Gõ Cửa Trái Tim
Chương 31: Gặp Nạn.
Sắia khiến họ buồn nôn.
Nhận điện thoại, Minh bước ra góc phòng nói chuyện. Một lát sau hắn ngoắc tay gọi Lan ra chỗ mình. Hai người họ rì rầm to nhỏ với nhau một hồi nhưng Vân cũng chỉ nghe loáng thoáng việc họ nhắc tới việc thu mua lô đất ở phía Nam. Mà cô thân là trợ lí của tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Thiên sao lại không biết đến dự án này. Lúc này Vân mới chợt hiểu ra lí do thật sự của việc cô và Trang được đưa tới đây là gì.
“Hóa ra chỉ vì cái khu đất kia mà chúng tôi được ngồi đây.” Vân giễu cợt sau đó Trang cũng tiếp lời cô :
“Xem ra là họ đánh giá chúng ta quá cao hay là giá của chúng ta vốn dĩ đã cao như vậy.”
“Chị nghĩ là vế thứ hai.”
“Câm miệng cô thì biết gì.” Lan gầm lên.
“Cô cứ cười đi. Dù saông được cô đáp trả lại, cuối cùng lại không yêu được mà hắn sinh hận. Nhưng với thân phận của Trang hắn cũng không thể nào dễ dàng đụng tới nên một thời gian dài đã không thấy tăm hơi của hắn. Chỉ là có lần cô có nghe bạn mình nhắc tới hắn đang gặp vấn đề lớn tại Phúc Nam và có nguy cơ sẽ thất nghiệp. Nếu cô đoán không nhầm thì hắn chính là muốn giành khu đất kia về cho Phúc Nam để tăng cường sự vững chắc cho cái ghế của chính mình trong công ty. Lúc hắn bước vào, cô và hắn đều rất ngạc nhiên, nhưng cái ngạc nhiên của cô là đơn thuần còn của hắn là kèm theo một âm mưu chả tốt lành gì phía sau.
Thiên Ân thực hiện đúng như tờ giấy đã ghi, bên anh sẽ không tham gia vào buổi đấu thầu lô đất kia . Quả nhiên không ngoài dự đoán, người thành công mua được lô đất kia chính là bên Phúc Nam. Lúc nghe được tin, anh cũng chỉ mỉm cười lắc đầu.
12 giờ Thiên Ân nhận được điện thoại từ bọn bắt cóc, chúng yêu cầu anh chuyển tiền vào tài khoản của một công ty ma. Rất nhanh sau khi số tiền được gửi đã có người rút ra và mọi hoạt động này đều chịu sự theo dõi từ xa của một nhóm hacker mà Thiên Ân vừa chiêu mộ cách đó không lâu.
“Tốt. Bây giờ anh có thể đến nhà kho của một công ty may bỏ hoang tại phía nam thành phố đón vợ mình. Địa chỉ là đường XX, khu YY,….. ”
Minh cúp máy, bàn tay đang ấn vào cổ cũng buông lỏng sau đó trở lại giọng nói vốn có của mình. Hắn mang Trang rời đi, bỏ mặc sau lưng tiếng mắng chửi, nguyền rủa của Vân và tiếng cười hả hê của mụ đàn bà kia cũng như tiếng la hét và sự vùng vẫy của người bị hắn kéo đi.
Sau khi tên khốn kia đem Trang rời đi được một lúc thì Lan cũng lôi cô đi khỏi đó. Cô ta ném cô đang bị trói chặt lên chiếc xe ô tô đậu phía ngoài sau đó lái xe đến khách sạn trong thành phố. Để tránh bị phát hiện, lúc đến Lan cởi trói cho Vân. Cô ta mặc cho Vân một chiếc áo dạ to rộng sau đó khoác eo cô giả vờ thân thiết tiến vào trong. Vân thử động đậy thì cô ta liền ghé sát vào tai Vân cười nham hiểm :
“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn đi vào.”
Vân cảm giác được có một cái gì đó sắc lạnh chạm vào vùng eo mình, hay nói chính xác thì cái thứ sắc lạnh kia chính là một con dao mà chủ nhân của nó là chính cánh tay Lan đang đặt trong chiếc áo da mà cô vừa được mặc cho.
Lan ấn thang máy lên thẳng tầng 5. Lúc trong thang máy Vân dựa vào sự có mặt của mấy người ở bên trong mà thử cựa quậy với hi vọng nhờ đó mà thoát ra, kết quả là mỗi lần như vậy lưỡi dao kia lại càng siết chặt hơn. Sau cùng Vân vẫn là chọn phương án ngoan ngoãn đi theo xem rốt cuộc cô ta muốn gì và sẽ làm gì tiếp theo, cô không tin với khả năng của cô ta có thể làm gì được.
Nhớ tới số phòng mình vừa được áp giải vào Vân thấy thật buồn cười. Con người này vẫn vậy, vẫn thích con số một đến thế. Ngay cả đi làm việc ác mà cũng chọn phòng theo sở thích của mì
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!