Gõ Cửa Trái Tim - Chương 40: Viên Mãn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Gõ Cửa Trái Tim


Chương 40: Viên Mãn


***

Tới tận khi ngồi ngay ngắn trong phòng chờ cô dâu với bộ váy cưới tinh khôi, lộng lẫy Vân vẫn có cám giác mọi thứ diễn ra quá nhanh. Từ lúc cô đồng ý kết hôn tới giờ mới được chưa được một tuần vậy mà mọi thủ tục cũng như nghi lễ đám cưới đều được lo chu toàn. Tự nhiên cô cảm thấy có vẻ như mọi chuyện được sắp xếp sẵn , chỉ chờ cô chui đầu vào đồng ý là xong.

Kết hôn ế hoạch kia bắt đầu ngay từ bây giờ. Phải ra tay thật nhanh, chuẩn, tôi muốn cô ta không ngóc đầu lên được. Rõ chưa.”

Bên trong phòng vẫn vang lên tiếng đấu khẩu của hai người phụ nữ, một người mà anh đã từng yêu và một người là vợ anh cũng chính lá người mà anh vĩnh viễn đặt trong tim. À không nói chính xác là một người tức giận, ra sức đe dọa đối phương còn một người bình thản chọc tức đối phương mới đúng.

“Ôi. Tôi sợ quá. Không ngờ chồng tôi đối với cô lại có giá trị lớn như vậy.”

“Cô…cô…Cô cứ đợi xem. Rất nhanh thôi anh ấy sẽ không còn là của cô đâu.”

“Thật sao.” Giọng Thiên Ân vang lên khiến Khánh Vy cứng đờ, trên mặt là vẻ bối rối còn Vân thì hờ hững như có như không mà chiêm ngưỡng cô ta.

Thực ra khi nãy lúc anh vừa đi tới cô vừa vặn nhìn thấy qua tấm gương nhưng lại vờ như không thấy sau đó cố tình chọc tức cô ta để cô ta hiện nguyên hình. Dù sao cũng là tình cũ nếu cô nói chưa chắc anh đã tin, thậm chí có khi lại bảo cô đa nghi này nọ, thôi thì cho anh tận mắt chứng kiến vẫn hơn.

Hai tay anh đút vào túi quần thong dong hướng cô ta mà nói vẻ bình thản nhưng đầy tính uy hiếp trong đó.

“ Tôi đã nói rồi. Đừng ép tôi phải tuyệt tình. Đừng có đụng vào người phụ nữ của tôi. Giờ thì cô có thể ra về. Tôi không tiễn.

“ Tôi hận hai người. Tôi hận anh, vĩnh viễn hận anh.” Lúc câu nói kia kết thúc cũng là lúc tiếng

“rầm” vang lên chói tai. Cánh cửa vô tội kia vô tình bị Khánh Vy trút giận lên đó.

“Anh cũng đủ tuyệt tình đấy nhỉ ?” Vân thủ thỉ vào tai Thiên Ân trêu đùa.

“Là cô ta ép anh. Là cô ta hành động mà không biết chừa đường lui cho chính mình. Không thể trách anh được. Anh chỉ là hợp tác cùng cơ quan nhà nước tìm ra chút sai sót nho nhỏ thôi.”

“Sai sót nho nhỏ mà khuấy động cả một tập đoàn lớn. Anh cũng giỏi thật. Xem ra em cũng nên chừa đường lui cho chính mình.”

Thiên Ân bước đến, kéo cô vào trong lòng sau đó nói bằng giọng mờ ám, lưu manh nhất có thể : “Em thì không cần. Vì đường lui của em chính là anh.”

Bữa tiệc sau đó diễn ra trong suôn sẻ, cuối cùng hai người cũng trao nhau nụ hôn trước Chúa Trời. Hai chính thức nắm tay nhau bước vào cuộc sống hôn nhân mà mình mơ ước.

***

Chuyện tình cảm của cặp đôi oan gia – cùng cảnh ngộ cuối cùng cũng có hồi kết viên mãn của nó. Sau đó thì sao ? Câu trả lời rất đơn giản đó là…chẳng có cái gì gọi là sau đó cả. Vì hai người họ vĩnh viễn chỉ sống cho cái gọi là hiện tại. Trân trọng cái hiện tại thì cái gọi là sau đó vĩnh viễn chả có vấn đề gì khiến ta bận tâm cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN