Giới Thần - Chương 18: Ta...bị đuổi khỏi nhà Rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
800


Giới Thần


Chương 18: Ta...bị đuổi khỏi nhà Rồi


Khuyên mãi mà thiên vẫn không chiu, uy hiếp, dụ dỗ ..tình cảm…cách
gì ông bà này cũng không làm hắn lay chuyển được, không khỏi
có chút chán nản

“Vậy được…không đi cùng ta cũng được…nhưng con phải hứa với ta 1 điều…”

“Rồi…bác nói..”

“Ta sẽ cho người bảo vệ con…theo con 24/24”

“Ac..cái này không được ah…nếu vệ sĩ là cái tên núp sau lưng
bác đó..thì không có cũng được” thiên nói ra 1 chuyện kinh
người

Ông hào giật mình, cả 2 đều đồng thanh “làm sao con biết”

“Ah. Sao lại không…con không biết đó là loại kỹ năng gì..nhưng
chuyện tàng hình đó không hề có tác dụng với con…”

“Uhm,…phải rồi cả về thực lực nữa cũng vậy luôn”

Phía sau lưng bà thu sương nhấp nháy 1 lúc sau đó hiện ra 1
người đàn ông cao lớn tuổi chừng 35 mặc chiếc áo xanh ôm sát
người giống siêu nhân, ánh mắt kì lạ nhìn thiên. Tất nhiên lão
không tin lời hắn nói

Cái gì mà ta k đánh lại nó, hừ…trẻ con miệng còn hôi sữa
mà khoác lác nói thắng được 1 dị năng giả cấp A như hắn..mộng tưởng

Dị năng tàng hình và chân khí võ học của hắn phối hợp lại,
thì dù có thập đại chiến thần của chiến thần bảng cũng không làm gì được chứ nói gì tới 1 đứa nhóc như thiên

Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ phiến diện của lão thôi…còn
thiên nếu không muốn thì dù cho lão thêm 10 năm cũng k đấm được 1 cái tới người hắn

Chớ quên, phòng ngự của hắn đến dao thái cũng không cắt dứt
được, còn chưa tính tới hơn 3000 năm ánh sang không gian vây quanh
người.

Cho dù là 1 chưởng đầy chân khí mà tiến vào cũng chưa kịp
vượt được 1km không gian thì đã tiêu tan rồi chưa nói chi là mấy ngàn năm ánh sáng không gian

Đó mới thật sự là vốn liếng mà hắn có để đối diện với thế giới dị năng giả đa dạng muôn mầu này

Vừa giải khai dị năng tàng hình, 1 già 1 trẻ này liền gườm gườm nhìn nhau

“Con..” thu sương ngẹn họng

“Ai…”bà thở ra 1 hơi, thất vọng

Quay mặt lại, thiên trìu mến nhìn bà nói

“bác thu sương”

“Uhm”

“Lát nữa có tiền con sẽ mua 1 cái điện thoại.. bác cho con số đi”

Mắt bà sáng lên “uhm..0987*******….con ghj vào đi”

“Uhm…không cần ghi đâu, con nhớ rồi..”

“Lỡ như quên thì sao…ghj đi..”

“Sẽ không quên đâu”

“Cẩn tắc vô áy náy mà ..ghj đj”

“Sẽ không quên mà…con thề”

“Vậy con đọc lại số đi..”

“0987******”

“Uhm..được rồi”

Thế đấy, vấn đề bé xíu mà bị đôi già trẻ này làm rối tung lên..

Thậm chí không yên tâm, cứ mấy phút bà lại hỏi nhóc số của mình 1 lần, làm thiên trả lời mỏi cả miệng.

Bộ 3 già trẻ này đúng là cực phẩm, làm nhiều chuyện con nít còn hơn thiếu nhi nữa

Đến khi săp chia tay nhau, bà vẫn phải chở hắn tới tận thế
giới di động, định mua cho hắn 1 cái điện thoại mấy chục triệu nhưng bị thiên ngăn lại

“Uhm…bác…điện thoại tốt cũng không được gì,..coi chừng con mê game không học được”

Sau đó hắn mua 1 chiếc nokia cùi bắp, vội vàng tính tiền rồi chuồn ra xe lập tức, lúc này bà mới chịu thôi

Vẫy tay chào gia đình già này mãi cho đến khi xe đi mất, thiên mới thở ra 1 hơi trở về nhà.

Trưa nay gia đình bác hải phương đã về nhà, cả ngày thiên không
có ở nhà nên không biết, nhưng tiếp đón hắn là 1 thứ lần đầu
gặp phải

Cái ổ khóa mới

Mới hoàn toàn, nguyên cái ổ khóa lớn đen thui hoàn toàn không khớp với cái chìa khóa lúc trước của hắn

Đây là sao, không muốn ta vô nhà sao

Cầm chiếc chìa khóa nhỏ có thể đút gọn lỏn vào cái lỗ lớn trên ổ khóa mới, thiên lắc đầu

Tất nhiên nếu hắn muốn vào nhà thì việc mở khóa cũng không quan trọng lắm.

Căn nhà này dù tường cao 2m lại thêm hàng gai đinh chống trộm
nửa mét, trông có vẻ rất cao nhưng không xi nhê gì với hắn hết

Chân nhẹ búng 1 cái liền nhẩy qua tường, bước vào trong

Nhà vẫn như vậy không có gì khác, 8h cả nhà cũng vẫn xem tivi, chỉ khác là 2 ông anh họ của hắn thì ngồi ôm cái chân to, bọc thạch cao trắng thôi

Nhìn nhìn tác phẩm do tự tay mình gây nên thiên thoải mái như thể kẻ bẻ chân đó là người khác vậy

“Chào bác hải….bác phương…”hắn vẫn lễ phép chào

“Bữa nay thay ổ khóa mới hả bác…sao lại phải thay vậy bác” thiên nói chuyện tỉnh bơ

Bác phương có vẻ nóng nảy khó nhịn nhẩy sổ lên gào thét

“Mày mau cút khỏi nhà tao…tao thay khóa là vi không cho mày vào đó..”

“Mau vào dọn sạch đồ rồi …biến…cho khuất mắt…nhìn thấy mày là tao lại sôi lên..”

“Ồ…” thiên trợn to mắt ngây thơ

“Thì ra là ….cháu bị đuổi ah”

“Uhm…cũng phải…1 ngày không làm việc nhà,..đánh gẫy chân 2 anh”

“Không bán vé số, k có tiền nuôi thân…về nhà lại không làm ô xin… bị đuổi cũng phải”

“Nếu không nuôi được mình…lại không kiêm được vị trí ô xin này…thì ở lại tốn cơm lắm…đi thôi”

Thiên cố gắng nói to rõ lên giống hệt như 1 người làm thất
trách vậy. Tất nhiên đó là mia mai chứ chẳng phải ngây thơ gi

Dụng ý rất rõ ràng, hắn ở nhà này ngoài trừ vì làm việc
giống ô xin ra thì không có bất kỳ tác dụng gì…nhất là tình cảm bác cháu

Cháu ông bà được ông bà Nuôi là do nó còn có tác dụng, chứ nếu không thì không cần nữa

Đuổi đi thôi

Thiên nói chữ ” đi thôi” mà giống như đi chơi chán rồi muốn về
vậy. Hắn quay người đi thoải mái như chuyện nhỏ không có gì gê
gớm

Lại hoàn toàn không biết rằng ở nơi đô thị này, không tiền,không nhà thì sẽ ra sao

Quần áo thì chỉ đơn sơ mấy bộ sớm đã trong tiểu thế giới từ
hôm qua, đồ đạc lại càng đơn giản hơn, trong nhà đã không còn
cái gì của hắn

Hoàn toàn trống trơn giống như tình cảm mà hắn đối với họ
vậy, sự dọn dẹp và ra đi này cũng giống như đoạn tình cảm ít ỏi và máu mủ bạc nhược này đã hoàn toàn xóa sạch quan hệ
với hắn

Thật ra đó cũng là 1 sự chấm dứt nhân quả và hồng trần như ở tu tiên giới hay nói.

Với hắn thì ..ra đi…ngược lại là cách tốt nhất, thoải mái nhất.

Và cậu bé ngoan bị kẻ ác đuổi khỏi nhà,…cũng sẽ hay hơn là cậu bé ngoan vô lễ bỏ nhà đi khỏi kẻ ác

Bước chân phiêu lạc, thiên cứ bước đi không định hướng như vậy tiến về công viên

Đó là nơi hắn nghĩ tới đầu tiên để tạm dừng chân. Đồng thời tinh thần hắn phân tâm tiến vào tiểu thế giới

3 cái hạt ớt nhỏ vốn đã bị hắn đưa vào hỗn độn ấn ký dung
nhập và được gieo vào mảnh đất gần dàn bầu hồ lô

Lấy có thành viên mới đang đâm chồi mọc lá, thân cây phát ra
linh khí dễ chịu. Cây bầu đầy linh tính này khả ái vươn cái
ngọn tới vui vẻ quan sát, thậm chí còn quấn quanh như muốn bảo vệ

Cây bầu này nhìn thì có vẻ đồ sộ, nhưng thực tế cũng chỉ
mới mọc chưa được 1 ngày mà thôi, linh tính cao lắm thì bằng
được 1 đứa bé 1 tuổi

Tất nhiên đó còn là rất nhanh rồi nhưng nó là sinh linh đầu
tiên ở đây, khó tránh khỏi có chút cô đơn. Thấy có bạn tới nó vui mừng là phải thôi

Thấy thiên vào, cây bầu này lập tức bỏ bạn ở đó, vươn ngọn
bầu tới ôm thiên kín mít. Làm hắn không thể không an ủi nó 1
tý mới chịu nhả ra

Tiến tới chỗ “hỏa long thụ” con đã lớn tới mắt cá chân đang
vươn 3 cái lá nhỏ lên rung rinh chào hỏi hắn. Thiên vui vẻ đưa
tay chạm nhẹ vào lá cây

Lớn tới đây là đã có linh tính rồi, hiển nhiên linh dược cao
cấp có khác, không giống như cây bầu ăn bám kia. Lúc sinh ra luôn cần chủ nhân thúc đẩy và ban cho linh tính, đến bây giờ vẫn
chưa tu luyện đến đâu

Chỉ cần có linh tính là sẽ nhận được truyền thừa cách tu
luyện hoàn hảo nhất từ hỗn độn ấn ký và bắt đầu quá trình
tu luyện

3 cây “ớt” này vừa có linh tính liền luôn trong trạng thái tu
luyện nãy giờ, cho đến khi thiên tới nó mới tỉnh lại thể hiện sự quấn quýt với hắn.

Nhìn tia linh khí yếu ớt đầu tiên của tiểu thế giới do 3 cây “ớt” này sinh ra, thiên vừa lòng gật đầu.

Tiện tay vẽ phù văn bày ra 1 “vân vũ trận” loại nhỏ. Lấy luôn 3 cây ớt này làm trận tượng, sự vận chuyển của cây khi tu luyện cũng là sự vận chuyển của trận

Linh khí vừa sinh ra liền bị trận vận chuyển hóa thành vân vũ
linh lực phù hợp với mộc tính nhất, ôn nhuận lại cho cây.

Hấp thu vân vũ này việc tu luyện của thảo mộc sẽ nhanh hơn gấp đôi

Trận vừa thành liền rút sạch linh khí ít ỏi vừa sinh ra hóa thành vân vũ như mưa phùn tới lên thân cây.

3 tiểu tử này liền vui sướng khoa tay múa chân, nhanh chóng lại
có luồng linh khí mới bị cây luyện thành lại hóa thành vân vụ mới

Thân cây lớn nhanh hơn hẳn, đến mỗi mắt thường cũng có thể
nhìn thấy, vân vụ cũng nhanh chóng lớn hơn, lớn hơn…

Trận này sẽ không ngừng lớn mạnh nhờ lực lượng và số lượng sau này của cây “ớt” này

Sẵn tiện thiên thúc đẩy thời gian trong này lên gấp 10 lần.

Hắn chính là muốn 3 cây linh dược này lớn thật nhanh, sớm đẻ
ra cây con, và cả cây bầu ăn bám kia nữa, không sinh ra được chút linh khí nào, chỉ biết hấp thụ mộc lực ít ỏi của hắn mà th luyện thôi

Nó phải nhanh chóng tu thành yêu linh mộc thì mới giống cây linh dược này sản sinh linh khí mới được

Cây hỏa long thụ này sau khi có hỗn độn ấn cải tạo, sẽ không còn giống như cây “ớt” bình thường nữa.

Không phải 2 tháng là ra trái, và lại càng không phải chỉ thấp tới eo người nữa.

Nó bây giờ thậm chí có thể cao tới 8m, quả lớn hơn cả trái
chuối, tất nhiên muốn ra quả thì lâu cực kỳ, nếu 1 cây linh
dược có linh tính có thể hoãn lại quá trình ra quả thì có
thể tới hàng ngàn năm mới ra trái 1 lần

Giống như đào tiên ở tiên giới vậy 3 ngàn năm ra hoa, 3 ngàn năm
kết quả, quả chín cần 9ngàn năm, gia tăng 3ngàn năm tuổi thọ

Đó chính là tuyệt đỉnh linh dược rồi, hỏa long thụ này chỉ
có ngàn năm là ra trái, tất nhiên đó là nếu để tự nhiên

Còn đây thì khác, thiên chỉ cần ra lệnh cho cây có thể khiến nó trong 1 ngày là ra quả

Không cần dược tính chí dương ở thịt quả, chỉ cần hạt giống có đầy đủ dinh dưỡng và phẩm chất là được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN