Giông Tố Thảo Nguyên - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Giông Tố Thảo Nguyên


Chương 13


Thành phố Blue Moon nằm cách xa khu có người ở nhièu dặm đường, sát hai bên đường quốc lộ chạy qua. Thành phố đã có từ lâu, vào những ngày bò còn làm chúa tể, rồi phát triển mạnh mẽ theo sự gia tăng của nhân dân trong vùng và tàn rụi như mùa màng của họ khi chu kỳ hạn hán đến. Máy xúc ngũ cốc một thời hoạt động mạnh chứng tỏ nơi đây phát triển nhanh thì mới cách đây mấy năm đã bị thoá gỡ vì tình hình trở lên không an toàn cho giới nông dân.

Suốt nhiều năm trời, Blue Moon sống nhờ vào cuộc sống ở địa phương bằng cách cung cấp thức ăn thức uống cho những người làm việc trong các nông trại và cho các du khách kỳ quặc. Thế nhưng khi công ty Dy Corp đến đây để khai thác than trong các mỏ nằm dưới đồng cỏ thì thành phố phát triển trở lại. Dân số tăng nhanh như nấm mọc qua đêm; những ngôi nhà xưa bị triệt hạ, thay vào đấy là những ngôi nhà mới. Số người mới đến đã biến thành phố thành nơi đông đúc, ồn ào náo nhiệt.

Nhưng nguồn than đá không phải là bất tận. Khi than đá cạn kiệt, công ty Dy Corp phá sản, khiến cho công nhân thất nghiệp và không còn là nơi hấp dẫn những người mới. Dân chúng đua nhau bỏ đi, lại một lần nữa các đường phố và nhà cửa ở Blue Moon đều vắng tanh.

Thành phố trở lại rộng rãi trên quốc lộ, một bên chỉ còn trụ lại trạm xăng, cửa hàng tạp hoá và nhà bưu điện có tên bưu cục Fedderson. Ở bên kia đường là ngôi nhà hai tầng đã thay đổi tên họ nhiều lần: Quán bên đường Jack, quán ăn Sally, và mới đây là chỗ ẩn của Harry.

Tấm bảng hiệu trước ngôi nhà đã được tháo ra, trên đó có tên hiệu chủ nhân cũ bằng đèn nê ông màu xanh lục loè loẹt. Các người thợ bò quanh mái nhà để lợp lại ngói mới, trong khi đó người thợ khác cạo lớp sơn ố bẩn, nứt nẻ ở hai bên nhà.

Nhiều người khác đang làm việc ở trong nhà. Chỉ có một người duy nhất đứng ngoài, nhưng cặp mắt sắc sảo của ông ta canh chứng kỹ lưỡng để xem có những ai siêng ăn nhác làm. Ông ta cao gần 1m80, mặc chiếc áo thun tay ngắn màu trắng để lộ hai bắp tay to tướng và huy hiệu binh chủng Thuỷ quân lục chiến được xăm trên bắp tay trái. Mái tóc nâu cắt cụt lủn, nhưng người ta vẫn còn thấy vài đám tóc bạc hiện ra quanh cái đầu gần như trọc. Dáng dấp con nhà binh và nét mặt xương xẩu, Gordon Donovan trông y như nghề nghiệp chuyên môn của mình: Cựu trung sĩ binh chủng Thuỷ quân lục chiến, người biết tuân lệnh cũng biết ra lệnh.

Ông ta là chủ nhân mới của nhà hàng. Cánh cửa thông với phòng phía sau bật mở, một cô gái tóc vàng đi giày cao gót, mặc quần sóc trắng hiện ra bên khung cửa, miệng nhai kẹp cao su nhóp nhép. – Này Donovan, – cô ta gọi lớn, giọng nghe eo éo. Có ai gọi điện thoại cho ông đấy. Điện thoại đường dài.

Quai hàm căng ra vì tức giận, gã sải chân bước vào. Khi cô gái tránh sang một bên cho gã đi qua, gã bèn nắm cổ tay cô gái, vặn thật mạnh, không thèm để ý đến sự hốt hoảng hiện ra trong mắt cô ta.

– Đồ con gái hư hỏng ngu ngốc. – Gã rít lên, giọng the thé, chỉ để cho cô ta nghe thôi. – Tôi không biểu cô trả lời điện thoại mắc dịch ấy. Tôi đã dặn nếu điện thoại ấy reo thì hãy gọi tôi.

– Tôi xin lỗi. – Lời xin lỗi chẳng khác nào tiếng khóc thảm thiết.

Gã cúi xuống gần sát mặt cô ta. – Đừng đụng đến điện thoại riêng của tôi, nếu không sẽ ăn đòn đấy. Hãy nhớ đấy, cô em. – Môi gã cong lại, gã vặn cổ tay cô gái thêm nữa, khiến cô ta phải khóc thút thít và gật đầu lia lịa. – Tôi không nghe cô nói gì hết. – Gã nói nhỏ giọng hăm doạ.

– Vâng thưa ngài. – Giọng cô ta run run, đau đớn. – Tôi thề sẽ không bao giờ vi phạm nữa.

– Hãy nhớ là không được tái phạm. – Gã lôi mạnh cô ta khỏi ngưỡng cửa, đẩy cô ta vào khu vực dùng làm quầy rượu hiện đang để trống. – Và đừng la và đến chỗ các công nhân đang làm việc. Không được làm thế cho đến ngày trả lương.

Donovan nhìn theo cô gái, đợi cho đến khi gã thấy cô ta vào cửa đến cầu thang dẫn lên các phòng ở tầng hai. Sau khi đưa mắt nhìn các công nhân để xem họ có chú ý gì đến cái bàn làm việc không, gã nhấc ống nghe máy điện thoại đang nằm trên bàn được sắp xếp rất ngăn nắp.

– Donovan đây. – Gã nói, giọng rõ ràng, và ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc.

– Người đàn bà nào trả lời điện thoại thế? – Giọng quen thuộc của Rutledge cất lên ở phía bên kia đường dây, câu hỏi giống như gã đã nghĩ ra trước.

– Xin lỗi ngài. Đấy là con bé làm ở đây. Tôi đã dặn nó không được tái phạm rồi. – Gã không xin lỗi thêm nữa vì gã biết có xin lỗi thì cũng không được chấp nhận.

– Nhớ đừng để xảy ra lần nữa, – lão nói, giọng gay gắt, rồi hỏi tiếp: – Anh đã làm đến đâu rồi?

– Tôi đã làm hết sức, bây giờ chỗ này đã rộng rãi, xe đến đây được. Dân ở Blue Moon này không học tập gì được nơi họ. Như tôi đã nói với ông, đây chỉ cách thành phố một bước thôi.

– Bao lâu nữa thì anh sẽ khai trương? – Giọng nói có vẻ tức giận vì công việc chậm trễ.

– Ít ra cũng thêm một tuần nữa. – Donovan nhìn căn phòng dơ bẩn với ánh mắt miệt thị. – Ông đã mua một nơi qúa bẩn thỉu.

– Tôi không mua gì hết. Anh mua mà.

– Đúng. – Donovan gật đầu, lầu bầu trong họng. – May cho ông. – Gã nói to hơn: Khi chúng ta đang nói chuyện thì thiết bị cuối cùng trong nhà bếp mới lắp đặt xong, và người thợ điện vừa nối dây điện vào máy móc. Vào thứ hai thì công việc hoàn tất. Những thực đơn mới đã được ổn định, chương trình khai trương bán thức ăn sẽ được thực hiện vào tuần sau. Tôi đang đốc thúc để có một bữa ăn thịnh soạn trong ngày khai trương vào dịp cuối tuần tiếp theo. Tôi sẽ gửi giấy mời đến mọi người ở trong vòng một trăm dặm. Tôi nghĩ tôi sẽ mời cả gia đình Calder đến dự.

– Tốt. Tôi cần tất cả thông tin anh có thể lấy được cho tôi. Kể cả những thông tin mà anh cho là vô nghĩa, cứ chuyển hết cho tôi. Tôi sẽ xem thông tin nào có giá trị và thông tin nào không.

– Chắc ông biết tôi đã làm đủ thứ. – Donovan trấn an lão ta. – Tôi nhớ có chuyện này… không biết ông có nhu cầu về trại chăn nuôi không, nhưng theo anh chàng bán xăng ở bên kia đường thì bài quảng cáo của Kaufman sẽ quảng cáo về thị trường này.

– Chắc tôi không có nhu cầu về thị trường này, nhưng anh cứ gửi cho tôi tất cả những thông tin về nó mà anh có. Anh nghe được những tin gì?

– Không có tin gì về gia đình Calder, ngoài việc họ đang khốn khổ vì trời không mưa, giống như các chủ trại chăn nuôi khác ở trong vùng, phần lớn dân địa phương đều muốn nói đến những ngày vàng son khi khu mỏ còn hoạt động và thành phố vui vẻ tưng bừng. Nếu ông muốn tôi sẽ cung cấp nhiều thông tin cho ông.

– Đấy là khu mỏ Dyson – Rutledge trầm ngâm nói khiến Donovan có cảm giác là lão đang nói với mình.

– Đúng thế. Cô con gái Tara của ông ấy đã từng lấy con trai của lão già Calder. Người ta kể rất nhiều chuyện về bà ta, họ nói bà ta tiêu xài rất hoang phí. Không ai ở đây thích việc bà ta làm, ngoại trừ thích tiền của bà. Theo họ, bà ta tiều tiền như cát ngoài sa mạc. Hiện giờ bà ta đang chi tiền để tân trang các phòng ngôi nhà chính, xem đây như quà cưới tặng cặp vợ chồng mới cưới nhà Calder. Tôi nghe giá cả đang lên. Nhưng nhờ thế mà dễ dàng cho tôi khi đưa vào đây số công nhân của tôi mà không làm cho công nhân địa phương phật ý.

– Anh có nghe tin gì nói về khu mỏ sẽ hoạt động trở lại không?

– Chỉ là điều mơ tưởng thôi. Nhưng dân ở đây chắc không biết được, ngoại trừ bà con gái của Dyson.

– Tôi cũng không nghĩ bà ta biết. Nhưng vấn đề này chẳng quan trọng gì. Dù sao thì cái mỏ than ở đấy cũng không có tích gì cho tôi.

– Đấy là việc của ông, – Donovan đáp. – Công việc của tôi là cung cấp thông tin cho ông.

– Vậy thì khai trương quá đi và chuyển đến cho tôi một số thông tin. Gia đình Calder không phải là không chiến bại; không ai không chiến bại hết. Có cách để chiến thắng họ. Hãy tìm ra cách đi.

– Vâng, thưa ngài. – Nhưng đường dây đã bị cắt.

***

Jessy cầm bộ đinh thúc ngựa và mũ trên tay, bà đóng cửa phòng ngủ, đi về phía cầu thang. Bà chỉ nghe tiếng chân rời rạc của mình thôi. Trong mấy tuần vừa qua, sự im lặng là điều kỳ lạ, đến nỗi bây giờ bà không thể không chú ý đến nó. Tự nhiên bà nhìn vào cánh cửa mở phòng chủ nhân.

Vừa hiếu kỳ vừa nhớ kỷ niệm xưa khiến bà đi đến phía cánh cửa mở. Bà dừng lại nơi ngưỡng cửa, để tay lên thanh gỗ, rồi đưa mắt nhìn quanh phòng giải trí, không quá chú ý đến màu sơn tường mới hay số bàn ghế lưa thưa trong phòng, vì trí óc bà đang nhớ đến thời bà ở tại đây.

Jessy đang hồi tưởng lại thời quá khứ thì Sloan từ trong phòng ngủ bên cạnh bước ra, tay cầm giẻ và khăn lau giường, tóc chải ra sau buộc thành đuôi ngựa. Nàng liền đứng dừng lại.

– Jessy, – nàng ngạc nhiên thốt lên. – Con tưởng mẹ đã đi hơn một giờ rồi

– Mẹ quên mũ, điều này cho thấy trong thời gian qua mẹ không ra ngoài trời nhiều. – Jessy lại lướt mắt nhìn khắp phòng. – Phòng làm gần xong rồi.

– Cuối cùng cũng xong. – Sloan trả lời xong liền thở dài như trút ra khỏi người những chuyện bực bội đã dày vò nàng trong thời gian qua. – Bây giờ chúng con chỉ còn đợi thảm và số bàn ghế còn thiết đến nữa là xong. Rồi sau đó chỉ còn vấn đề trang hoàng tranh ảnh cùng các thứ trong phòng, và chúng con dọn về lại.

Hiện trong phòng chỉ có chiếc ghế nệm dài căng phồng với cái bàn và cái ghế xích đu cũ bằng ghỗ óc chó mà thôi. Nhưng chính cái ghế xích đu cũ đã đập vào mắt bà.

– Mẹ thấy các con vẫn còn cái ghế cũ ở đây, – bà nói. Sloan gật đầu. – Cái ghế ấy có đường nét tinh vi, và trông cũ thế nhưng ngồi rất thoải mái.

– Đúng thế – Jessy đi đến chiếc ghế, thẫn thờ sờ vào lưng ghế, đẩy cho nó đung đưa. – Sau khi cặp song sinh chào đời, bố mẹ biến phòng giải trí thành phòng trẻ em. Mẹ từng ngồi ru đứa này hay đứa khác trong chiếc ghế này hơn cả giờ đồng hồ.

– Con không biết chuyện ấy. – Sloan đáp với vẻ ngạc nhiên. Nhưng nàng không khỏi nhận thấy ánh mắt của Jessy có vẻ xa vắng, bà đang nhớ cái thời bà ở trong phòng chủ nhân này với người chồng quá cố của mình. Cảm thấy hơi khó chịu, nàng hỏi: – Việc này làm cho mẹ buồn phải không? Con muốn chúng ta thay đổi hai phòng này.

– Không. Đã đến lúc phải thay đổi. – Câu trả lời quả quyết, bình tĩnh cho thấy Jessy hoàn toàn đồng ý về việc sửa sang này. Bà nhoẻn miệng cười vui vẻ. – Nhân tiện nói với con việc này, Nancy Taylor có đưa cho mẹ xem bức ảnh gia đình bà ta do con chụp. Bà ta không ngớt khen tài năng về nhiếp ảnh của con. Con xứng đáng được khen như vậy.

– Cám ơn mẹ. Con thấy những bức ảnh ấy hoá ra lại đẹp. – Sloan thường công kích mình nhiều hơn những người khác nhưng nàng thấy những bức ảnh đẹp thật. – Nhưng những bức ảnh ấy đã mở ra những chân trời mới. Chắc Nancy đã đưa cho mọi người trong trại xem. Tất cả sẽ yêu cầu con chụp ảnh cho gia đình họ. Con nghĩ việc chú Laredo lập phòng tối dưới hầm nhà cho con là việc rất tốt.

Jessy khẽ cười, vẻ thông cảm. – Con nên mong Nancy đừng đem ảnh đến Blue Moon vào tối thứ bảy, nếu không chắc thế nào con cũng nhận nhiều cú điện thoại khắp vùng gọi đến. Theo mẹ biết thì gia đình bà ta sẽ đến dự lễ khai trương quá nhậu cũ của Harry.

– Phải. Trey có cho con biết chúng ta cũng được mời. – Sloan không thích đi, nàng biết thế nào ở đây cũng sẽ rất đông đúc và ồn ào, đối với nàng thì quang cản như thế chẳng có gì hấp dẫn hết.

– Đi chơi một đêm, chúng ta sẽ được thoải mái hơn. – Jessy vừa nói xong thì có tiếng còi xe hơi ở ngoài nhà cất lên. – Chắc Laredo bấm còi. Ông ấy nói sẽ đến đón mẹ. Hẹn gặp con sau.

***

Thay vào chỗ những đèn nê ông cao trước đây cho biết nơi này là quán Nơi Ẩn Cư của Harry thì nay ánh đèn chiếu sáng lên biển hiệu sơn tên quá mới: Quán Ốc Đảo. Bên dưới là những chữ nhỏ hơn: “Quán Nhậu Thịt Nướng”. Cờ đuôi nheo có màu sáng treo dọc mái hiên và bãi đẫu xe có nhiều xe du lịch, xe tải nhỏ đủ hình dáng, đủ cỡ đậu ở đây.

Ông cụ Chase dựa người trên đầu gậy, nhìn quang cảnh đổi thay của quán. – Anh chủ mới này trông có vẻ tiêu tiền đúng chỗ đây: lợp mái nhà mới và sơn lại toàn bộ. – Ông nhìn Cat, mắt dò hỏi. – Con nói lại cho bố nghe, tên anh chủ quán mới này là gì?

– Gordon Donovan. – bà ta lập lại với vẻ kiên nhẫn.

– Donovan. – Ông lẩm bẩm một mình rồi hỏi: – Chúng ta có ai biết hắn từ đấu đến không?

Chính Laredo trả lời ông: – Tôi nghe nói anh ta ở đâu đó tại Wyoming.

Chase quá rành nên ông không tin vào lời đồn. – Tôi nghĩ rồi chúng ta sẽ tìm ra gốc gác của hắn. Ít ra thì hắn cũng không nghĩ trong óc rằng đây là nơi sẽ có nhiều bợm nhậu để cho hắn đến bán đồ nhậu.

Phía sau ông, Trey cúi gần Sloan để nói thêm, giọng bình tĩnh: – Theo lời người ta nói thì đêm nay sẽ có nhiều người thích nhậu đến đây. – Tiếng người nói chuyện rì rào và tiếng nhạc nho nhỏ từ trong quá phát ra đã chứng minh cụ thể cho lời chàng.

– Em thích có chỗ tốt để chúng ta ngồi. – Sloan đáp lời chàng.

– Đừng lo chuyện ấy, – Cat trấn an nàng. – Cô đã gọi đến để yêu cầu họ dành cho chúng ta một bộ bàn.

– Vậy thì ta đừng đứng ở ngoài này làm gì. – Laredo nói và đẩy Chase để đùa. – Cụ đưa gậy dẫn đường đi trước và chúng tôi theo sau.

Chase quắc mắt nhìn Laredo. – Khi anh đến tuổi tôi, người ta sẽ thấy anh đi nhanh ra sao, – ông nói và vung gậy tới.

Chase bèn đi trước, tất cả theo sau, họ vào trong quán. Tiếng ồn ào liền đập vài tai họ, tiếng người nói chuyện không ngớt xen vào với tiếng cười và tiếng leng keng phát ra từ cái máy đánh bạc.

Anh đèn trong quán hạ thấp xuống, tạo nên nhiều chỗ tối, không những chỉ ở quầy rượu thôi mà ngay cả ở khu vực để ăn. Đấy là sự thay đổi thứ nhất mà Chase thấy ở bên trong quán.

Chuông reo vang đâu đó ở bên phải ông, một chàng chăn bò hét lên vì vận may đến. Anh ta sung sướng reo mừng khiến cho Chase đưa mắt nhìn về những chiếc máy đánh bạc nằm cả dãy dọc bức tường.

– Có vẻ như chủ quán đã tống khứ bàn chơi pun đi rồi, – ông cụ nói với Laredo, rồi rung cây gậy chỉ quầy rượu dài bằng gỗ, trên mặt quầy được đánh thật bóng. – Nhưng anh ta giữ lại cái quầy cũ. Có biết bao nhiêu dân chăn bò đã gác ủng lên thanh chắn chân bằng đồng ấy.

– Tôi cũng thế. – Nhưng Laredo không bận tâm nhìn chiếc quầy rượu cũ. Ông ta đang chăm chú nhìn người đàn ông vai u thịt bắp đang đứng gần họ, tay cầm xấp thực đơn. – Tôi nghĩ người đang đến là chủ quán. – Ông ta nói nhỏ với Chase rồi bước lùi lại một bước để quan sát.

Người đàn ông dừng lại trước mặt Chase, hai chân đứng thẳng theo tư thế nhà binh. – Chào ông Calder, chào mừng ông đến Ốc Đảo. – Gã nhoẻn miệng cười lễ phép. –Tôi là Donovan. Rất sung sướng đón tiếp ông tối nay.

Chase hơi ngạc nhiên, ông cau mày nghi ngại: – Tại sao ông biết tôi? Chúng ta đã gặp nhau rồi hay sao?

– Không thưa ngài. Nhưng ảnh ông được đăng trên báo. Người ta nhận ra ông rất dễ dàng.

– Chắc là thế. – Chase lầu bầu. Ông giận mình không nhận ra điều đó. Để mà che đậy điều mà ông cho là sai lầm, ông đưa tay về phía Cat. – Đây là con gái tôi, Cat Enchohawk.

Cat đưa tay ra bắt. – Chào mừng ông đến Blue Moon, ông Donovan.

Vừa bắt tay, gã chủ quán vừa nhìn chăm chăm vào mặt bà.

– Chắc bà là người gọi đến để đặt chỗ trước. Tôi nhận ra giọng của bà.

– Đúng là tôi, – Cat xác nhận, miệng cười vui vẻ. – Tôi biết tối nay thế nào ở đây cũng rất đông, nên tôi muốn chắc chắn chúng tôi sẽ có chỗ ngồi.

– Tôi đã dành bàn cho quý vị, – gã đáp.

Nhưng Chase giới thiệu tiếp: – Đây là con dâu tôi, Jessy Calder. Cô ấy thay tôi điều khiển trại Triple C.

– Chào bà. – Donovan gật đầu chào vẻ tôn kính, và Jessy gật đầu chào lại.

– Cháu nội tôi, Trey Calder, và vợ cậu ấy, Sloan.

Donovan cười rộng miệng hơn một chút. – Chắc hai anh chị là cặp vợ chồng mới cưới mà tôi đã nghe nói đến. Xin chúc mừng, mặc dù hơi muộn một chút.

Trey bắt tay gã rồi thả ra cho Sloan bắt. Nàng cười và bắt tay gã một cách nồng nhiệt, rồi nói: – Cảm ơn ông.

Chỉ có Laredo không được giới thiệu. Donovan quay mắt nhìn ông với vẻ chờ đợi. Nhưng gã nhìn với ánh mắt dò hỏi, cố đánh giá ông, nên Laredo buộc lòng bước tới mà không đợi Chase giới thiệu.

– Tôi là Laredo Smith. Tôi làm việc cho gia đình Calder, – ông chìa tay ra, cười thân thiện, hiền lành.

Donovan bắt nhanh tay ông. – Anh ở Texas đến phải không?

– Không. Người ta tưởng tôi như thế. Nhưng họ thường nghĩ như anh vậy. – Laredo vẫn giữ nụ cười tươi trên môi. – Còn anh thì sao? Anh từ đâu đến?

– Có lẽ tôi sinh ra ở bang vừa nói đấy, nhưng tôi lớn lên ở Wyoming.

– Rồi anh ra nhập quân đội. Tôi nói đúng không? – Laredo cười toe toét với vẻ chắc chắn, nhưng vẫn giữ không khí thân thiện.

– Vâng, thưa ngài. Binh chủng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ, và tôi tự hào về bình chủng nàu. Cái gì làm cho tôi ra vẻ là con nhà binh?

Laredo có thể nêu lên một số chi tiết, từ mái tóc ngắn cho đến dáng đứng thẳng băng. – Nhìn nếp quần sắc như dao của anh thì biết. Ở đây chúng tôi không thấy ai như thế ngoại trừ mỗi khi có chú lính người ở đây về nghỉ phép.

– Thói quen cũ không thể bỏ được. – Donovan đáp.

– Vậy thì tại sao ông cựu Thuỷ quân lục chiến cuối cùng lại đến Blue Moon này? – Laredo hỏi, rồi mau miệng nói thêm: – Đừng cho tôi là tọc mạch. Chúng tôi mừng vì có anh ở đây. Chúng tôi chỉ ở cách đây vài dặm đường thôi.

Donovan không có vẻ nao núng trước câu hỏi.

– Đối với tôi đây là nơi khá hấp dẫn. Tôi thích nơi nào rộng rãi và không có cạnh tranh. Dĩ nhiên giá cả cũng phải chăng.

– Anh đã sửa sang lại chỗ này rất tốt. – Laredo nói. – Còn lại thêm mấy cái máy đánh bạc làm cho không khí vui nhộn.

Chủ nhân mới như lúc nào cũng có sẵn câu trả lời.

– Tôi không muốn khách kiếm cớ để đi chỗ khác.

– Nói có lý. – Laredo chấp nhận ý kiến của gã.

Chase lên tiếng: – Tôi thấy anh dẹp cái bàn đánh pun, các thanh niên sẽ nhớ đấy.

– Chỉ tạm thời thôi. – Donovan trấn an ông cụ. – Tôi định biến cái phòng làm việc ở phía sau thành phòng chơi pun cách biệt. – Cửa bật mở, một cặp vợ chồng khác bước vào. Thấy khách mới đến, Donovan quay 90 độ. – Thưa ông Calder, bàn của quý vị nằm ở bên phải đây.

Jessy nhìn đôi vai vuông vức của Laredo đi trước, bà không khỏi ngạc nhiên về thái độ của ông ta. Bà nhớ trước đây khong có lần nào ông có thái độ lôi kéo sự chú ý của người khác về mình như thế, hay là nói chuyện nhiều với người nào mình không biết. Luôn luôn ông đứng ở phía sau để nhìn và nghe người ta, nhưng đêm nay thì không thế.

– Tại sao hôm nay anh lạ đời thế? – Bà hỏi nhỏ, mắt nhìn ông vẻ ngạc nhiên.

– Anh ta cố đặt nhãn hiệu cho tôi, vì vậy tôi phải làm sao để anh ấy gắn cho tôi cái nhãn sai.

Câu trả lời của ông đặt ra nhiều nghi vấn hơn nữa, nhưng họ đã đến bàn, và khi đã ngồi vào ghế, Jessy đành phải gác thắc mắc của mình sang một bên. Bà bèn nhìn chủ nhân mới của quán, đánh giá thực chất của gã, và cố suy nghĩ về lý do tại sao Laredo không tin gã.

Donovan phân phát thực đơn. – Chúng tôi không có nhiều món, nhưng quý vị có thể tìm trong thực đơn được món mình thích. Nếu quý vị cần hỏi gì, Mary Ann sẽ phục vụ quý vị. Chúc quý vị vui vẻ. – Gã nói rồi gật đầu chào mọi người và bỏ đi.

Chase mở thực đơn, rồi ngẩng đầu ra sau cau mày: – Chữ in nhỏ quá. – Ông miễn cưỡng lấy bao kính, đeo kính lên mắt. – Thế mới thấy được.

– Con không hiểu tại sao bố bận tâm xem thực đơn là gì. Thế nào bố cũng gọi món thịt bò bít-tết thôi. – Cat nói.

– Bố muốn xem anh ta có thứ gì. Có thể có món mới. – Chase nói để biện hộ cho mình.

– Điều mới là sự tận tâm giúp đỡ của ông ta. – Trey nói. – Trông có vẻ hầu hết bọn họ đều không phải ở đây.

– Phải, ai đấy cần nói với các cô nơi quầy rượu rằng họ cần thêm ít quần áo nữa. – Cat lên tiếng.

Lời của Cat khiến cho Trey cười khục khục nơi cổ. – Cháu thấy ý kiến của cô không ai nghe đâu, cô Cat à.

– Cháu nói sao? – Chase cúi đầu xuống, nhìn bên trên cặp kính mắt. Ông thấy cô gái tóc vàng mặc quần soóc và áo ngắn cũn cỡn, đang bưng cái khay đựng đầy bia. – Chỗ này trông như đã đi trọn chu kỳ.

– Ông nói sao? – Sloan giương mắt nhìn ông, ngạc nhiên.

– Khi ông còn trai tráng, người chủ quán này có tên là Jake Loman. – Chase đáp, dựa người ra ghế, cố nhớ lại chuyện xưa. – Trong quán luôn luôn có một đám gái đẹp, sẵn sàng để cho thanh niên mua vui. Dĩ nhiên là phải trả tiền, Jake luôn luôn tuyên bố họ là cháu của lão ta.

– Có vẻ như ông có kinh nghiện trong chuyện này, phải không ông nội? – Trey cười toe toét.

– Mọi người đều biết. – Chase chỉ đáp có thế.

Jessy liếc mắt nhìn lui. – Bố ơi, bố không nghĩ những cô gái này là…

Chase gắt lời con dâu, không cho bà nói hết: – Chủ quán đã nói hắn không muốn người ta viện cớ để đi chỗ khác, phải không?

Câu hỏi châm biếm của ông cụ làm cho mọi người bật cười. Khi người hầu bàn đến lấy giấy họ ghi món ăn, trận cười của mọi người giảm xuống. Sau đó, một chủ trại quen biết dừng lại để chào ông cụ Chase và than phiền trời không mưa.

Khi câu hỏi châm biếm vừa rồi được đem ra bàn tiếp, Lareso hích nhẹ vào tay Jessy và hỏi bà:

– Có muốn khiêu vũ không?

Ánh mắt ngạc nhiên ban đầu của bà biến nhanh thành vẻ sung sướng. – Muốn chứ.

– Vậy ta đi nhảy. – Laredo đứng dậy, đến sau Jessy, kéo ghế của bà lại. – Chúng tôi nhảy một bản cho vui. – Ông ta nói với mọi người, rồi nói với Trey. – Hai người có nhảy với chúng tôi cho vui không.

Trey lắc đầu. – Tôi không nhảy.

– Trey biết tôi không thích nhảy. – Sloan phân trần.

– Cậu ấy muốn để cho chúng tôi được rộng rãi ngoài sàn nhảy ấy mà. – Laredo đáp vừa dẫn Jessy ra khỏi bàn.

Sàn nhảy của quán Ốc Đảo nằm ngay trước máy hát, máy này vừa dùng để khiêu vũ vừa phục vụ cho khác ở khu vực ăn uống. Khi Laredo và Jess ra đến sàn nhảy, đã có một cặp đang nhảy ở quanh sàn.

Vì ngưòi cùng nhảy là người yêu đã từ lâu nên Jessy cảm thấy thoải mái, bà nép mình vào vòng tay của Laredo, một tay để lên vai ông, tay kia nắm lòng bàn tay của ông. Điệu nhạc là một vũ khúc hai bước xưa cũ của Texas, đơn giản và không sinh động lắm. Bốn chân di chuyển đồng bộ, họ đi một vòng quanh sàn, không nói gì hết.

– Vậy khi nào thì anh sẽ nói cho tôi biết tại sao lúc nãy anh khác thường như thế? – Jessy hỏi, vui vẻ và hiếu kỳ. – Tôi rất muốn nhảy với anh, nhưng tôi biết anh yêu cầu tôi nhảy là vì anh có lý do khác.

– Tôi chỉ muốn mời cho được người đẹp thôi. – Ông đáp bằng giọng lề rề. – Tôi biết bà có nhiều câu muốn hỏi, nên tôi tạo cơ hội riêng tư này để cho bà.

– Anh nói đúng. – Jessy đáp. – Vì tôi vẫn không hiểu tại sao anh nói chuyện nhiều với Donovan như thế.

– Tôi không muốn cái kiểu gã ta mổ xẻ tôi. – Với sự thay đổi trên mặt của Laredo, người ta nghĩ là ông ta đang nói về thời tiết. – Nhưng ngoài việc đó ra, tôi không hiểu tại sao gã muốn làm thế. Tại sao gã muốn biết tôi là ai, tôi làm gì.

– Anh ta mới đến đây. – Jessy nhắc cho ông nhớ.

– Nhưng bà hãy tự hỏi…tại sao hắn mua một chỗ kinh doanh thuộc nơi chó ăn đá gà ăn muối này và đổ ra cả một đống tiền để tu sửa? Việc này không khôn ngoan. Có phải Donovan làm cho bà ngạc nhiên không?

– Phải.

– Vậy chúng ta trở lại câu hỏi lúc nãy…hắn sẽ làm gì ở Blue Moon? Chỗ thoáng đãng rộng rãi và không có ai cạnh tranh, đó là điều hắn nói. Nhiều người muốn bỏ đây là đi, nhưng hắn lại muốn làm công việc kỳ quái là thu hút khách hàng đến. Có thể hắn định đến đây để làm việc phi pháp.

– Như việc gì?

Laredo lái bà đi xa cặp kia mới trả lời: – Nhìn hắn, tôi nghĩ hắn buôn ma tuý. Thật khó mà giải thích được lý do tại sao hắn quá quan tâm đến tôi…trừ phi… – ông nghĩ đến khả năng chủ quán lưu tâm đến ông. – Có thể hắn biết chuyện con gái nhà Calder lấy cảnh sát trưởng địa phương, và không biết Logan đã bị giết. Việc hắn nghi tôi là cảnh sát là chuyện rất tự nhiên. Thảo nào mà hắn quan sát tôi rất kỹ. – Laredo trầm ngâm nói, rồi ông cười, miệng méo xệch. – Nghĩ đến chuyện đó kể cũng tức cười…có kể lầm tôi là cảnh sát.

Jessy cười nhạt để trả lời, bà mừng vì Laredo không nghi chủ quán đúng với sự thật. Ngay lúc ấy bà lo lời cảnh cáo thường xuyên của Chase về nguy cơ Rutledge trả thù là đúng, bà nghĩ Donovan có thể là người của Rutledge. Nhưng bây giờ bà chưa thể kết luận được.

Đứng nơi quầy rượu, Donovan rót một ly uyt-ky vào ly, rồi rót thêm seven-up vào. Vừa pha rượu, gã vừa liếc mắt nhìn cặp nam nữ đang khiêu vũ ngoài sàn nhảy. Gã không thể xua đuổi được cảm giác khó chịu khi nghĩ đến người chăn bò tóc hung đỏ tự giới thiệu là Laredo Smith.

Ngay khi thấy ông ta đi với gia đình Calder là gã cảm thấy bắt đầu lo sợ, nghi ngại. Gã ngại không phải vì thái độ của người chăn bò mới đầu đứng tụt ra sau cũng như ánh mắt của ông ta nhìn qua đám người trước mặt với vẻ gay gắt, dò xét…mà chính vẻ lạnh lùng trong ánh mắt ông ta sau đó khi ông ta nhìn chăm chú vào gã. Ngay khi ấy, Donovan tin rằng người đàn ông là vệ sĩ của gia đình. Rồi ông ta đối xử với gã vui vẻ đúng the phong cách của giới chăn bò, miệng cười toe toét vô tư.

Thế nhưng gã thấy trong mắt của người chăn bò ấy có cai gì đó mà gã nhận ra ngay…là sẵn sàng rút súng bắn ngay không do dự. Có lẽ trong quá khứ người đàn ông này đã làm thế. Điều này càng khiến cho Donovan quan tâm hơn nhiều, vì Laredo Smith đang làm công ăn lương của Calder.

Một người chăn bò bước tới quầy rượu, chắn tầm nhìn của hắn nhìn ra sàn nhảy. Mũ được đẩy ra phía sau đầu để lộ đám tóc đỏ đậm loăn quăn trước trán, anh ta nói:

– Này, cho tôi bia, được không?

– Được chứ. – Donovan đẩy cái ly xuống dưới vòi thùng bia và mở vòi.

Một đám chăn bò ngồi nơi quầy cụng ly kêu lách cách. Anh chàng chăn bò hỏi gã: – Anh là chủ mới ở đây phải không?

– Phải. – Donovan đáp. Gã thấy đôi uyên ương đi ra khỏi sàn nhảy.

– Theo thông báo thì anh chiêu đãi đồ uống hôm nay, vì tôi đã đánh thua 50 đôla trong má đánh bạc.

– Rất vui khi nghe anh thua. – Donovan đáp, và để ly bia trước mặt anh ta. – Tôi thích máy thua. Có thế khách mới trở lại.

– Tôi sẽ nhớ lời anh nói. – Người chăn bò uống một ngụm bia, lau bọt trên mép và chìa tay ra. Tiện đây, xin giới thiệu, tôi là Matt Rivers. Bố tôi là chủ trại lâu đời Kennesaw nằm về phía Bắc ở đây.

– Tôi là Donovan. Rất sung sướng được quen anh. – Gã chất mấy cái ly dơ vào bồn rửa dưới quầy. – Tôi phải mất một thời gian mới biết mặt quen tên mọi người ở đây và biết nghề nghiệp của họ.

– Đúng là phải thế, – gã chăn bò trẻ tuổi đồng ý đáp. – Nhất là khi anh có khách đông đúc như thế này.

– Căng lắm. – Donovan liền lợi dụng ngay tính ưa nói của anh chàng chăn bò này. – Và trong thành phố nhỏ, khách hàng thường muốn người ta biết mình là ai. Như đêm nay chẳng hạn, gia đình Calder đến ăn tối ở đây. Tôi nhận ra ông già nhờ đã thấy hình ông ta trên báo. Bà Jessy Calder tôi cũng thấy ảnh. Còn người con trai của bà và cô con dâu thì dễ nhận ra. Nhưng cái ông chăn bò đi với họ…cái ông có mắt xanh, tóc hung đỏ, có lẽ già hơn vẻ bề ngoài của ông ta. Tôi không biết ông ta có vị trí như thế nào.

– Có vẻ anh muốn nói đến Laredo chứ gì, – Matt Rivers nói ngay không ngần ngừ. – Ông ta ở với gia đình Calder lâu rồi.

– Ông ta là đốc công hay sao?

– Không. Ông ta chỉ làm việc thôi.

– Thật à? – Donovan hỏi với vẻ ngạc nhiên. – Gia đình Calder thường để cho công nhân bình thường cùng ăn như thế à?

– Không. – Anh ta đáp vừa nhún vai. – Nhưng Laredo thì khác.

– Tại sao vậy? – Donovan hỏi tiếp, càng ngạc nhiên hơn.

Anh chàng chăn bò đáp, giọng có vẻ hơi ngài ngại.

– Tôi không biết. Tôi nghĩ là ông già Calder đã lấy mẹ Laredo hay lấy dì của ông ấy…tôi nghĩ là lấy mẹ ông ta.

– Như vậy anh ta là con ghẻ của Calder.

Chàng chăn bò cười, mặt hết vẻ bối rối. – Tôi đoán như thế. Điều này sẽ chứng minh cho anh thấy những gì mà dân ở đây sẽ nói với anh…đó là trại Triple C qui tụ bà con ruột thịt của họ. Họ luôn luôn giúp đỡ nhau chứ ít khi giúp người ngoài.

– Tôi có nghe như vậy. – Nhưng Donovan nghĩ rằng chuyện này thật kỳ quặc, vì Laredo tự giới thiệu, ông ta không nói mình có mối quan hệ gì với gia đình Calder. Hơn thế nữa, gã phân vân không hiểu tại sao Rutledge không nói gì về chuyện này với gã. Tuy nhiên câu trả lời cho chuyện này chắc phải đợi đến sáng mai.

***

Tiếng chuông nhà thờ được kéo thật mạnh, gọi con chiên đi lễ. Người khách duy nhất tại Ốc Đảo là anh chàng tài xế xe tải qua đường, đang bận chia mắt nhìn đống bánh kếp trước mặt và cô hầu bàn mập mạp đang cúi người rót cà phê thêm cho đầy tách của khách.

Công việc buôn bán trong quá hứa hẹn còn yên lặng lâu, Donovan mở khoá cửa vào phòng sau. Gã đi vào, khoá cửa lại rồi đi đến bàn làm việc. Gã ngồi xuống ghế, bấm số máy mà gã nhớ thuộc là từ lâu.

– Donovan đây, – gã xưng tên khi Rutledge trả lời, – ông có rảnh vài phút không?

– Rảnh. Đêm qua gia đình Calder có người con ghẻ.

– Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này.

– Tôi qua tôi nghe cậu con trai của một chủ trại cho biết như thế. Người con ghẻ tên là Laredo Smith. Khi mới gặp anh ta, tôi cứ nghĩ hắn là vệ sĩ. Nhưng anh chàng chăn bò nói rằng mẹ hắn đã lấy ông già.

Rutledge trả lời bằng giọng trầm tư. – Theo tôi biết thì Chase Calder chỉ lấy vợ hai lần. Vợ đầu là con gái của một chủ trại gần bên cạnh trại của ông ta. Còn người vợ thứ hai là goá phụ có tên là Hattie Ludlow. Bà ta có một trại chăn nuôi nhỏ không xa trại tôi. Tôi không nhớ bà ta có con cái gì không, nhưng tôi sẽ tìm ra.

– Nếu anh chàng Laredo này là con của bà ta thì họ của hắn phải là Ludlow, trừ phi hắn có người cha khác. Nhưng có thể nguồn thông tin của tôi sai lạc. – Donovan xác nhận. – Mới đầu thì anh ra không biết chắc chắn người đàn bà là mẹ hay dì của Laredo, nhưng dù hắn là ai, hắn gắn bó rất mật thiết với gia đình này.

– Có phải vì thế mà anh quan tâm đến hắn không? Anh có nghĩ là anh có thể cải hoá được hắn không? Có thể dùng hắn để cung cấp thông tin cho ta được không?

– Thằng này không được. – Donovan tin chắc như thế. – Tôi thấy có cái gì đấy trong mắt hắn tôi không thích. Tôi không biết kế hoạch của ông ra sao, và tôi không muốn biết. Nhưng tôi xin báo cho ông biết: hãy canh chừng thằng này. Hắn có thể nguy hiểm.

– Gia đình Calder có tiếng tăm. Chuyện họ có người bảo vệ là hợp lý. – Rutledge trả lời, giọng bình thản. – Tôi sẽ kiểm tra Hattie Ludlow để xem bà ta có quan hệ gì với thằng Laredo Smith này không. Trong lúc chờ đợi, anh cứ tìm hiểu về hắn được chừng nào hay chừng ấy, nhưng hãy cẩn thận đừng để cho hắn biết là anh đang dò la theo dõi hắn.

– Ông đừng lo. Tôi sẽ không trực tiếp dò là. – Rồi Donnovan hỏi: – Thông tin mà tôi đã gởi cho ông về trại chăn nuôi Kaufman đã đến chưa?

– Đến ngày thứ 6. – Không biểu lộ chút nào sự quan tâm đến việc ấy, hay là thiếu quan tâm, Rutledge nói sang những vấn đề khác rồi kết thúc câu chuyện.

Mấy phút sau, khi Donovan bước ra khỏi phòng, gã nghe bước chân của hai người đang đi lên cầu thang phía sau. Gã nhìn ra ngoài, thấy chiếc xe tải vẫn còn đậu, còn phòng ăn của nhà hàng thì vắng teo, gã nhếch mép cười nham nhở.

Chừng ba mươi phút sau, gã gọi đám con gái còn ngủ dậy, rồi bảo tất cả tập hợp lại trong phòng. Gã báo cho các cô ấy biết rằng nếu ai tìm được thông tin gã cần thì sẽ tưởng thưởng, và cảnh cáo những ai không chịu làm theo mệnh lệnh của gã. Tất cả đều thề là họ sẽ không dám bất tuân lời gã và gã tin chắc là họ sẽ làm theo lời mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN