Giữa Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Người - Chương 27: Kế Hoạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Giữa Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Người


Chương 27: Kế Hoạch


Trong Hoa Triêu cung, Mai tiên đang cúi đầu tra cứu quyển sách, Hạnh tiên vén rèm đi vào, cười gọi nàng: “Mai tỷ tỷ.”

Bởi vì chuyện làm Hoa Thần, nàng ta vẫn luôn đối xử với mình bằng thái độ lạnh đạm, hôm nay đột nhiên thay đổi, Mai tiên không khỏi kinh ngạc, nhớ đến lời của Cẩm Tú, cũng muốn cùng nàng thân thiện hữu hảo (thân thiết), vội đứng dậy: “Gần đây không gặp muội.”

Hạnh tiên làm lễ: “Thần tôn đại nhân nếu đã đem Hoa Thần Lệnh giao cho Mai tỷ tỷ thì tỷ từ nay về sau sẽ đứng đầu bách hoa, tương lai chúng tỷ muội hoàn toàn nhờ cậy vào sự dẫn dắt của tỷ tỷ, đến lúc đó tỷ đừng có quên muội đó.”

Mai tiên mời ngồi: “Muội và ta đã cùng ở Hoa Triêu cung này nhiều năm như vậy, sao càng ngày càng khách khí vậy.”

Hạnh tiên cười nói: “Đó không phải là vì sợ Mai tỷ tỷ làm Hoa Thần rồi quên đi chúng tỷ muội sao.”

Mai tiên hơi nhíu mày, phân phó thị nữ dâng trà lên, ôn tồn nói: “Sao lại nói như vậy, Thần tôn đại nhân đã đặc biệt căn dặn, muốn hai tỷ muội chúng ta đồng lòng cùng chưởng quản hoa sự, ngài tương lai còn có thể giúp đỡ cho chúng ta.”

Hạnh tiên vui vẻ nói: “Thần tôn đại nhân thật sự đã nói như vậy sao?” Mai tiên gật đầu.

Hạnh tiên nói: “Có Thần tôn đại nhân giúp đỡ, chúng ta tương lai có thể thăng lên thượng tiên dễ hơn nhiều, chỉ cần vào được Thiên đình, không phải có thể đi theo ngài ấy vĩnh viễn sao?”

Mai tiên nở nụ cười: “Đã muộn như thế, tìm tỷ có chuyện gì?”

Hạnh tiên nhớ tới việc chính, bảo thị nữ lui ra: “Mai tỷ tỷ cũng biết có chuyện lớn xảy ra?”

Ánh mắt Mai tiên khẽ động: “Gần đây ngoại trừ việc tập ca múa chuẩn bị cho hội Hoa Triêu, còn lại đâu có nghe thấy chuyện lớn gì.”

Hạnh tiên giả bộ chần chờ chốc lát mới hạ giọng nói: “Muội là nghe được từ chỗ Thiên nữ,việc này nếu truyền ra ngoài, e rằng sẽ tổn hại đến uy danh của Thần tôn đại nhân, Thiên nữ cũng rất lo lắng.”

Mai tiên bình tĩnh: “Thiên nữ nếu đã biết thì nhất định sẽ khuyên nhủ can ngăn, Thần tôn đại nhân hành sự thế nào, tỷ muội ta làm sao có ý kiến được.”

Thấy nàng không thèm để ý, Hạnh tiên vội hỏi: “Thần tôn đại nhân đem thần ấn của Hoa Mộc tộc chúng ta dùng trên người của nha đầu loài người đó, tỷ nói xem, đó không phải là làm trái với thiên quy (luật trời) sao? Nha đầu đó ở trần gian làm bậy khắp nơi, nếu vô ý bị sơn thần thổ địa phát hiện mà báo cáo lên Thiên đình thì làm sao bây giờ?”

Advertisement / Quảng cáo

Mai tiên khiếp sợ, lắc đầu: “Thần tôn đại nhân đối xử với Tiểu Trà luôn luôn rất tốt, tại sao lại phong ấy nàng? Lỡ xảy ra chuyện gì…”

“Muội cũng thấy lạ.” Hạnh tiên thở dài, như có như không liếc nhìn nàng, “Việc này mà truyền ra, Đế Quân liệu có giáng tội hay không cũng khó nói. Mấy ngày nay Thiên nữ hết lòng khuyên giải, chỉ có thể thay ngài ấy giấu diếm, đáng tiếc muội không thể giải ấn đó, nếu không thì…” Dừng lại.

Thần ấn của Hoa Mộc tộc, ngoại trừ Hoa thần đương nhiệm Cẩm Tú, thì người nắm giữ Hoa Thần Lệnh đương nhiên cũng có thể giải.

Mai tiên nói: “Chắc là Thần tôn đại nhân tự có lý do.”

Bên ngoài bình tĩnh nhưng trong mắt đã có vài phần do dự, Hạnh tiên cẩn thận quan sát, thấy thế liền không nói thêm nữa, đứng dậy cười nói: “Muội chẳng qua chỉ là nghe nói thôi, không hẳn là thật, tỷ tỷ cũng đừng nên nói với Thần tôn đại nhân, kẻo ngài ấy lại nghĩ Hạnh Hạnh lắm miệng.”

*****

Từ phố Tây Hà về, sắc trời đã tối, đèn trong viện sáng, mới vừa đi đến gần hồ nước đã thấy có người chờ ở đó, Hồng Ngưng làm như không thấy, cũng không có ý định dừng lại. Ngay lúc đi ngang qua, hắn liền nhanh chóng nắm lấy tay nàng: “Ngươi lại tiếp tục phí sức.”

Hồng Ngưng nhìn cánh tay đó, không giãy dụa: “Thần tiên quả nhiên là khác, da mặt cũng dày như loài người.”

Cẩm Tú nói: “Đi đâu?”

Hồng Ngưng nhíu mày: “Pháp lực của ta đã bị ngươi phong ấn,còn có thể làm được gì?”

Đưa mắt nhìn về phía sau: “Bây giờ ta rất mệt mỏi, có thể quay về nghỉ ngơi không?” Cẩm Tú buông tay nàng.

Hồng Ngưng tiếp tục bước về phía trước, khoảng hơn mười bước dừng lại: “Sao vẫn chưa đi?” Thanh âm mang theo ý cười, còn có vài phần trêu tức.

Hồng Ngưng nén lửa giận, nhìn cửa phòng cách đó không xa: “Đã đến không được, còn muốn đi sao, trêu đùa ta rất thú vị sao?”

Bởi vì vĩnh viễn không đến được, nên phải buông tay càng sớm, hắn hiểu rõ đạo lý đó, nàng cuối cùng cũng hiểu được, hoàn toàn không hề giống với sự ngốc nghếch hồ đồ năm đó, chỉ biết đi lên phía trước.

Cẩm Tú trầm mặc, đem một viên linh đan đưa đến cạnh môi nàng. Hương vị thơm ngát tỏa ra, Hồng Ngưng tỉnh táo lên nhiều, muốn lắc đầu nói, nhưng phát hiện thân thể đã không cử động được, linh đan thuận lợi được đưa vào miệng nàng, trôi xuống dưới cổ.

Hắn mỉm cười. Hồng Ngưng căm tức nhìn hắn. Viên linh đan do tâm huyết của mình luyện thành, nhưng lại nhận về càng nhiều căm hận, hắn nhẹ nhàng vỗ đầu nàng: “Còn làm càn thì sẽ đem ngươi giam lại đó.” Xoay người biến mất.

Thân thể lại có thể cử động, Hồng Ngưng mệt mỏi dựa người vào hành lang, cười khổ. Đã dùng hết những lời cay nghiệt độc ác nhưng người này vẫn không đuổi đi được như mong muốn. Hắn chẳng lẽ còn không rõ, nàng vốn không thể tu tiên, cái chết của Bạch Linh, sự lừa dối của hắn, đều là những điều nàng lưu tâm, hắn không chịu buông tha, làm những việc này là có ý gì? Là bởi vì áy náy mà nhất định muốn nàng tu tiên?

Đang xuất thần, bỗng nghe phía sau vang lên tiếng người. Thì ra vừa rồi thấy nàng sắc mặt không tốt, tinh thần mệt mỏi, Dương Chẩn đặc biệt lệnh cho nha hoàn đưa canh đến. Vì để Hồ Nguyệt tin tưởng, buộc phải tổn hao tâm huyết rất lớn, nên Hồng Ngưng cũng không từ chối ý tốt của hắn, uống canh. Vốn định tìm hắn bàn bạc chút chuyện quan trọng, nhưng thấy sắc trời quá muộn, liền bỏ qua ý nghĩ đó, sau khi tắm rửa liền lên giường ngủ.

Một thân ảnh xuất hiện trước giường, lặng yên không một tiếng động.

Năm đó người này đã từng trong Hoa Triêu cung vui vẻ, là người duy nhất dám gọi Hạnh tiên một tiếng “nha đầu”, giống như mình lúc xưa quậy phá và kiêu ngạo, trong chớp mắt đã thành con người, chịu đủ nỗi khổ luân hồi. Bây giờ chính mình nhìn thấy cũng có chút không đành lòng, huống hồ là ngài?

Lát sau, nàng giơ gậy Như Ý trong tay lên, thấp giọng: “Năm đó nếu không vì muội hôi phi yên diệt, ngài…Cho dù có hận, thì cũng nên giải rồi, cơ hội hôm nay rất hiếm có. Ngài không quan tâm đến việc chịu thiên kiếp là muốn vì muội mà nghịch thiên sửa mệnh. Muội đã làm ngái áy náy ngàn năm, còn chưa thấy đủ sao, cần gì còn như vậy.”

Cho dù năm đó Tà Thần xâm phạm, ngài cũng chưa từng quan tâm đến như vậy, xuống trần gian, khi trở về cả đêm khó ngủ, rồi lại xuống trần. Quên một người không phải là điều đáng thương nhất, khó nhất là buông tay, là một chút cũng không thể quên được người.

Như Ý màu vàng lóe lên ánh sáng ngũ sắc, mắt thần hạ xuống, phong ấn đang từ từ biến mất.

Trong bóng tối, người trên giường vẫn ngủ say…

Hai ngày tiếp theo bình an vô sự, đến sáng sớm ngày thứ ba, vừa xuống giường đã thấy Hồ Nguyệt đứng trước cửa. Hồng Ngưng theo nàng ra ngoài một chuyến, trở về lại nhốt chính mình trong phòng nửa ngày, mãi đến hoàng hôn mới vội vã ra khỏi phòng.

Dương Chẩn vừa từ ngoài cửa viện đi vào, thấy nàng không khỏi ngẩn ra.

Búi tóc cao cao, thêm vài món trang sức thích hợp, áo ngoài đỏ rực, cổ áo hé mở thấp thoáng hiện ra khuôn ngực thanh xuân xinh đẹp, dải lụa vàng nhạt buộc bên hông, đeo ngọc bội xanh biếc.

Nhan sắc như vậy có phần quá khoa trương, nhưng mà mặc trên người nàng lại có nét riêng rất đặc biệt, không những không tầm thường, trái lại còn bổ sung cho nhau rất tốt, khác xa với trang phục trong trẻo nhưng lạnh lùng thuần khiết thường ngày, thoạt nhìn giống như tự thay đổi bản thân.

Hồng Ngưng tâm tình rất tốt, chủ động bắt chuyện: “Vương gia.”

Dương Chẩn nhìn hai mắt nàng, trong mắt dần dần có ý cười: “Sao lại thay đổi trang phục?”

Người này từ trước đến nay rất kiêu ngạo, Hồng Ngưng không bỏ qua cái vẻ tán thưởng kia, càng thoả mãn, năm đó nói mình thích hợp với màu đỏ, quả nhiên không sai: “Có một số việc muốn làm, ta đã dặn trù phòng (nhà bếp) không cần mang cơm tới.”

Dương Chẩn ngạc nhiên: “Muốn ra ngoài?” Hồng Ngưng gật đầu.

Dương Chẩn quan sát nàng, sắc mặt không tốt lắm: “Ăn mặc như vậy để ra ngoài?”

Hồng Ngưng hiểu ý của hắn, thuận miệng cười nói: “Quần áo đẹp như vậy đương nhiên là muốn mặc ra ngoài để mọi người nhìn rồi.”

Dương Chẩn mắt lạnh nhìn nàng: “Trong viện này không có người nhìn sao.”

Hậu viện chỉ có một nam nhân, Hồng Ngưng sao lại không hiểu hàm ý trong đó: “Không có.”

Vừa dứt lời, Dương Chẩn đã chế trụ cánh tay của nàng, đem nàng kéo vào trong lòng, ánh mắt lẫn hơi thở của hắn đều đã trở nên nóng rực, hắn thấp giọng: “Đây là người cố ý sao?”

Hồng Ngưng lắc đầu: “Những câu dân nữ nói đều là thật.”

Tay đột nhiên nắm chặt, lửa nóng trong mắt chợt tắt, Dương Chẩn nhìn nàng khá lâu, cười nhạt: “Vậy, ngươi định đi gặp ai?”

Advertisement / Quảng cáo

Việc đêm nay nguy hiểm tột cùng, Hồng Ngưng cũng không định nói cho hắn, cân nhắc một chút mới nói: “Bên ngoài rất náo nhiệt, ta ra ngoài mua chút đồ, huống chi ban đêm âm khí hưng thịnh, biết đâu có thể lộ ra nơi ẩn thân của yêu nữ thì sao.”

Dương Chẩn cười nói: “Đi thăm dò tin tức mà ăn mặc như vậy, thật là hiếm thấy.”

Thấy hắn cố tình châm chọc, Hồng Ngưng thản nhiên nói: “Nhận sự giúp đỡ của Vương gia, dân nữ vô cùng cảm kích, nhưng dường như Vương gia đã quên, dân nữ cũng không phải nha hoàn của quý phủ, muốn gặp ai, Vương gia cũng muốn gϊếŧ người đó sao?”

Nói đến đây, chợt thấy cánh tay đau đớn khó chịu, nàng ngược lại nở nụ cười: “Vương gia thị thiếp thành đàn, khó tránh thích cái mới, có thể ta cũng sẽ là một nữ nhân như vậy, đến khi hoa tàn nhị rơi, khi đó Vương gia còn có hứng thú với ta nữa không? Ta không muốn tranh đoạt ghen ghét, lại càng không muốn kết quả giống như các nàng kia, suốt ngày ở hậu viện mong Vương gia nhớ tới ta. Ta không thích chờ người nào hết.”

Dương Chẩn nhíu mày: “Ngươi…”

Lời nói còn chưa dứt, chợt có một nha hoàn hoảng hốt từ nội viện chạy tới, thấy tình hình giữa hai người không khỏi hoảng sợ, cúi người làm lễ: “Vương gia.”

Nhận ra đó là đại nha hoàn bên người Vương phu nhân, Dương Chẩn quát lớn: “Chạy làm gì?”

Nha hoàn vội nói: “Bẩm báo Vương gia, phu nhân ngất xỉu.” Hai người đều sững sờ.

Nha hoàn cẩn cẩn dực dực (dè dặt) nói: “Gần đây thân thể phu nhân có chút không khỏe, hôm nay cố gượng tự mình xuống bếp nấu ăn cho Vương gia, không ngờ đột nhiên đầu cháng váng. Hiện tại đang nằm trên giường, sợ kinh động đến Vương gia nên chỉ lệnh cho nô tì mời đại phu.”

Hồng Ngưng nói: “Vẫn không khỏe?” Mắt liếc nhìn Dương Chẩn.

Dương Chẩn đương nhiên hiểu rõ ý của nàng. Gần đây đúng là đã lạnh nhạt với Vương phu nhân. Thật ra bình thường ngoại trừ thị thiếp được thập phần sủng ái, còn lại người nào có sinh bệnh hắn cũng chưa từng quan tâm, chuyện này trong Vương tộc Tư Không đã quen.

Hồng Ngưng nhìn cánh tay đó, nhăn mày, ý là chờ hắn quyết định.

Người mới người cũ, ngay cả Duệ Vương danh chấn thiên hạ gặp phải loại chuyện này cũng khó xử, nhưng không ngu ngốc vừa theo đuổi người mới vừa thăm nom người cũ. Nhưng nếu bây giờ không đi, không khỏi có vẻ quá bạc tình, người mới nhất định sẽ nản lòng, đặc biệt là trước mặt người này.

Trầm mặc nửa ngày, hắn rốt cục buông nàng ra đi vào nội viện: ” Mời đại phu.”

******

Gặp mặt ban đêm, bên trong tiểu viện có bày một cái bàn, trên bàn đặt vài đĩa đựng loại quả khô gì đó.

Hồng Ngưng điềm nhiên như không, quan sát bốn phía: “Hắn thực sự sẽ đến?”

Hồ Nguyệt không biết ý đồ của nàng, vẫy tay áo biến ra ba cái ghế tinh xảo: “Yên tâm, hắn tuy có chút tự kiêu, nhưng chúng ta vẫn thường cùng nhau chơi đùa, đồng ý rồi sẽ không thất hứa.”

