Ngoài điện Linh Tiêu, triều hội mặc dù tan, các thần tiên vẫn chưa rời đi, tốp năm tốp ba tụ tập một chỗ, đều bàn luận, tiểu công tử Bắc Giới lại thất thủ gϊếŧ ái tử Thiên quân Côn Luân, hôm nay trên triều hội nghe được tấu, dù Thần đế chưa tỏ thái độ, sắc mặt cũng không hề tốt, vì sự tình liên quan đến ân oán năm đó, không khỏi khiến các tiểu tiên hậu bối tò mò nghe ngóng.
Cẩm Tú khẽ nhíu mày, đi qua hành lang gấp khúc.
Vài tiên nga tay bê mâm ngọc hồ đi về bên này, thấy hắn, đều dừng lại cúi người làm lễ.
Cẩm Tú hỏi: “Đế quân ở đâu?”
Tiên nga dẫn đầu cẩn thận trả lời: “Đế quân cùng Bắc Giới vương đều ở trên điện Kim La.”
Cẩm Tú gật đầu để chúng tiên nga lui đi, đi vài bước hướng Kim La điện, đối diện liền thấy Bắc Giới vương mang theo Lục Dao vội vàng đi tới, không khỏi cười, dừng bước.
Lục Dao mím miệng, cũng không hành lễ tiếp đón, sẵng giọng với Bắc Giới Vương: “A Cửu cũng quá tệ, ta nói bao nhiêu lần rồi, phụ vương cũng không để ý, giờ thì tốt rồi, hắn nhất định phải gây hoạ mới thôi.”
“Mắt sai không thấy, nghiệp chướng này lại vô pháp vô thiên,” Bắc Giới vương lắc đầu thở dài, lại cảm ơn, “May có tôn thần tới đúng lúc, nếu không tính mạng tiểu nhi khó bảo toàn, ngày sau tất dẫn hắn đăng môn bái tạ.”
Cẩm Tú nói: “Bắc Giới Vương quá khách khí.”
Lục Dao liếc phụ thân một cái: “Hắn cứu A Cửu, chính là nể mặt phụ vương, phụ vương lại khách khí.”
“Nói rất đúng,” Bắc Giới Vương hiểu ra, nhìn Cẩm Tú cười nói, “Nghiệp chướng kia là ta dạy hư rồi, nay lại không thể quản thúc hắn, khó được ngươi không khách khí, rảnh rỗi thay ta quản giáo nhiều hơn đi.”
“Sai lầm lớn đã thành, may mà còn có thể bổ cứu,” Cẩm Tú bình tĩnh, nghiêng người, “Ta đây liền gặp Đế quân, việc này cần nhanh chóng giải quyết xong cho thoả đáng.”
Bắc Giới Vương gật đầu..
Trên thềm ngọc trong Kim La điện cao cao, Thần đế ngồi thẳng tại án tiền phê duyệt tấu chương, phê một lần xong một quyển, liền có kim loan hàm bay ra ngoài điện, thấy hắn tiến vào, Thần đế cũng không để ý tới.
Cẩm Tú không cho là đúng, sửa sang lại áo bào, tiến lên cung kính làm lễ: “Thượng thần Cẩm Tú Hoa Triêu cung, tham kiến Đế quân.”
Thần đế liếc hắn một cái: “Từ khi nào ngươi trở nên khách khí như vậy.”
Cẩm Tú mỉm cười: “Nhận khổ sai, còn mong Đế quân khai ân mắng ta ít một chút, có thể nào lại không khách khí chút.”
Thần đế bật cười, hừ khẽ: “Dao trì kim liên lộ vạn năm có một giọt, nay chỉ còn bai giọt, dù tình cảm và thể diện có lớn hơn nữa cũng không lớn bằng thứ này, Thiên quân Côn Luân không tự mình dâng thư cầu ban thưởng, ngươi lại theo ý hắn.”
Cẩm Tú nói: “Nếu không có nước Cửu Giới, mọi chuyện liền khó vãn hồi, Côn Luân Bắc Giới tất sẽ gây chiến, bởi vậy Cẩm Tú không phải nể mặt Thiên quân, mà là Bắc Giới.”
Thần đế lạnh lùng nhìn hắn: “Thật vậy?”
Cẩm Tú trầm mặc một lát, nói: “Lúc trước là do Cẩm Tú, mới làm hại Văn phu nhân…… Nay vị kia đúng là công tử của nàng.”
Thần đế thản nhiên nói: “Đều đa tình giống ngươi như vậy, Thiên đình nhân gian cũng thái bình rồi.”
Cẩm Tú sao không nghe ra sự châm chọc trong lời nói đó, mỉm cười: “Đế quân đã có chủ ý, sao không nhường cho Cẩm Tú làm cái nhân tình.”
Tuy rằng Thiên quân Côn Luân dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, nhưng lúc trước hai phái đã ước định, cho dù có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là thần tử mà thôi, Côn Luân cùng Bắc Giới náo loạn, đó mới khó giải quyết, Thần đế chấp chưởng Thiên đình mới vạn năm, căn cơ còn chưa vững, thật sự dựa vào cái này làm khó hắn, không có phong thái không nói, còn có thể bị người ta nói, không bằng trấn an từ đầu, vua không mất đức, thần tử chịu ân, tiếp tục sinh sự sẽ là quá đáng, bởi vậy cho dù Cẩm Tú không đến cầu, kim liên lộ này cũng phải ban cho, chẳng qua là chủ động ban thưởng, không khỏi có phần yếu thế hơn, nay Cẩm Tú chủ động đưa ra, cũng là thông cảm giải vây.
Thần đế sao không rõ đạo lý trong đó, nhướng mày, như cười mà không cười: “Đều nói ngươi đa tình, ta thấy ngươi vẫn tỉnh táo lắm.”
Cẩm Tú cười mà không nói.
Thần đế không nói thêm, gọi một tiên nga vào, ra lệnh: “Mời Thần hậu dẫn hắn đi Dao Trì.”
Chân núi ngoài thành, có một đình viện rộng lớn.
Ánh trăng nhợt nhạt chiếu lên bệ cửa sổ, vô cùng lạnh lẽo hiu quạnh.
Trong phòng ngủ có ánh đèn, một gã nam tử trẻ tuổi cầm cuốn sách trong tay tà tựa vào đầu giường, trên người chỉ mặc trung y, dễ thấy tâm tư của hắn không ở trên sách, đôi mắt thỉnh thoảng bất an liếc về phía cửa sổ, ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt gầy yếu, nhìn qua có vẻ tinh thần không tốt lắm, giống như đang bị bệnh.
Lát sau, một tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
Nam tử lộ ra vẻ khẩn trương, hơi chần chờ một chút, vẫn đứng dậy đi mở cửa.
“Tam lang.” Một bóng người nhanh chóng lách vào, đó là một nữ tử áo vàng dáng điệu uyển chuyển, vân hàm xuân đại, eo nhỏ lả lướt, sinh ra một nhan sắc đẹp vô cùng.
Nam tử đóng cửa, lui về phía sau hai bước: “Lệ nương.”
“Tam lang cũng quá dụng công rồi” Nữ tử áo vàng hì hì cười, đoạt lấy sách của hắn vứt xuống đất, thân thể quấn qua, “Đêm sâu như vậy rồi, chúng ta vẫn là sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Nam tử theo bản năng lắc mình tránh né. Phát hiện cử chỉ của hắn cực khác thường, nữ tử áo vàng kỳ quái: “Ngươi làm sao vậy?”
Tay bị nàng giữ chặt, nam tử vội che dấu: “Chắc là ngày gần đây vì sinh bệnh, có chút buồn ngủ.”
Nữ tử áo vàng liền không thèm để ý, giống như bình thường ôm hắn lên giường, hôn lên miệng, đầu lưỡi nhẹ thở, ngầm đưa hương thơm, đem bộ ngực sữa không ngừng cọ trước ngực hắn, một đôi ngọc tay ngọc bất tri bất giác cởi bỏ dây lưng của hắn, trượt xuống dưới. Gần sát, cầm se se.
Nam tử tuổi trẻ, ngay cả bệnh lâu, cũng trăm triệu chịu không được lần này khiêu khích, hơn nữa tay nàng thật sự cao minh, bất quá một lát công phu, cây súng dưới thân đã ngang nhiên đứng thẳng, nhất thời âm thầm kêu khổ, lại không dám lỗ mãng, chỉ phải để nàng ôm lấy tìm vui.
Tiếng cười tiếng thở gấp gáp vang lên trong phòng. Một hồi đại chiến xuống, thần sắc nam tử so với lúc trước càng thêm uể oải. Thân thể mệt mỏi phát tiết nhanh hơn, nữ tử áo vàng trời sinh tính tham dâm, có thể tận hứng làm sao thỏa mãn như vậy, ngửa lên, ngại hắn chậm chạp đề không nổi hưng trí, đơn giản đem mặt nằm ở giữa háng hắn, cái miệng nhỏ ngậm lại, tỉ mỉ nếm.
Rất nhanh, nam tử cứng lại, giơ súng ra trận. Nữ tử áo vàng cười duyên đem thân thể leo lên, hai người lại hợp cùng một chỗ, lúc này nàng dĩ nhiên thả lỏng cảnh giác, mắt đẹp nửa khép nửa mở, trên mặt dâng lên sắc hưởng thụ, tận tình thu lấy nguyên dương.
Nam tử vươn tay ôm lấy nàng, thở dốc: “Để ta đánh đi.”
Đang đến chỗ mất hồn, nữ tử áo vàng chỉ lo tham vui mừng, không nghi ngờ gì, thấp giọng cười: “Ngươi mau chút.”
Nam tử vốn là đầu đầy mồ hôi, nỗ lực chống đỡ, nghe vậy không khỏi cắn răng, ôm nàng trở mình, dùng sức đưa vài cái, thừa dịp nàng nhắm mắt hưởng thụ hết sức, vươn tay lặng lẽ kéo một cái khăn gấm xuống đầu giường.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Thân thể ngọc của mỹ nhân xoay ngang dọc, làn da một thân nõn nà, có thể nói bái vật thiên nhiên , nhưng mà, dưới thân thể của nàng lại hơn một cái gì đó không nên có, đó là một cái đuôi dài, lông xù!
Nam tử hồn phi phách tán, xoay người cút dưới giường: “. . . . Người tới!”
Bị kính chiếu yêu đầu giường vây khốn, trong lòng hồ nữ biết không ổn, sóng mắt lưu chuyển: “Tam lang, ngươi muốn làm gì?”
Bùa trong người, nam tử làm sao còn có thể chịu nàng mị thuật khống chế, bất chấp quần áo trên người không ngay ngắn, ngã đi đánh về phía cửa: “Tỷ tỷ! Tiên sư cứu ta!”
Cửa bị đá văng ra. “Yêu hồ còn không nhận tội?” Một nữ tử áo xanh đứng ở ngoài cửa, tay cầm kiếm dài, mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo thanh tú, tươi cười thản nhiên hơi lạnh, thật khác so với tuổi.
Biết gặp gỡ cao nhân, hồ nữ buông tha cho giãy dụa.
Nữ áo xanh đi đến trước giường: “Hấp thu nguyên dương người, đến nay đã hại mười sáu tánh mạng, hôm nay ngươi rơi xuống chết ở trên tay của ta, coi như là trừng phạt đúng tội.”
Hồ nữ cắn răng, mắt lộ ra sát khí: “Dã đạo sĩ xen vào việc của người khác!”
Nữ áo xanh không thèm để ý, mũi kiếm chỉa về phía cổ họng nàng: “Chết đã đến nơi không biết hối cải, đánh tan hồn phách của ngươi cũng không đủ, huh?”
Hồ nữ e ngại, phóng mềm giọng khí: “Tiên cô tha mạng.”
“Ta chỉ là một phàm nhân, không phải là tiên cô gì,” Nữ áo xanh sớm dự đoán được phản ứng của nàng, thu hồi bảo kiếm, “Tha ngươi cũng được, bất quá phải làm cho ta một chuyện quan trọng.”
Hồ nữ nhẹ nhàng thở ra: “Chỉ cần cô nương tha mạng, cứ nói đừng ngại.”
“Ta còn chưa nói muốn cái gì, ngươi đáp ứng sảng khoái như vậy rồi sao?” Nữ áo xanh cúi người nâng lên người của nàng, nhướng mày nở nụ cười, “Ta muốn nội đan của ngươi.”
Nội đan chính là chí bảo, là cách nhìn chính xác của căn cứ tu hành, luyện thành thập phần không dễ, nếu thật buông tha cho, đạo hạnh nhiều năm sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát, ai chịu dễ dàng cho người?
Sắc mặt hồ nữ đại biến, cầu tình: “Nội đan trừ bỏ tăng lên pháp lực, cũng không thể gia tăng tu hành, với cô nương không có tác dụng. . .”
“Ta đúng là muốn tăng lên pháp lực,” nữ áo xanh bỏ qua nàng, một lần nữa đem kiếm chuyển qua cần cổ nàng, “Hại nhiều người như vậy, tha cho ngươi một mạng đã tiện nghi, nội đan hay là mạng, chính ngươi chọn.”Ngữ khí bình tĩnh, lại có thể làm cho người nghe hiểu được, nàng là nói được làm được.
Nội đan không có còn có thể tu luyện nữa, ai cũng không nghĩ muốn vào kết cục hồn tiêu phách tán, hồ nữ oán hận nhìn nàng sau một lúc lâu, rốt cục cúi đầu phun ra một hạt châu óng oánh ma 2 đỏ. Nữ áo xanh nhặt lên hạt châu để vào trong lòng, thu kính chiếu yêu. Mất đi nội đan, hồ nữ hiện ra nguyên hình, nhảy xuống giường, bay nhanh từ cửa sổ đào tẩu.
Nữ áo xanh xoay người ra cửa. “Tỷ tỷ dừng bước,” nam tử bên cạnh đã sửa sang lại quần áo, đỏ bừng đầy mặt gọi lại nàng, tiến lên, “Đa tạ ân cứu mạng của tỷ tỷ.”
“Lấy tiền làm việc mà thôi, nàng sẽ không trở về,” nữ áo xanh dừng bước chân lại, cười nhẹ, “Nếu không có những người ham sắc đẹp, cũng sẽ không đánh mất tánh mạng, cho nên ta tha nàng, phẩm hạnh đoan chính, yêu tà tự nhiên khó có thể gần người, ta chỉ có thể cứu ngươi lúc này đây, tự giải quyết cho tốt.”Vừa dứt lời, nàng liền biến mất ở trong bóng đêm.
Nghiêm khắc nói, nơi đây cũng không tính là núi hoang đồng vắng, chính là hơi có vẻ hơi lạnh, phụ cận chừng mười gia đình đều im lặng đắm chìm trong ánh chiều tà, đường quan rộng mà thẳng xẹt qua chân núi, hướng xa xa kéo dài, ngẫu nhiên có người vác cuốc đi qua, bên đường là rừng rậm lớn, cây rừng thấp thoáng, nhà ngói mái hiên màu nâu xanh như ẩn như hiện, hình như là nhà nông dân. Sân nhà xây ở lưng núi, hai cánh cửa lớn che đậy, cũ nát không chịu nổi,vòng sắt loang lổ rỉ sét, chữ ở tấm biển trên cửa đã mơ hồ khó có thể phân biệt, xuyên thấu qua khe hở NHÌN VÀO, chỉ thấy trong viện sinh đầy cỏ dại, hiễn RÕ hoang phế đã lâu.
Nữ áo xanh kéo gánh nặng trên lưng, đẩy cửa vào. Sân thập phần rộng mở, cây cột cao, đá tảng và giếng, hơn mười gian nhà ngói bố cục hợp quy tắc, bên trong đầy đủ hết, mấy gian phòng còn bày biện giường cũ nát, nghĩ khi mới tới không kịp mang đi mà để lại, cũng biết vị chủ nhân cũ có chút địa vị ở nông thôn. Nhưng mà nay, nơi này lại rơi vào một cảnh tượng thê lương, xà nhà trải rộng mạng nhện, cửa sổ tràn đầy bụi bậm, ván cửa cũng có dấu vết côn trùng đục. . .
Nguyên nhân chỉ có một: nghe nói nhà này có chuyện ma quái. Ngắn ngủn trong hai năm, chủ nhà hai mươi mấy miệng ăn cũng chỉ còn một nửa, đạo sĩ và hòa thượng mời đến làm phépđã chết nhiều người, cuối cùng không thể không mang đi, thôn dân gần đây có lớn mật không tin tà chạy tới ở, ngày thứ hai cũng không hiểu sao biến thành tử thi, xảy ra chuyện lạ này, người chung quanh nhà sợ hãi, đều lục tục đến đỉnh núi bên kia, còn lại không có năng dờiđi , cũng tận lực cách xa, không dám đến gần, những cái bàn và dụng cụ nhà mới có thể bảo toàn.
Chuyện ma quái, cũng chính là nguyên nhân Hồng Ngưng đến. . .đem tất cả phòng tính cả giếng nước đều kiểm tra một lần, Hồng Ngưng tuyển phòng sạch sẽ nhất, quẳng cục nợ, lau sạch bụi bậm trên ván giường, lại từ trong giếng múc bồn nước rửa, cuối cùng trước sau bố trí vài cái bùa ở trong phòng, thứ khác thường tới gần chắn chắn phát hiện, lấy làm cảnh giới.
Sau khi dàn xếp thỏa đáng tất cả, lúc này nàng mới hướng bên cạnh bàn ngồi xuống, lấy ra nội đan lửa đỏ trong lòng. Hạt châu mượt mà nằm ở lòng bàn tay, mỹ lệ đỏ rực vô cùng, ánh mắt nhìn nó cũng dần dần trở nên nhu hòa. Đã hơn một năm, nàng hành tẩu tứ phương, chém trừ yêu quỷ làm ác, thuận tiện cướp lấy nội đan tăng lên pháp lực, nội đan là bảo bối nhà tiên, cũng là tượng trưng tu tiên, là thứ chỉ người tu hành mới có.
Đối với người khác mà nói, nó trừ bỏ tăng lên pháp lực rất nhanh, không còn tác dụng; mà đối với người tu hành mà nói, nó cơ hồ trân quý như tánh mạng, mất đi nó, đạo hạnh nhiều năm sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát. Cho nên người thu yêu tróc quỷ, bình thường sẽ không bức bách chúng nó giao ra nội đan, này sẽ tổn hại công đức, càng không có yêu tinh dễ dàng lấy nó giao cho người khác, trừ bỏ một người.
Chỉ có hắn, không chút do dự đem nội đan biến thành vòng tay, đeo trên cổ tay của nàng. Nàng không thích tu hành, hắn liền không khuyên giải, chỉ cầu thủ hộ một đời.
Trong lòng mạnh co rút nhanh một trận, Hồng Ngưng che ngực, cười đến chua sót —— tam sinh tam thế, ngươi trả giá nhiều như vậy, ta lại cái gì cũng không nhớ rõ, ngay cả ông trời đều cảm thấy không công bằng, cho nên để cho ta rốt cuộc không thể quên được.
Một lòng muốn đi theo đuổi tình vĩnh hằng, nhưng không biết nó ngay tại bên người.
Màu lửa đỏ bắt đầu ít đi, sáng bóng cũng dần dần rút đi, cuối cùng cả nội đan hóa thành hư ảo, giống như chưng hết rồi. Thành quả mấy trăm năm tu hành của hồ nữ đã không có, Hồng Ngưng chỉ lạnh lùng cười, lấy ra mấy khối bánh, và nước trong hồ lô từ từ ăn, không tu tiên người muốn nhiều công đức như vậy làm cái gì, trông nom kiếp trước đời sau cái gì, đều so ra kém quan trọng hơn kiếp này, những yêu tinh đó tất cả đều là hại tánh mạng người làm xằng làm bậy, vốn là trừng phạt đúng tội, lấy nội đan coi như tiện nghi chúng nó. Làm ác nên báo ngay lúc đó, ai cũng trốn không thoát.
Ăn bánh xong, sắc trời đã là hoàng hôn, Hồng Ngưng đang muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, chợt nghe “két” một tiếng, cửa sân dường như bị người đẩy ra, ngay sau đó một trận tiếng ồn ào vang lên.
“Công tử, chúng ta thật muốn ở nơi này? Nghe nói. . .” Thanh âm bất an của nữ tử.
“Thu thập phòng ốc, ở đây nghỉ một đêm.” Âm thanh trong trẻo đánh gãy nàng, có chút không vui. Có người khác trả lời lại.
Loại địa phương này cũng có người dám đến ở? Hồng Ngưng nhíu mày, nhưng nghe tiếng bước chân ngoài cửa sổ đến đến đi đi, nghĩ là mọi người vội vàng thu thập phòng ốc, trong viện trở nên náo nhiệt thập phần.
Tiếng bước chân gần, có người “Phanh” đá văng cửa tiến vào. Hồng Ngưng lạnh lùng nhìn hắn. Có liên quan chuyện đã xảy ra nơi này, khi hỏi thăm sớm nghe người phụ cận đề cập qua, bất đắc dĩ công tử không chịu tin, muốn vào ở, mọi người chỉ phải theo hắn, tuy nói đồng hành có không ít võ nghệ cao cường, nhưng đối với việc quỷ thần, rốt cuộc vẫn mang vài phần sợ hãi, vườn này rõ ràng là không người ở, nay đột nhiên nhìn thấy nữ tử, người nọ nhất thời hoảng hốt, cô nương nhà nào dám một mình chạy tới nơi này chơi!
“Người tới! Người mau tới!” Hắn biến sắc, nhanh chóng rời khỏi ngoài cửa, rống to, “Đây có phải là yêu nghiệt!” Vừa dứt lời, có vài bóng người thoáng hiện. Mọi người nhìn Hồng Ngưng bên trong, kinh sợ không vào.
Hồng Ngưng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, chẳng muốn đi để ý tới. Giây lát, âm thanh trong trẻo lúc trước vang lên: “Hồ nháo, trời còn chưa đen, yêu quái sao ra sớm như vậy, đừng vội ngạc nhiên!”
Mọi người gấp hướng hai bên tránh ra, một vị thanh niên quần áo hoa mỹ đi lên trước, từ miếng ngọc trắng mang bên hông có thể nhìn ra, người tới nhất định là vị công tử thân phận cao quý. Người như vậy sao chịu ở loại địa phương này? Hồng Ngưng đầu tiên là kinh ngạc, đợi thấy rõ mặt của hắn, càng chấn động toàn thân.
Hình dáng rõ ràng, mặt tuấn mỹ, lông mày thẳng thắn mạnh mẽ lộ ra anh khí, hắn nhìn qua hai mươi mấy tuổi, nhưng nói không chính xác, bởi vì thời đại này mọi người trưởng thành sớm, mười bảy mười tám tuổi cũng rất ổn trọng lão thành rồi. Đây đều không đủ là lạ, giờ phút này Hồng Ngưng chỉ kinh ngạc nhìn ánh mắt của hắn. Một đôi ánh mắt lạnh lùng. Có đôi mắt này, xem ra mặt liền trở nên có chút giống một người.