Giống Rồng - Chương 18-5: Quách Thôi chui quan tài tháo chạy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Giống Rồng


Chương 18-5: Quách Thôi chui quan tài tháo chạy


Giống Rồng

Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

Hồi thứ mười tám

Huyện Thái Bình, thiêu đốt vạn quân Hàn

Thành Gia Ninh, Lý Toàn thương kẻ tội

Chương 18.5 Quách Thôi chui quan tài tháo chạy

Lại nói quân của Hàn Ước, sau khi nghe tin Thái Bình bị quân Nam hỏa thiêu chết đến bảy tám nghìn quân, họ Hàn tức tốc sai cháu Hàn Lâm tách quân trấn thủ thành Đỗ Động đề phòng bất trắc. Hàn Lâm sai bọn Trình Mậu, Cao Sâm mang theo năm nghìn binh đóng trại đón quân Nam ở cửa bắc thành Đỗ Động.

Suốt hơn một tuần giao chiến dọc hai bờ sông Đáy, thắng bại chưa phân, kế sách của Trần Khôn đang bị đảo lộn hết thảy. Họ Trần liền sai bọn bộ hạ liên tiếp gửi thư cho Hàn Ước nói sự lắng lo của mình đối với Thi Nguyên.

Họ Thi mấy lần liên tiếp chống lệnh quyết không chịu dời châu Phong muốn cùng Quách Thôi hạ thành Gia Ninh. Phía đông nam giáp biển Trần Khôn phải cho thuộc hạ thân cận không giỏi sông nước thủy chiến là Định Hòa trấn giữ.

Định Hòa là kẻ hung hăng, không mưu trí nên nhiều lần bị thủy quân người Nam đi từ Tạc Khẩu tới khiêu khích bị trúng kế mấy lần. Sau đó Trần Khôn buộc phải mang tâm phúc của mình là Sử Dung trấn giữ vùng Xích Đằng thì át chế được nghĩa quân người Nam đánh du kích.

Nói về Thi Nguyên, người này vốn tính không ưa bọn nho sĩ ngồi trong phủ trướng mà phán quân tình thắng bại ra sao. Thời Quế Trọng Vũ họ Thi chỉ nghe họ Quế luôn chống lệnh đám hủ nho mà thắng được nhiều trận bất ngờ. Dưới trướng Lý Nguyên Gia, một kẻ bất tài kém võ, Thi Nguyên càng không thể kiểm soát nổi. Chỉ có Long Trạch mới có thể nắm được họ Thi.

Trận này, họ Thi thấu ý họ Trần muốn Thi đối giáp với cánh quân không có kẻ dũng tướng chỉ là đám quân du kích do một viên nho văn là Đỗ Sĩ Giao cầm quân nên họ Thi càng tìm cách chối từ. Ở Châu Phong, Quách Thôi cùng Thi Nguyên sau nhiều ngày luyện binh ở hồ Điển Triệt đã bất ngờ vượt sông Tam Đái công phá thành Bạch Hạc bấy giờ đang rối ren.

Triệu Cường dẫu cố che giấu nội tình ở châu Phong nhưng chẳng thể ngăn những lời đồn thổi tới tai quân Hàn. Quách Thôi cho hơn năm mươi tên lính trà trộn vào trong thành tìm bọn lại hầu của họ Vương cũ rồi dụ chúng phản lại Triệu Cường.

Chẳng thế mà chỉ trong vòng hai ngày, thành Bạch Hạc thế dựa núi dựa sông vững chãi đã bị Quách Thôi và Thi Nguyên chiếm. Sau khi chiếm thành, Quách Thôi lại xin thêm quân tiếp viện từ trại Xương Quốc huyện Bình Đạo để tấn công cách thành trì theo dọc bờ sông Lô.

Ở Tống Bình, Trần Khôn hậm hực chuyện Thi Nguyên không tuân theo lời mà đốt đi lá thư của Quách Thôi viết cho Hàn Ước. Quân ở châu Phong không được tăng viện thêm mà Trần Khôn lại tiếp tục lệnh cho Thi Nguyên rút khỏi đất châu Phong về trấn giữ đất phía nam chống lại đám quân du kích của họ Đỗ.

Tiết tiểu hàn năm Mậu Tuất, gió bấc tiếp tục thổi mạnh khiến cả đất Giao Chỉ càng thêm tê tái. Miền trung du vùng châu Phong đất dựa núi cao mây mù ẩm ướt càng thêm giá. Nghe trong dân chúng huyện Gia Ninh, gà vịt huyện ấy mười phần chết đến chín, trâu bò lợn dê cứ mười con chết sáu bảy. Dân huyện ấy mang hết thịt cho quân lính của Triệu Cường.

Bọn lính tráng của Thi Nguyên phân nửa là đám dân nam được họ Thi và Long Trạch tuyển các huyện châu thổ Giao Châu. Đám quân này không ưa tiết trời lạnh ẩm của xứ ấy nên bị cảm lạnh đến cả trăm người. Bấy giờ viên phó tướng của Quách Thôi mới hỏi ý kiến họ Thi:

– Chẳng hay trời ẩm ướt lại giá buốt thế này, sức quân người nam của tướng quân không thích nghi được. Chi bằng tướng quân mang theo bọn ấy về đất đồng bằng, khí khô sẽ quen hơn.

Thi Nguyên dùng cây gậy đầu nửa rắn nửa rồng vòng cổ tên phó tướng quắc mắt nói:

– Nhà ngươi làm tướng mà ủ dột như cái thằng đàn bà họ Trần ở Tống Bình. Rét thì năm nao chẳng rét, mưa ẩm thì năm nào chẳng mưa. Chỉ là bọn dửng dưng ấy nghe lời rèm pha không tiếp viện cho ta mà khiến quân ta mới ra như vậy.

Viên phó tướng của Quách Thôi hiểu rằng chẳng thể can nổi họ Thi đành ngậm ngùi lui ra. Thi Nguyên âm thầm cấu kết với Quách Thôi lập quân lệnh giả, sai đám quân bị dịch cúm vượt sông Tam Đái về đến Mê Linh để trao đổi binh lính.

Lúc bấy giờ quân ở Mê Linh dưới quyền một tên tay chân của Trần Khôn nhưng tên này mắc dịch cúm nằm liệt trong trại quân suốt cả tuần nay. Viên bộ tướng là Lưu Vinh của hắn ưa nịnh, ham gái nên bị Thi Nguyên gạt tới Bạch Hạc chơi bời, sau đó lại được bọn lính tráng nịnh nọt nên nghe theo lệnh giả của bọn Quách Thôi và Thi Nguyên.

Hai tuần lễ kể từ lúc chiếm được Bạch Hạc, tiết trời càng thêm khắc nghiệt hơn. Năm ấy, tiết đại hàn gió heo may thổi hun hút làm cả một rừng trám phía nam hồ Điển Triệt chết cóng. Mặt hồ có một lớp băng mỏng khiến cho cá tôm chết nổi lềnh phềnh. Quân lính Tống Bình đóng ở đó thoạt đầu bắt cá tôm ở đấy mà ăn no nê sau nhiều đứa bị lên ban, phát nôn phát mửa vì mùi xác thối.

Thi Nguyên tự mình vượt sông Tam Đái thám thính tình hình. Thấy đám quân sức lực kiệt quệ mà ở Tống Bình vẫn tiếp tục từ chối tiếp viện nên họ Thi đành phải rút quân từ hồ Điển Triệt về phía đông Tam Đái về dãy Tam Đảo chờ cho tiết trời ấm lên thì bàn kế đánh Gia Ninh.

Một tuần lễ sau tiết đại hàn, trời ấm lên đôi chút nhưng khí lại ẩm hơn, lính ở Mê Linh lại phát bệnh. Khi ấy, tay chân của họ Trần sau hai tuần ốm dậy đi điểm quân thì gặp nắng mới, đầu hắn quay quay lảo đảo trên lưng ngựa. Lúc trông thấy Thi Nguyên cầm binh tới thì ngã ngựa, mắt trợn ngược, máu phun ra từng tia từ mắt giật đùng đùng dưới sàn.Thi Nguyên lao tới ôm lấy hắn thì hắn tắt thở.

Quách Thôi biết tin bàn với họ Thi:

– Tay chân của họ Trần hắn đã chết rồi. Chi bằng mặc xác cái tên Trần Khôn ấy, ta thấy cái tên Lưu Vinh lên thay thằng cha kia, nó ham gái cứ cho nó đầy gái vào, ta dễ bề nắm bọn chúng hơn. Trận này quyết phá bằng được huyện Gia Ninh và mấy thành nhỏ phía bắc. Ở Thái Bình thua to rồi, không thể chậm trễ theo cái thằng nho hủ Trần Khôn ấy.

Thi Nguyên thuận ý ngay liền lừa họ Lưu tới Bạch Hạc lần nữa, lựa lầu quán đối diện quán rượu Hoàng Y trước cửa sau điện phủ họ Vương. Họ Lưu gần như bị giam lỏng ở đấy, quân tình từ đất Mê Linh do Thi Nguyên nắm hết trong tay. Quách Thôi e dè họ Thi vượt quyền nên sai hắn ở lại Bạch Hạc còn họ Quách giữ binh phía đông bờ sông Tam Đái.

Mật thám báo về, huyện Gia Ninh suốt tuần không có tiếp viện từ Man Hoàng và đất Lâm Tây do sông suối băng giá, đường đất hiểm trở khó đi trong trời giá lạnh. Thi Nguyên ở Bạch Hạc hay tin liền báo cho Quách Thôi tăng thêm quân qua sông đánh vào Gia Ninh.

Tin từ phía nam báo về, huyện Thái Bình liên tiếp bị Hàn Ước công thành. La Phục Châu và châu Nam Từ binh mã của Cao Văn Trác buộc phải tiếp ứng giải vây cho thành huyện Thái Bình.

Trịnh Đồ giao chiến với Cao Văn Trác ở ngoài thành huyện Thái Bình đẩy lui được quân của Văn Trác rút sâu về phía tây. Huyện Thái Bình tiếp tục bị cô lập bao vây chỉ chờ Cao Sâm mang binh từ Đỗ Động tới sẽ giành lại được từ tay của Đặng Hoài.

Thi Nguyên chắc bẩm trong bụng sẽ giành phần thắng lợi nên tự lập kế hoạch tác chiến. Bọn bộ tướng, sư gia đều ủng hộ kế hoạch của họ Thi. Họ Thi nhằm lễ cúng trăm ngày của tứ hổ Long Trạch tế trời đất mang quân chiếm thành huyện Gia Ninh.

Trước lễ cúng trăm ngày của Long Trạch một ngày, Thi Nguyên cùng sư gia đi soát các doanh trại phía ngoài thành. Tới chỗ bờ sông phía bắc, thấy một trại lớn ghi hai chữ “Đại tội”, Thi Nguyên thắc mắc với viên sư gia:

– Chẳng hay ở đó là trại quân sao lại ghi hai chữ ấy.

Viên sư gia vốn nói:

– Tôi nghe dân trong thành nói, trước ở trong thành có một nhà lao nhốt chung bọn tội dân cùng với đám tù trọng tội. Tội dân thường xuyên bị bọn quản ngục đánh đập lại bị giam chung với bọn trọng tội nên hay bị bọn trọng tội moi gan, móc mắt ăn sống trong ngục, nhẹ thì cũng bị đánh cho tàn tệ, què cụt chân tay. Thấy vậy mà Triệu Cường tách bọn tù trọng tội ra ngoài này quản thúc, không mang lại tai tiếng cho họ Triệu lúc cai quản châu Phong.

Thi Nguyên hỏi tiếp:

– Bọn ấy tội thế nào?

– Thường thì là bọn ấy phản họ Triệu, hoặc là ác bá dị hợm trong vùng.

Họ Thi cười phá lên:

– Hay lắm! Có thể dùng bọn chúng được hay không?

Viên sư gia e dè:

– Bọn phản họ Triệu thì có thể có, nhưng đám ác bá, dị hợm thì hãy tránh xa.

Họ Thi vỗ đùi lập tức phi ngựa vào trong ngục sai viên cai ngục áp giải bọn tội phản đến trước mặt họ Thi. Họ Thi tra vấn từng người một, trông kẻ nào kẻ nấy mặt không ra mặt người, tóc trên đầu không ra lông thú, nhem nhuốc dơ bẩn, nhiều kẻ còn bị tâm thần ngẩn ngơ.

Ai nấy đều gật đầu nói căm phẫn họ Triệu nên sẽ giúp họ Thi công thành. Nhiều kẻ còn có người quen cũ trong thành Gia Ninh nên sẽ tiện bề trong ứng ngoài hợp.

Thi Nguyên tuyển hết thảy bọn ấy xong, nghe tiếng gầm gào phía gian đám dị hợm liền tới. Viên quản ngục gàn Thi không bước đến. Thi Nguyên trông thấy một tên đầy sẹo trên người, dường như hắn đã bị bỏ đói từ lâu, liên tục đòi ăn, đập phá lung tung.

Thi Nguyên nhìn qua một lượt, trong đầu họ Thi hiện lên hình ảnh của Gã Quỷ Dương Diện nhưng vẫn ngờ ngợ hỏi:

– Này tên quỷ kia. Nhà ngươi có phải họ Đỗ?

Hắn gầm gào:

– Cho tao xôi đỗ ăn cũng được. Tao thích ăn xôi đỗ.

Giọng hắn lạc đi, khàn khàn, mà dáng người quá nhỏ so với Tồn Thăng mà Thi Nguyên từng chạm mặt mấy lần. Gã Quỷ đó oai vệ lắm, không giống kẻ này, mặt không đeo da dê mà xõa tóc bù xù, lại gầy nhẳng nhằng.

Thi Nguyên hỏi lai lịch của kẻ ấy. Viên cai ngục liếc mắt nhìn họ Thi rồi bẩm đáp:

– Bẩm tướng quân. Hắn là tên dị hợm ở Lâm Tây, bọn người thổ ở đấy bắt được hắn đem giao cho quan thứ sử. Quan thứ sử liền bắt nhốt hắn đến đây. Hắn tên là Ngưu Diện, khi hắn tới nhà lao này thì đã gầy rộc như vậy rồi. Trông hắn vậy mà sức khỏe phi thường, hắn từng dùng sức bẻ gẫy hai cái xà lim, và cả dàn song cửa nhà lao. May mà có xích sắt chế ngự được hắn.

Thi Nguyên sai ngươi mang xôi gà cho hắn ăn. Hắn ngấu nghiến ăn rồi nói:

– Ngưu Diện phải giết chết tên Triệu Cường xấu xa, tên Đinh Tráng đáng ghét, tên họ Lại ngu xuẩn.

Viên sư gia gật đầu tỏ ý dùng hắn được. Thi Nguyên cho điểm danh lại một lượt. Đọc qua lý lịch bọn ấy, Thi Nguyên sai người bắt hai tên lên phía đầu nhìn kỹ khuôn mặt hai tên ấy rồi hỏi:

– Muốn giết họ Triệu hay không?

– Giết.

– Họ Cao?

Hai tên ấy quay ra hỏi:

– Cao nào?

– Cao Sâm.

– Giết.

– Thế còn Cao Văn Trác.

Ậm à, ậm ừ Thi Nguyên rút kiếm giết chết hai kẻ đó. Thi Nguyên dằn mặt bọn tù binh:

– Hai tên này là Doãn Kiên và Lục Đàn Ức, phó tướng của Cao Văn Trác. Ta từng bắt được bọn này nhưng lại bị để bọn chúng trốn thoát. Lại bị tên Triệu Cường kia bắt ở Gia Ninh. Nay Văn Trác lại được họ Triệu sai quân giữ đất La Phục Châu, bọn này vẫn ở đây chắc hẳn có mưu kế của họ Triệu. Nhắc tới Cao Sâm mà lại muốn giết thì chúng phải chết rồi. Còn tên Lưu Trình đâu?

Một tên người gầy dơ xương bước ra, cúi đầu trước mặt họ Thi. Họ Thi nói:

– Người Đỗ Động à. Nghe Thi Nguyên rồi chứ?

– Biết. Từng nghe.

Tay quản ngục vụt vào vai tên đó:

– Hỗn xược. Mày nói trống không rồi cũng bị cắt đầu như bọn chúng.

Thi Nguyên xua tay hỏi tiếp:

– Biết Liêu Đức Thinh không?

– Biết, hắn theo giặc nam không biết giờ này chết hay sống.

– Trông hắn thế nào?

– Thuở thiếu thời dung mạo đường hoàng, nhưng đã là phản nghịch thì chẳng phải đường hoàng.

Họ Thi gật đầu đắc ý. Thi Nguyên liền sai bọn hộ tướng giải đám tù nhân ấy về phía tây, dẫn theo một đoàn binh tinh nhuệ giờ thìn ngày hôm sau xuất binh.

Sáng sớm ngày sau, tiết trời ấm áp hơn. Toàn thành Bạch Hạc khẩn trương để quân sĩ họ Thi tiến về phía tây đánh một trận lớn với họ Triệu.

Tin báo về, có một nghìn quân đi từ phía tây đang vội vã đi về thành Bạch Hạc. Đi đầu là viên tướng Lại Sử Văn, theo sau là Trịnh Tắc. Đang uống ly rượu nhạt tưởng nhớ người đã khuất, Thi Nguyên cầm bao kiếm ném trúng mặt tên mật thám.

Thi Nguyên choàng đứng dậy, một tên lính khác lại chạy vào báo tin:

– Bẩm tướng quân. Hai vị Lại tướng quân và Trịnh tướng quân tới đây đầu hàng quân ta.

Thi Nguyên gặm chiếc đùi gà luộc còn dính mỡ và lá chanh vằm nhỏ trên ria méo chóp chép nói:

– Bọn chúng mày đi ra hỏi chúng nó cớ gì lại đầu hàng?

Một tên lính khác lại tức tốc chạy vào báo:

– Triệu Cường ra lệnh thiêu cháy thành Gia Ninh lệnh toàn quân trốn vào đất Lâm Tây. Các tướng không nghe theo bỏ họ Triệu sang đây đầu hàng quân ta.

Lại thêm một tên lĩnh nữa chạy tới hổn hết, ngã xuống ngựa rồi vội vàng đứng dậy nói:

– Đất Lâm Tây đang loạn, các tướng người man không nghe theo họ Triệu dấy binh không cho họ Triệu vào đất ấy. Hỏa cước tốc Đinh Tráng sai người giết một tên tù trưởng đất ấy khiến dân vùng ấy bạo động. Đêm qua Triệu Cường lại sai bắt hết các tướng cũ của họ Vương nhốt vào trong nhà lao. Lại Sử Văn và Trịnh Tắc ở ngoài thành nghe vậy liền chạy tới đầu hàng quân chúng ta.

Thi Nguyên cười lớn, giơ nắm đấm tỏ uy võ trước ba quân. Họ Thi cho người mở cổng thành đón họ Lại và họ Trịnh. Thi Nguyên lại sai người báo cho Quách Thôi tin mừng. Quách Thôi nghe tin liền sai quân tức tốc vượt sông Tam Đái tiến về Gia Ninh hòng lấy công cùng họ Thi.

Khi quân của Quách Thôi tới Bạch Hạc thì trời đã xẩm tối, trong thành chỉ còn một vài trăm tên lính do phó tướng của Thi Nguyên nắm giữ. Quách Thôi sai hắn mở cổng thành, hai nghìn quân gia cố thành Bạch Hạch. Còn năm nghìn quân còn lại, Quách Thôi sai binh nấu cơm ăn tối rồi tức tốc hành quân tới Gia Ninh.

Gặp Thi Nguyên đoạn ở phía tây núi Hy Cương, Quách Thôi hợp binh làm một. Dọc đường lối đi từ Hy Cương tới thành huyện Gia Ninh chỉ có duy nhất một con đường đi giữa hai bên núi như đàn voi phục. Chính chỗ này, Hà Bình Xuyên từng đánh bại quân của Lại Sử Văn.

Đến đèo Hà Nhì, Trịnh Tắc bỗng nhiên cho quân dừng lại. Họ Thi hỏi thì Tắc cho là chỗ này dễ bị mai phục, lần trước chính Lại Sử Văn giao chiến với Hà Bình Xuyên bị quân của Hà Bình Xuyên đánh cho không còn manh giáp.

Quách Thôi ậm ừ nghe theo lời họ Trịnh. Trịnh Tắc dừng chân nghỉ, lúi húi lấy thứ gì đó ở cạp quần ra. Thi Nguyên đánh mắt trông thấy, đó là chiếc tù và. Nguyên nghi ngờ họ Trịnh lao tới giành lấy. Trịnh Tắc nói phân trần chỉ lấy ra để lau cho sạch chứ không có ý gì.

Bỗng quân từ phía đông chạy tới báo:

– Bẩm hai vị tướng quân. Bạch Hạc nguy to. Lại Sử Văn giết phó tướng Đoản Hậu làm loạn ở Bạch Hạc, tên tù binh mang đầy sẹo trên người miệng liên hồi nói “Dương Diện Gã Quỷ Tồn Thăng quét sạch quân Hàn”. Lại thêm nữa không biết từ đâu có một tên lưng gù, có mai sau lưng, chân dài, vắt chéo sau lưng là sáo với tiêu, cầm theo thương dài phá tan phòng tuyến của quân ta từ bờ đông sông Tam Đái bọn chúng đi qua Bạch Hạc đuổi theo tàn quân của ta đã đuổi tới phía đông núi Hy Cương.

Họ Thi nhìn Quách Thôi than trách:

– Tôi đã nói rồi mà. Anh tây tiến làm gì cơ chứ. Mà sao lại có đám quân từ phía đông ở đâu ra vậy? Bọn chúng là ai?

Tiếng sáo inh tai từ phía đông vọng tới. Cả đoàn quân của Quách Thôi, Thi Nguyên đứa nào đứa nấy bỏ giáo, bỏ gươm bịt hai lỗ tai cho khỏi inh tai, nhức óc. Dứt tiếng sáo, từ phía tây quân châu Phong ồ ạt xông ra bắn nỏ, thả cây lớn, gỗ mảnh, gỗ dày, đá tảng xuống chân đèo.

Quân đội Tống Bình trú trong thành Bạch Hạc tránh rét lâu ngày không giao chiến bị giảm đi ba bốn phần sức lực và ý chí nên nhanh chóng bại trận. Dẫu rằng đám quân châu Phong chỉ đóng khố mặc áo thổ cẩm thay vì giáp giấy, giáp sắt như quân Tống Bình nhưng khí thế át chế được cả đoàn quân hung hãn kia.

Quách Thôi thấy vậy liền sai các tướng dưới trướng lấy gỗ mà quân châu Phong ném xuống lấy sáu miếng ghép vội thành chiếc quan tài vừa khít với thân hình họ Quách. Quách sai lính ép thân mình vào đó đóng kín sáu mặt chằng vào hai con ngựa kéo ra khỏi trận giao tranh mà thoát chết.

Bấy giờ dân chúng châu Phong vẫn truyền tai nhau mà kháo rằng:

“Gia Ninh hạc trắng bay cao

Là nơi Hùng tổ thuở nào dựng đô

Mãnh hào con nước sông Lô

Thậm Thình những tiếng vang hô đất trời

Còn đâu trăm tiếng nói cười

Giặc nơi phương bắc dân thời lầm than

Bạch Hạc thành quách ngổn ngang

Gia Ninh nghiêng ngả muôn vàn xót xa

Thân trai yêu nước thương nhà

Thắng thua cũng đã kinh qua mấy lần

Mùa đông giá buốt muôn phần

Khố sờn, áo vá nhường dân cơm lành

Bạo tham vốn thói kiêu binh

Dũng mưu vẫn sợ bên mình kẻ gian

Giặc đương rệu rã kêu than

Bất ngờ phản kích phá tan quân thù

Hy Cương sương gió mịt mù

Sáo ai thánh thót lời ru năm nào

Nghìn quân thác đổ núi cao

Đánh cho giặc Quách tự đào mồ chôn

Trông kìa kẻ tướng trí khôn

Quan tài sáu tấm chui luồn thoát thân

Vạn quân hoảng loạn tinh thần

Châu Phong một dạ đuổi quân ác tàn!”

Lúc quân sĩ Thi Nguyên hoảng loạn, phía trên núi một viên tướng lưng gù, mai rùa, chân dài vắt vẻo trên lưng ngựa cười lớn nói vọng xuống:

– Họ Thi kia! Còn không mau mau đầu hàng chịu trói.

Thi Nguyên cầm cây gậy đầu rồng gân cổ nói:

– Ta không phục đám giặc phản các ngươi. Ta cũng người nam, các ngươi cũng người nam ấy vậy mà ngu dốt không biết tìm chỗ sáng. Các người vì cái nghĩa cao dày gì đó của họ Dương kia mà chà đạp lên cuộc sống của người dân, bắt chúng dân lầm than cơ cực oán thán vì loạn lạc máu chảy đầu rơi. Nhà ngươi nghĩ bọn ta không xót thương dân nam hay sao chứ. Họ Lý quái dị kia.

– Nhà ngươi nghĩ rằng nhà ngươi nói vậy ta sẽ để cho ngươi đi sao? Nhà ngươi rồi sẽ sáng mắt ra với đám quân họ Hàn ấy. Đừng hòng mong thoát khỏi nơi đây!

Trận chiến đã hết… hay vẫn còn kéo dài? Nghĩa quân người Nam sau hai trận thắng ở Thái Bình và Gia Ninh liệu có thể giúp quân Nam chiến thắng được trên toàn cục hay chỉ là le lói trong đêm? Mọi thứ vẫn còn đang bỏ ngỏ, Hồi sau sẽ tỏ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN