Tu trúc (cây trúc dài), hoa rơi, tiểu hiên, tất cả cảnh vật đều trang trí như đã từng quen biết.
Công tử nằm nghiêng người trên giường trúc, mỹ phục quan hoa, tóc mai đen nhánh, chén dạ quang trên tay xoay tròn. Khuôn mặt mặc dù mơ hồ, song ánh mắt kia lại đặc biệt rõ ràng, tràn ngập vẻ đăm chiêu, nhìn kỹ vừa tiêu điều vừa cô quạnh.
Hắn nâng chén chỉ vào nàng, động tác tùy tiện nhưng ngữ khí lại trang nghiêm: “Không bằng ngươi lấy thân báo đáp, gả cho ta, sao hả?”
“Nhưng…ta là yêu quái.”
“Ta thích yêu quái.”
“Nhưng ta đã thích người khác.” Nóng nảy nói.
Hắn cười to: “Vậy thì không còn cách nào, là ngươi muốn ta cứu ngươi, Tiểu Hồng trà.”
Nàng giận: “Theo như ngươi nói ta không gọi Hồng Trà…”
******
Nửa đêm, Hồng Ngưng bị một tiếng động rất nhỏ làm cho giật mình tỉnh giấc, nằm ngây ra trên giường. Đây không phải là mơ, chỉ là vô ý suy ngẫm, nàng dĩ nhiên là trong lúc đó nhìn thấy được tình cảnh như vậy.
Toàn bộ đều chân thực đến khó tin, dường như đã sớm tồn tại trong trí nhớ, lại dường như chỉ vừa xảy ra.
Nữ tử kia không hề xa lạ, mà nam nhân kia lại càng quen thuộc khiến cho nàng kinh hãi, nhất là đôi mắt vừa bất cần lại vừa cô đơn. Không phải “Thần tôn đại nhân”. Bỗng nhiên hoàn hồn, thì ra giấc mộng lúc trước vẫn quấn lấy đã thật lâu không có.
Như trút được gánh nặng, Hồng Ngưng thở ra một hơi thật dài. Nàng không hề muốn biết mình cùng nàng kia có nguồn gốc ra sao, mộng không thực cũng được, chí ít từ nay về sau sẽ không còn loại mạnh mẽ thê lương này nữa, sẽ không còn loại đau đớn lột da gọt cốt sau khi uống nước Giao Trì nữa.
Tiếng đánh khi liền khi đứt, dường như có người khẽ bấm tay trên mặt bàn, động tác cực kỳ cẩn thận. Đây là…
Nàng rốt cục cũng phát hiện ra điều khác thường, liền lập tức thu hồi tâm tư, đem những chuyện râu ria vứt bỏ, xoay người ngồi dậy. Phát hiện thanh âm từ bên cạnh truyền âm phù trên bàn, liền nhịn không được mỉm cười…
Trong viện hết sức trầm lắng, trong phòng Dương Chẩn đèn sáng, trên cửa sổ ánh đèn soi rọi hai bóng người. Hồng phấn y phục mà lại lộ ra vẻ ái muội, điều bất ngờ chính là, Tất Tần lần này rốt cuộc cũng thay đổi bản thân, cử chỉ không có lấymột chút mị hoặc, ngược lại là vẻ mặt xấu hổ:
“Ngày hôm trước tiểu đệ…thật là lỗ mãng.”
Dương Chẩn làm như vô ý, ngón tay khẽ gõ mặt bàn, thần sắc bình tĩnh: “Là tiểu đệ hiểu lầm Tất huynh, liên lụy ngươi suýt nữa bị đạo thuật gây thương tích, thật hết sức xấu hổ.”
Truyền âm phù nhất định bị dán bên dưới mặt bàn, Hồng Ngưng vốn rất lo lắng, giờ thấy tình hình này, không khỏi tâm sinh bội phục (trong lòng sinh ra sự khâm phục). Đại sự trước mặt mà có thể khắc chế tâm tình, mừng giận không hiện ra ngoài, người này so với tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, nàng càng nắm chặt Bách Mộc kiếm trong tay. May mà Dương Chẩn kịp thời nghĩ ra biện pháp thông báo cho mình. Tất Tần này người đầy yêu khí, chính mình rõ ràng đã dùng bùa ngoài gian phòng này, nhưng kết quả lại càng không hề phát hiện, đủ thấy hắn tu hành rất cao, đánh bừa chắc chắn khó thắng được, tuyệt đối không được chủ quan.
Hai người trong phòng lại nói thêm mấy câu. Lần đầu tiên trong đời đóng loại vai này, Dương Chẩn ít nhiều có điểm không được tự nhiên, nhanh chóng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, che giấu bằng cách ho nhẹ một tiếng, tay lấy ra bầu rượu bên cạnh: “Huynh đệ chúng ta hiếm khi gặp nhau, tối nay phải thoải mái, Tất huynh sao không uống trước một chén?”
Dưới cửa sổ, khóe miệng Hồng Ngưng khẽ nhếch, nhìn về phía Tất Tần. Tất Tần tất nhiên là bất ngờ, im lặng một lát, bỗng nhiên đứng dậy ôm quyền làm lễ, chỉ nghe hắn nghiêm mặt nói:
“Tiểu đệ đã mạo phạm nhiều, vốn không mặt mũi nào gặp lại Dương huynh, lần này đến đây, là muốn xin Dương huynh một việc.”
Lúc này không riêng Dương Chẩn, ngay cả Hồng Ngưng nghe cũng phải sửng sốt. Dương Chẩn buông bầu rượu, nhìn hắn: “Tất huynh vì sao lại nói như vậy?”
Tất Tần thở dài: “Tiểu đệ làm hại tính mệnh con người không phải là giả, nhưng thực ra là bất đắc dĩ, là có nỗi khổ trong lòng. Chuyện lúc trước mong rằng Dương huynh thả cho một đường, đừng truy cứu nữa, mà hãy nể mặt tiểu đệ, nhanh chóng rời đi.”
Tình huống có biến, Dương Chẩn tuy rằng kinh nghi, nhưng nét mặt rất bình tĩnh, tiếp tục rót rượu vào chén: “Nếu Tất huynh đã lo ngại thì tiểu đệ tuân mệnh, bình minh liền xuất trình.”
Tất Tần mừng rỡ, lạy dài cảm tạ: “Đại ân của Dương huynh, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
Cảm thấy tấm lòng của đối phương, Dương Chẩn cũng tự nhiên hơn, gật đầu ra hiệu cho hắn ngồi xuống, nâng chén: “Hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới gặp lại, tiểu đệ kính Tất huynh một chén.”
Tất Tần không phòng bị nữa, nâng chén uống cạn: “Gặp mặt vốn không khó, chỉ là…”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên biến sắc, ném chén rượu xuống đất, đứng dậy chỉ vào Dương Chẩn: “Đây…đây…”
Không nắm được hiểu quả chính xác của bùa chú, Dương Chẩn cả kinh lui về phía sau hai bước, xoay mặt nhìn về phía cửa sổ. Lúc nãy gõ bàn truyền tin, không biết nàng rốt cuộc có đến không.
Đã thành công, Hồng Ngưng lập tức phi thân vào trong, che chắn phía trước hắn: “Nghiệp chướng, còn không mau bó tay chịu trói!”
Pháp lực bị phong bế hơn nửa, Tất Tần mới biết bị trúng kế, cả giận nói: “Dương huynh đã đồng ý không truy cứu nữa, sao lại lật lọng?”
Không đợi Dương Chẩn trả lời, Hồng Ngưng vung kiếm đâm tới: “Ỷ vào yêu pháp bắt đầu tác quái, hút não người, gϊếŧ hại mạng sống, nếu đến đây mà đơn giản bỏ qua cho ngươi, thì công đạo trên đời ở đâu?”
Thấy nàng không sợ hãi, Tất Tần đầu tiên khiếp sợ ba phần, một lần nữa hóa thành gió thơm thoát ra ngoài cửa, ai ngờ vừa mới tới cửa liền cảm thấy không ổn.
Trong viện âm khí tràn ngập, dường như bị một tầng màn xanh đen bao phủ, đèn lồng mờ mờ sắp tắt. Đầu tường quỷ ảnh lay động, không chỗ nào không tỏa ra vẻ xơ xác tiêu điều.
Hồng Ngưng theo sát đuổi ra cửa, xem xét tình hình liền giơ cao Bách Mộc kiếm, trong miệng niệm bí quyết. Một năm nay nàng mượn nội đan của yêu quái, pháp lực hiện giờ gia tăng không ít, liền thấy thanh khí trong không trung rất nhanh gắn kết với mũi kiếm, theo một tiếng “Trảm”, hướng thẳng Tất Tần mà bổ tới.
Âm khí cùng dương khí vốn không phân cao thấp, chuyển hóa khắc chế lẫn nhau, làm cho mọi vật mọi việc được cân bằng, nếu đấu với nhau, chỉ có thể dựa vào ai mạnh hơn. Trong viện từ lâu đã bày trận pháp, âm khí tụ tập, dương khí của đào lại càng khó ngưng tụ. Tất Tần đương nhiên biết rõ lợi hại bên trong, cuống quýt lắc mình tránh né, thần sắc bất định.
Hồng Ngưng cười nhạt: “Ngươi cho là ngươi có thể thoát được sao?”
Tất Tần nhìn trận pháp, bỗng nhiên hừ lạnh: “Chút tài mọn, há lại ngăn được ta?”
Vài đóa hoa đào lớn như cái bát, mang theo bạch quang nhu hòa hướng lên trời, đâm vào bầu trời tràn ngập âm khí như sóng biển xao động. Nhưng mà pháp lực bị kìm hãm, muốn phá trận không phải dễ dàng, sau khi hoa đào bay ra hai trượng liền bị âm khí cắt đứt, điêu tàn rơi xuống đất.
Đến lúc này, phía trước màn che xanh đen bị xé một khe nhỏ. Ống tay áo mở ra, nhẹ nhàng như con bướm hồng nhạt, Tất Tần nhân cơ hội hướng về phía ngoài viện.
Không ngờ hắn đã uống nước chứa bùa, mà vẫn còn năng lực như thế này, không tiếc tự hao tổn chân linh tạo đường đi ra. Hồng Ngưng thập phần khiếp sợ, trong lòng biết đây là cơ hội khó có được, đâu dễ dàng thả hắn đi, lập tức bất chấp tất cả, toàn lực nhào tới cản trở.
Tất Tần xoay người lại, trong nháy mắt vài tia sáng trắng phá không mà đến, Hồng Ngưng trong lúc cấp bách cuống quýt vung kiếm ngăn lại, nhưng nhiều như vậy thì làm sao ngăn được hết. Đánh giá thấp đối thủ, giờ hối hận đã không kịp, nàng đành phải cắn răng, ngã xuống đất lăn hai vòng.
Bóng người hiện lên, nhưng lại nghe thấy “leng keng” vài tiếng, trước mắt tia lửa văng khắp nơi. Có cái gì ào ào rơi trên mặt đất, khi nhìn kỹ, là vài cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi. Hai đường hoa văn hình mây đập vào tầm mắt, Dương Chẩn cầm kiếm mà đứng, mắt liếc nàng: “Vậy ra đó là “lượng sức mà đi” của ngươi?”
Tuy rằng đã cố tránh chỗ yếu hại, nếu không có hắn kịp thời chạy tới, bị thương là khó tránh khỏi, võ nghệ người này còn cao hơn mình. Hồng Ngưng xoay người đứng lên, cảm kích mà nở nụ cười với hắn, lại thấy bóng dáng Tất Tần hoàn toàn biến mất, vội nói: “Gọi bọn Triệu Hưng thức dậy bảo vệ trong sân, có chuyện gì thì dùng truyền âm phù gọi.” Nói xong làm phép biến mất.
Mưa lại bắt đầu rơi, bị ánh sáng bùa chú chiếu vào, dày đặc như kim.
Lần thứ hai đuổi vào rừng đào, yêu khí lại biến mất không dấu vết. Hồng Ngưng không dám lơ là, cầm trường kiếm cảnh giác mà đi từng bước một hướng về phía trước.
Đào yêu này tu hành ít nhất cũng đã hơn một ngàn năm trăm năm, đã thành bán tiên, che giấu yêu khí rất dễ.
Mưa rơi vào cành lá tạo nên âm thanh “sàn sạt” êm tai, nhưng lại làm bầu không khí xung quanh càng thêm căng thẳng kì lạ.
Đi vào sâu bên trong rừng đào, vẫn không gặp bất cứ động tĩnh gì. Hồng Ngưng bỗng nhiên dừng bước, giơ tay đưa ra một vật, trong miệng thì thào niệm bí quyết. Kính chiếu yêu giơ lên cao, ánh sáng trải rộng, toàn bộ rừng đào đều bị bao phủ trong đó.
Yêu quái dù lợi hại, nhưng gặp kính chiếu yêu cũng sẽ lộ ra hình dáng thật. Nhưng trong rừng lúc này, ngoại trừ vài trăm cây đào, chỉ còn thấy mưa phùn bay tán loạn khắp trời. Khoảng không vắng lặng hoàn toàn không có một chút dị thường, thì lấy đâu ra bóng dáng Tất Tần!
Điệu hổ ly sơn!
Sau đầu lạnh buốt, Hồng Ngưng nhanh chóng lấy ra truyền âm phù, nôn nóng gọi: “Dương công tử? Dương công tử?”
Chỉ chốc lát, thanh âm Dương Chẩn truyền đến: “Ở đây.”
Hồng Ngưng thở phào nhẹ nhõm: “Có chuyện gì thì gọi ta.”
Cơ hội tốt bị bỏ qua uổng phí, nàng nản lòng mà thu lại kính chiếu yêu, buồn bực không ngớt. Tất Tần uống nước bùa, pháp lực trong khoảng thời gian ngắn bị kìm hãm, lúc này hẳn là trốn lại về sào huyệt ẩn núp, chỉ không biết sào huyệt của hắn rốt cuộc ở nơi nào. Sau nửa canh giờ bùa mất đi hiệu lực, sẽ rất khó đối phó.
Trong lúc xoay người, vài tờ giấy trong tay áo bay ra, rớt xuống đất. Đó là bản thảo tu hành mà Văn Tín để lại. Hồng Ngưng thấy thế, cuống quýt cúi người nhặt lên, nhìn thấy trang đầu bị nước bùn làm bẩn, càng thấy tiếc, đang muốn lấy tay áo lau chùi, ánh mắt bỗng nhiên khựng lại.
Trang giấy trên cùng, bất ngờ thấy một bức tranh vẽ bản đồ địa hình thế núi…
******
Trong sân viện lửa cháy sáng ngời, không người biết coi giữ trận pháp, âm khí khắp bầu trời đã sắp tan. Dương Chẩn cùng bọn Triệu Hưng đứng ở thềm trước, vẻ mặt không tốt lắm.
Hồng Ngưng vội vã tiến vào: “Các ngươi mau mau rời đi.”
Thấy nàng bình yên vô sự trở về, sắc mặt Dương Chẩn trở lại bình thường, trầm giọng hỏi: “Sao?”
Thời gian cấp bách, Hồng Ngưng chậm rãi giải thích với hắn: “Đi mau, còn ở lại sẽ không còn kịp, ta không chắc chắn bảo vệ được các ngươi.”
Dương Chẩn nhíu mày. Bọn hộ vệ không biết nội tình, vẻ mặt đều không hiểu, Triệu Hưng ngửa mặt nhìn trời: “Trời còn chưa sáng, làm sao xuyên mưa chạy đi…”
Hồng Ngưng lạnh lùng ngắt lời hắn: “Muốn sống thì nhanh chạy đi.”
Lời nói nghiêm trọng, hơn nữa lúc trước Vương Hổ chết một cách kì lạ kiểu này, mọi người kinh nghi, không dám nói nữa.
Hồng Ngưng chuyển hướng sang Dương Chẩn: “Bùa mặc dù có thể kìm chế pháp lực của hắn, nhưng chỉ có hiệu lực trong nửa canh giờ, qua bây giờ thì sẽ rất khó đối phó. Trước tiên ngươi hãy dẫn bọn họ rời khỏi đây, đến thôn trang bên cạnh tìm chỗ ngủ trọ, sau khi trời sáng ta sẽ đến gặp các ngươi.”
Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: “Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho ngươi nghe.”
Tình thế hung hiểm, lại nhiều người không hiểu pháp thuật như vậy, ở lại cũng chỉ uổng mạng, Dương Chẩn lập tức cầm lấy tay nàng: “Đã không có khả năng bắt được hắn, hắn nhất định sẽ lại trở về báo thù, không bằng cùng nhau đi.”
Hồng Ngưng sửng sốt, tránh nhìn vào đôi mắt như đã từng quen biết kia, vẻ thân thiết này khiến cho nàng hoàn toàn không có ý chí chiến đấu. Nàng dời tầm mắt, ngữ khí lãnh đạm: “Ta đã chịu ở lại, tự ta có lý do. Nếu hắn thật có lòng trả thù, ngươi cho là có thể thoát được sao? Huống chi nếu chúng ta cùng đi, chung quanh nhiều nhà dân như vậy sẽ khó tránh khỏi bị hắn giận cá chém thớt. Mạng của người khác trong mắt Dương công tử quả thật là thấp kém sao?”
Lời này tuy là châm chọc, nhưng cũng có lý, Dương Chẩn chần chờ: “Ngươi có thể nắm chắc?”
Hồng Ngưng nói: “Nếu không có các ngươi, nắm chắc thành công càng nhiều.”
Hiểu rõ tính tình nữ tử này, Dương Chẩn ngược lại không tức giận, nghĩ mọi người ở lại quả thực giúp không được gì, vì vậy bỏ qua nàng, xoay người vẫy tay áo: “Đi.”
Triệu Hưng cuối cùng cũng an tâm, lập tức theo hắn rút đi. Mới vừa đi ra khỏi cửa viện, hắn bỗng dừng bước: “Cẩn thận.”
Chiến đấu một mình, Hồng Ngưng vốn đang căng thẳng sốt ruột, nghe nói như thế không khỏi ngẩn ra, trong lòng lần thứ hai chợt động, trầm mặc một lát, nàng mới mỉm cười: “Đa tạ.” Dương Chẩn cũng không xoay người lại, dẫn mọi người tiếp tục đi.
Sân trở lại yên lặng, mưa dần dần lớn. Hồng Ngưng không chút hoang mang từ trong người lấy ra vài món đồ, đi tới các góc sân, đem từng cái bố trí ổn thỏa, khởi động trận pháp, không bao lâu chỉ thấy tầng tầng lớp lớp âm khí từ bốn phương tám hướng bay tới, khí thế so với lúc trước càng thêm hung mãnh.
Bố trí ổn thỏa, nàng chậm rãi đi lên bậc, mặt hướng phía tường bình tĩnh đợi. Một bức tường thật rắn chắc. Hồng Ngưng nở nụ cười: “Quả nhiên là thủ thuật che mắt rất thông minh.”
Tiếng cười vừa dứt, kính chiếu yêu đã nằm trong tay, ánh sáng trên mặt kính bỗng hiện lên, ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi xuống, vốn là một bức tường rắn chắc nguyên vẹn, giờ trên tường trống lại hiện ra một cánh cửa. Mượn ánh sáng của kính, Hồng Ngưng thấy rõ cảnh tượng trong phòng…
Bên trong có hai người, đều mặc y phục hồng nhạt. Khác biệt chính là, một người hai mắt nhắm nghiền ngửa mặt nằm trên giường, đối với chuyện bên ngoài không hề phản ứng; còn người đang ngồi trên giường, phát hiện động tĩnh lập tức đứng lên, vẻ mặt tức giận khẩn trương, chính là Tất Tần.
Bất ngờ, Hồng Ngưng cũng giật mình, nhịn không được lui về phía sau một bước: “Hai người?”
Tất Tần lớn tiếng: “Huynh đệ hai người chúng ta không muốn xem ngươi là kẻ thù, cần gì làm cho nhau đau khổ.”
Nhìn ra người kia không thể làm hại, Hồng Ngưng bình tĩnh lại rất nhiều, thu lại kính: “Ngươi lấy não người, làm hại sinh mạng, nếu không báo ứng, thì thế giới này chẳng phải quá không công bằng sao?”
Tất Tần chậm rãi nói: “Ngươi thật không chịu buông tha chúng ta?”
Hồng Ngưng nói: “Buông tha các ngươi cũng không khó.” Nàng đồng ý thật thẳng thắn, Tất Tần ngược lại rất sửng sốt.
Hồng Ngưng nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý giao ra nội đan, ta bỏ qua cho các ngươi.”
Nội đan là bằng chứng cho việc tu hành, làm sao có thể tùy tiện giao ra, Tất Tần cười nhạt hai tiếng: “Tiểu nha đầu không biết tự lượng sức mình.”
Tay áo vung lên, vô số cánh hoa theo gió thổi tới. Hồng Ngưng đã sớm có chuẩn bị, Bách Mộc kiếm mang theo âm khí ngăn cánh hoa lại, đồng thời lui xuống dưới bậc.
Tất Tần chạy ra ngoài cửa. Thân cây Bách thuần âm, hợp với âm khí cường thịnh trong viện dũng mãnh hướng thẳng tới hắn. Lúc trước là Hồng Ngưng khinh địch, lần này thì khác, bốn phía tiểu viện đều bày trận pháp chặt chẽ, hơn nữa khi uống lầm nước bùa pháp lực đã bị kìm hãm phân nửa, Tất Tần khó bỏ chạy. Hơn nữa, hắn không thể không quan tâm tính mạng của huynh đệ, vì vậy đành phải cắn răng đem song chưởng đánh ra, lập tức từ lòng bàn tay ngàn vạn đóa hoa đào bay ra, chống lại luồng âm khí.
Hoa đào bay bay, mỹ lệ xinh đẹp. Hồng Ngưng cảm thấy ngực chịu áp lực lớn, gần như hít thở không thông, cả người rất nhanh đã bị cánh hoa bay khắp trời bao phủ.
Đôi mày thanh tú của Tất Tần cũng nhíu chặt. Loại này nếu ai buông tay trước, thì kết quả rất có thể là chết. Hồng Ngưng hiểu rõ đạo lý này, cố gắng chống đỡ, nắm chặt kiếm không buông, ngầm niệm bí quyết muốn gọi kính chiếu yêu ra.
Tất Tần sao lại không để ý hành động của đối thủ, thấy vậy hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt, vô số lá đào bay lên, đem bầu trời ở tiểu viện che kín, không có lấy một khe hở. Kính chiếu yêu vốn là mượn linh lực của trời trăng sao mà tạo ra uy lực, nay không có chỗ để mượn, cũng sẽ vô dụng.
Hắn vừa phân tâm, liền bị âm khí tập kích, nét mặt từ từ hiện ra hắc khí. Dần dần, hai bên đều khó chống đỡ.
Một đóa hoa đào hồng nhạt từ lòng bàn chân Hồng Ngưng nở rộ, càng lúc càng lớn, rất nhanh lên tới hông. Dù bức bách đến thế nào, Tất Tần thủy chung nghiêm mặt không chịu thu tay lại, đúng là không quan tâm đến an nguy bản thân.
Không ngờ hắn thật sự tập trung, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ rơi vào kết cục đồng quy vu tận(cùng chết). Hồng Ngưng không cam lòng, trong lúc cấp bách trong lòng khẽ động, lớn tiếng nói: “Ta có thể cứu hắn!”
Tất Tần quả nhiên nâng mắt. Nhịn xuống huyết khí cuồn cuộn trong ngực, Hồng Ngưng nói từng chữ: “Ngươi giao ra nội đan, ta sẽ cứu hắn.”
Tất Tần thở hổn hển: “Ngươi có cách?”
Hồng Ngưng không chút nghĩ ngợi: “Hắn là do tinh hồn bị hao tổn, ta từng ăn qua Kỳ Lân thảo núi Côn Luân.”
Tất Tần mừng rỡ,rồi hơi chần chờ: “Làm sao ta tin ngươi được?”
“Ngươi chỉ có thể tin ta,” Hồng Ngưng mỉm cười, “Hiện tại hắn so với chết cũng không khác lắm, giao ra nội đan, chẳng qua là tu luyện lại từ đầu, hai huynh đệ ngươi còn có ngày gặp lại. Hôm nay ta chết không sao, nhưng nếu ngươi chết, không ai thay hắn duy trì linh khí, hắn nhất định cũng sẽ chết, hơn nữa là tinh hồn đều mất.”
Tất Tần liền thu tay lại.