Giữa Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Người - Chương 8: Trầm Oan Giải Tội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Giữa Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Người


Chương 8: Trầm Oan Giải Tội


Nửa đêm, trên trời không ánh trăng, bên hồ nước có 5 6 cây đuốc, trong ngọn lửa, Hồng Ngưng một thân áo xanh đứng cạnh hồ, Hải Công bên cạnh cũng đã đổi một thân áo trắng, ngồi ngay ngắn trên ghế, Đào tri huyện cũng đi theo, hai gã hộ vệ áo bào xanh tay không đứng ở hai bên, bọn nha dịch bộ khoái đều đã cởi đao kiếm đi, 20 hoà thượng cũng cất những chuỗi tràng hạt đi, đều đứng ở rất xa.

“Giờ nào rồi?” Hải Công quay mặt hỏi.

“Gần giờ Tý.” Một gã nha dịch báo lại.

Hải Công nghe vậy không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Hồng Ngưng, sắc mặt nghi ngờ, nghe nói đêm nay sẽ có nhân chứng quan trọng đến, hắn mới đặc biệt dẫn mọi người chờ ở nơi này.

Hồng Ngưng hiểu ý hắn: “Hải đại nhân yên tâm.” Cẩm Tú sẽ không lừa gạt mình.

Nàng đưa ra yêu cầu kỳ lạ cổ quái này, Hải Công vốn có chút bận tâm, hối hận đã quá mức tuỳ tiện mà đáp ứng, nửa đêm huy động nhiều người, đến lúc đó nếu không có thu hoạch gì, ngày sau không khỏi bị cười chê, nay thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, nắm chắc mười phần, mới dần dần an tâm lại.

Trong chùa xảy ra hung án cổ quái, Đào tri huyện ước gì có thể tránh đi thật xa, nhưng Tri phủ phái người đến mời, không thể không đến hỗ trợ, hắn vốn tức giận đầy mình, lại nghe chủ ý của Hồng Ngưng, càng không kiên nhẫn: “Cố làm ra vẻ huyền bí! Theo hạ quan thấy, hẳn là những hoà thượng này giở trò quỷ, không bằng bắt họ lại, thẩm vấn nghiêm khắc, không sợ họ không nhận tội!”

Trụ trì đại sư hoảng sợ chắp tay trước ngực: “Thiện tai, lão nạp dám đảm bảo, các hoà thượng trong chùa này không phải hung thủ, đại nhân minh xét.”

Đào tri huyện nói: “Đêm đó cũng không có người ngoài trong chùa, từ bọn hoà thượng các ngươi thì còn có thể là ai!”

Trụ trì khẩn cấp: “Cái này……”

Hải Công có chút không vui: “Việc này còn phải chờ bàn bạc cân nhắc, cho đến khi điều tra rõ chân tướng, bản phủ tất nhiên sẽ trả cho trượng phu của lệnh muội một cái công bằng.”

Đào tri huyện cười lạnh: “Không biết cái vị nhân chứng quan trọng kia khi nào mới chịu đến?”

Giờ tý nhanh đến, cũng không thấy chút động tĩnh nào, Hồng Ngưng cũng có chút sốt ruột, quay lại hỏi mọi người: “Các ngươi thật sự đã cất vũ khí đi không? Còn các vị sư phụ, có mang pháp khí khác trên người không?”

Mọi người đều lắc đầu.

Hải Công nhìn nàng. Hồng Ngưng trấn định cười: “Chắc nàng nhầm canh giờ, chờ dân nữ hỏi một chút.”

Nói xong, nàng tiến lên vài bước, hít một hơi thật dài, rút từ trong lòng ra một lá bùa, nhìn không trung yên lặng niệm chú, vỗ tay một cái, lại ném lá bùa lên, bùa kia liền bay lên giữa không trung, tự bốc cháy. Lá bùa cháy hết, trên không trung hiện ra 2 chữ to: sắp đến. Hai chữ to như cái đấu(đẩu), loè loè toả sáng, gần mười giây sau mới như lưu huỳnh từ từ tán đi.

Mọi người thấy rõ, đều ồ lên, không dám coi khinh nàng.

Hải Công cũng hết sức tin tưởng: “Không thể nghĩ tới cô nương đúng là cao nhân Đạo môn.”

Trên thực tế, Hồng Ngưng thi triển chỉ là ảo thuật sơ cấp nhất, thật sự không còn cách nào, cái khó ló cái khôn dùng một chút thủ đoạn lấy lệ, để kéo dài thời gian, nghe vậy, nàng khom người nói: “Nhân chứng rất nhanh sẽ đi ra, kính mong hai vị đại nhân chờ thêm một lát.”

Hải Công gật đầu, Đào tri huyện cũng không nói gì nữa.

Hồng Ngưng mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại gấp đến cực độ, tuy rằng vừa rồi dùng chút tài mọn tạm thời lừa được một lúc, nếu Liên yêu (yêu tinh hoa sen) kia không hiện thân, thật khó có thể giải thích….. đang nghĩ, chợt có một trận gió cuồn cuộn nổi lên trên hồ.

Gió thổi tới thật mạnh, vô số cát bụi bay lên, lại không hề lạnh, mơ hồ mang theo hương hoa sen lá sen thơm ngát, nhập vào lòng người, ánh lửa chung quanh tự dưng tối lại vài phần.

Mọi người lấy tay áo che mặt, đều nói: “Thơm quá!”

Hồng Ngưng nhận thấy kỳ quái, mừng rỡ: “Đã đến, còn không hiện thân!”

Vừa dứt lời, vốn trên mặt hồ đen kịt không ngờ lại phủ kín lá sen, một nữ tử áo trắng bay vút lên đứng trên lá sen, mặt hồng má đào, vô cùng thanh tú xinh đẹp, như là tiên nữ.

Mọi người kinh hãi ..

Mặt Đào tri huyện như màu đất, run run: “Gì….. yêu nghiệt phương nào!”

Hải Công cũng kinh hãi: “Đây là……”

Hồng Ngưng vội vàng an ủi: “Đại nhân không phải lo sợ, nàng là nhân chứng mà dân nữ đã nói.”

Cô gái này không phải người thường, trong lòng mọi người đều hiểu được, không dám nhiều lời.

Vẫn là Hải Công hiểu biết sâu rộng, hơn nữa làm quan nhiều năm nên trên người manh chính khí, rất nhanh liền định thần: “Cô nương là người phương nào? Nếu biết vụ án từ đầu đến cuối, cứ đúng sự thật mà nói.”

Nữ tử áo trắng kia xoay người làm lễ, tiếng nói rất dễ nghe: “Hồi bẩm đại nhân, tiểu nữ tử chính là hoa sen trong hồ này, tên là Liên Hoa, hôm nay đặc biệt vì một vụ án oan mà đến.”

Hải Công nói: “Trịnh Khả là do ai gϊếŧ?”

Nữ tử áo trắng đáp: “Đúng là Liên Hoa.”

Đào tri huyện nghe vậy, lậo tức vỗ lên tay vịn của ghế, trừng mắt quát lớn: “Thì ra ngươi chính là hung thủ, người đâu!”

Lời hô ra phát hiện không đúng, vội vàng quát Hồng Ngưng: “Còn không mau trợ giúp bản huyện tróc nã hung thủ!”

Hồng Ngưng lạnh lùng liếc hắn một cái: “Đại nhân gấp cái gì, nàng đã dám chủ động tới nhận tội, còn có thể chạy hay sao? Cho dù là hung thủ, trước hết cũng nghe hết lời khai đã.”

Hải Công gật đầu, hỏi Liên Hoa: “Ngươi có thù với Trịnh Khả?”

Liên Hoa lắc đầu.

Hải Công nhíu mày, trầm giọng: “Yêu nghiệt lớn mật, dám tự tiện hại tính mạng con người, nếu còn không nói hết nguyên do ra, bản phủ hôm nay không thể tha cho ngươi!”

“Đại nhân trên cao, Liên Hoa không dám giấu diếm,” Liên Hoa thấp giọng, “Liên Hoa gϊếŧ Trịnh Khả, chỉ là thay một vị sư phụ trong chùa, pháp danh là Hải Minh.”

Hải Công nhìn trụ trì.

Trụ trì tiến lên trả lời: “Tệ tự quả thật có một vị Hải Minh trưởng lão, đã ra ngoài dạo chơi chưa về, chỉ vì lão nạp tới muộn, cũng chưa từng gặp mặt.”

Liên Hoa lau nước mắt: “Liên Hoa đã ở trong hồ nước này cả trăm năm, mười hai năm trước gặp một hồi đại hạn, nước hồ khô kiệt, may là mỗi ngày Hải Minh sư phụ gánh nước cứu giúp, Liên Hoa chịu ân tình này, vốn định tu hành được hình người đi lên báo đáp, ai ngờ hắn bị Trịnh Khả làm hại, chết không minh bạch, cũng may trời xanh có mắt, việc đã xảy ra hơn mười năm, không ngờ Trịnh Khả lại vào ở, còn đổi hết tất cả đồ dùng mang chữ “Phật” đi.”

Hải Công nói: “Vì thế ngươi liền gϊếŧ hắn.”

Liên Hoa gật đầu.

Đào tri huyện nói: “Nói bậy! Nói bậy! Mười năm trước Hải Minh kia ra ngoài dạo chơi, đến nay chưa về, không biết chết ở đâu, sao lại đổ lên thân Trịnh Khả!”

Hải Công cũng nói: “Làm sao ngươi biết hắn bị Trịnh Khả làm hại?”

Liên Hoa nói: “Liên Hoa không dám có nửa câu nói dối, kỳ thật Hải Minh sư phụ vẫn chưa ra ngoài dạo chơi, tất cả đều là Trịnh Khả nói bừa, đêm 16 tháng 6 mười năm trước, Trịnh Khả đã hại chết hắn, dùng xích sắt trói chìm ở dưới đáy hồ.”

Nàng đưa tay chỉ vào giữa hồ nước: “Là chỗ này, Trịnh Khả sợ người phát hiện, bởi vậy bỏ vốn tu sửa chùa miếu, không cho phép ai động vào hồ nước.”

Không thể tưởng được lại có ẩn tình như thế này, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Hải Công trầm ngâm một lát: “Ngươi cũng là yêu quái, có pháp lực, vì sao không cứu hắn?”

Liên Hoa khóc không ra tiếng: “Hắn là ân nhân của Liên Hoa, làm sao Liên Hoa lại không muốn cứu hắn? Chỉ vì khi đó tu hành quá cạn, pháp lực không có mấy, cho đến 3 năm trước thoát được Thiên kiếp, mới tu thành hình người, lại e sợ Phật hiệu trong chùa, không thể đi ra.”

Hồng Ngưng nói: “Cho nên ngươi làm cho hoa sen trong hồ nà vào ngày 16 tháng 6 đó đều héo tàn.”

Liên Hoa nói: “Hài cốt chìm dưới đáy ao không người biết, nhất định ân nhân rất khó vào được luân hồi, chịu khổ trong Địa phủ, hoa kỳ (thời kỳ hoa nở) là do Hoa thần định ra, Liên Hoa không dám làm sai, chỉ có thể lén cho chúng nó héo tàn trước, để người phát hiện trong ao kỳ lạ, hoặc có thể làm cho hài cốt của ân nhân lại thấy ánh mặt trời, đáng tiếc là từ trước đến nay không ai biết. Nay cuối cùng cũng nghênh đón được đại nhân, Liên Hoa cần phải kêu oan, ai ngờ đại nhân toàn thân chính khí, hộ vệ bên người lại mang theo đao kiếm, sát khí rất nặng, cho nên chậm trễ không dám hiện thân, cũng may trời ban cho cơ hội tốt, Trịnh Khả cũng đến đây, Liên Hoa mới có thể báo thù cho ân nhân.”

Đào tri huyện nói: “Trịnh Khả cùng Hải Minh vốn là bạn tốt, sao lại gϊếŧ hắn! Ngươi có chứng cứ gì, đừng có ngậm máu phun người..”

Liên Hoa lạnh lùng nhìn hắn: “Chứng cứ chính là bình thuỷ tinh long cung mà đại nhân đang cất giữ, đồ kia vốn là vật để Liên Hoa báo ân, âm thầm chỉ dẫn ân nhân tìm được, không nghĩ tới Trịnh Khả lại nổi lòng tham, trái lại đưa tới tai hoạ cho ân nhân.”

Sắc mặt Đào tri huyện trắng bệch, chống chế: “Bình thuỷ tinh Long cung ở đâu, nói bậy!”

Hồng Ngưng thản nhiên nói: “Ngay tại bảo khố (kho bảo vật) trong nhà Đào tri huyện, làm sao lại không có, nghe nói trong bảo khố kia cất giữ vô số kỳ trân dị bảo, sao không lấy ra cho Tri phủ đại nhân thưởng thức?”

Hải Công lớn tiếng: “Người đâu, đi lục soát!”

Đào tri huyện bỗng nhiên đứng dậy: “Hạ quan kính trọng đại nhân, cho nên tiếp đãi có thêm, đại nhân không nhận tình thì thôi, lại đi tin hung thủ gϊếŧ người, mặc dù chức vị của hạ quan thấp, nhưng cũng là có được tiến sĩ trước điện, đại nhân muốn tự tiện điều tra dinh thự của hạ quan, không khỏi quá mức vượt quyền.”

Hải Công cười lạnh: “Ý của ngươi là, bản phủ không có quyền điều tra?”

Đào tri huyện chắp chắp tay, dáng vẻ đã không còn cung kính nữa, mạnh miệng: “Không dám, chỉ là khó có thể làm người tin phục.”

“Đào đại nhân cũng là có được chức tiến sĩ trước điện, bản phủ tất nhiên không dám xen vào,” Hải công đứng dậy, “Người đâu, mang Thượng Phương bảo kiếm ra.”

Nghe được bốn chữ “Thượng Phương bảo kiếm”, Đào tri huyện lập tức ngây ra như phỗng.

Kỳ thật Hải Công ở trong chùa vài ngày, đối với hành vi của Đào tri huyện cũng có nghe thấy chút ít, có ý muốn trừng trừng trị hắn, chỉ là một tri huyện, lại có bảo khố riêng, cất giấu nhiều báu vật quý như vậy, đúng là cơ hội khó có được.

Liên Hoa vội la lên: “Đại nhân, chờ Liên Hoa nói xong rồi lấy ra cũng chưa muộn.”

Ngự tứ bảo kiếm là vật đuổi ma quỷ tốt nhất, Hải Công bây giờ mới nghĩ tới nàng sợ hãi, vì thế ngăn hai tên hộ vệ áo bào xanh lại, xoay người ra lệnh cho chúng bắt Đào tri huyện, lại quát bọn nha dịch hạ nhân: “Đóng cửa chùa! Nếu có mật báo ra ngoài, xử trảm tại chỗ!”

Bọn nha dịch sớm đã sợ tới mức không dám động đậy, run run đáp ứng, chúng hoà thượng lại khẽ thở ra.

Hải Công đi lại ghế ngồi xuống, nhìn Liên Hoa: “Chỉ dựa vào lời nói một bên của ngươi, khó có thể làm người ta tin phục, bình kia không phải do Hải Minh tự tay đưa cho Trịnh Khả?”

Liên Hoa đang muốn nói, đã thấy một trận âm phong cuồn cuộn kéo tới. Không giống với trận gió lúc Liên Hoa đến, trận gió này vô cùng âm hàn, mang theo quỷ khí âm u, thổi đến làm cho lòng người sợ hãi, mấy cây đuốc gần như tắt đi, mọi người không nhịn được mà run run. Gió ngừng, một vị hoà thượng áo xám chắp tay thành chữ thập đứng bên hồ…

Hải Công kinh hoảng: “Ngươi là ai?”

Vị hoà thượng áo xám kia chưa kịp trả lời, đã nghe đến tiếng nói đầy kinh ngạc mà mừng rỡ của Liên Hoa: “Là Hải Minh sư phụ! Sư phụ, người còn nhớ ta không?”

Hoà thượng áo xám ngẩng mặt lên, nhìn hắn chừng 30 tuổi, mũi to thẳng, trên vầng trán mang theo rất nhiều khí khái hào hùng, trong ôn hoà cười lộ ra sang sảng: “Ngươi là Liên Hoa?”

Liên Hoa lướt khỏi lá sen, kéo hắn mà rơi lệ: “Là ta, ngươi nhìn đi, người nhìn ta tu thành hình người rồi!”

Nghe ra thân phận người này, phát hiện dưới chân hắn không có bóng dáng, mọi người đều lui về phía sau.

Hải Công quát lên: “Ngươi đến tột cùng là người hay là quỷ?”

Hoà thượng áo xám cúi đầu, chắp tay hình chữ thập làm lễ: “Bần tăng đúng là Hải Minh, mười năm trước bị Trịnh Khả làm hại, đến nay hài cốt vẫn chìm ở đáy ao không thấy mặt trời, bần tăng đã chịu hết khổ sở ở Địa phủ, hôm nay Diêm Vương thấy nghiệp chướng của bần tăng đã tiêu tan, vốn định đưa đi đầu thai, may là có một vị thần tôn truyền tin nói giúp cho, bởi vậy đồng ý cho bần tăng lên đây đối chất, để tránh oan uổng cho người vô tội.”

Hải Công nói: “Như vậy, ngươi quả thật bị Trinh Khả hại, vì cái bình thuỷ tinh Long cung kia?”

Hải Minh vuốt cằm: “Việc này vốn có căn do (nguyên do sâu xa), khi bần tăng còn trẻ vô ý giao hữu, lưu vào giặc cỏ, gϊếŧ người vô số, vì trốn quan phủ đuổi bắt mới cắt tóc làm hoà thượng, sau tuy có lòng cải tà quy chính, nhưng cuối cùng do nghiệp chướng quá nặng, cho nên chết trên tay Trịnh Khả, chuộc tội mười năm tại Địa phủ, nay nghiệp chướng đã tan, cầu xin đại nhân làm chủ, vớt hài cốt ở dưới đáy ao lên, để cho bần tăng được vào luân hồi.”

Hải Công cảm khái: “Có thể thấy được thiên lý rõ ràng, ai cũng không thể trốn được nhân quả báo ứng.”

Hồng Ngưng thản nhiên nói: “Đừng có cái gì cũng quy công về trời, trời cũng là mượn tay người làm việc, nó chỉ là nắm giữ tất cả, nên mới có thể định ra thiên đạo để người khác tuân thủ theo, chưa chắc đã thật sự công bằng, có vài người làm nhiều việc ác, vẫn có thể sống rất tốt.”

Hải Minh lắc đầu: “Kiếp này không báo, kiếp sau cũng sẽ báo.”

Hồng Ngưng nói: “Đối với chúng ta mà nói, quan trọng là kiếp, kiếp sau còn ai có thể nhớ rõ, trời cao có gì đặc biệt hơn người, nó chỉ mượn tay Liên Hoa thay ngươi giải tội, nhưng mà Liên Hoa tự tay gϊếŧ người, cũng sẽ tăng thêm thiên kiếp sau này với nàng, nếu nàng không thể độ Thiên kiếp, liền bị đánh cho quay về nguyên hình, cái này cũng muốn quy về thiên ý, có thể thấy được trời cao là một cái vô tình, mà chúng ta hữu tình, cũng trở nên nhỏ yếu.”Hải Minh sững sờ, nhìn Liên Hoa.

Liên Hoa thấp giọng: “Liên Hoa cam tâm tình nguyện.”

Hải Công thở dài: “Thân là ngoại tộc, tình nghĩa bậc này cũng không thua gì con người, thật là hiếm có.”

Hải Minh vỗ tay niệm Phật hiệu, nhìn trời: “Việc này là do bần tăng dựng lên, không liên quan đến ai hết, sau này nếu có kiếp nạn, bần tăng nguyện một mình gánh chịu, chỉ cầu trời cao, đừng liên luỵ đến nàng.”

Liên Hoa lắc đầu: “Cho dù Liên Hoa không nhúng tay vào, oan tình của sư phụ cũng sẽ có thể giải hết, chỉ là……”

Dừng lại.

Hải Công vốn là người thông minh, sớm đã nhìn ra manh mối, nghiêm mặt nói: “Ngươi tự tiện hại đến tính mạng người, vốn là tội lớn, bản phủ niệm tình ngươi có tâm trả ơn, mà thân lại là ngoại tộc, không biết vương pháp nhân gian, nay chủ động đầu thú, trước đây Trịnh Khả lại gϊếŧ người, tha cho ngươi lần này, lần sau không được hại người nữa.”

Liên Hoa làm lễ: “Tạ ơn đại nhân.”

Hải Công cười nhìn Hải Minh: “Nhân quả báo ứng, cũng là kiếp nạn này của ngươi, nay hai người các ngươi một người có tình một người có nghĩa, tuy không cùng loại, lại có ân tình sâu sắc với nhau, không bằng bản phủ làm chủ cho ngươi hoàn tục, khỏi cô phụ tâm ý của nàng, như thế nào?”

Liên Hoa ngẩn ra.

Hải Minh trầm mặc một lát, cảm ơn: “Đại nhân chịu khai ân bỏ qua chi nàng, bần tăng đã vôc cùng cảm kích, nhưng mà người yêu khác đường, thảo mộc tộc không thể nhập lục đạo luân hồi, bần tăng sao lại vô duyên vô cớ huỷ đi tu hành của nàng, xin cáo từ trước.”

Hải Công bất ngờ: “Ngươi…….”

Hải Minh xoay mặt nhìn Liên Hoa một lúc, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, xoay người, biến mất theo gió.

Liên Hoa ngây ra hồi lâu, bỗng nhiên che mặt chạy vào trong hồ, mấy cái lá sen đi theo cũng biến mất theo…..

Chiếu theo vị trí Liên Hoa chỉ, mọi người nhanh chóng vớt được hài cốt từ trong hồ ra, thu vào trong quan tài, Hải Công tự mình dẫn người đi nhà Đào tri huyện điều tra. Ác danh của Trịnh khả người người đều rõ, nay hắn chết vốn không hề thương tiếc, điều tra rõ chân tướng như vậy là để không làm oan uổng đến các vị hoà thượng trong chùa, chuyện tối nay mặc dù huyễn hoặc (huyền diệu, kỳ lạ), nhưng có nhiều người làm chứng như vậy, về phần Đào tri huyện, đếm việc ác của hắn không có một ngàn cũng có trăm điều, bảo khố kia cũng đủ để định tội rồi.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, đêm khuya, tâm tình Hồng Ngưng phức tạp, yên lặng đi qua núi giả, đã thấy con thỏ tinh trước kia lại nằm trên đất.

Vừa thấy nàng, thỏ tinh liền vểnh tai lên: “Ngươi lại muốn bắt ta?” Tiếp theo hắn bắt đầu lải nhải kể lại bản thân tu hành không dễ.

Hồng Ngưng buồn cười, cắt ngang nó: “Ngươi không đi ra doạ người, ta sẽ không bắt ngươi.”

Thỏ tinh thả tâm.

Hồng Ngưng hỏi: “Ngươi cũng muốn tu tiên?”

Thỏ tinh đáp: “Không nghĩ tới, ta chỉ là cơ duyên xảo hợp lại ăn được quả tiên thừa của thọ tinh lão nhân, mới như bây giờ.”

Hồng Ngưng than nhẹ: “Đúng vậy a, tu tiên thật nhàm chán.”

Thỏ tinh đồng ý: “Nói rất đúng.”

“Làm thỏ cũng rất tốt?” Bên tai vang lên một tiếng nói ôn hoà, “Ngươi sẽ bị sói ăn, còn có thể bị người bắt nấu thành đồ nhậu.”

Hai người cùng sửng sốt, chẳng biết Cẩm Tú đã đứng ở bên cạnh khi nào rồi.

Cẩm Tú nhìn thỏ tinh: “Hiếm thấy được có người có tiên duyên như vậy, mặc dù tu tiên không thú vị, nhưng ngươi làm sao biết cuốc sống thần tiên không tốt? Khi đó ngươi có thể ngủ hóng gió như thế này, không phiền não chuyện sinh tử, đi lại thoải mái, chẳng phải là rất tốt?”

Thỏ tinh ngẩn ngơ, nhảy dựng lên: “Nói đúng, ta đi tu luyện.” Hoá thành thỏ ngọc chạy đi.

Mắt thấy nó biến mất ở bờ bên kia, Hồng Ngưng vừa bực mình vừa buồn cười, nghiêng mặt nhìn Cẩm Tú: “Có niệm chú như vậy? Ngươi có tính đi mê hoặc người khác không?”

Cẩm Tú mỉm cười: “Đe doạ mê hoặc cũng tốt, ta chỉ nói sự thật, tiên đạo vĩnh hằng, nó có thể nghĩ thông suốt, vì sao ngươi lại không thể?”

Hồng Ngưng ngồi lên tảng đá, nhíu mày: “Ngươi muốn ta tu tiên, tính lấy cái gì mê hoặc ta?”

Cẩm Tú không chút do dự: “Tình, tiên đạo vĩnh hằng, tính mạng trường tồn, đều có tình yêu vĩnh hằng, thế gian lại không có, mỗi khi đầu thai lại quên đi tình cảm kiếp trước, cứ như ngươi, có nhớ được kiếp trước của ngươi không? Đã thế, ngươi sẽ quên sư phụ cùng sư huynh bây giờ, muốn nó vĩnh hằng, duy nhất chỉ có tu tiên.”

Hồng Ngưng trầm mặc hồi lâu, nói: “Liên Hoa thích Hải Minh sư phụ.”

Cẩm Tú nói: “Nếu kiếp sau Hải Minh dốc lòng tu hành, ngày nào đó nếu thật có duyên, hai người có thể cùng thành tiên, tốt hơn ở thế gian đi?”

Hồng Ngưng nhìn hắn: “Ngươi cũng tu tiên?”

Cẩm Tú nói: “Có thể coi là vậy.”

Hồng Ngưng nói: “Vì sao ngươi bảo vệ ta?”

Cẩm Tú nhìn nàng một lát: “Ta nợ ngươi.”

Lời nói rất tự nhiên, làm Hồng Ngưng nghe được lại thấy vài phần không rõ, nàng rất không tự nhiên: “Ta không nhớ ngươi thiếu ta cái gì.”

Cẩm Tú nói: “Không nhớ cũng tốt.”

Bị hắn nhìn đến hoảng hốt, Hồng Ngưng quay mặt đi: “Chuyện lần này…. cám ơn ngươi, ngày mai ta sẽ trở về.”

“Đừng tiếp tục ra ngoài chạy loạn, gần đây ta không có nhiều thời gian tới thăm ngươi,” Cẩm Tú thở dài, nhẹ giọng, “Cho dù xảy ra chuyện gì, đều là kiếp số, ngươi nhất định phải hiểu được đạo lý này.”

Chẳng biết tại sao, nghe nói như vậy, tâm Hồng Ngưng lại sinh ra một tia bất an, mơ hồ “Ừm” một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy: “Ta đi trước.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN