Gió Xuân Vô Tình - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Gió Xuân Vô Tình


Chương 19


Edit: Na Na

“Thần y làm chúng tôi tìm lâu quá đấy.”

Nghi Huyên nghe tiếng nói kia lòng nghi ngờ càng sâu. Ngẩng đầu nhìn lên lập tức thấy Lưu thẩm đang đứng cách đó không xa, và đằng sau bà ta là ba nữ nhi, họ chầm chậm bước đến đây.

Vân Hòa nhìn thấy họ thì đứng dậy định đi, nhưng Lưu thẩm kia quát lên rõ ràng, “Chặn hắn lại!”

Ba thiếu nữ kia nghe vậy lập tức phi thân lên, vây xung quang Vân Hòa. Nghi Huyên thấy bọn họ rút binh khí ra thì đứng dậy nói: “Các người làm gì vậy?”

Nhưng còn chưa dứt lời đã thấy đằng sau lùa đến cơn gió mát, vừa quay đầu đã thấy Lưu thẩm đứng ngay sau lưng cô. Lưu thẩm cười vô cùng ôn hòa thân thiết, vỗ nhè nhẹ lên vai cô, nói: “Cô nương, cô không liên quan đến việc này, hà tất phải chen vào chứ?”

Nghi Huyên nhớ tới mùi hương kỳ lạ kia, thì chất vấn: “Bà động tay lên những y phục kia ư?”

Lưu thẩm cười nói, “Sao lại nói động tay động chân khó nghe như vậy. Chẳng qua nhờ cô nương giúp chút thôi mà.”

Nghi Huyên nhìn thoáng qua Vân Hòa đang bị bao vây, nói: “Muốn tìm hắn nên lợi dụng ta?”

“Cô nương hiểu lầm rồi. Thực ra nói thẳng với cô nương cũng không sao, nhưng cô nương lại người của Cửu Nhạc, bán đứng đồng minh thì thật không tốt. Cho nên tôi mới lấy hương Lam tức để dẫn đường, cứ vậy sau này nhỡ có chuyện gì, thì Vĩnh Thánh Thiên tông cũng không đổ tội lên đầu cô nương.” Lưu thẩm nói.

Bà ta nói vừa hợp tình hợp lý lại chu đáo như vậy khiến Nghi Huyên nhất thời không thể đối đáp lại.

Lưu thẩm ghé sát vào cô thì thầm: “Cô nương à, cô cùng người này không thân cũng chẳng quen, hà tất vì hắn mà vướng vào phiền toái. Huống hồ nhiều ngày nay chúng tôi ít nhiều cũng chiếu cố giúp đỡ cô. Bây giờ cô cùng sư huynh cô muốn đi muốn ở chúng tôi sẽ không ngăn cản, lại càng không muốn thương tổn hai người. Xin nhị vị coi như không biết chuyện này, như vậy cũng không phải là yêu cầu quá đáng chứ? Đương nhiên…” Lưu thẩm nói đến đây lại mỉm cười, đột nhiên giọng chuyển lạnh, “..nếu cô thực sự muốn rước lấy phiền phức, thì cũng không phải là đối thủ của ta.”

Nghi Huyên chỉ cảm thấy lạnh cả người, người đàn bà này xem ra không hề bình thường, vì sao lại có được sự áp bách đáng sợ đến vậy? Cô đang suy nghĩ thì Vân Hòa cùng ba thiếu nữ kia đã giao thủ với nhau. Có lẽ do vết thương lúc trước do Thương Hàn gây nên mà không quá bao lâu, Vân Hòa dần rơi xuống thế hạ phong.

Lưu thẩm mỉm cười vỗ vỗ lên bả vai Nghi Huyên rồi bước lên phía trước, bà ta vừa đi vừa nói: “Cẩn thận chút đi. Chúng ta đến để mời người, đừng có làm người ta trông khó nhìn nhé.” Ba thiếu nữ nghe vậy đều bật cười, nhưng chiêu thức trên tay không hề lời là.

Đối với Nghi Huyên mà nói, Vân Hòa đúng thực không phải là bạn bè, huống hồ hắn còn từng đả thương Thương Hàn, vậy phải coi là kết thù mới đúng. Kể cả hắn vừa ra tay chữa thương cho Thương Hàn thì cũng không gọi là đại ân được. Hơn nữa, nếu Lưu thẩm đến đây để báo thù chuyện hắn từng hại Lục Tín, thì cũng là hợp tình. Về tình về lý, cô không có nghĩa vụ phải cứu hắn. Thế nhưng mắt nhìn ba người kia lấy nhiều địch ít, cô vẫn gọi bảo kính ra, thi triển kết giới bảo hộ Vân Hòa.

Ba thiếu nữ kia thấy thế, đồng thời ngừng tay, nhìn về phía Nghi Huyên. Lưu thẩm nhếch đuôi mày lên, thần thái tựa tiếu phi tiếu nói với Nghi Huyên: “Cô nương, cô tội gì phải làm vậy?”

Nghi Huyên nghiêm mặt nói: “Chính bà cũng nói, tôi là đệ tử của Cửu Nhạc. Cửu Nhạc tiên minh đồng lòng đồng sức, tôi há có thể nhìn các người lợi dụng lúc người ta khốn khó mà làm hại đồng minh của tôi? Nếu các người có ân oán thì nói ra, có việc gì là không giàn xếp được chứ? Hắn điên điên khùng khùng, không rõ đạo lý thì cùng lắm ta đưa các người đi gặp Chưởng môn Vĩnh Thanh Thiên tông đòi lẽ phải là được. Còn việc lạm dụng hình phạt riêng, vô cớ bắt người như vậy là không được phép.”

Lưu thẩm nói: “Cô nương, tôi biết cô có lòng tốt, nhưng nếu chỉ vì tình đồng minh thì tôi khuyên cô hãy sớm từ bỏ đi. Cách xử sự củaVĩnh Thánh Thiên tông thế nào thì cô cũng thấy qua rồi đó. Cái gì mà ‘đồng lòng đồng sức’, cô nương đừng tự lừa mình dối người nữa. Còn về phần ân oán giữa chúng tôi và thần y, có nói đôi ba câu cũng khó mà giải thích hết, tôi chỉ muốn nói một chuyện, cô nương nghe xong nếu còn muốn ngăn cản chúng tôi, thì đừng trách chúng tôi không khách khí.” Lưu thẩm ngừng chút rồi nói, “Con gái Trưởng trấn là Lục Tiểu Oanh, chính là chết dưới tay thần y.”

Nghi Huyên ngẩn ra, không nói nên lời.

Lưu thẩm quay đầu nhìn Vân Hòa, nhưng lại nói với Nghi Huyên, “Hắn thực sự điên rồi. Quá điên rồi. Phàm là người từ Chân Hư cảnh, hắn đều giết chết.”

Vân Hòa đối với lời này lại thì thào: “Sẽ không chết đâu… Chân Hư cảnh có thể giúp bộ xương khô sinh da sinh thịt, người chết phục sinh… Giết không chết được…”

“Thấy chưa…” Lưu thẩm thở dài, xoay người nhìn thẳng vào Nghi Huyên, khẩu khí nghiêm nghị lạnh lùng, “Cô nương, người, nhất định hôm nay tôi phải mang đi.”

Suy nghĩ trong đầu Nghi Huyên lúc này hơi loạn, nhưng cô vẫn duy trì kết giới, không muốn tùy tiện hóa giải. Lưu thẩm thấy cô như vậy, lạnh lùng cười, vung tay lên, lấy vũ khí ra.

Nghi Huyên nhìn mà thấy khiếp sợ. Cả người Lưu thẩm mặc váy dài, vốn không có chỗ giấu binh khí nhưng vũ khí kia cứ như từ hư không hóa ra, điều như vậy một người phụ nữ bình thường sao có thể làm ra được. Hơn nữa vũ khí kia trông thực kỳ quái, không hề giống vật phàm. Đó là một cây cung dài năm thước, thân cung đen bóng khắc hình chim phượng, như ẩn chứa ánh sáng rực rỡ bên trong. Dây cung không biết được chế từ vật liệu gì mà lấp lánh ánh sáng, mỏng manh như hư không.

“Bà… Bà không phải là người thường?” Nghi Huyên hỏi.

Lưu thẩm cười đáp, “Đâu có. Tôi cũng từng là người tu tiên, là môn hạ của Tiềm Nguyên môn. Lưu thị là tên dòng họ, trước đây tôi cũng có một cái tên, gọi là ‘Tố Tâm’. Aiz, điều là chuyện xưa rồi.” Vừa dứt lời, cánh tay bà ta đã kéo cung, kéo ra một mũi tên màu đen, “Cô nương, rút kiếm ra đi!”

Nghi Huyên đang định đáp lại, đã thấy một luồng kiếm quang áp sát, hướng về phía Tố Tâm. Lưu Tố Tâm phi thân tránh thoát được, bắn một mũi tên phản kích lại luồng kiếm kia.

Nghi Huyên nhận ra chiêu kiếm kia chính là chiêu “Huyên Bộc” của Dịch Thủy đình thì bỗng kinh hoàng. Không biết Thương Hàn đã thức dậy từ lúc nào, cầm bội kiếm của cô đánh địch. Mặc dù mất thị lực, nhưng dựa vào thính giác Thương Hàn biết chiêu vừa rồi đã thất bại, và càng biết rõ đối phương đã phản kích lại. Hắn nghiêng người né tránh, trường kiếm chém xuống, chặt đứt mũi tên kia. Mũi tên bị chặt đứt kia hóa thành khói đen, dần dần tan biến.

“Sư huynh! Đừng đánh nữa!” Nghi Huyên lo lắng, bật thốt lên.

Vì vết thương mà Thương Hàn ngay cả vung kiếm cũng khó khăn, chỉ gắng gượng xuất chiêu đương đầu với địch. Hắn đứng không vững, hơi thở cũng không ổn định, tựa như chỉ cần đẩy nhẹ là lập tức ngã xuống.

Lưu Tố Tâm nhìn hắn, nói: “Tiểu huynh đệ, trước đây ngươi lợi hại thế nào ta không biết, nhưng bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta, khuyên ngươi nên nằm xuống đi.”

Thương Hàn chậm rãi thở ra một hơi, mở miệng nói, “Ngươi nói ngươi là môn đệ của Tiềm Nguyên môn, nhưng ta lại nghe nói hơn trăm năm trước Tiềm Nguyên môn đã bị Ma giáo tru diệt, rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ha ha, không sai.” Lưu Tố Tâm nói, “Ngày xưa Tiềm Nguyên môn của ta cùng Cửu Nhạc có mối thù chung, cùng chống lại phủ Cức Thiên. Nhưng đáng thương thay, sau hồi một hồi đại chiến Cức Thiên thấy phái ta suy yếu, thừa dịp đánh lén. Phái ta trong một đêm diệt môn, ta may mắn chạy thoát nhưng cũng bị thương nặng khó mà chữa khỏi. Lúc đó, ta chỉ nghĩ Cửu Nhạc là đồng minh nên đến Lục Hư Thánh Sơn cầu cứu, nhưng sau đó thì sao… Thôi không nhắc đến nữa.” Tố Tâm thở dài, có phần bất đắc dĩ nói, “Hôm nay các người không ngăn cản ta không được sao?”

Thương Hàn nói: “Ân oán của các người ta không muốn nhúng tay vào. Nhưng nếu ngươi muốn đả thương đồng môn của ta, thì ta quyết không để yên.”

Tố Tâm nghe vậy, nhìn về phía Nghi Huyên, “Cô nương thực sự nhẫn tâm nhìn sư huynh cô liều mạng thay cô vì cái gọi là “tình đồng minh” kia sao?”

Nghi Huyên lặng im không nói, cuối cùng chìa tay, thu kết giới lại.

Lưu Tố Tâm cười vui vẻ nói, “Vậy mới phải. Ta không quấy rầy hai vị nữa.”

Dứt lời bà ta phi thân đến trước mặt Vân Hòa, xuất thủ định tóm lấy hắn. Đúng lúc này, một tiếng ưng lanh lảnh, phá không mà đến. Theo sau đó là tiếng sói tru uy mãnh vang vọng đến. Mọi người còn chưa nhìn ra phương hương, một ưng một lang đã xuất hiện, theo sau đó là một cô gái trẻ phóng người đến, gia nhập vào trận chiến.

Nghi Huyên nhận ra bọn họ, đó là những đệ tử của Vĩnh Thánh Thiên tông, người điều khiển Bạch Lang tên Lê Duệ, còn người sai bảo Bạch Ưng tên Trí Vận.

Trí Vận phóng người xuống, quát mắng: “Làm càn! Dám vô lễ với Thánh Sư của phái ta!”

Lưu Tố Tâm không đáp, chỉ nói với các nữ nhi của mình: “Mau bắt người vào Chân Hư cảnh!”

Các thiếu nữ không dám chân chừ, lập tức xuất thủ bắt lấy Vân Hòa, phi thân về Chân Hư cảnh.

Lê Duệ thấy thế, đầy giận dữ, ra lệnh: “Tuyết Nhi! Cản họ lại!”

Bạch Lang tuân lệnh, hú dài một tiếng đuổi theo.

Lưu Tố Tâm chẳng sợ hãi, xoay người bắn một mũi tên. Mũi tên rạch không, phát ra tiếng rít chói tai. Bạch Lang phát hiện đòn tấn công ập tới, buộc lòng phải nghiêng mình né đi. Lưu Tố Tâm thấy mũi tên thất bại, cũng không bắn thêm, chỉ cao giọng nói quát: “Vạn quân!”

Mũi tên kia vốn chuẩn bị cắm xuống đất, lại nghe thấy tiếng quát kia đột ngột quay ngược lại. Bạch Lang thấy mũi tên quay lại thì lùi xuống. Chẳng ngờ mũi tên không hề truy đuổi theo mà chỉ cắm xuống đất. Nhưng khi nó vừa rơi xuống đất, lại đập xuống một cái hố sâu rộng một trượng, khiến mặt đất rung chuyển.

Trí Vận vừa thấy vậy vội vàng sai Bạch Ưng của mình: “Bạch Hồng! Đuổi!”

Bạch Ưng vốn đang lượn vòng trên không, nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, đang định đuổi theo đã thấy một mũi tên phóng vút lên trời hướng về phía nó. Nó hốt hoảng lượn vòng sang, né thoát mũi tên kia, nhưng lập tức nghe thấy Lưu Tố Tâm quát: “Sét!”

Mũi tên đen như mực đang vút lên trời cao kia tức thì rơi xuống với tốc độ sấm sét, ầm ầm lao về phía Bạch Ưng. Bạch Ưng gắng gượng né qua, hoảng sợ thoát khỏi một đòn kia.

Ai có thể ngờ, một người phụ nữ trông bình thường mà lại có bản lĩnh như vậy! Lê Duệ và Trí Vận không dám khinh suất, đồng loạt xuất chiêu, đối chiến cùng Lưu Tố Tâm. Một ưng một lang kia có cơ hội, đương nhiên tiếp tục truy đuổi, không dám nhàn hạ.

Giữa lúc mọi người chiến đấu đến khó mà dứt ra được thì Lạc Kiến Hoài bay đến, quát thét: “Tất cả ngừng tay cho ta!”

Lời vừa dứt, ba người lâp tức ngừng tay. Lê Duệ cùng Trí Vận lùi về bên cạnh Lạc Kiến Hoài, vừa định nói chuyện thì Lưu Tố Tâm mỉm cười, giành nói trước: “Có Chưởng môn tới nói là tốt rồi!”

Lạc Kiến Hoài nhìn bà ta, song lại trầm mặc, sau một lát, hắn mở miệng chỉ nói hai chữ: “Bỏ qua.”

Trí Vận kinh hãi nói, “Chưởng môn, còn Vân Hòa sư bá thì sao…”

“Chống lại đạo trời, đây là trách nhiệm mà hắn phải chịu.”Lạc Kiến Hoài nói, “Cũng tránh để người ta nói ta lấp liếm sai trái…”

Nói tới đây, hắn phẩy tay áo bỏ đi, không hề có một chút chần chừ. Lúc này, một ưng một lang kia đã quay về, nhìn vẻ thất vọng của chúng, hiển nhiên là không ngăn cản được người.

Lê Duệ thấy thế lạnh lùng cười, nói với Trí Vận: “Sư muội, đi thôi.” Cô tới gần Bạch Lang, khẽ vuốt lông nó, “Tuyết nhi, chúng ta đi.”

Bạch Lang gầm nhẹ một tiếng, rồi đi theo cô.

Trí Vận buồn bã, định lên tiếng khuyên van nhưng cuối cùng lại thôi.

Lưu Tố Tâm cười, “Vậy là tốt rồi, ta cũng không thích giết chóc, không làm thưởng tổn hòa khí giữa mọi người.” Bà ta nói xong thì thu cung tên lại, ôm quyền cúi đầu, “Ta xin cáo từ.”

Sự việc phát triển như vậy khiến Nghi Huyên đầy lo sợ nghi ngại. Trước hành động của Lưu Tố Tâm, Lạc Kiến Hoài chỉ nói một câu lạnh nhạt “Bỏ qua” kia, vậy thật khiến lòng người nguội lạnh. Nhưng cô vẫn không thể hiểu được lập trường của hắn, một câu vừa rồi của Lạc Kiến Hoài nói “Cũng tránh để người ta nói ta lấp liếm sai trái”, rõ ràng là nhằm về phía cô… Đang lúc suy nghĩ thì Trí Vận đã đi tới, bi ai nói với cô: “Cô nương! Ta có chuyện muốn nhờ, xin cô nương hãy đồng ý!”

Nghi Huyên nhìn cô, do dự hồi lâu mới nói: “Tôi không biết có thể đồng ý với cô không. Nhưng cô cứ nói ra trước, để tôi cân nhắc xem, thế nào?”

Trí Vận càng buồn bã thêm, yên lặng gật đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN