tựu vì đã đạt đỉnh của cuộc đời.
Mà sự thật chứng minh, vào cái giờ phút này cũng là lúc cuộc đời hắn đạt đỉnh, vì những chuyện xảy ra tiếp theo sẽ khiến hắn không thể vựng dậy nổi.
Sắp ăn Tết mà nói từ “chết”, đúng là tự mình tạo nghiệp!
Hết chương 72.
Lời của tác giả:
Anh Bắc: Dù tôi không muốn dẫn nó đi thì cũng đâu có ngăn được đâu, em trai nhiệt tình quá!
Quý Thành Úc: Có cảm giác thành tựu, đạt đỉnh rồi —.