Giữa Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Người - Chương 5: Lại Gặp Ân Nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Giữa Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Người


Chương 5: Lại Gặp Ân Nhân


Thiên thư các là nơi quan trọng cất giấu Thiên thư, không người canh gác, nhưng mới đi tới ngoài cửa, rèm liền tự động cuộn lên, lọt vào tầm mắt là một thư án rộng lớn, một người trung niên ngồi trước án (bàn dài), mặc pháp phục (áo dài màu đen) có thêu mặt trời mặt trăng cùng các ngôi sao, mũ miện ngọc trai, mặc mày sáng sủa râu đen, tướng mạo uy nghiêm.

Cẩm Tú tiến lên làm lễ: “Đế Quân vội vàng gọi về, không biết là có việc gì xảy ra?”

Thần Đế vẫn nhìn những chữ nhỏ màu vàng ở trước mặt, nâng tay ý bảo hắn ngồi xuống: “Nếu không có việc gì, sư đệ sẽ không tới?”

Cẩm Tú mỉm cười cúi đầu: “Không dám.”

Vừa ngồi xuống, một nữ tử môi đỏ xinh đẹp liền từ bên ngoài đi vào, hai tay bưng chén trà nhỏ, miệng cười nói: “Đây là Thanh Liên Ngọc Lộ thượng phẩm của Dao Trì, mời Trung Thiên Vương nếm thử, so với Bách hoa tiên nhưỡng của các ngươi thì thế nào?” (nhưỡng: rượu)

Cẩm Tú hạ thấp người: “Sao dám làm phiền Thần phi.”

“Trung Thiên Vương khách khí rồi.” Thần phi để trà xuống, lui tới đứng bên người Thần Đế.

Thần Đế vung tay lên, chữ nhỏ màu vàng trước mắt lập tức biến mất không còn bóng dáng, hắn ý vị thâm trường nhìn Cẩm Tú: “Nếu trẫm nhớ không lầm, sư đệ chấp chưởng Hoa sự đã gần vạn năm.”

Cẩm Tú nói: “Làm phiền Đế Quân nhớ, còn thiếu 6 năm.”

Thần Đế nói: “Tu hành thế nào?”

Cẩm Tú nói: “Không dám chậm trễ.”

Thần Đế thế mới gật đầu, nhẹ giọng thở dài: “Ngày đó thăng Thiên thần, đương nhiên sẽ có một phen kiếp nạn, lấy pháp lực của ngươi độ kiếp vốn sẽ không có gì trở ngại, chỉ sợ……”

Dừng lại.

Cẩm Tú nói: “Tất cả phó mặc cho thiên ý, Đế Quân không cần lo lắng.”

Thần Đế trầm mặc một lát: “Từ khi ngươi đi, Trung Thiên vẫn không có người trấn thủ, cho nên đừng làm trẫm thất vọng.”

Cẩm Tú nói: “Nếu ngày đó thành công, đương nhiên sẽ vì Đế Quân phân ưu.”

Thần Đế vừa lòng: “Trẫm tìm ngươi đến là có việc muốn trao đổi với ngươi.”

Cẩm Tú nói: “Xin lắng tai nghe.”

Thần Đế liếc hắn, nửa đùa nói: “Trẫm thấy bên người sư đệ không có ai, lúc làm việc không khỏi có nhiều cái bất tiện, như lúc quay về vị trí Thiên thần, không bằng trẫm tìm giúp ngươi một vị Vương phi, thế nào?”

Cẩm Tú bất ngờ.

Thần Đế xoay mặt ý bảo ái phi “Ngươi nói với hắn.”

Thần Phi nhịn cười: “Bắc Giới Vương có một con gái, từ nhỏ được phong là Bắc dao Thiên nữ, xinh đẹp thông minh, huống chi Bắc Giới Vương chấp chưởng Bắc Tiên Giới nhiều năm, mỗi lần nhắc tới ngươi đều ca ngợi rất nhiều, Thiên nữ cũng thường theo ta nghe chuyện của ngươi, lời nói rất là quan tâm, ý của Đế Quân là định nàng, không biết Trung Thiên Vương có bằng lòng không?”

Cẩm Tú khôi phục bình tĩnh, mỉm cười: “Đế Quân quyết định là được.”

Thần Đế cùng Thần Phi nhìn nhau mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra.

Thần Đế nói: “Vậy Trẫm hạ chỉ.”

Cẩm Tú lắc đầu: “Sao phải vội vàng vậy, Cẩm Tú còn chưa trở về vị trí cũ, thiên kiếp sắp tới, vài năm này muốn dốc lòng tu hành, e rằng không rãnh…..”

Thần Đế ngắt lời hắn: “Không sao, trẫm tác chủ trước, chờ ngươi quay về Trung Thiên Cung sau này sẽ đi đưa sính lễ.”

Cẩm Tú nói: “Không biết ý của Thiên nữ với việc này…..”

Thần Đế cười nói: “Ngươi không cần từ chối, Bắc Dao Thiên nữ đã đợi ngươi 2 vạn năm rồi, đừng nghĩ trẫm không biết.”

Cẩm Tú quả nhiên không nói gì thêm, mỉm cười: “Ý tốt của Đế Quân sao dám từ chối, Cẩm Tú tạ ơn.”

Thần Phi ở bên cạnh cười: “Chủ ý này thật ra là của ta, Trung Thiên Vương đừng chê ta nhiều chuyện, Đế Quân chỉ có một sư đệ là ngươi, cực để tâm chuyện của ngươi, tổng sợ tương lai trọng thăng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bởi vậy ta liền nói ra một chuyện, tiên thuật Bắc Tiên Giới rất độc đáo, vừa vặn có lợi cho khuyết điểm của bản phái, tương lai có Bắc Dao Thiên nữ tương trợ, việc độ thiên kiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Cẩm Tú hiểu được, Thần Phi hao tổn tâm trí,” Cẩm Tú bình tĩnh, “Nhưng dựa vào Đế Quân làm chủ.”

Thần Đế gật đầu: “Vài năm nay ngươi chỉ nên để ý tu hành, ít đi ra ngoài đi.”

Cẩm Tú nói: “Cẩn tuân dạy bảo.”

Thần Đế thả lỏng tâm, chuyển đề tài: “Có nghe qua chuyện của tộc Côn Luân?”

Cẩm Tú nói: “Thần tộc Côn Luân cùng chúng ta đều chung một mạch, cội nguồn sâu xa, chỉ là Thiên Quân của Côn Luân năm đó không thể độ thiên kiếp, Đế Quân vâng mệnh làm người đứng đầu Thiên đình, bọn họ đương nhiên không cam lòng.”

Thần Đế cười lạnh: “Tuy bị bắt rời đi thiên đình, nhưng trẫm cũng chưa từng bạc đãi bọn hắn, hôm trước Thiên quân của Côn Luân…..”

Dừng lại.

Thần Phi hiểu được: “Sắp đến hội Dao Trì, ta đi chuẩn bị trước, thứ lỗi không bồi tiếp được.”

Thần Đế gật đầu.

….

Mùa xuân tháng ba, thời tiết khắp nơi ấm lên, đồi núi phong cảnh vô hạn, nước xanh cỏ tươi, khắp sườn núi nở đầy hoa, một thiếu nữ áo xanh mười lăm mười sáu tuổi cùng một thiếu niên áo trắng đi trên đường núi, cô gái xé mấy đoá hạnh hoa* trong tay, phía sau là những cánh hoa hồng hồng rơi vãi trên đường.

Để ý thấy ánh mắt người nào đó có vẻ kỳ lạ, Hồng Ngưng lờ đi, tiếp tục chà đạp đoá hoa kia: “Không cần phải lườm ta, nhiều người hái hoa như vậy, ta lại không có đem nó nhổ cả rễ lên.”

Bạch Linh nói: “Cần gì phải làm hại nó.”

Hồng Ngưng nói: “Dù sao ta cũng không tu tiên, Hoa thần muốn trách thì trách đi.”

Bạch Linh nói: “Ngươi không phải là có thù oán với nó chứ?”

Hồng Ngưng xé cánh hoa cuối cùng, tiện tay vứt đài hoa đi, thở dài: “Ta cũng không biết, các loại hoa khác đều thích, chỉ là thấy hạnh hoa đều chán ghét, nói không chừng ta với nó đời trước có thù oán.”

Bạch Linh liếc mắt nhìn nàng một cái, không nhiều lời: “Ngươi ở đây chờ ta mua đồ.”

Thời gian qua thật mau, ba năm loáng một cái liền qua, mấy thầy trò ở trong núi tu luyện tu luyện, hái thuốc hái thuốc, ngày qua ngày đều nhàn nhã, lần này Văn Tín bảo hai người vào thành mua chút đồ, Hồng Ngưng không biết Súc Đích Pháp (phép co rút), ban đầu không muốn đi, lại không biết xấu hổ nói, nay Bạch Linh đề nghị, nàng không khỏi cười nói: “Ta nghĩ cái gì, ngươi làm sao mà biết được?”

Bạch Linh mặc kệ, bỏ lại nàng nhanh chóng bước đi.

Hồng Ngưng hướng bóng lưng hắn nói: “Có việc thì dùng truyền âm phù báo ta.”

Bạch Linh biến mất không thấy đâu, cũng không biết có nghe được không.

Hồng Ngưng tìm một khối đá ngồi xuống, tiện tay kéo mấy cành hoa từ trên đỉnh đầu xuống tiếp tục xé, rất nhanh cánh hoa, nhuỵ hoa liền rơi xuống từng cái một, đang hăng hái, chợt có thanh âm của nam nhân vang lên, vô cùng mềm nhẹ dễ nghe, mang theo một loại lực mê hoặc vô hình, nghe đến trong lòng nàng run lên, ngẩng đầu nhìn, là một cô nương mười sáu mười bảy tuổi cùng một nam tử áo trắng ôm nhau đi tới bên này.

Cô nương kia bộ dáng tất nhiên có vài phần tư sắc, mà nam nhân áo trắng kia lại là mỹ nam tử hiếm thấy, mặt như quan ngọc, môi như tô son, một đôi mắt đào hoa đặc biệt yêu mị, nhìn quanh phong tình vạn chủng, cho nên khi nhìn đến nó, có thể làm cho người ta không để ý đến khuyết điểm khác trên người hắn, như là lông mi quá mức thanh tú đẹp đẽ, đường nét khuôn mặt rất ôn nhu, thiếu một chút khí chất dương cương (nam nhi đó mà), Hồng Ngưng vẫn cảm thấy diện mạo của Bạch Linh là không thể soi mói gì, nhưng mà người này xinh đẹp không chỉ giới hạn trong diện mạo, nhất cử nhất động, nhất giận nhất cười, đều là mị thái lan tràn.

Hắn ôm thắt lưng cô nương, khẽ giọng cùng nói ngọt.

Hồng Ngưng lại mơ hồ cảm thấy trên mặt nóng lên.

Nam nhân áo trắng rất nhanh chú ý đến nàng, ánh mắt nhíu lại, dừng lại bước chân, xoay người nói với cô nương kia: “Tam nương, ngươi về trước đi, tối ta lại đến tìm ngươi.”

Cô nương kia cúi đầu: “Lục lang.”

Nam nhân áo trắng nhẹ nhàng nâng người nàng lên, nhìn vào mắt nàng: “Nghe lời ta.”

Cô nương kia ngây ngốc, mờ mịt gật đầu, ngoan ngoãn rời đi.

Quần áo trắng như tuyết, vạt áo thêu chỉ bạc, giày gấm trắng tinh xảo, điển hình công tử nhà giàu, biết hắn đứng trước mặt, Hồng Ngưng chăm chú nhìn chuyện lạ đã lâu, cúi đầu tiếp tục ngắt hạnh hoa.

“Sao cô nương lại ở đây một mình?” Trong tiếng nói hàm chứa ý cười.

Hồng Ngưng cũng không ngẩng mặt lên nhìn hắn: “Đi mệt, ngồi nghỉ một lát.”

Nam nhân áo trắng cũng không sợ mạo phạm, chậm rãi lấy một cành hoa trong tay nàng, hành vi lộ ra ba phần ngả ngớn, ngữ khí lại rất ôn nhu văn nhã: “Tiểu sinh cũng muốn nghỉ ngơi ở đây một chút, không biết cô nương có thể tức giận không?”

Hồng Ngưng nhìn cành hoa trong tay hắn, cắn môi: “Đương nhiên là được.”

Dịch qua bên cạnh nhường chỗ cho hắn.

Nam nhân áo trắng quả nhiên hướng bên cạnh nàng ngồi xuống, tiếng nói càng thêm ôn nhu: “Không biết phương danh cô nương là gì, nhà ở nơi nào, sao một mình lại đến nơi này?”

“Ta à….” Hồng Ngưng đang định nói, bỗng nhiên dừng lại, giống như nhớ ra việc gì đó, nâng tay ném cho hắn một vật, “Công tử nhìn giúp ta xem, đây là cái gì?”

Nam nhân áo trắng theo bản năng đón lấy, sau khi thấy rõ sắc mặt đại biến.

Hồng Ngưng mới dám nhìn mắt hắn, cười lạnh: “Yêu hồ, còn muốn hại người!”

Thì ra lúc trước bị hắn liếc mắt một cái, nàng đã cảm thấy không bình thường, tâm thần hoảng hốt dường như không thể tự chủ, biết là mị thuật (thuật quyến rũ), vì thế âm thầm lấy ra từ trong lòng một hạt đào nắm trong tay, thừa dịp bất ngờ ném cho hắn, cây đào vốn có tác dụng trừ tà, Văn Tín làm riêng cho nàng để phòng thân, trải qua mấy phen luyện hoá, bình thường yêu quái gặp nó, hẳn là yêu pháp gì cũng đều không thể dùng được.

Mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu, được dịp dựa vào ban ngày ra oai, Hồng Ngưng niệm quyết, lòng bàn tay mơ hồ có ánh sáng loé lên, một tiếng “Đánh”, liền chụp thẳng lên người đối phương.

Nam nhân chịu một chưởng của nàng, kêu lên.

Hồng Ngưng đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nghiệt súc, dám lấy mị thuật hại người, ngươi có biết tội của ngươi hay không!”

Đây vốn là lời Văn Tín….., nay nàng học theo, nhưng cũng có một chút lực chấn nhiếp (làm khiếp sợ).

Hai vai nam nhân hơi run run. (à cái này là nhịn cười nên run =)))

Tưởng rằng hắn sợ hãi, Hồng Ngưng hạ ngữ khí mềm nhẹ: “Niệm tình ngươi tu hành không dễ, ta tha cho ngươi, cô nương kia trúng mị thuật của ngươi, nguyên âm (chắc là linh hồn or cái gì đó thuộc phạm trù “những thứ mà yêu ma thích”) đã bị hút đi quá nửa, thân thể chắc chắn bị hao tổn rất nặng, nếu ngươi kịp thời trả lại nguyên âm đã hút, ta sẽ không truy cứu nữa.”

“Thật không?”

Nam nhân chậm rãi ngửa mặt lên, trong đôi mắt đào hoa làm say lòng người loé lên ý cười.

Hồng Ngưng ngẩn ra.

Nam nhân cười khẽ, nhẻ nhàng thổi một hơi, hạt đào trong lòng bàn tay lập tức hoá thành tro bụi, tản ra theo gió, vô tung vô ảnh.

Hồng Ngưng lại hoảng hốt…

Nam nhân này vốn là không ngờ, nhíu mày đánh giá nàng: “Không thể ngờ được ngươi là người tu hành, tiểu nha đầu cũng dám giở trò, chỉ là hạt quả đào có thể địch nổi tam vị chân hoả của chúng ta sao.”

Tam vị chân hoả! Hồng Ngưng lại lui về phía sau: “Ngươi là hậu duệ của cửu vĩ hồ?”

Sóng mắt nam nhân di động: “Ngươi tên gì?”

Bởi vì quá kinh hãi mà không hề đề phòng, vô ý nhìn vào mắt hắn, trong tâm Hồng Ngưng mơ hồ, hỗn loạn, trả lời hắn: “Hồng Ngưng.”

Nam nhân nói khẽ: “Ta dẫn ngươi đi một nơi chơi rất vui.”

Trong tiếng nói như có chứa ma lực, Hồng Ngưng hoàn toàn không thể tự chủ, quả nhiên bước chân đi đến trước mặt hắn, si ngốc nhìn hắn.

Nam nhân ôm nàng vào lòng, nâng mặt nàng lên tỉ mỉ nhìn một lát, lộ ra vẻ hài lòng: “Một chút pháp lực ấy mà cũng dám trấn áp ta, thật thú vị, không bằng cùng ta tiêu khiển mấy ngày.”Hồng Ngưng lại mờ mịt mà gật đầu.

Nam nhân cười cười cúi đầu định hôn nàng.

Một trận gió to thổi qua, vô số cánh hoa như mưa rơi xuống đỉnh đầu.

Cánh hoa nhẹ nhàng đánh vào người, nhưng lại đau đớn khó chịu.

“Ai!” Nam nhân nhanh chóng ôm Hồng Ngưng thoát ra, đang định tức giận, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt đại biến, bỏ Hồng Ngưng lại, hoá thành một con chồn trắng 5 đuôi chuồn đi. (à chồn, tưởng hồ ly)

Hồng Ngưng đột nhiên bừng tỉnh.

Cẩm bào thêu hình, thân dài như ngọc, vẻ mặt ôn hoà, trong mắt phượng mơ hồ hàm chứa ý cười, cho dù có cách xa hắn ra, vẫn có thể ngửi được mùi thơm bay ra từ người hắn, có thể là do có hắn ở đây, hoa xung quanh cũng nở ra đẹp hơn mấy phần so với lúc trước.

“Là ngươi!” Hồng Ngưng kinh hỉ. (kinh ngạc vui mừng)

Cẩm Tú mỉm cười: “Lâu ngày không gặp, đã lớn lên rồi.”

Không biết sao, lời này từ miệng hắn nói ra, Hồng Ngưng lại thấy nóng mặt, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng ba năm trước đây căn bản không thay đổi gì, vì thế càng chắc chắn phán đoán trong lòng, trấn định nói lời cảm ơn: “Cảm ơn ngươi lại cứu ta.”

Cẩm Tú chậm rãi đi đến trước mặt nàng, nhìn hướng chồn bạc chạu trốn: “Lần này hắn vụиɠ ŧяộʍ đi ra ngoài, kỳ thật vẫn chưa lấy mạng người.”

Hồng Ngưng nói: “Ngươi biết hắn.”

Cẩm Tú nói: “Hắn vốn là công tử Hồ tộc Bắc Giới, tên là Lục Cửu, vì trời sinh có 3 cái đuôi, nên rất được Bắc Giới Vương sủng ái, không thể làm phật ý con của Bắc Giới Vương.”

Hồng Ngưng chần chờ một chút: “Liệu hắn có trả thù ngươi không?”

Cẩm Tú lắc đầu: “Bắc Giới Tộc quy định rất nghiêm, hắn trở về rồi sẽ có người xử trí.”

Hồng Ngưng yên tâm, đang muốn nói chuyện khác, đã thấy hắn cúi đầu sững sờ nhìn cánh hoa rơi đầy đất, chợt hối hận vạn phần, vịn cành bẻ hoa và phá hoại cây cối vốn không phải chuyện cao thượng gì, huống chi đối phương có thể chính là Hoa yêu, lại có ơn cứu mạng với mình, nay lại làm chuyện ác này, không khỏi khiếm nhã.

Một lúc lâu sau, Cẩm Tú khẽ nói: “Ngươi làm?”

Người có mặt cây có vỏ, Hồng Ngưng chân tay luống cuống, lại nói không ra lý do: “Ta cũng không biết, chỉ là không thích……”

Cẩm Tú nhìn nàng một lát, thở dài: “Không thích cũng đều có lý do của ngươi.”

Thấy hắn không có ý trách cứ, Hồng Ngưng khẽ thở ra, không để ý vấn đề trong lời nói, chỉ là kinh ngạc bất an, mới gặp mặt có hai lần mà thôi, lại để ý đến cái nhìn của hắn, chẳng lẽ…… Trong lòng mình, hắn đã quan trọng như vậy?

Cẩm Tú nói: “Vẫn thích như bây giờ?”

Hồng Ngưng hoàn hồn, cười nói: “Ta không có cái giác ngộ kia, không thích tu tiên.”

Cẩm Tú không nói gì.

Hồng Ngưng lại tự nhiên nói ra lý lẽ của mình: “Ta cũng từng nghe sư phụ nói qua, tiên đạo kỳ thật chính là tự ý sửa mệnh, muốn trường sinh vĩnh hằng, vậy là làm trái quy luật chuyển vần, cho nên thành tiên đều phải trải qua mấy lần Thiên kiếp, bởi vậy có thể thấy được, ông trời chính là muốn nói cho chúng ta nên thuận theo quy luật tự nhiên đi, làm người cho tốt, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, các ngươi như vậy mới là đối nghịch lại trời?”

Cẩm Tú sững sờ.

Hồng Ngưng lại nói: “Huống chi tu hành mỗi ngày, không tình không dục, cho dù sống lâu, cuộc sống như thế thì có lý thú gì.”

Cẩm Tú nói: “Thần tiên đều có đạo lý của thần tiên, không hẳn vô tình như ngươi nói.”

Hồng Ngưng cố ý kêu “Nha” một tiếng: “Thì ra Tiên giới cũng có tình có dục?”

Cẩm Tú nói: “Đương nhiên.”

Hồng Ngưng nín cười: “Ý của ngươi là, muốn tu tiên trước tiên phải cấm tình tiệt dục (không yêu không dục), sau khi thành tiên có thể thoả sức buông thả du͙ƈ vọиɠ?”

Thấy nàng nói thẳng không hề kiêng kị, Cẩm Tú nghe xong cũng nở nụ cười: “Khác loài không thể kết hợp, tiên phàm khác nhau, đây là lẽ trời, ví như trượng phu tu tiên, thê tử lại làm hỏng công đức của hắn, chẳng lẽ không đáng tiếc? Nếu chỉ lưu luyến phàm trần, tương lai làm sao thăng thiên? Tu tiên vất vả, vì cái gì phải đoạn tuyệt hết thảy trần duyên, song tu cũng chỉ là mang lại lợi ích cho nhau, hai ngươi cũng không có tình cảm, cho đến khi vào lại tiên tịch.”

Tâm Hồng Ngưng vừa động, nửa đùa: “Ngươi rất muốn ta tu tiên?”

Cẩm Tú mỉm cười: “Tiên đạo vĩnh hằng.”

Nhìn đôi mắt sáng ngời ôn nhu như gợn sóng, Hồng Ngưng nhất thời không biết nên nói gì cho phải, đúng lúc này, truyền âm phù bỗng nhiên có động tĩnh: “Trong chùa ở ngoài thành gặp chuyện, ta đi xem, không trở lại.” Tiếng của Bạch Linh.

Hồng Ngưng vội hỏi: “Sư phụ có biết không?”

Bạch Linh nói: “Đã nói.”

Thì ra hắn đặc biệt nói với mình đây, Hồng Ngưng hoan hỉ để cảm giác ở trong lòng, thứ nhất là lo lắng cho an toàn của hắn, thứ hai là bản thân nàng cũng không tiện nói chuyện, lập tức hỏi: “Ngươi ở đâu?”

Bạch Linh dường như đoán trước được nàng sẽ nói như vậy: “Thiên Hoà Tự ở Thành Đông.”

Hồng Ngưng nói: “Chờ ta.”

Thu hồi phù.

Cẩm Tú thở dài: “Tốt nhất ngươi không nên chạy loạn, không phải mỗi lần gặp chuyện không may ta đều có thể tới cứu được.” Ta đã rất khó có thể tính toán ra chuyện của ngươi.

Hồng Ngưng nghe ra ý trong lời nói của hắn: “Ngươi luôn luôn bảo hộ ta?”

Cẩm Tú không phủ nhận.

Không ai vô duyên vô cớ bảo hộ người khác, Hồng Ngưng không biết dùng cái cớ nào để giải thích, tim đập không ngừng, vội vàng nhấc chân rời đi: “Ta chỉ đi nhìn thôi, cám ơn ngươi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN