Giới Thần - Chương 30: Về quê
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Giới Thần


Chương 30: Về quê


Nhà hàng nam phan

Cũng tại nơi đó, 1 bữa ăn sáng thịnh soạn đang chờ 2 con ma chết đói giải quyết.

Tất nhiên đói bụng thì đói bụng nhưng chiến tranh thì vẫn phải đánh 1
già 1 trẻ này vẫn sốc qua sốc lại làm 2 người phụ nữ cười nghiêng ngả.

Thu sương là 1 bà lão gần 60 tuổi, kinh nghiệm già dặn tất nhiên tình
cảm quyến luyến trong mắt mai khi nhìn Thiên sẽ không thể nào thoát khỏi mắt bà.

Nhận thấy là 1 cô gái tốt, bà lão này liền như thấy con dâu tương lai

Xúm tới, hỏi han tới tấp, điều tra kỹ càng, 1 già 1 trẻ này lại chính là 1 thế giới riêng tách biệt với môi trường khói lửa bên cạnh

Mai không hề biết quan hệ 2 ông bà này với Thiên là gì, cô chỉ biết họ
rất thương yêu Thiên. Chỉ điều đó thôi đã khiến cô có chút sợ hãi, e dè
khi nói chuyện.

Dù sao họ cũng là người thân của hắn, lỡ như họ không vừa lòng gì về cô…ai biết được…cô và Thiên sẽ ra sao..

“Thiên…sáng nay con vào nha mai chơi sao”

“Dạ…con có chút việc nữa”

“Vậy con đi khi nào thì về..”

“Uhm..thì chắc trưa nay về luôn hoặc lâu thì sáng mai là về”

“Phải rồi…giờ con định ở đâu”

Thiên chăm chú nhìn lại bác Thu Sương.

“Sao bác lại biết con không có nhà ở…”

“Chuyện đó…ah thì..muốn biết đâu có khó ah..”

“Uhm…ở đâu cũng được, nhà trọ cũng được..”

“Sao con không chịu về với chúng ta…”

“Con nói rồi mà..khi nào con muốn con sẽ ở…chỉ là không biết lúc đó ông lão này có thả chó cắn con hay không thôi..hj”

“Lão dám”…”tên khốn…” 2 người đồng thanh mỗi người đều bức xúc nói 1 câu. Chỉ khác là đối tượng khác nhau mà thôi

“Nè…ông lão…bây giờ con cần chút tiền…không biết”

“Tiền…con cần làm gì vậy..nhiều không”

“Cũng Tương đối nhiều…”

Ông lão này bình thường hay cãi lộn đấu khẩu kịch liệt với Thiên, nhưng điều đó không có nghĩa là lão không có tình cảm với hắn.

Ngược lại, cách quan tâm của lão có chút khác thường thôi, thậm chí cưng chiều vô lối có chút giống trương phi long đối với con trai quây phá
lựu đạn đó nữa

Chỉ khác Là ông lão này biết rõ Thiên là loại người nào, trong sự cưng
chiều đó vẫn có sự giáo dục đầy chính nghĩa và lòng tin tuyệt đối với
Thiên

Cuộc điện thoại của ông vừa dập 1 lúc liền có 1 người đàn ông mang tới cho ông 1 tấm thẻ ATM mạ vàng.

Sau đó lão không nói 1 lời vứt cái thẻ cho Thiên giống như cục giấy lộn

“Xong rồi đó…còn muốn gì nữa không”

Lão ta đắc ý nhìn Thiên đang ngoác cái miệng nhìn trân trối cầm tấm thẻ còn nóng hổi

“Còn…ah…mà lão giúp được con không mới được..hehe”

Bây giờ bác Thu Sương mới chen vô

“Ta nói 2 con người không nên nết kia nghe đây…không được âm mưu gì
với bản cô nương…nếu không …” bà lão này hung dữ cầm con dao lên làm động tác chém xuống làm 2 ông cháu kia sợ run người.

Ý định đen tối của Thiên là đinh kêu lão làm việc kia rồi quay phim lại cho hắn coi cũng bị bà hung hăng chà đạp

“Tên khốn…muốn gi mau nói” ông lão này giả bộ như chưa hề nói gì, chính nhân quân tử nói

Tất nhiên lão nghe giọng cười “hé hé”của Thiên là biết hắn chẳng có suy nghĩ gì tốt đẹp rồi

“Uhm…con cần 1 ít giống các loại dược liệu quý như; nhân sâm, linh
chi, đông trùng hạ thảo, hà thủ ô….” Thiên không hề định nhờ 2 người
họ việc này

Bởi vì hắn biết các loại dược liệu này mà thu thập, cho dù ít thì cũng không ít tiền…nó quá mắc

Nhờ 2 người này mấy việc lặt vặt này, lại tốn tiền như vậy e rằng có chút khó, nhưng mà hắn không hề xem họ là người ngoài

Chút chuyện nhỏ không tính là bí mật này hắn không ngại nói ra, không giúp được thì thôi hắn sẽ tự nghĩ cách để có

Mặc dù các loaị dược này cũng không được tính là linh dược, nhưng dù sao cũng là 1 phàm dược cao cấp nhất, muốn thành linh dược sẽ dễ hơn nhiều.

Tình hình Trước mắt thì dù là cấp thấp linh dược cũng có tác dụng không
nhỏ với hắn, chưa kể cấp thấp linh dược mà qua sự chăm sóc đúng cách và
tu luyện đàng hoàng còn có thể tấn cấp lên cao cấp, thậm chí tiên
cấp…tương lai nó vẫn là 1 thứ rất hệ trọng trong tiểu thần giới

“Uhm…khi nào con lấy” lão hào nói

Không cần hỏi mục đích, không cần hỏi nguyên do, tất cả đều hoàn toàn
tin tưởng hắn, chỉ cần hắn muốn thì không tiếc bất kỳ cái gì. Đó chính
là hành động thể hiện tình thương của lão dành cho Thiên

Thiên bất ngờ…không lẽ lão khốn này thần thông quảng đại như vậy, cái gì cũng làm được

“Uhm…lão…lão…uhm..nhanh nhất là cần bao lâu” Thiên bắp bắp

Lão khốn này thấy Thiên như vậy, lòng hư vinh và cảm giác trả thù được thỏa mãn, cái mặt làm ra vẻ ” biết ta lợi hại chưa” nói

“Nhanh nhất thì 1 giờ nữa là có thể có”

“1 giờ…” Thiên bĩu môi khinh bỉ làm ra vẻ “vậy mà cũng bày đặt”

“Tên khốn…đi từ q12 đến đây mất 1 giờ là nhanh lắm rồi…ngươi còn bĩu môi cái gì nữa hả”

“Thôi được rồi…gê gớm lắm sao..1 giờ cũng tạm được con ráng chờ vậy”

Nói vậy nhưng hắn ngược lại phải đánh giá lại khả năng điều động của lão này và cũng bắt đầu tò mò về địa vị của lão là gì

Hậm hực gọi điện thoại lão hào như 1 con thú bị thương bị ép buộc, đã
phải làm việc cho hắn lại còn bị hắn xem thường đúng là thiên lý đảo
chiều, nhân thần công phẫn

Thiên quay sang hỏi mai

“Em..chiều nay em có học không”

“Có..”

“Uhm..vậy em xin nghỉ được không”

“Dạ ..được…”

Bữa ăn sáng của họ chậm rãi diễn ra không chút áp lực nào, mai và Thu
Sương nói chuyện đã hòa hợp tới nỗi giống như người 1 nhà, nắm tay nắm
chân nhau tình cảm thân ái

Và khi bữa cơm kết thúc được 1 lúc chính là 8h hơn, lúc này quả thật như lời ông lão nói thứ kia đã đưa tới, làm Thiên cũng ngac nhiên bât ngờ

1 người dần ông áo đen comple sang trọng mang theo 1 bao lớn tới cung kính đưa cho lão hào

Bao lớn tới tay, Thiên vạch ra quả nhiên toàn là hạt giống phàm dược,
nhân sâm con cả hàng ngàn cây gồm 11 loại nhân sâm. Bào tử 6 loại linh
chi mỗi thứ 1 ký, hà thủ ô, đông trùng hạ thảo, thậm chí cả hạt cây anh
túc,mỗi thứ ít nhất cũng trăm cây

Nhìn cái bao lớn trên tay, có vẻ đơn giản, nhưng giá trị phải tính bằng
tiền tỷ, Thiên nhìn mà cảm thán không ngớt, sự đời thật có nhiều thứ dễ
đến 1 cách khó tin, không khác gì trúng số

Cảm thán số phận may mắn 1 hồi, thì tất cả dược liệu này đã được chuyển
vào tiểu thần giới lúc nào không ai biết, cái bao lớn vẫn như vậy nhưng
chỉ có cái bao không.

Người áo đen cầm lại cái bao, gia đình này lên đường ra về.

Ngồi trên chiếc xe sang trọng của gã áo đen, bị ông lão dặn phải chở 2
thanh niên này tới nơi. Thế là Thiên và mai sung sướng ngồi xe máy lạnh
chạy thẳng tắp 1 đường về tới nhà mai.

Phường 6 q. Gò vấp, sau khi rẽ vài cái ngã lớn ngã nhỏ liền dừng lại.

Đoạn đường kế tiếp nhỏ hẹp xe không vào được nên họ xách theo cái bao lớn và ba lô của mai đi bộ

Không khí nơi này gần giống như ở đồng quê, không quá ô nhiễm, cây cối mọc còn nhiều, mà xe cộ còn ít

Nhà mai tương đối xa, nơi này vẫn còn đường đất đỏ…chưa xây công trình

“Em…ở đây có ai trồng ớt bán..em biết không”

“Ớt hà…em nhớ mang máng là thím thảo có trồng…ở đây có mỗi nhà bác là trồng ớt thôi…e đi nửa năm không biết giờ còn không”

“Uhm…nhà thím có gần nhà em không…lát nữa mình qua chơi nha”

“Anh có việc ah…vậy để em đẫn anh đi”

10h sáng,2 người về đến nhà

Căn nhà xây đã lâu, tường xây đã ngả mầu, xung quanh nhà mai là vườn rau lớn trồng đủ loại cải, dưa leo, đậu que..tươi non bát ngát

Không khí đầy hơi thở tự nhiên dịu mát, bất kỳ người dân thành phố nào mà về đây, đảm bảo không muốn về nữa.

Đi xuyên qua 2 hàng luống rau xu hào mới đến nhà mai, căn nhà rộng khoảng 100m² lợp tôn xanh.

Cũ nhưng sạch sẽ, 1 gia đình làm vườn chân tay lấm bùn như vậy mà giữ
căn nhà sạch sẽ gọn gàng thế này, có thể hiểu bản tính nề nếp trong nhà

“Mẹ..con chào mẹ…con chào bố..”

Mai thấy bóng dáng cha mẹ liền gọi to thanh thúy

“Chú…cô..” Thiên gật đầu chào từng người

Bố mẹ mai đang nhổ rau, thấy con về liền bỏ việc ra đón con vào nhà

Cái bao lớn hồi nãy đã bị Thiên lấy lý do đi gửi mà biến mất rồi, giờ
còn lại chỉ có cái ba lô nhỏ của mai hắn trả lại cho cô rồi ngồi ra bàn
ghế phòng khách đơn sơ

Mai mang ba lô vào phòng rồi đi pha trà

“Ủa, buổi trưa mà đã phải nhổ rau rồi hả bác”

“Uhm…nhổ rau.. 1 lát nữa đi chợ thì ghé qua cho nhà bác 2 mà”

“Ah..đất mình đây được mấy sào bác…”

“Được gần 2 sào, là đất tổ tiên để lại mới được vậy thôi…khi mua đất
này tới tận 3 mẫu, lúc đó còn ở đây còn vắng lắm…mà ….”

Thế là hỏi qua hỏi lại 1 lúc đã tới 10h30.

Bố mai thật thà chất phát dễ dàng bị Thiên hỏi sạch gốc gác, không sót lại chút gì

Thấy 2 mẹ con lôi con gà ra cắt tiết, Thiên cũng ra theo

Nhìn con gà mà thấy tội

Cái cổ bị cắt gần đứt, máu chẳng chẩy bao nhiêu mà lông lá cũng trụi ngót nửa, đau đớn chạy quanh sân

Thiên nhìn thấy muốn cười mà cười không nổi, hắn nhanh tay lẹ mắt chụp con gà lại gọn gàng.

Cầm dao lựa ngay tia máu đỏ cắt vào liền phun huyết, chỉ 1 lúc con gà đã giẫy chết, tay vừa đảo 1 chậu nước liền bốc khói nóng hổi, nhúng con gà vô, tay xoa mấy lượt lông liền sạch tinh, mổ gà làm lòng mề, không tới 10ph đã xong. gọn lẹ không ướt át chút nào

2 mẹ con bên cạnh chưa kịp lấy nước sôi, mang muối ra thì con gà đã gọn
gàng sạch sẽ từ khi nào, tốc độ quá nhanh làm 2 mẹ con cũng bất ngờ.

Rau ngoài vườn có sẵn, thịt heo vẫn còn, thêm con gà luộc là được 1 bữa ăn thịnh soạn

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN