Giọng Nói Của Anh
Chương 17: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: windchime
Đài truyền hình Orange.
Phó Bác Ngôn vừa xuất hiện, Đỗ Quang đã đứng đợi, ở đây có khá nhiều người, tất cả mọi người tụ tập tại một nơi.
Đang bàn tán ầm ĩ, cũng không biết đang nói cái gì.
“Tình huống bây giờ như thế nào?” Phó Bác Ngôn xăn tay áo, thong thả ung dung, nhưng câu hỏi cũng có chút dồn dập.
Đỗ Quang lắc đầu nói: “Mới vừa có tin tức về vụ cháy lúc trước, có người chứng kiến.”
“Người ở nơi nào?”
“Ở bên trong phòng nghỉ ngơi ngồi, chúng ta đến sớm hơn bên cảnh sát.”
Phó Bác Ngôn gật đầu: “Đi lấy hai ly nước đi, tôi đi xem một chút.”
“Được.”
Vụ cháy ở Viện dưỡng lão lần trước vẫn không tìm thấy có người chứng kiến, những thiết bị theo dõi cũng bị phá huỷ hoàn toàn, cơ bản là không có bất kỳ đầu mối nào để điều tra.
Vậy mà sau hai tháng, đột nhiên có tin tức rằng có người chứng kiến đến Đài truyền hình, cho nên Phó Bác Ngôn liền vội vã từ trong nhà chạy tới.
Bên trong phòng nghỉ ngơi ánh mặt trời sáng tỏ, bên trong phòng sáng ngời làm cho người ta không cảm thấy sợ hãi, cũng không cảm thấy sợ, Phó Bác Ngôn vặn tay cầm đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy người chứng kiến đang ngồi trong phòng, có chút kinh ngạc.
“Chú Vương?”
Vương Luân gật đầu một cái, lúc nhìn thấy Phó Bác Ngôn thì thở một hơi: “Phó chủ trì(người dẫn chương trì, MC).”
Phó Bác Ngôn gật đầu, sau khi nhận lấy hai ly trà được Đỗ Quang bưng vào liền đi về phía Vương Luân.
Ngồi ở trước mặt Vương Luân, Phó Bác Ngôn hơi chỉnh sửa cổ áo của mình một chút, mở ra một nút áo, tận lực để cho mình trông không quá nghiêm túc.
“Chú Vương, chú đến đây bởi vì đã nhìn thấy người phóng hoả sao?”
Đôi bàn tay đang cầm ly giấy của Vương Luân khẽ run, nghe Phó Bác Ngôn hỏi, sau một lúc, mới chậm rãi gật đầu một cái: “Phải.. Đúng vậy.”
Phó Bác Ngôn cầm giấy và bút ghi chép: “Vậy có tiện kể cho cháu nghe xem người đó trông như thế nào không?”
Anh không có hỏi những chuyện khác, tạm thời chuẩn bị hỏi vấn đề mấu chốt nhất.
Vương Luân khép hờ đôi mắt, nỗ lực nhớ lại.
Vương Luân năm nay khoảng hơn 50 tuổi rồi, nếp nhăn trên mặt không ít, nhìn qua so với tuổi thật thì già hơn một chút, Phó Bác Ngôn quen biết với người này, cũng trong một tình huống hết sức đặc biệt.
Cho nên, với lời của Vương Luân, Phó Bác Ngôn vẫn cảm thấy tương đối tin tưởng.
“Người gây án không chỉ có một, mà là hai, thời gian đó ta còn cảm thấy kỳ quái, vì sao ở Viện dưỡng lão lại đột nhiên xuất hiện hai người lạ, nhưng mà cháu cũng biết đấy, ta vẫn luôn sống ở Viện dưỡng lão, cho ta cũng sẽ biết một chút về tình hình xung quanh.”
Phó Bác Ngôn gật đầu: “Chuyện này cháu hiểu rõ, vậy chú phát hiện hai người họ ra vào Viện dưỡng lão từ khi nào?
Vương Luân nỗ lực nhớ lại: “Đại khái là vào ngày 2 tháng 3.”
Ngày xuất hiện vụ cháy là ngày 12 tháng 3, như vậy nghĩa là, cách gần mười ngày mới ra tay.
“Vậy chú có thể nhớ được ai trong hai người đó không?”
Vương Luân đứt quãng nói, diện mạo của hai người kia.
Một nam một nữ, vẻ ngoài bình thường, dễ bị xem nhẹ khi ở trong đám người.
Nghe vậy, Phó
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!