Giống Rồng - Chương 4-1: Cái uy của quỷ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Giống Rồng


Chương 4-1: Cái uy của quỷ


Giống Rồng

Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

Hồi thứ tư:

Rời La Thành, tướng họ Dương thoát hiểm.

Đến Đại La, lính Bắc phương giết dân.

Chương 4.1 Cái uy của quỷ

Dương Thanh nghe tin quân triều đình đến biên giới phía bắc liền sai Chí Trinh dẫn quân đến thành Nà Lữ vùng biên ải đóng quân tại đó để nghênh địch. Lý Do Độc được tăng viện năm nghìn binh mã từ các vùng Ái Châu, Hoan Diễn cùng với thứ sử châu ấy là Vương Thăng Triều mềm dẻo với đám dân Man Hoàng ngăn không cho bọn Nam Chiếu nhòm ngó khi quân triều đình chưa đến lấn đất của người Lão, Lý. Các vùng Hoan, Ái, Diễn Châu đều được lệnh đóng cửa biên giới, quân đội sẵn sàng. Vùng trọng điểm trấn Hải Môn là con đường dễ đi, Dương Thanh sai Sĩ Giao, Triệu Hoằng trấn giữ. Chí Liệt nắm trung quân cùng dân ấp Chu Diên của quan huyện úy Đỗ Đại tạo phòng tuyến dọc từ cửa biển Nam Triệu đến cửa ngõ sông Nhị.

Quế Trọng Vũ được triều đình họ Lý sung quân ở các châu Quảng, Quế, Ung, Ích đến hơn chục vạn quân đóng tại biên giới xứ An Nam. Lại cho đạo thủy quân gần ba trăm chiếc thuyền chiến lớn nhỏ đi từ bờ biển đất Quảng Châu, Quỳnh Châu đi vào cửa biển các sông Vân Cừ, sông Nhị.

Được lệnh đóng cửa biên giới, quan quân xứ An Nam cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài, cố thủ tại các thành trì kiểm soát gắt gao kẻ ra người vào. Đương mùa còn nước đang lên, lúa còn chưa chín hết ngoài đồng, quân lính vội vàng gặt lúa để chở vào các thành trì, kho quân lương để dùng. Chẳng đến một tuần, các cánh đồng đã không một bóng người, chẳng còn một gốc dạ. Trâu bò cũng được thu về dắt thả trên núi, tránh họa chiến tranh. Dân chúng gói ghém đồ đạc, kẻ ngược người xuôi tìm cho mình chỗ ẩn náu an toàn chờ đợi cuộc chiến sắp tới.

Trong lúc quân tình cấp bách, Dương Thanh nhận được thư của viên Liễu tá Đặng Khả tấu trình. Trong thư viết rằng:

“Lão là kẻ ăn lộc trên ban ở Tống Bình này cũng đã được hơn hai chục năm, cũng là dân xứ An Nam này, bằng tất cả tim gan này kính lên Dương tướng quân, mong tướng quân minh xét. Ngoài đồng lúa còn chưa kịp vụ, vội vã gặt lúa ấy là điều chẳng nên làm. Nay thấy dân chúng vừa qua cơn lầm than, quân lính còn chưa thoát cảnh đao thương đã phải chuẩn bị cho cuộc chiến mới mà chưa biết là kẻ thắng được gì, người thua mất gì. Mà chỉ thấy thương thay dân Lão, Lý, người Giao Chỉ, người Hoa Hạ, tất cả đều là con dân xứ An Nam này, đều chịu cảnh khói lửa binh đao. Gốc dạ còn chưa kịp ải, đồng lúa còn chưa kịp cày. Quân lính no vụ này, người dân chắc gì đã không đói. Ấy rồi còn mùa sau, mùa sau nữa,… Thật là không nên.

Kẻ tôi mọn không dám bàn việc thiên hạ. Chỉ mong Dương tướng quân rộng lượng với chúng dân. Nếu tướng quân không chịu nghe lệnh triều đình thì cũng chớ nên lấy máu của dân ra tắm. Xót thay, xót thay.

Bằng ấy lời mong tướng quân thấu hiểu tâm can.”

Dương Thanh nổi giận đùng đùng, gọi Đặng Khả vào phủ. Dương Thanh hỏi:

– Kẻ nào xúi ngươi nói những lời sằng bậy?

– Tự tâm can tại hạ thấy điều ấy! Đâu phải kẻ nào xúi lòng?

– Đừng nghĩ lão già cả mà ta không dám làm gì lão. Kẻ quân tử sao phải luồn cúi, chui rúc những kẻ tiểu nhân. Ta thà chết chứ chẳng thể chịu nhục được hơn nữa.

– Chừng ấy năm làm quan làm tướng chắc tướng quân thừa hiểu. Ngậm bồ hòn làm ngọt ấy cũng là thương dân. Nằm gai nếm mật nuôi chí lớn, ắt sẽ thành.

– Nhà ngươi chớ có múa mép khua môi. Dòng dõi ta mười mấy đời làm thứ sử, lãnh cả một vùng đất phía nam. Đám quan lại triều đình ô nhũng, nhiễu nhách như vậy là quá đủ rồi. Giết Tượng Cổ, đánh Lục cướp ấy cũng là thỏa nguyện ý dân. Nay triều đình kia cho là ta phản phúc, mang quân lính đến bờ cõi ta, ý là nghĩa thế nào.

– Tại hạ không can ngài chiến đấu vì dân, chỉ dám mong ngài suy xét trước sau. Kẻ biết nhún nhường, lựa thời cơ mới làm lên đại nghiệp. Gương Hán Liệt Đế, Tấn Tuyên Đế còn sáng. Kẻ tức giận vì kỉ xưa có Sở Vương, sau có Dạng Đế lấy máu dân tắm mình vẫn còn đấy. Triều đình trước có ban chiếu phong tước cho tướng quân. Mà chuyện cũng đã rồi tại hạ không bàn nữa. Nay triều định nổi giận cho là ngài khi quân, kháng chỉ. Lỗ Hạo cũng chẳng phải kẻ quân tử mà xàm tấu. Tội ấy triều đình nào lại không xét. Chi bằng ngài thuận lòng dân, vờ đầu hàng, đút lót cho họ Quế kia, việc này chẳng coi như đã xong hay sao.

– Bì La Cáp dựng Quy Nghĩa kia vẫn sáng. Đại Lễ giờ hùng mạnh kém ai. Đất nam ta dân chúng đông đúc, tàu bè qua lại giao thương cũng nhiều. Há lại kém nơi kỷ ho cò gáy ấy. Việc hèn hạ ấy ta không thể nghe theo. Nếu còn lời lẽ sằng bậy làm nhiễu loạn lòng quân dân, cứ theo chín mươi điều cấm mà nghiêm trị.

– Vậy ngài hãy giết chết ta ngay tại phủ này.

Dương Thanh chẳng quay đầu lại, gọi lính giải họ Đặng vào ngục tối. Cùng lúc đó, Gã Quỷ Dương Diện chạy tới báo tin:

– Bẩm tướng quân. Theo dò la, tại hạ đã biết tên mặt xanh ngày trước cướp tù toan giải cứu cho bốn tên thủ lĩnh chính là vị hòa thượng ở Đại Đường tự. Kẻ này cũng chính là kẻ khắc chữ lên đá ở trên núi Tiên Du. Tiểu nhân đã sai người cho

bao vây tự, không để kẻ nào chạy thoát.

– Ta nghe nói hắn là bạn tâm giao của Lập Đức sư phụ. Nhà ngươi có biết chăng?

– Là cái gã đầu trọc ở chùa nhỏ kế bên. Tại hạ biết hắn.

– Bắt giải hết chúng về đây. Không cho kẻ nào chạy thoát. Kẻ nào chống lệnh giết ngay tại chỗ.

Tồn Thăng tuân mệnh vội vã chạy ra cửa, hắn lại quay lại hớt hải hỏi:

– Lão già họ Đặng làm điều gì đắc tội với tướng quân? Bọn sai nha lôi lão đi như lôi một thằng què vậy?

– Việc ta giao cho nhà ngươi không lo. Lo chi chuyện ấy!

Tồn Thăng lẩm bẩm trong miệng, bước từ từ ra cửa. Dương Thanh quát lớn khiến hắn giật mình:

– Trời sáng, còn chưa đi mau.

Sáng sớm ngày sau, khi còn gà gáy, Tồn Thăng hý ngựa, ngựa chạy tới, hắn nhảy vút lên ngựa hướng thẳng Phù Đổng lưỡng tự. Tới nơi, hắn la lối om xòm, mắng chửi thậm tệ người trong chùa. Lập Đức nghe thấy bước ra khỏi chùa, giọng từ tốn hỏi:

– Tướng quân không biết có nỗi niềm gì lại tới đây mắng mỏ đám sư trong Đại tự ấy.

– Ra là ngươi. Lão trọc đầu đồng đảng với cướp. Bay đâu bắt hết giải vào nhà lao phủ Tống Bình.

– Vị tướng quân này bớt nóng giận. Ta đã kể hết sự tình với Sĩ Giao quân sư. Ngài về bẩm lại với Dương Thanh tướng chủ giúp bần tăng.

– Thôi đừng có nói nhiều. Bay đâu bắt hết về phủ.

– Tướng quân đã nói vậy thì bần tăng xin được tự đi tới đó.

– Đừng có thấy ta ngốc nghếch mà giở trò. Bọn bay bắt cả lão trọc đầu họ Trịnh kia giải về phủ.

Bọn lính tráng chạy vào trong chùa nhỏ bắt giải vị hòa thượng họ Trịnh. Từ phía Đại tự chạy ra, cả một đám tăng nhân, người cầm trượng, người cầm gậy gộc, đòn gánh đứng bao vây đám lính. Vị hòa thượng Giả Thường mặc áo cà sa óng mượt bằng tơ lụa nghiêng mình cúi chào Tồn Thăng. Tồn Thăng nói lớn:

– Các người còn không mau giao nộp tên cướp mặt xanh. Không thì đừng có trách ta không nương tay.

– Chốn cửa phật mong thí chủ chớ buông lời thóa mạ. Để bần tăng giải thích.

– Đừng có nhiều lời nữa. Đến phủ rồi giải thích với Dương tướng quân.

Nói rồi, đám lính xông thẳng vào đám sư sãi chùa ấy mà đánh. Được lệnh của Tồn Thăng, đám lính càng hung hãn vung gươm giáo thẳng tay. Hai gã hòa thượng bặm trợn cùng vác cây lớn nhằm ngựa của Tồn Thăng. Tồn Thăng kéo cương ngựa quay đầu lại rồi nhảy xuống ngựa, tay rút kiếm chém chẻ đôi cây lớn. Vị chủ trì Giả Thường lùi lại vào Đại tự đóng chặt cửa chùa, nói lớn ý cho hai kẻ mặt mày hung tợn kia:

– Giả Không cùng Giả Thanh ở lại gắng chống cự bọn chúng.

Đám lính của Tồn Thăng mất hàng ngũ, kéo cả đoàn vào nơi hỗn loạn mà đánh đám tăng kia. Sau nửa canh giờ, Tồn Thăng cho bắt trói tất cả đám tăng. Tồn Thăng lại cho người mắng mỏ đám tăng trốn trong chùa. Suốt một canh giờ không thấy động tĩnh gì, Tồn Thăng cho người phá cửa chùa nhưng không thể phá. Tồn Thăng gạt đám lính sang một bên, tự mình dùng sức lao vào cánh cửa đồng. Gã Quỷ chợt nghĩ:

– Là đám tăng trốn trong tự mà cửa chùa lại cứng nên ta mới phải chịu. Ta về báo lại cho lão họ Dương kia như thế liệu có sao không?

Gã Quỷ suy nghĩ một hồi quyết định cho thu quân về, cùng với đó là đám hòa thượng bị trói. Đi được đoạn nửa đường, từ phía nam đi tới là một đoàn quân người ngựa dũng khí ngời ngời chạy tới. Giáp hoa, cờ thêu chữ vàng óng ánh trên lụa bay phấp phới trong gió. Gã Quỷ thấy lạ liền hỏi:

– Các ngươi là lính từ đâu đến? Kẻ cầm đầu là ai?

Có một tên cưỡi ngựa, hắn bịt kín mít khuôn mặt chỉ lộ ra hai đôi mắt. Giọng nói giống người xứ Quảng bắc Lĩnh Nam, hắn đáp:

– Ta là Trương Sang, là tướng kỵ binh của Chí Trinh thiếu chủ. Về đây có tin cấp báo.

– Chí Trinh hắn đang ở Nà Lữ phía bắc, chống quân triều đình. Nhà ngươi đi từ phía nam lại cho quân lính mặc hộ giáp về phủ e có điều gì không phải.

– Thiếu chủ bảo ta mang hai trăm binh kỵ về tăng cường cho trị sở. Nhận lệnh ta gom thêm quân ở Chu Diên, vượt sông Thiên Đức tới đây thì gặp ngươi.

– Ra là thế. Tại sao quân lính lại bịt mặt hết thế kia?

– Bẩm tướng quân. Bọn tôi là lính mật nên mới ăn mặc như vậy tránh khỏi sự tò mò của kẻ khác.

– Cờ thêu chữ gì? Nắng quá, mắt ta không có đọc được.

– Bẩm là chữ “Dương”.

Gã Quỷ cho một tên lính chạy tới đám lính kỵ ấy thì gã đọc lớn:

– Là chữ Trương, không phải chữ Dương.

Có tên bắn lao vút ra, tên lính ấy ngã xuống tại chỗ. Gã Quỷ ra lệnh toàn quân giữ vững đội hình chuẩn bị chiến đấu.

Sang cười lớn, ra hiệu cho đám lính kỵ chạy tới vung gươm giáo mà chém đám lính bản bộ của Tồn Thăng. Thăng thấy lính không thể chống cự được liền ra hiệu cho đám lính chạy về phía con kênh gần đó. Tồn Thăng cưỡi ngựa dùng dao quắm chém chết năm tên lính kỵ rồi bỏ chạy về phía con kênh. Đám hòa thượng nháo nhác chạy thì tên đứng đầu lính kỵ quát lớn:

– Tất cả đứng lại. Nghe ta chiến đấu với đám lính của họ Dương kia thì sống. Kẻ nào chạy ta giết chết kẻ ấy.

Bọn hòa thượng được đám lính kỵ cởi trói, phát vũ khí cho. Hai đội quân hợp một truy đuổi lính của Tồn Thăng. Gã Quỷ chạy tới bờ kênh sai cho đám lính dừng lại, gào thét:

– Đứa nào xông lên giết chết thằng cầm đầu sẽ được thưởng hai trăm lượng.

Có một tên áo quần xộc xệch chạy đến, tay cầm giáo dài xin ra trước đón đám ấy. Tồn Thăng bảo tên giám quân nhường ngựa cho hắn. Tồn Thăng hô lớn lấy sĩ khí quân lính:

– Giặc ở phía trước, cái chết phía sau. Mau mau mà giết giặc.

Tên lính tiên phong chạy lên trước, chém chết hai lính kỵ, Tồn Thăng cho ngựa lao lên. Bọn lính thấy thế cũng liều mình lao lên phía trước. Giao chiến hỗn loạn, đám lính kỵ ngã ngựa liên hồi. Tồn Thăng ra lệnh người nào bắt được ngựa thì quay lại chém giặc. Sau nửa canh giờ, đám hòa thượng chạy trốn hết loạt. Lính kỵ còn lại phân nửa, phía quân Tống Bình chỉ còn Gã Quỷ một mình một ngựa. Tên thủ lĩnh cười lớn:

– Bọn tiểu nhân phản phúc. Ăn lộc trên lại trở mặt giết người trên. Nay ta thay mặt cho vương tử Đạo Cổ trừng trị các ngươi.

Tồn Thăng lấy làm giận lắm nhưng gã không thể làm gì, toan ném dao quắm về phía tên thủ lĩnh. Ngựa của tên thủ lĩnh thất kinh khiến hắn ngã ngựa. Tồn Thăng cười lớn:

– Ra chỉ là thằng cưỡi ngựa chưa vững mà cũng đòi đánh với ta.

Tay thủ lĩnh bỏ mạng che mặt xuống. Đôi tay vuốt vảy rồng nhảy lên ngựa lao về phía Tồn Thăng. Gã Quỷ tay không vũ khí bỏ chạy về hướng Tống Bình. Gã còn quay lại nói lớn:

– Cái loại quỷ da xanh nhà ngươi. Đừng hòng bắt được ta.

Long Trạch cho đám lính kỵ đuổi theo Gã Quỷ hòng giết chết gã. Có mũi tên bắn ra, trúng phía lưng phải gã. Dương Diện nén đau thúc ngựa thục mạng chạy nhanh hơn. Đến cổng La Thành, Dương Diện cho gọi mở cửa thành. Thấy hồi lâu không có người mở cửa, Gã Quỷ chạy lòng vòng quanh thành gọi ầm ĩ. Đến cửa phía Đông, có bóng người đi lên thành Gã Quỷ hớn hở gọi:

– Này tên kia. Mau mở cửa thành cho ta vào. Có đám người định truy sát ta.

Người trên cửa thành nói lớn vọng xuống:

– Nhà ngươi còn không mau chịu trói.

– Ra là gã hòa thượng thối nhà ngươi. Giả Thường giả dị cái gì. Ta phỉ nhổ vào.

Lúc ấy, gã hòa thượng da xanh cũng đuổi kịp tới nơi. Quân lính vây quanh Tồn Thăng. Gã Quỷ gầm gào hung dữ, mọi thứ dị tật trên người gã lại hằn lên. Đám lính thần hồn nát thần tính lui lại. Gã chạy ngựa tới một tên lính kỵ cầm thương, rút mũi tên trên lưng hắn mà phi cắm giữa trán tên lính ấy đoạt thương.

Gã cầm thương chém tứ phía, ngựa xông thẳng tới chỗ Long Trạch. Long Trạch dùng song câu giao chiến với Gã Quỷ Dương Diện. Giao đấu được ba mươi hiệp, biết mình không thể chống cự được Gã Quỷ thúc ngựa chạy thẳng vào vòng vây, lấy hết uy lực chém chết cả chục lính kỵ thoát về hướng Tây Bắc. Long Trạnh thúc ngựa đuổi theo đến bờ sông Nhị đoạn có bãi bồi giữa sông, bên kia có bóng cây đa lớn rủ xuống sông Nhị thì không thấy Dương Diện đâu nữa, chỉ thấy toàn cây lau mọc cao hơn đầu người lớn. Nhìn một hồi xung quanh không thấy người đâu, Long Trạch toan trở về La Thành.

Có một trận mưa vần vũ kéo đến nhanh, Long Trạch quay đầu trú dưới một lều tranh gần bờ sông. Trận mưa ào qua chỉ trong chớp mắt đã tạnh. Long Trạch thấy có xoáy nước giữa dòng đang tiến lại gần bờ chỗ Trạch đang trú. Trời nắng gắt trở lại, Long Trạch chạy ra ngoài lều tranh có tiếng vọng lớn từ túp lều:

“Đông hải kình trắng

Ngạc ngư vũng lầy

Chớ có tới đây

Phạm vào sát tội”

Lời vọng vừa dứt thì túp lều cùng cả bờ đất bị xoáy nước cuốn trôi. Hoảng hồn Long Trạch thúc ngựa chạy thẳng về La Thành, không dám ngoảnh đầu lại. Từ bụi lau, có bóng người lấp ló bước ra. Tiếng ngựa hý vang không khiến người này lo lắng. Anh ta bước ra gọi lớn:

– Này vị tráng sĩ kia. Bước đường cùng còn đi đâu nữa. Chi bằng qua sông với ta.

– Việc công còn dang dở, tướng chủ còn lưu lạc. Thăng ta phải đi tìm.

Gã Quỷ thúc ngựa chạy đi về phía trước, một lát ngựa lại chạy lại chỗ cũ. Nghĩ trong đầu đường ấy là sai đường, Dương Diện lại cho ngựa rẽ về trái đường, đi lòng vòng một hồi lại trở về chỗ cũ. Cứ như vậy, đến lần thứ tư Dương Diện quát lớn:

– Là kẻ nào dùng tà thuật?

Chàng trai khi nãy bước ra, dáng người gầy, đôi tay dài sải, đôi bàn chân bè ra như chân vịt mặc chiếc khố màu nâm sậm. Làn da ngăm đen, mái tóc xõa ngang vai, trán anh ta buộc một dây vải vòng ra phía sau. Mũi gãy, tai nhỏ như chuột, đôi mắt đượm buồn đen nháy. Anh ta cười mà mặt trông chẳng thấy vui hơn, môi dưới trề ra nói:

– Ta nghe có vị tướng quân ghé thăm, lại muốn nhờ ta xem trí tài người ấy thế nào. Hóa ra chỉ là một tên ngốc.

– Ngươi là kẻ nào? Đừng có đứng đấy già mồm. Có giỏi đánh với ta một trận.

– Tại hạ là người làng Chèm đất bên kia sông, tên là Lý Toàn, người làng vẫn gọi là Nga Tú Du Thủy. Tướng quân xin bớt giận. Người làm tướng, khi đánh trận đâu chỉ lấy sức mạnh mà còn phải dùng cả cái này.

Chàng thanh niên cầm một cây sậy chỉ vào đầu y. Tồn Thăng lại nói:

– Cái bộ tóc của nhà ngươi thì làm được trò trống gì.

Anh chàng lại cười phá lên. Tồn Thăng mặt phừng phừng tay cầm cây thương dí vào cổ anh chàng. Chàng ta không tỏ gì lên khuôn mặt, lại lấy lá sậy vờn ria mép mà nói:

– Dũng tướng xin chớ nóng giận. Ta đây chỉ là muốn cứu ngài đấy thôi.

Tồn Thăng rút thương lại, có tiếng cười lớn từ lòng sông vọng tới:

– Dương Diện Lão Quỷ Tồn Thăng. Còn chưa chịu nhận mình ngốc sao.

– Ra là nhà ngươi, Đặng Hoài. Không lo giữ thành lại lạc đến đây chơi để cho đám đầu trọc kia cướp thành.

– Lão Quỷ lên thuyền, rồi cùng ta qua sông. Chủ tướng đang ở bên đó đợi huynh đệ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN