Giữa Chốn Phù Dung - Chương 51
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Giữa Chốn Phù Dung


Chương 51


Editor: Nana Trang

Một tiếng đinh vang lên, miếng ngọc bội bị người ta ném lên mặt bàn.

Phù Tô đưa cho nàng khối ngọc này, còn đồng ý một lời hứa vô cùng buồn cười.

Nàng trước nay không tin người khác, nhất là lời nói của nam nhân. Lúc Hàn Tương Tử về thì nàng đã ngủ, quả nhiên uống rượu vào rất có trợ lực cho giấc ngủ, đến cả mộng cũng không có. Thời tiết đã trở lạnh rồi, buổi tối đóng chặt cửa sổ, nửa đêm lại có mưa rơi xuống, A Mộc bị tiếng sấm đánh choàng tỉnh, bỗng nhiên ngồi dậy.

Mái tóc dài của nàng xõa tung trên bả vai, trong phòng không có một bóng người, khoảng không tối tăm.

Sấm sét đánh vang dội, một bóng đen hiện lên trên cửa, không biết thứ gì kêu meo một tiếng, ngay sau đó là một tiếng két cùng với một tia sét đánh xuống, toàn thân A Mộc đều cứng lại, không thể cử động được chút nào.

Bình thường Dung nương đều ở bên ngoài, lúc này chỉ cần ho một tiếng là sẽ có người đi vào.

Đáng tiếc lúc này cả người nàng toàn mồ hôi, thực sự không thể vượt qua được không khí đầy tiếng sấm chớp này. Nàng vô cùng nhớ mong a tỷ, nhân lúc sét không đánh rốt cuộc cũng gọi ra được một tiếng: “Dung nương!”

Giọng nói vừa nhỏ vừa thấp.

Nhưng cũng may đã gọi ra được thành tiếng, nàng ôm thật chặt cổ họng, giống như bị người ta đẩy một cái rốt cục không còn cứng ngắc nữa.

A Mộc ôm chặt chăn: “Dung nương!”

Dung nương ở bên ngoài nhanh chóng nghe được động tĩnh, vội vàng đi vào bên trong: “A Mộc đừng sợ.”

Bà ngồi bên giường, một tay ôm lấy thiếu nữ vào trong ngực.

Dung nương ôm lấy nàng, có thể nói lúc này A Mộc thấy người rồi cũng khắc chế khủng hoảng trong lòng, nhưng toàn thân vô lực, trái tim đập liên hồi, nàng vỗ ngực của mình: “Không sao, không sao, A Mộc không sợ.”

Biết nàng sợ hãi, Dung nương nhớ tới con gái mất sớm của mình, đau lòng không thôi.

Khi đang dỗ dành, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy vào, Hàn Tương Tử run rẩy xắn tay áo đóng cửa lại: “Làm sao vậy?”

Trên người ông ta đã có rất nhiều chỗ bị nước mưa dính ướt, Dung nương thở dài: “A Mộc bị sấm sét dọa sợ, bên ngoài mưa rồi à? Nhưng cũng nhanh thôi, có mưa là ít có sấm đánh.”

Bà vừa dứt lời, tiếng sấm lại nổ đùng đoàng vang lên bên cửa sổ.

A Mộc quay người chui vào sâu trong chăn, nam nhân lập tức khoát tay với Dung nương, thay thế bà ngồi bên giường.

Hàn Tương Tử vội vàng tới, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo mỏng, bị gió thổi lạnh băng. Ông tự tay xốc chăn lên, có thể thấy A Mộc đang co ro lại một chỗ.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn, Hàn Tương Tử vươn tay đặt lên đỉnh đầu của nàng: “Ra đây ngủ một giấc an lành đi, ngày mai tất cả đều sẽ tốt thôi.”

A Mộc nghe thấy giọng của ông, lúc này mới ngước mắt lên: “Cha…”

Từ nhỏ nàng chỉ sợ ông, nhưng bất cứ lúc nào ngoại trừ a tỷ thì cũng chỉ có ông mới được nàng tín nhiệm.

Khi còn nhỏ, mỗi lần đêm có mưa bão, Hàn Tương Tử sẽ cõng nàng xoay quanh phòng. Ông không nói lời nào, nhưng có thể cho nàng sự an ủi ấm áp, sau này lớn lên thì không còn như vậy nữa.

Ông tự tay ôm hai vai nàng để nàng nằm xuống, cẩn thận đắp chăn mỏng lên cho nàng.

Tia lửa của cây nến trên bàn bập bùng, A Mộc đắp chăn trùm kín lên đỉnh đầu, sắc mặt tiểu cô nương còn hơi trắng, nằm trong chăn không nhúc nhích.

Hàn Tương Tử ngồi ở bên cạnh: “Ngủ đi, cha gác đêm cho con.”

Cả người A Mộc đều nằm trong chăn, chỉ lộ ra hai mắt, giọng nói thấp thoáng phiền muộn: “Quá tối, con sợ.”

Nam nhân cũng không nói lời nào, xoay người đi tới bên ánh nến bập bùng bên bàn, tiếng lửa lách tách nhảy nhót, trong phòng càng sáng hơn. Ông trở lại ngồi bên giường, A Mộc làm bộ đáng thương nhìn ông, cầm lấy góc chăn cắn: “Sáng quá rồi, không ngủ được.”

Ông không nói gì nhìn nàng.

Tiểu cô nương ngửa mặt nhìn đỉnh màn: “Cha, cả người con rất khó chịu.”

Nàng chính là như vậy, khổ sở trong lòng thì nói thành toàn thân khó chịu. Sấm chớp mưa đêm đối với nàng mà nói có quá nhiều trí nhớ máu tanh không thể nào quên được. Hàn Tương Tử đỏa mắt, sau đó vươn tay che hai mắt của nàng lại: “Ngủ đi.”

Khó có được lúc giọng điệu của ông cưng chiều như vậy, nhiệt độ từ lòng bàn tay khiến cảm xúc khẩn trương của A Mộc hòa hoãn hơn không ít. Nàng chớp mắt dưới lòng bàn tay của nam nhân, tiếng sấm bên ngoài dường như cũng không còn chói tai nữa: “Vâng, phụ thân thật tốt.”

Hàn Tương Tử chỉ cười nhạo một tiếng: “Tốt không?”

A Mộc khẽ gật đầu: “Tốt.”

Đầu ngón tay ông hơi nhúc nhích, đầu ngón tay khẽ nhịp lên mặt nàng một cái: “Có tốt như a tỷ của con không?”

Nàng lập tức ngậm miệng.

Ánh mắt thản nhiên của nam nhân nhìn vào khuôn mặt của A Mộc, một lát sau mới chuyển qua nhìn bên ngoài cửa sổ.

Tiếng sấm rền vang, cơn mưa to tầm tã, bên ngoài chỉ toàn tiếng mưa rơi ào ào, thỉnh thoảng có ánh chớp chiếu sáng bên ngoài, ngay sau đó trở lại màn đêm tối tăm. Đêm đã khuya, ông ngồi thẳng lưng, tay phải nắm lấy chuỗi Phật châu giống như nhập định không hề nhúc nhích.

Tiếng sấm, tiếng mưa rơi kéo dài, đợi A Mộc ngủ lại lần nữa đã là chuyện của nửa canh giờ sau rồi.

Dung nương cẩn thận đắp kín chăn mỏng cho A Mộc, hai người lẳng lặng đứng trước giường A Mộc, đều nhìn nàng một lúc lâu sau mới lần lượt rời đi.

Hơn nửa đêm trôi qua, Hàn Tương Tử không hề có chút mệt mỏi nào, ông đi đằng trước nói: “Pha một bình trà.”

Dung nương vội vàng đuổi theo bước chân của ông.

Đương nhiên Hà Kỳ Chính cũng thức dậy, hắn trời sinh như một khúc gỗ, dậy tới đưa cho tiên sinh một cái ô.

Ba người cùng đi tới tiền đường, cũng không có tâm trạng ngủ nữa.

Dung nương tới nhà bếp nấu nước, Hà Kỳ Chính đứng ngơ ngác một bên, chỉ có một mình Hàn Tương Tử ngồi cạnh bàn. Ông tháo chuỗi Phật châu xuống, xoay tới xoay lui tâm thần không yên.

Tiếng sấm rền vang không dứt, cảm giác như sẽ có chuyện gì đó xảy ra, xoay Phật châu càng lúc càng nhanh.

Có lẽ như ứng với tâm thần không yên của ông, nửa đêm canh ba có người gõ cửa, rõ ràng đã cấm đêm, Hàn Tương Tử gật đầu với Hà Kỳ Chính, để hắn ra mở cửa.

Ngưu Nhị vọt vào, vạt áo trên người hắn còn có vết máu loang lổ, bị nước mưa xối chật vật vô cùng.

Hàn Tương Tử không đợi hắn mở miệng đã đứng dậy: “Bị sao vậy?”

Cổ tay Ngưu Nhị bị thương, vừa bịt vết thương vừa quỳ xuống: “Hàn đại phu mau đi cùng ta đi, Điện hạ bị sấm sét kinh sợ rồi, điên khùng ai cũng không ngăn cản được!”

Nam nhân trầm ngâm trong chốc lát: “Hà Kỳ Chính, mang hòm thuốc đi!”

Hà Kỳ Chính đi vào trong lấy, Ngưu Nhị lau nước mưa trên mặt gấp tới độ không chờ được: “Xe ngựa đã ở cửa ra vào, Hàn đại phu ngồi xe ngựa đi cùng ta!”

Bên ngoài mưa to tầm tã, bầu trời tối đen, tiếng sấm cũng như giảm bớt. Hà Kỳ Chính mang áo tơi tới choàng cho tiên sinh, quay đầu đưa cho Ngưu Nhị một cái ô, che được còn hơn không che.

Xe ngựa phủ Tấn Vương quả nhiên đang đỗ ngoài cửa, mấy người cùng lên xe, nhưng khoảng cách xa như vậy dù là áo tơi cũng bị xối rách.

Phu xe giơ roi ngựa dùng tốc độ cực nhanh về tới phủ Tấn Vương. Hàn Tương Tử xuống xe trước, Hà Kỳ Chính cầm hòm thuốc cho ông, hạt mưa cũng xối lên mặt hắn mang tới từng cảm giác mát lạnh.

Trong phủ đã đại loạn, lúc này Tấn Vương Lý Hạo đang trở về từ hậu viện, nghênh đón đồng thời ngăn cản mấy người: “Nghiệp chướng kia đả thương mấy người đã xuất phủ rồi!”

Trong lúc nói chuyện đã có mấy đội thị vệ lĩnh mệnh chờ phân phó, Lý Dục trong đêm mưa gió bỗng nhiên bừng tỉnh biến thành Trọng Gia.

Yên Kinh lớn như vậy, mấy người đuổi theo hắn ra ngoài hoàn toàn không trông thấy người kia chạy đi hướng nào, trong tay hắn còn cầm chủy thủ, nếu làm người khác bị thương sẽ không hay. Tin tức Thế tử phủ Tấn Vương, được Thiên tử khâm định ba cánh quân cấm vệ quân bị điên mà được truyền ra thì còn ra thể thống gì nữa.

Hàn Tương Tử đợi ở phủ Tấn Vương rất lâu, người đi ra ngoài ngày càng nhiều, nhưng vẫn không tìm được.

Trong đêm mưa bão này, dù rằng về sau tiếng sấm đã mất, tiếng mưa rơi cũng dần ngừng lại, trong lòng ông vẫn khó có thể bình yên, rốt cuộc vẫn lấy cớ về nhà, trong nhà còn có một A Mộc không bớt lo đây, lòng ông sao có thể yên được.

Cũng vì thật sự lo nghĩ, trên đường vẫn cảm thấy về đến nhà hoặc Lý Trọng Gia sẽ xuất hiện trước mặt A Mộc, hoặc A Mộc thừa dịp đêm mưa này lén chạy trốn lần nữa. Cũng may khoảng cách từ phủ Tấn Vương tới ngõ số chín không xa, trở về cũng nhanh, Dung nương đã đun xong ấm trà, lúc này đang lẳng lặng chờ ở tiền đường.

Hàn Tương Tử đi thẳng tới phòng A Mộc, ánh nến còn tia sáng nhạt, nhưng trên giường chỉ có chiếc chăn mỏng nhấc lên một bên, hoàn toàn không thấy tung tích A Mộc đâu. Nam nhân tới gần, chiếc váy mới bên giường nàng cũng biến mất, ông vịn một tay lên chiếc bàn bên cạnh, cảm thấy dần nổi giận, vung tay áo khiến cả ấm trà và nén trên bàn đều bị quét rơi xuống đất.

Dung nương nghe thấy tiếng đi tới, nhanh chóng nhặt nến lên: “Tiên sinh, làm sao vậy?”

Hàn Tương Tử xoay người lại, nhíu mày: “A Mộc lại đi rồi?”

Dung nương giật mình, ngay sau đó nở nụ cười: “Tiên sinh nói cái gì vậy, tiếng sầm ngừng A Mộc liền thức dậy, ta chải đầu cho con bé, có thể là ban chiều ăn hơi nhiều, dường như có hơi đau bụng nên ở trong phòng người tìm kiếm thuốc dán đấy!”

Lúc nhỏ nàng đi theo a tỷ sống cuộc sống đầu đường xó chợ, sau đó khi ăn gì là sẽ thích ăn nhiều một chút, dạy mãi không sửa. Hàn Tương Tử từng làm thuốc dán cho nàng, chỉ cần dán ở phần cuống rốn là sẽ có hiệu quả giảm đau.

Nam nhân day trán, dường như đã phát hiện ra bản thân luống cuống: “Ta đi xem.”

Trở lại trong phòng, A Mộc đang nằm ở trên mặt bàn phòng ông, đang vẻ cái gì đó.

Trên bàn ông đặt một bức vẽ đã vẽ được một nửa, là một bức điền viên trường thiên nhỏ, bên trên vẽ phong cảnh ngoài bức tường rào, trong tường rào là mấy con gà, ngoài tường là rừng rậm, cô nương cầm bút vẽ mấy vòng trên từng con gà, trong miệng trong lẩm bẩm: “Một con gà, hai con gà, gà, gà, gà, ba con gà, bốn con gà… A, cha, sao người đã trở về rồi?”

Nàng vừa buông tay, bút không cầm chặt quả nhiên đã rơi vẩy ra hoa mực…

Có thể là khó có dịp như thế này, Hàn Tương Tử nhìn vị ‘con trai’ nuôi được mấy chục năm này, cảm thấy nàng đến cả cái dáng ngồi co quắp trên ghế dựa thông thường kia cũng cảm thấy đáng yêu, khiến người làm cha này cảm khái chỉ có nam nhân từng nuôi con mới có được. Ông bỏ qua bức tranh mình đã vẽ mấy ngày, nhếch môi, đi tới trước mặt nàng, giọng điệu thản nhiên: “Tìm được thuốc chưa?”

A Mộc vỗ bụng của mình: “Vâng, đã dán thuốc lên rồi.”

Bên ngoài tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng giọt nước rơi từ mái hiên xuống, nam nhân liền ngồi xuống: “Đi đi, cha mệt rồi.”

A Mộc cắn môi, nhảy xuống ghế: “Cha, ta nghe Dung nương nói người tới phủ Tấn Vương hả? Thế tử Điện hạ hiện giờ thế nào rồi?”

Hàn Tương Tử xoa thái dương, đáp: “Thế tử Trọng Gia đánh mấy người bị thương, một canh giờ trước chạy ra khỏi phủ Tấn Vương, không biết đi đâu, đến giờ vẫn chưa tìm được.”

Nàng hơi thất thần, chỉ “A” một tiếng.

Lý Trọng Gia có thể đi đâu?

A Mộc ra khỏi phòng của cha, nhìn lên bầu trời đêm.

Trời nhanh chóng sáng, sau cơn mưa bão, làn gió thổi quá gò má có chút đau rát.

Trước kia có một lần khi A Mộc bảo hắn yểm trợ mình xuất phủ còn giật giây Trọng Gia rời phủ, nhưng rõ ràng dù cho biến thành Trọng Gia, hắn cũng rất tự nhiên kiềm chế, sợ mình gây ra rắc rối cho phủ Tấn Vương, nhát gan không dám tùy tiện đi ra ngoài.

Hắn chưa bao giờ tự rời khỏi nhà, có thể đi nơi nào được đây?

A Mộc xoa bụng, nhìn bầu trời, có vài tia sáng tản ra nơi cuối chân trời, nàng bỗng nhiên rùng mình một cái, nhớ tới đủ những điều từng dùng trêu chọc Trọng Gia.

Nàng trở lại phòng tìm một cái áo choàng khoác lên người.

Phía chân trời mới có vài tia sáng, A Mộc khoác áo choàng leo tường ra khỏi tiểu viện.

Trước kia mỗi lần đêm mưa bão tới, cả hai còn cùng tránh sấm sét, khi ấy cùng ôm nhau, Trọng Gia cũng bị sợ không nhẹ, sau đó hắn nói để A Mộc vĩnh viễn ở cùng với hắn.

Nàng nói còn lâu.

Trọng Gia phiền não, còn nói không được phép nói không.

Cũng trêu đùa hắn, A Mộc nói sau này nếu sợ sét đánh thì bảo hắn tới cửa sau phủ Tấn Vương chờ, bất kể nàng ở đâu nghe được tiếng sấm sẽ trở lại tìm hắn.

Hà Kỳ Chính thấy Hàn Tương Tử không ngăn cản, đánh xe đưa nàng tới cửa lớn phủ Tấn Vương.

A Mộc sợ bị người khác chú ý nên bảo hắn về trước, nàng che kín áo choàng bước nhanh về hướng cửa sau, trời càng lúc càng sáng, có thể thấy rõ hòn đá nhỏ trên đường, nàng nhanh chóng đi tới cửa sau.

Tiểu cô nương như không dám tin, ngừng bước chân lại.

Ngay tại cửa sau phủ Tấn Vương, toàn thân nam nhân ướt đẫm dựa người đứng nghiêm ở cửa sau.

Sắc mặt hắn tái nhợt, tóc bên tai rơi dính lên mặt, dùng bộ dạng này đón tia sáng đầu tiên của buổi sáng sớm. Lý Trọng Gia nhìn thấy A Mộc, bốn mắt nhìn nhau, thiếu nữ chớp mắt, cảm thấy thật thần kỳ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn vào ban ngày.

Nàng tháo áo choàng xuống, nhướng mày cười với hắn: “Này! Đây là đầu đất nhà ai vậy, ngươi ở đây làm gì vậy?”

Mà nam nhân cũng chạy vội tới: “A Mộc, sao bây giờ ngươi mới tới!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN