Giữa Chốn Phù Dung
Chương 37
Editor: Huyền Vũ
Beta: Nana Trang
Núi Ngũ Hành là núi gì?
Thác nước mười dặm là nơi nào?
Dãy núi lớn uốn lượn ở phía tây Yên Kinh tục xưng là núi Ngũ Hành, chùa Linh Sơn ngay tại trên sườn núi Ngũ Hành, với thềm đá cao chín mươi chín bậc, nghe nói người lên núi cầu phúc đều phải đi bộ, sau đó vào trong chùa bái Phật, có thể bảo vệ bình an khỏe mạnh. Trong cả Kinh thành, nơi đâu có phong cảnh đẹp nhất, thì phải kể tới núi Ngũ Hành rồi. Trên sườn còn có thác nước, nhìn từ trên xuống có thể thấy được rừng rậm lấp ló sau rặng mây, liếc nhìn sẽ không thể thấy được đáy, nên người ta gọi là thác nước mười dặm.
Thác nước mười dặm chảy tới hạ du là hồ Liễu Điều, rất nhiều người thích lên núi bái Phật, xuống núi du hồ.
Nghe đồn tiếng chuông ở chùa Linh Sơn có thể rửa sạch vẩn đục trong tâm hồn con người, đương nhiên ở phía sau núi A Mộc chôn không ít người, nàng vô cùng quen thuộc địa hình nơi đây, La Tiểu Hổ nhắn nàng tới, còn nói là thác nước mười dặm núi Ngũ Hành, nàng cũng đã đoán được Triệu di nương sắp xếp như thế nào rồi.
Đợt bệnh này của Lý Dục kéo dài liên tục bảy, tám ngày mới tính là đỡ hẳn.
Trong lúc này A Mộc cố ý thay hắn nói mấy câu trước mặt Tấn Vương Lý Hạo, ông vốn mềm lòng, cẩn thận suy nghĩ lại, suốt những năm qua quả thật đã quên đi đứa con trưởng lòng này, lòng ông tràn ngập áy náy. Tấn Vương phi bắt đầu lo lắng cho hôn sự của Lý Dục, đúng lúc A Mộc nhắc tới chùa Linh Sơn, bà thật sự thành tâm thành ý cầu phúc cho con kế mà leo lên núi Ngũ Hành, cầu một cây Linh Sâm, một là vì sức khỏe của Lý Dục, hai là cầu nhân duyên cho hắn.
Nghe nói khi Tấn Vương phi trở về từ chùa Linh Sơn vẫn luôn rất vui vẻ, cao tăng giải xăm cho bà, nói rằng không nói tới xóa bỏ bệnh tật, mà lương duyên của Lý Dục đã tới, còn ở ngay trước mặt.
Hai ngày này, bà vẫn ầm ĩ bảo Lý Dục tới chùa lễ tạ thần linh, A Mộc cũng nghe người ta nói mồng một mười lăm hàng tháng cả nam lẫn nữ tới chùa lễ tạ thần linh không ít, bao nhiêu lương duyên đều được kết thành từ đó. A Mộc nháy đôi mắt ngây thơ thuyết phục bọn họ, đôi phu thê này ở trong viện bắt đầu niềm nở giảng giải với Lý Dục, bảo hắn mười lăm lên núi một chuyến, đương nhiên đoán chừng là ai cũng không chịu được ngày ngày bị thúc giục, vậy nên Lý Dục bèn đáp ứng.
Tâm nguyện của A Mộc đã xong, cho nên lúc này tâm tình rất tốt.
Hai ngày nay nàng luôn cười tủm tỉm, nhìn ai cũng cười, lúc nói chuyện bên môi còn lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, càng giống như một tiểu bạch kiểm.
Lý Dục quan sát nàng hai ngày, càng nhìn càng thấy bồn chồn, dứt khoát không tiếp tục chú ý tới nàng nữa.
Thậm chí A Mộc còn bày kế với hắn, khiến hắn ngủ trễ.
Bởi vì Trọng Gia không tùy tiện xuất hiện, mỗi lần đến tối là ầm ĩ, rõ ràng là một thân thể, Lý Dục ngủ khá muộn, tâm trạng bình tĩnh, Trọng Gia sẽ không xuất hiện, vậy nên càng khiến A Mộc bớt lo hơn, đến cả Ngưu Nhị và Trường Lộ cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, phủ Tấn Vương có thể xem như là qua mấy ngày yên tĩnh.
Tối ngày mười bốn, vầng trăng sáng rất lớn.
Đứng cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy, quả nhiên trăng sáng sao thưa, A Mộc thu dọn đồ đạc của mình một chút, nằm ở trên giường bắt chéo hai chân.
Trên nóc phòng có treo một món đồ giống như bát quái, phía dưới móc thêm một cái chuông.
Nàng mím môi, quả nhiên không biết trong phủ Tấn Vương còn tin phụng thứ đồ này. Thứ đồ vật này bình thường dùng để tránh yêu ma quỷ quái, còn có thể dùng để chiêu hồn trấn hồn, khi trong gia đình không yên người ta thích treo vật này lên xà nhà, đương nhiên treo thứ đồ này ở đây là để tránh Trọng Gia.
Ngài mai phải rời khỏi phủ Tấn Vương rồi, nhớ tới Trọng Gia, nàng bỗng nhiên có chút không cam lòng. Đi rồi thì sau này phải tới phủ tướng quân, bên Lý Dục cũng không nên đi, vậy thì sẽ khó được nhìn thấy hắn. Nghĩ tới mấy người bị hắn tra tấn, bỗng nhiên không được gặp nữa dường như có chút không thú vị, A Mộc đảo mắt, xoay người nhảy xuống giường.
Đi giày vào, A Mộc nhẹ nhàng đi tới phòng trong. Nàng ló đầu nhìn vào trong bình phong: “Điện hạ?”
Nam nhân ngồi bên cạnh bàn, Trường Lộ đang đứng ở bên cạnh.
Lý Dục không ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
A Mộc vội vàng bước tới: “Đã trễ rồi, muốn hỏi chút xem Điện hạ vẫn chưa không nghỉ ngơi sao?”
Lý Dục vừa thu tay, tranh cuộn lập tức tự động cuộn lại: “Sao? Ta nghỉ ngơi hay không mắc mớ gì tới ngươi?”
Đương nhiên liên quan tới nàng, nàng cười hì hì, không chờ người gọi thì tự động đi tới.
A Mộc nằm ra bàn, mong đợi nhìn mấy cuốn tranh cuộn này: “Điện hạ có người trong lòng sao?”
Ba bức tranh này là Tấn Vương phi mới cầm qua, một người là chất nữ bên nhà ngoại Tề Khương, hai bức còn lại là đều là chính nữ nhà quan lớn mà Vương phi đã vừa ý chọn ra được trong số các cuốn tranh cuộn. Chất nữ bên nhà ngoại bà đương nhiên không cần nhiều lời, dáng vẻ đoan chính, mặc dù dung mạo không phải xinh đẹp nhất đẳng, nhưng quý ở danh tiếng, nghe đồn Tề Khương là một tài nữ, hiền lương thục đức có tiếng ở Yên Kinh.
Nam nhân xoa mi tâm, Trường Lộ đứng bên cạnh nhắc nhở hắn: “Điện hạ nhìn xem trước, trong lòng có cân nhắc, ngày mai lên núi đều sẽ có thể gặp mặt ba nữ nhân này, có tâm với ai thì tặng cho nàng ta một cái khăn, rồi thuận theo thiên mệnh kết lương duyên, vẹn toàn đôi bên.”
Lý Dục càng nhíu mày.
Hắn đã hơn hai mươi, nếu còn không lập gia đình nữa thì cũng quá kỳ cục rồi.
Nhưng hắn hoàn toàn không muốn, hắn cực chán ghét nữ nhân, chỉ mới liếc nhìn tranh, thử tưởng tượng có người như vậy tồn tại bên cạnh thì cũng đủ khiến hắn hít thở không thông rồi.
Khi đang nói chuyện, A Mộc đã mở một cuộn trong đó ra, trên đó vẽ một thiếu nữ mặc y phục truyền thống, dáng vẻ khoan thai.
A Mộc chậc chậc lên tiếng: “Cô nương này dáng dấp rất có phúc khí, Điện hạ không thích sao?”
Thiếu nữ này chính là Tề Khương, Lý Dục liếc mắt qua đã lạnh như băng: “Để xuống.”
Nhìn dáng vẻ chẳng có chút vui vẻ nào, A Mộc đành nhún vai: “Không thích à, cả ba người này đều không thích sao?”
Nàng lắc bức họa, Lý Dục vươn tay tới cuộn lại, A Mộc ôm tranh cuộn nhảy ra sau, nở nụ cười hì hì: “Điện hạ nhìn nhiều cô nương như vậy mà lại chẳng nhìn trúng được ai. Trong quý tộc ở Yên kinh tổng cộng có mấy cô nương tới tuổi thành hôn, cũng chỉ có Điện hạ mới có tư cách lựa chọn, kết quả không chọn được một ai thì thật sự kỳ quái.” A Mộc đặt tranh cuộn lên bàn, nhẹ nhàng đẩy vào trong tay Lý Dục: “Chẳng lẽ Điện hạ, Điện hạ thích…”
Lời còn chưa nói xong, nam nhân nào đó đã buồn bực quăng thẳng cuốn tranh cuộn về phía A Mộc rồi: “Câm mồm! Ngươi cho rằng ai cũng đều thích long dương sao?”
Trường Lộ đứng một bên trợn mắt nhìn, duy chỉ có A Mộc tránh cuốn tranh họa bị ném tới, tránh sang bên kia bàn: “Thích long dương? Điện hạ nói gì vậy, một nam nhân anh minh thần võ như Điện hạ sao có thể thích long dương được, mà ý ta cũng không phải nói tới cái đó, ta chỉ muốn hỏi có phải Điện hạ thích tiểu nữ tử của nhà nào không, dù sao nhà bình thường cũng không có nhiều phép tắt, các cô nương càng hoạt bát hơn đúng không!”
Vẻ mặt nàng nghiêm túc, khiến Lý Dục không phản bác lại được.
Quả thật khi nãy A Mộc vừa nói Điện hạ thích, còn chưa nói xong hắn đã vô thức cho là nàng muốn nói thích long dương. Nhìn khuôn mặt thiếu niên trước mặt, dù tức giận nhưng vẫn thật sự rất kỳ quái, hắn lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười bướng bỉnh đắc ý kia của A Mộc vẫn đẹp, cố ý dở trò xấu lưu manh cũng đẹp, dễ nhìn hơn nhiều so với mấy tiểu cô nương mà hắn từng gặp.
Hai chữ long dương này như cái lồng trên đỉnh đầu, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
Nhưng hắn vừa muốn ngồi dậy, A Mộc đã chạy bịch bịch ra tới cửa: “A Mộc đi ngủ, không quấy rầy Điện hạ nghỉ ngơi!”
Dứt lời, người đã hoàn toàn biến mất trước tầm mắt của hắn, Trường Lộ mím mối: “Điện hạ thật sự quá nuông chiều hắn rồi.”
Lý Dục nhíu mày, lạnh lùng liếc gã: “Hàn đại phu nhân là ân nhân của ta, giữ hắn ở trong phủ Tấn Vương là hành động bất đắc dĩ, nào có thể bạc đãi hắn chứ.”
Trường Lộ nhìn ánh mắt của hắn, nhanh chóng cúi đầu: “Là Trường Lộ vượt quá giới hạn.”
Đến một tiểu tư cũng cảm thấy hắn thật sự có hơi nuông chiều A Mộc sao?
Nam nhân phất tay áo, lệnh Trường Lộ đi lấy nước ấm, trong lòng lại bực bội, hai ngày nay bị bệnh ở trong phủ, A Mộc luôn lắc lư ở trước mặt hắn.
Phải chăng bởi vì cả ngày ở mãi ở trong phòng, da trắng hơn nhiều so với khi nhìn thấy trước đây, ngày ngày cẩm y hoa phục, nơi cổ áo thỉnh thoảng có thể thấy được cần cổ trơn bóng như ngọc, có thể là do thiếu niên quá nhỏ, hầu kết không rõ ràng. Nàng thường xen lẫn vào đám nha hoàn, tiểu tư, nghe một hai câu chuyện cười từ chỗ bọn họ, đợi đến khi về nhất định phải dong dài với hắn một hồi.
Cũng chẳng quan tâm Lý Dục đang làm gì, nếu đã không ngăn cấm, sao nàng có thể mở miệng nói chuyện từ sáng tới tối được.
Nghĩ đến đây càng thấy tức hơn, dạng nam nhân như Hàn Tương Tử ở trước mặt Thiên tử thực sự không khác gì tiểu bạch kiểm.
Hoàng đế đương triều ham mê nam sắc, chỉ có hắn và phụ thân biết chuyện này, cũng chính vì vậy con cháu dưới gối Thiên tử rất ít, cũng phòng tránh Đại hoàng tử như rắn rết. Từ khi tò mò xem qua sách cổ tồn tại long dương, Long Dương Quân khi đó là nam sủng của Ngụy Vương, dáng vẻ quyến rũ uyển chuyển như nữ nhân, được Ngụy Vương sủng ái, mỹ nữ hậu cung đứng trước mặt hắn đều phải ảm đạm thất sắc, hậu nhân đều gọi nam sắc là long dương. Thiếu nữ trên tranh cuộn thiên tư bách mị, Trường Lộ đem tới đưa cho hắn vài cuộn, đáng tiếc hắn thực sự không coi trọng được ai…
Rửa mặt xong, Lý Dục lại không có cách nào tĩnh tâm được như cũ. Hắn thậm chí cảm thấy câu nói mà hắn nói với Trường Lộ vốn không có chút cân lượng nào.
Thay quần áo rồi nắm xuống, không muốn nhìn thấy Trường Lộ nữa, nhưng cũng không ngủ được, đành lệnh cho Trường Lộ đốt hương yên giấc, sau đó đuổi hắn ra ngoài.
A Mộc cũng đã rửa mặt xong, thời gian cũng không còn sớm, nàng cầm sách cổ của Lý Dục lên xem.
Kệ sách gian ngoài có rất nhiều sách, ô vuông phía dưới cũng bày rất nhiều đồ chơi nho nhỏ, đa phần đều là mấy món đồ chơi tinh xảo mà đám trẻ thích chơi. Nàng đọc sách một lát, móc ở trong hốc vuông ra một cây ná, thứ này khi còn nhỏ nàng cũng có một cái, Hàn Tương Tử vô cùng dung túng khi nàng dùng loại đồ chơi này công kích ông. Ông không chỉ chơi cùng, hơn nữa còn bắn rất chuẩn, khi nàng bướng bỉnh đã từng cầm ra đánh đuổi cha nuôi ra khỏi cửa, đương nhiên kết cục không nhắc tới cũng biết.
Nhớ tới những kỷ niệm đã qua bao năm với Hàn Tương Tử, A Mộc mím môi.
Trường Lộ đã đi ra ngoài được một lúc, nàng cũng ngửi thấy hương yên giấc, bình thường vào giờ này Lý Dục sẽ nhanh chóng ngủ, một khi tỉnh lại sẽ náo loạn, đó chính là Trọng Gia. A Mộc nằm trên giường, nghĩ tới ngày mai sắp chia lìa, lấy từ bên cạnh ra một cái khăn gấp mấy lần thành một con chuột nho nhỏ, nàng ra tay ném ngay lên cái chuông trên xà nhà…
Đinh linh đinh linh đinh linh!
Trúng mục tiêu rồi!
A Mộc dùng một tay chống người nhảy lên, nàng đi giày bò lên cột giữa nhà.
Hai chân nàng đạp bám trụ cột, vươn tay tháo chuông xuống.
Phòng trong không có bất cứ âm thanh nào, nàng cầm chuông cười hì hì, nhẹ nhàng rón rén đi vào bên trong.
Ánh nến trên bàn bập bùng đốm lửa, A Mộc cầm chuông lắc nhẹ, lắc nhẹ.
Đợi đến khi nàng đi tới bên giường, nam nhân vốn đang nhắm mắt quả nhiên mở hai mắt ra, ngồi thẳng dậy, hai mắt mê mang không mang theo chút sắc bén của Lý Dục nhìn chằm chằm vào nàng.
Vẻ mặt A Mộc vui vẻ bất ngờ, nhanh chóng cởi giày, bò lên giường.
Nàng giơ chuông ra trước mặt nam nhân, nhếch môi cười không ngừng, không đợi nam nhân làm ra bất kỳ phản ứng nào đã nắm đầu vai của hắn: “Này, Lý Trọng Gia, huynh đệ tốt đến chào từ biệt ngươi đây.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!