Trong chớp mắt lại biến ra vài chậu hoa: “Huống chi nghe nói có một mỹ nhân, hắn sao có thể không đến.”

Hồng Ngưng cúi đầu: “Tốt.”

Đã biết Lục Cửu là con trai của Bắc Giới vương, phàm nhân này sẽ không ngốc đến độ đối nghịch với hắn. Hồ Nguyệt không hề nghi ngờ, thở dài: “Ngươi sao có thể thích hắn.”

Hồng Ngưng cười nói: “Ngươi có thể yêu Thích công tử, vậy vì sao ta không thể thích hắn?”

Hồ Nguyệt lắc đầu, có lòng tốt nhắc nhở: “Chuyện này không giống như, Tam ca chàng…là người tốt, còn biểu ca của ta chẳng qua chỉ có bề ngoài thôi. Chỉ vì hắn trời sinh đã có ba đuôi, lúc nhỏ được dượng cực kì sủng ái, thập phần dung túng, nên đã nuôi dưỡng thành tính tình không tốt như vậy, không chịu tu hành, suốt ngày đi trêu chọc người khác, có thể không bao giờ hắn thành thật đối với bất kì cô nương nào…”

Hồng Ngưng nâng mày nhìn nàng, lần đầu tiên nháy mắt, lại mang theo vài phần bướng bỉnh: “Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta biết tính cách hắn. Chỉ là, năm xưa hắn đã từng dùng mị thuật trêu cợt ta, sau đó vô thanh vô tức bỏ đi, chuyện này bất kể thế nào ta cũng nuốt không trôi, cho nên cũng muốn trêu đùa hắn một chút mà thôi.”

Hi vọng cứu trượng phu đều đặt ở nàng, Hồ Nguyệt sợ nàng nghe không rõ, dứt khoát nói rõ: “Hắn không chỉ có mị thuật cực kỳ tuyệt diệu, mà còn có bản tính hung ác ngoan độc, ngươi trêu đùa cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng chọc hắn giận, nếu không ngay cả ta cũng không thể nào cứu được ngươi.”

Hồng Ngưng nói: “Đương nhiên rồi, lợi hại của Tam vị chân hỏa sao ta lại không biết chứ, ngàn vạn lần không dám thái quá, huống hồ ta còn muốn mời hắn giúp một chuyện gấp…”

“Thích công tử dường như đã tỉnh.”

Nghe nàng nói như vậy, Hồ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Để ta vào xem.”

Sổ sinh tử ghi chép rõ ràng thời gian con người chết và quy luật luân hồi, người đã chết há lại có thể cứu trở về? Hi vọng gần như ngây thơ này đã định trước chỉ là công dã tràng, Hồng Ngưng hạ mắt, giấu đi vẻ hơi áy náy đó.

******

Một giọt nước màu vàng nhẹ nhàng rơi xuống hồ, ánh sáng trên cành đào biến mất, tối lại, giống như một cành cây bình thường.

Yên lặng nhìn chốc lát, nàng giơ tay đem nó hóa thành tro tàn. Sau đó rút ra trâm gài tóc nho nhỏ trên đầu, theo chiều gió run lên, biến thành một thanh trường kiếm lấp lánh, ngay sau đó nhún người nhảy lên.

Quần áo theo từng động tác chuyển động, càng phát ra vẻ tiên diễm (đẹp giống tiên), phảng phất như một ngọn lửa nhảy múa. Trường kiếm xẹt qua mấy đạo tử quang, rơi xuống mặt đất liền nhanh chóng biến mất không dấu vết.

Sáng sớm ngày hôm trước, lúc thức dậy đã cảm thấy khác thường, cả người sinh lực tràn đầy, linh khí chuyển động, pháp lực bị phong ấn đã lâu cuối cùng bất ngờ được khôi phục, dường như chính là vì chờ đợi giờ khắc này.

Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Cẩm Tú chủ động thu lại phong ấn, nhưng nếu không phải hắn, thì là ai? Lẽ nào người kia cũng mong muốn nàng làm như vậy? Có lẽ nên nói, là muốn lợi dụng nàng.

Bất luận có phải là lợi dụng hay không, cũng không quan trọng, Bạch Linh vì cứu mà bị hại, tinh hồn đều diệt, nhưng hung thủ lại không bị đưa ra công lý. Nàng không thể bỏ qua, cho dù người kia không lợi dụng, nàng cũng phải làm như vậy.

Mặt đất nhìn không thấy một chút khác thường, Hồng Ngưng thoả mãn, một lần nữa đem trường kiếm thu lại thành cây trâm cài vào tóc, rồi từ bên hông lấy ra dải lụa mỏng màu đỏ, che lại nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng…

******

Đêm đến, cửa viện đóng chặt, trong sân vốn đơn sơ bây giờ được trang trí hoa lệ không gì sánh được, hai hạt minh châu treo giữa không trung, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, không quá sáng cũng không quá mờ, vừa vặn dùng vào việc che giấu.

Advertisement / Quảng cáo

Hồng Ngưng nhắm mắt ngồi thiền trong phòng, bỗng nhiên nghe bên ngoài vang lên một trận cười quen thuộc, nàng lập tức đứng dậy đi tới trước cửa sổ xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài.

“Biểu ca.”

“Biểu muội không cẩn thận chăm sóc cho muội phu (em rể) sao, lại rảnh rỗi mời ta?”

Hồ Nguyệt chờ bên ngoài từ lâu, thấy hắn đến, vội vàng tự mình ra nghênh tiếp, Lục Cửu cũng không khách khí, tự mình đi tới ghế trên ngồi xuống. Con mồi tự lọt vào tròng mà không biết, Hồng Ngưng mỉm cười.

Lúc trước Hồ Nguyệt đều ở trong phòng chăm sóc trượng phu, cũng không biết trong viện có điều kỳ lạ, cũng ngồi xuống, ân cần thăm hỏi: “Lần trước là muội tức giận, biểu ca cũng đừng tính toán. Biểu tỷ vẫn khỏe?”

Lục Cửu khẽ hừ một tiếng: “Còn có thể có cái gì không tốt sao? Cách đây không lâu đã định xong hôn sự với người ở Hoa Triêu cung rồi, cũng coi như là thỏa mãn tâm nguyện của tỷ ấy, từ nay về sau ta sẽ có một tỷ phu lợi hại.”

Hồ Nguyệt cười nói: “Có người để quản lí ca.”

Lục Cửu than thở: “Nói đến chuyện này cũng nên cảm ơn tỷ phu tương lai. Thật sự không gạt ngươi, lần trước là nhờ hắn cứu ta từ Trảm thần đao của Côn Luân. Thiên quân Côn Luân cũng quá vô lý, rõ ràng là con hắn thiếu tu hành, tự mình đi lên trước thay người ta nhận lấy cái chết, có quan hệ gì với ta đâu, hắn còn làm náo động Thiên đình, hại ta thiếu chút nữa bị phụ vương lột bỏ một đuôi. May mà tỷ phu ở trước mặt Đế quân nói giúp, dùng Bắc Giới linh tuyền xin lỗi, mượn oai của Đế quân, hắn mới không truy cứu nữa.”

Hồ Nguyệt vội vàng an ủi.

Nói giúp? Hồng Ngưng ý cười càng sâu, ngón tay chậm rãi nắm chặt.

Lục Cửu vẫn đang nói với Hồ Nguyệt: “Một năm nay phụ vương buộc ta phải lên núi tu hành, Lục Dao lại giám sát rất kĩ, chỉ cần ta có bất cứ hành động gì, tỷ ấy liền nói với phụ vương, thật là không thú vị. Hôm nay ta nói tới gặp muội, vốn tưởng rằng tỷ ấy sẽ ngăn cản, định xin dì thay ta nói giúp, ai ngờ tỷ ấy không có vậy, thật kỳ lạ.”

Hồ Nguyệt cười mắng: “Ca nói vậy thật không được, ngay cả tỷ tỷ ruột cũng lo lắng?”

Lục Cửu khẽ cười, cũng không phản bác, tiện tay cầm lấy quả khô trong đĩa, nhíu mày: “Biểu muội hưởng hết lạc thú nhân gian, hôm nay đặc biệt mời ta tới, không có thứ gì tốt chiêu đãi sao?”

Hồ Nguyệt hé miệng: “Sao lại không có.”

Hồng Ngưng thấy thời cơ đã đến, lập tức thu lại tâm sự, kéo cái khăn che mặt..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN