Giống Rồng - Chương 5-2: Đuổi hổ, hổ cắn, đánh rắn, rắn bò
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Giống Rồng


Chương 5-2: Đuổi hổ, hổ cắn, đánh rắn, rắn bò


Giống Rồng

Tác giả: Nguyễn Khai Quốc

Hồi thứ năm:

Núi Long Tuyền, tướng người Hoa đuổi hổ.

Thành Bạch Hạc, Vương thứ sử cứu ưng.

Chương 5.2 Đuổi hổ, hổ cắn, đánh rắn, rắn bò

Đoạn đi hết dòng Lệ Thủy, tên dẫn đường nói với Thôi Kết rằng đi hết đoạn đường trên bờ nửa canh giờ là sẽ đến núi Long Tuyền. Trên ấy có động lớn, ngày trước có đôi cặp vợ chồng nên duyên ở động đó, từ bấy giờ người dân vùng này gọi là Động Hỷ. Núi cao ba trăm trượng, cây đá um tùm nhiều vô kể. Có dòng nước chảy quanh chân núi, từ lưng núi nhìn xuống phía nam mà thấy cảnh đẹp như tranh vẽ.

Thôi Kết cho đám lính dừng lại ở đó, sai tên dẫn đường vào nói với động chủ họ Đỗ là có quan quân triều đình đến bắt tội. Hắn chạy vào đến cửa hang thì có chục tên lâu la ra dò xét. Nhận ra người của mình, bọn chúng cho vào. Tên dẫn đường nói lại hết chuyện thì bị thủ lĩnh kêu người lôi ra treo cổ trước cửa hang.

Nghe tiếng ồn ào từ phía động, Thôi Kết ngước lên nhìn. Có một người chân thậm thụt bước ra từ phía động, quần áo lôi thôi, miệng rộng, mắt híp, dáng người mảnh khảnh cầm một cây đao mẻ bước ra quát lớn:

– Quan quân cái khỉ gió gì. Có giỏi lên đây đánh với tao một trận.

Đám lính cười khúc khích, Thôi Kết nói lớn:

– Cái loại nhái bén nhà ngươi lại đòi đánh với đấm. Chỉ e là nhái bén chưa kịp kêu đã bị bóp chết. Bọn lâu la chúng mày lấy cho hắn một cái gương để cho hắn soi, nhìn có khác chi thằng hầu phủ hay không.

Có tên lâu la đứng cạnh cầm gương giương lên. Tên thủ lĩnh quắc mắt nhìn khiến tên lâu la sợ hãi lui vào. Tên thủ lĩnh chạy vào nhìn xuống mặt nước tĩnh trong động, lấy tay bó gọn lại mái tóc, chỉnh lại quần áo. Y bước ra, giọng dõng dạc:

– Là ta đang ngủ có cái tên nhìn như chim quạ nhà ngươi đến đây hò hét. Nào giỏi thì lên đây đánh với ta.

Thôi Kết cho người xông lên, đánh nhau loạn xạ một lúc. Đám lâu la cùng tên thủ lĩnh thua chạy vào trong hang. Thôi Kết đuổi theo vào đến động. Động lớn, uy nghi có nhiều cột đá lớn như những cột trong các chùa phía bắc xứ Giao Châu. Tiếng vọng lớn từ phía hang khiến đám lính mất phương hướng, không nghe ra những lời nói của Thôi Kết và bọn chúng nói chuyện.

Thôi Kết cho người dò la thì tứ phía động đều có cửa lớn bằng đá như thể có vị tiên thần nào đã dựng lên kiến trúc trong động này. Thôi Kết thấy có bậc thang bước xuống lòng động sâu thăm thẳm hướng ra phía đông. Kết sai lính đốt đuốc để dò đường. Đuốc thắp lên, châm lửa vừa rời khỏi thì đuốc tắt. Lấy làm lạ, Kết tự tay mình thắp đuốc, cũng như những lần trước đuốc tắt ngay sau khi châm lửa vừa rời khỏi đầu đuốc.

Nghì là do thiếu không khí nên Kết ném vũ khí xuống đất chạy bước lên cao hơn, lần này châm đuốc đã cháy. Nghĩ vui trong bụng, Kết lại bước xuống cầm cây thương lên, đuốc lại tắt. Thôi Kết ném thương xuống đất, lần này không bước lên nữa mà vẫn đứng tại chỗ châm đuốc thì đuốc cháy. Kết sai năm mươi tên lính cầm theo vũ khí ra khỏi động bao vây bốn phía núi. Kết cùng đám lính còn lại đi bộ bước theo bậc thang xuống phía dưới.

Đi lòng vòng một hồi thấy gươm giáo rơi dưới đất la liệt, Thôi Kết cười lớn:

– Phen này các ngươi xuống âm phủ mà cướp. Nghĩ là ta không biết dùng đuốc xuống dưới lòng động để bắt các ngươi à.

Có ánh sáng hắt vào, Thôi Kết giật mình. Tên đi đầu thò đầu ra cái lỗ lớn nhìn ra phía ngoài, quay lại nói vọng:

– Phía này có dòng nước chảy ra ngoài. Dưới đây là ao nước lớn.

Kết chạy ra, tự đấm vào lòng bàn tay. Sai người nhảy xuống dòng nước để thoát ra ngoài. Nhìn về phía đông có mấy chiếc thuyền đang khua mái vội vã. Kết ném đuốc xuống dòng nước bực tức:

– Không được để bọn chúng thoát.

Kết cho người quay lại lục tìm khắp động, thấy lương thảo, vũ khí, áo giáp quân lính triều đình, tôm cá đầy ắp, lại có bạc vàng chất thành hai đống cao ngang đầu người. Kết cho dắt một tên cướp bị bắt sống tới động hỏi:

– Các ngươi là cướp gì, thủ lĩnh là ai. Khai ra mau thì được tha tội chết.

– Bọn ta không phải là cướp. Bọn ta chỉ đi ăn trộm của cướp và giành giật của cải bất chính. Thủ lĩnh ta người đứng đầu bọn ta.

Kết dập đầu hắn xuống nền đá, tóm lấy tóc gặng hỏi:

– Còn cứng đầu ta cho ngươi đi theo tên bị treo cổ kia.

– Ta đã nói rồi. Bọn ta không phải là cướp, chỉ đi lấy trộm của kẻ cướp. Thủ lĩnh ta là người khi nãy, đứng đầu bọn ta.

– Ý ngươi là bọn ngươi chỉ đi ăn trộm của lũ cướp. Vậy lũ cướp đó là ai. Thủ lĩnh ngươi tên họ là gì. Ta thấy tên bị treo cổ kia nói là họ Đỗ.

– Quanh đây không có cướp. Mà phía gần Tống Bình mới có. Bọn ấy đóng trại phía bắc Cổ Loa, còn thủ lĩnh đám cướp là người ở trong phủ. Thủ lĩnh ta họ Đỗ, ta cũng chỉ biết có vậy. Chớ có hỏi ta thêm nữa.

– Tên này láo. Lôi ra chém chết.

Hắn cười lớn:

– Lũ cướp các ngươi. Đừng mong chuyện tốt đẹp đến với bọn ngươi.

Có tên lính chạy tới nói với Thôi Kết:

– Đám này là Lục Bạch Hổ. Đại nhân nhìn này. Trong đống quần áo lính mà chúng cất giấu trong động có lẫn cờ xí của Lục Bạch Hổ khét tiếng.

– Nghe nói cái tên Long Trạch trấn giữ Long Biên là một trong những thủ lĩnh của đám người đó.

– Tại hạ có nghe nói. Hắn từng là một trong sáu thủ lĩnh của Lục Bạch Hổ bị Dương Thanh bắt giết bốn tên. Còn hắn và một người nữa.

– Tại sao lại để hắn sống sót, một tên làm cướp lại được làm tướng giữ thành.

– Tại hạ nghe nói vương tử Đạo Cổ trước đây thu nạp hắn để mưu đoạt lại Tống Bình. Hắn có chỗ để dựa vào, lại uy dũng khác thường nên được Quế đại nhân tin dùng làm nội gián ở Tống Bình. Thân phận làm cướp của hắn chỉ có hòa thượng Giả Thường biết. Sau này khi đám người dưới trướng Dương Thanh diệt Lục Bạch Hổ, hắn mới lộ diện.

– Ta cứ hỏi dò tên Long Trạch đó, có thể hắn sẽ biết tên họ Đỗ này.

Thôi Kết cho quân lục tìm khắp núi và các khu lân cận, chẳng nghe ngóng được tin tức, bóng dáng của đoàn người đó. Có người nhìn thấy đám người trên núi đi về phía tây nam dắt theo đến vài chục ngựa trâu. Thôi Kết chán nản cho quân lui về phía Bắc Cổ Loa. Chỉ sai một vài tên đi dò la thêm tin tức từ phía quân đội họ Dương và đám người ngựa núi Long Tuyền đi về phía tây nam.

Trong quân Thôi Kết, có người tên Đinh Tráng người Võ An Châu, dáng người nhanh nhẹn, đôi chân mỗi bước sải đến năm trượng, mọi người vẫn gọi tên ấy là Sóc Bay, hiệu là Hỏa Cước Tốc. Nhận lệnh của Kết, Tráng chạy tức tốc suốt hai canh giờ theo dấu chân đám người chạy trốn. Chạy đến chỗ đất bằng nghe có tiếng gió vi vu thấy lạnh người. Thấy có quán nước giữa đường vắng vẻ, Tráng bước vào với ánh mắt tò mò. Thấy một cô thôn nữ tóc dài quá lưng. Áo yếm lưng trần khoe làn bánh mật mịn mà, bờ vai hững hờ như đang chờ ai đó lại gần mà nâng niu. Trong người hừng hực, nhìn xung quanh đồng không hoang vắng, trong nhà lại chẳng có ai, Tráng chạy vội vào phía trong, lấy tay xoa lên đôi vai tròng ghẹo cô ta:

– Em là tiên nữ chốn nào. Sao lại lạc đến chốn kỷ ho gò gáy này.

Cô gái bình tâm, tay thoăn thoắt đưa trà vào ấm. Tráng đoán tâm tình mà nhả lời ngọt ngào dụ dỗ:

– Vườn hồng xa vắng, em có thấu chăng trái tim ta đang loạn nhịp vì người đẹp trước mặt ta. Theo ta về Tống Bình, nàng sẽ chẳng phải lo gì cả. Nơi này hoang vắng, hổ cọp nào có biết thương em.

Hắn luồn tay xuông phía dưới em định ôm cô gái đột ngột có gã lùn tẹt, người mập dáng heo nái xồng xộc chạy đến kéo Tráng ra ngoài. Không một lời giải thích, dao mài sẵn còn treo trên giá, gã lùn khứa khứa vài nhát lên viên đá mài. Tráng hoảng hồn ngất lịm. Cô gái bước ra, lớn tiếng cười:

– Mồi ngon dễ nhử. Lũ đàn ông các người chỉ có chết vì dâm sắc.

– Đến phụ nữ mang thai mà hắn cũng dê. Lũ đầu voi đuôi chuột. Ăn thịt hắn chắc chẳng dậy mùi ngon.

Dáng người nhỏ nhắn, chân thậm thọt một người nữa bước ra. Ria mép con kiến vểnh lên, miệng ngậm lá tre đi một vòng xuôi, lại ngược một vòng ngược quanh người Tráng đang nằm trên bàn. Chàng lấy ngón út trái chọc vào lỗ mũi lấy ra một miếng bôi lên cửa miệng Tráng. Tráng tỉnh dậy, mơ màng, thấy miệng dính chút mềm liền ói thông thốc. Tráng khóc lóc van xin:

– Xin các gia gia tha mạng. Là con không biết phạm phải người trên. Xin gia gia tha mạng. Xin bà tha mạng cho. Tội con không biết buông lời chòng ghẹo, đắc tội với bà.

– Nhà ngươi cúi xuống ăn lại hết đông ngươi vừa nôn ra. Ăn xong ta sẽ tha mạng. Nếu không thì nhà ngươi sẽ giống con lợn đang treo trên bếp kia.

Tráng nhìn thấy trên giá bếp có ba cái xỏ lợn cùng hai dải thịt móc hàm. Cạnh đó là hai miếng thịt đùi to cỡ đùi trâu, da trắng mịn không lông. Tráng run rẩy cúi xuống dùng miệng liếm sạch đống vừa ói ra. Cô gái nhìn ra phía khác mà không dám chứng kiến cảnh tượng đó. Tên nhỏ người, chân thọt túm tóc Tráng, lại đưa tay vào mũi bôi lên miệng Tráng. Tráng sợ hãi, miệng run run:

– Xin gia gia tha tội. Con biết lỗi rồi.

Gã kia trợn mắt, tay cầm dao bầu dí vào mặt Tráng, gã hỏi:

– Mày có biết bọn này là ai không?

– Dạ dạ. Con không biết. Xin các ngài tha mạng.

– Đồ chó. Quân lính triều đình mà hèn nhát như con chó. Chó nó còn biết kêu gào cắn càn khi người khác động vào nó. Mày không thể bằng chó được.

– Dạ dạ. Con không bằng chó. Không bằng cầm thú. Mong gia gia tha tội.

– Liếm sạch thứ trên môi ngươi.

Tráng nhắm mắt, nhắm mũi liếm sạch cái thứ nhớp nháp phía ngoài môi. Phía dưới quần hắn đã ướt từ bao giờ. Tên béo lùn dáng lợn cười lớn:

– Thôi được. Ngoan ngoãn là tốt. Ngươi nằm lên, tự trói mình vào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN