Gõ Cửa Trái Tim - Chương 1: Gặp Gỡ Oan Gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
377


Gõ Cửa Trái Tim


Chương 1: Gặp Gỡ Oan Gia


CHƯƠNG 1

Tâm trạng của Vân bây giờ hiện đang rất tốt, cô đã tìm được một công việc ở một công ty cách phòng trọ của cô không xa. Mặc dù chỉ là một chân thống kê nhỏ bé trong văn phòng cũng đã khiến cô rất vui vì đây chính là cứu cánh của cô trong lúc khó khăn này.

Mang tâm trạng vui vẻ đó cùng với một túi thức ăn không thể to hơn về nhà, cô quyết định tự thưởng một bữa ra trò xem như ăn mừng cô thoát kiếp thất nghiệp cùng Thi Thi – chị em tốt của cô.

Nói là tiệc nhưng thực ra cũng chỉ là mấy món canh rau đơn giản, nhưng khác với mọi ngày là bầu không khí hôm nay vô cùng náo nhiệt, vui vẻ và tất nhiên là không thể thiếu được những tràng cười bất tận cũng như những tiếng la hét, oánh nhau đì đụp của hai nàng.

Lúc hai người đánh chén hết chỗ thức ăn cũng đã là 8h tối. Như thường lệ Vân sẽ là người gánh trách nhiệm cao cả là ……..đi rửa bát.

“Tại sao tại sao chứ, lần nào ăn xong cũng là anh rửa bát,tại sao không phải em chứ”. Vân vừa nói vừa không ngừng khua khoắng trong đống bát đĩa đầy bọt xà bông. Lần nào cũng vậy, cô sẽ nhận được một câu trả lời khiến mình dở khóc, dở cười từ Thi Thi :

“Bởi vì anh là thợ rửa bát chuyên nghiệp, đã được tu luyện, bồi dưỡng suốt năm năm nay. Anh chỉ cần loáng cái thôi là đống bát đĩa này sẽ sạch bong kin kít. Đúng không nào, tình yêu ? ”.

“Thi Thi à em không thể nói câu nào khác ngoài cái câu đáng buồn nôn đó à. Anh nghe câu này đến phát ngán rồi”. Vân nói thế nhưng cái cô nhận được lại là ánh mắt trợn trừng, đầy uy hiếp cùng sự đắc ý :

“Anh có muốn thử tạo u bằng táo trên đầu cậu không hả ? Em rất sẵn lòng giúp anh đấy!” Kèm theo câu nói này là một quả táo đang được giơ lên, chuẩn bị ném vào cô.

Kết quả của cuộc đọ mắt này chính là sự thất bại thảm hại của phe bị đàn áp – chính là bạn Vân đáng thương của chúng ta . Sau màn cãi vã” ác liệt” hai người lại lôi nhau ra tán gẫu và cuối cùng là “nhà ai nấy về”.

Nhiều khi, nghĩ tới cách xưng hô này cô cũng thấy có chút buồn cười. Đường đường là hai đứa con gái chính hiệu lại xưng hô “anh anh, em em” với nhau, đúng là kì cục. Nhưng rồi cũng thôi, bởi lẽ nó đã thành thói quen từ hồi còn đi học tới tận bây giờ rồi và điều đương nhiên là những người xung quanh cũng đã quen với cách xưng hô kì cục này rồi.

Cũng nhờ cách xưng hô này mà hai người thoát khỏi không ít những anh chàng theo đuôi. Vì họ tưởng rằng Thi Thi đã có người yêu hoặc hai người là người đồng tính. Mà một người con trai bình thường có ai lại đi yêu một người đồng tính nữ. Nghĩ lại cũng thấy thú vị thật.

***

Sáng hôm sau vì phải đi làm nên Vân đặt báo thức từ rất sớm. Cô bò ra khỏi chăn trong cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ . Đang tính ngủ tiếp như mọi ngày nhưng chợt nhớ ra là mình đã thoát kiếp “sâu gạo” và điều đó đồng nghĩa với việc phải đi làm trước 7 rưỡi sáng. Cô vùng dậy, lục đục đánh răng, rửa mặt rồi nấu và ăn bữa sáng với tốc độ tên lửa.

Vì là ngày đầu tiên đi làm nên cô muốn đi sớm một chút. Mang tâm trạng háo hức hồi hộp tiến vế phía công ty thế nhưng có vẻ như ông trời không chiều lòng người. Một chiếc xe ô tô màu trắng phóng xoẹt qua và:

“Á………………….á. ..á…. á..a… Có phải không vậy, đi đứng thì phải biết nhìn đường chứ. Có mắt không vậy ? Thấy vũng nước mà cũng không biết tránh sao trời”. Chủ nhân của tiếng kêu này không ai khác chính là cô nàng Vân đáng thương của chúng ta.

Dường như không nghe thấy tiếng kêu đó, chiếc xe ô tô vẫn tiếp tục phóng ngang qua mà không thèm liếc mắt nhìn xem mình đã gây ra hậu quả gì. Cô chỉ kịp thoáng nhìn qua, hình như trong xe là một người đàn ông và dường như còn rất trẻ thì phải.Cô đứng đó thầm nguyền rủa tên khốn trên chiếc xe đó :” Tôi nguyền rủa anh, ra đường xe bị thủng xăm ,chết máy, ăn cơm bị sặc, cả đời không lấy được vợ. Ai vô phúc mới lấy phải anh, đồ thần kinh……”

Người thì cũng đã bị bẩn hết, người gây ra chuyện thì cũng đã đi mất rồi hơn nữa với bộ dạng lem luốc này thì không thể nào tới công ty được, huống chi hôm nay còn là ngày đầu tiên đi làm. Thế là cô lại phải chạy về phòng thay quần áo. Trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn vì hôm nay đi làm sớm chứ nếu không chắc phải vác cái bộ dạng thê thảm này tới công ty.

***

Sau khi vào văn phòng, tiếp nhận bàn làm việc cùng máy tinh, trưởng phòng nói sơ qua công việc rồi cô bắt đầu công việc của mình. Công việc này nói nhiều thì cũng không nhiều, mà nói ít thì cũng không ít, thế nhưng ngày đầu tiên đi làm này cũng gần như rút cạn sức lực của Vân.

Vừa về đến phòng thì chuông điện thoại của cô cũng reo lên. Thấy tên trên màn hình là ‘’em yêu” cô vội bắt máy:

“Thi Thi à . Em gọi đúng lúc lắm! Anh đang sắp chết vì mệt đây. Em có gì cho anh ăn để an ủi anh không vậy?”

“Em xin anh đấy. Anh nhìn anh xem, sắp tròn như heo rồi ý mà suốt ngày mở miệng ra là ăn, ăn và ăn . Anh không thể nghĩ đến cái khác được à…..”. Đáp lại Thi Thi chỉ là tiếng cười mang đậm chất lấy lòng của ai kia .

“Mà thôi hôm nay nể tình là ngày đầu tiên anh đi làm, em sẽ nấu cho anh món sườn xào chua ngọt và món nộm tuyết mà anh thích ăn nhất. Được chưa? Mau cảm ơn em đi ,hề..hề…”

“Cảm ơn em yyyyyyy, anh biết là em thương anh nhất mà”. Vân trả lời bằng giọng vui mừng như thể biết trước Thi Thi sẽ làm như vậy.

Sau cái đoạn hội thoại đáng buồn nôn với cô bạn thân, cô vui mừng đi tắm để còn đi ăn “đai tiệc”. 7h tối Vân có mặt tại phòng trọ của Thi Thi . Sau khi ăn uống no say thì chính là cảnh tượng quen thuộc . Cô sẽ là người rửa bát và vẫn thất bại thảm hại dưới miệng lưỡi của chị em tốt giống như tối qua và cũng giống như vô số lần trước .

“Hay là tụi mình đi ăn chè cho mát đi.” Thi Thi lên tiếng .

Giữa thời tiết oi nóng của đất Sài Gòn mà được ăn ly chè thì thật tuyệt. Không cần suy nghĩ Vân đã đồng ý luôn .Họ chọn quán chè ở gần trung tâm thành phố nhưng giá cả lại rất vừa túi tiền mà lai rất ngon, hơn nữa cách trang trí lại rất mê người. Họ cũng là khách quen ở đây, mỗi lần tới đây đều mê mẩn với món chè thập cẩm và thi thoảng lại ngồi cảm thán trước sự xa hoa, lộng lẫy của nhà hàng Minh Nguyệt bên cạnh.

“Em thử nghĩ xem. Một tháng lương của mình có đủ để ăn một bữa cơm trong đó không nhỉ ?” Vừa nói Vân vừa hất, hàm ám chỉ nhà hàng bên cạnh.

Thi Thi chỉ biết lắc đầu:

“Chắc là không đâu. Mà có đủ thì anh em mình có dám bỏ cả tháng lương mà ăn một bữa không ? Bởi vầy ta mới nói có tiền nó sướng thế đấy . Thích ăn gì, uống gì chả được. Đâu có như mình. Ăn cái gì, mua cái gì cũng phải suy nghĩ, tính toán. Rất mệt mỏi nha !!!!!!” Nói xong cô còn khoa trương thở dài một cái.

Đang chìm trong suy nghĩ, bỗng dưng cô giật mình bởi tiếng kêu của Vân:

“Đúng rồi. Thảo nào thấy quen thế. Là chiếc xe kia. Tên khốn đó. Cái tên thần kinh, vô ý thức đó…..” Thấy bạn mình thay đổi sắc mặt, bộ dạng muốn nuốt chửng người ta Thi Thi bỗng thấy tò mò:

”Cái gì mà đúng với chả sai. Xe nào ? Tên khốn nào ? Anh nói cái gì em chả hiểu.”

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô bạn thân, Vân kể lại đầu đuôi câu chuyện hồi sáng trong giọng bực tức dáng vẻ như muốn giết người vậy. Nghe xong như thấy có gì đó không đúng Thi Thi hỏi:

Nghĩ tới anh ta là cô không có hứng ăn uống nữa rồi, thế là cô quyết định đi về. Vì phòng trọ hai người ở hai hướng khác nhau cho nên họ quyết định “nhà ai người nấy về” cho tiện. Dù sao lúc đi họ cũng đi hai xe cho nên cũng không phải lo lắng gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN