Góc Thời Gian - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Góc Thời Gian


Chương 10


Kiều Tiểu Tranh vừa nướng ngô cho Hạ Nhất Sơn xong thì lại nhận được điện thoại của Chu Ngư: “Em giúp anh mang vài cái cánh gà lên đây nhé.”

Tất nhiên cô chỉ có thể đồng ý, lại thuận miệng hỏi: “Anh có muốn thêm rau gì không? Xà lách hôm nay rất ngon.”

“Được.” Vẫn phong cách ngắn ngọn.

Cô gắp mấy cái cánh gà, lại gắp thêm chút rau, bày biện thật đẹp trên đĩa rồi bưng lên.

Chu Ngư nhìn cô đi từ từ lên cầu thang, nét tươi trẻ xinh đẹp của Kiều Tiểu Tranh nổi bật trong cảnh ánh sáng mờ mờ. Cô đặt cánh gà lên bàn tròn nhỏ trên ban công: “Anh Chu, em đặt đây nhé.”

Anh đột nhiên lên tiếng: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Cô còn đang sửng sốt thì anh đã đi thẳng vào vấn đề: “Sau khi chia tay, chúng ta đã không còn liên lạc gì với nhau nữa, nhưng… anh luôn cảm thấy mình đã cư xử quá qua loa.”

Kiều Tiểu Tranh từ từ quay mặt về phía cầu thang. Anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, song vẫn nói tiếp: “Bây giờ nghĩ lại, thật ra mâu thuẫn của chúng ta cũng không nghiêm trọng đến mức phải chia tay, anh nghĩ nếu anh có thể bỏ nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh em, có lẽ chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, đúng không?”

Cô hít thật sâu, mắt nhìn thẳng phía trước, nơi chiếc đèn tròn bằng thủy tinh đang treo trên tường. Sau đó, cô lại chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt khá bình tĩnh: “Anh Chu, bốn năm trước khi em biết anh, em còn quá trẻ. Bởi vì hoàn cảnh trưởng thành của em không tốt, nên em không quá hiểu chuyện. Lúc ấy gặp được anh, thấy anh cư xử nhã nhặn, gia cảnh giàu có, trẻ tuổi lại anh tuấn, nên em thích anh là việc bình thường. Chính vì vậy, sau này khi bị anh đá, em cũng cảm thấy hết sức bình thường.”

Khi nghe từ “đá” thốt ra từ cô, anh ngờ ngợ có lẽ mọi chuyện nghiêm trọng hơn anh nghĩ rất nhiều.

“Cho nên?”

Cô cúi đầu nhìn mũi chân mình, khẽ khàng đáp: “Giờ đây em đã trưởng thành hơn một chút, em bắt đầu hiểu ra, điều thích hợp với mình mới là điều tốt nhất.” Ước ao với lấy vì sao xa xôi diệu vợi là chuyện viễn vông.

“Điều thích hợp?” Chu Ngư nhìn cô chăm chăm, cô cúi đầu thấp hơn, giấu đi dòng lệ lăn dài.

Chu Ngư chợt hiểu mình đã bị từ chối, nhưng vẫn không cam lòng: “Anh không thích hợp với em sao?”

Giọng Kiều Tiểu Tranh nhẹ tênh: “Là khác biệt thì đúng hơn. Em cần một người có thể mỗi sáng đi mua thức ăn với em, sau đó mạnh ai nấy đi làm, buổi trưa sẽ quan tâm xem đối phương đã ăn gì, buổi tối sẽ cùng em ra ngoài tản bộ. Em với người đó có thể cùng nhau dành dụm tiền, mua một ngôi nhà nhỏ, khi về già sẽ nuôi chó trồng hoa. Những chuyện vặt vãnh như thế này không thích hợp với người luôn làm việc lớn như anh.”

Cô chỉ cần có một người có thể thêm cô vào kế hoạch tương lai của họ và ngược lại. Chu Ngư lặng thinh, một lúc sau mới cất lời: “Tiểu Kiều, cuộc sống của em không giống người bình thường, trên người em có dấu ấn của đồng hồ Tử Ngọ. Anh là người có thể giúp em nhiều nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất dành cho em.”

Kiều Tiểu Tranh bình thản đáp trả: “Nhưng mà… anh Chu à, em không hy vọng trong mắt bạn trai mình, em chỉ là một cô đầu bếp.”

Chu Ngư thảng thốt, giọng cô chuyển sang áy náy: “Thật xin lỗi, đến lúc này em quả thật vẫn chưa hiểu lắm về dấu ấn của đồng hồ Tử Ngọ, nhưng nếu chỉ vì trao đổi lợi ích mà phát triển thành quan hệ nam nữ, em không bao giờ đồng ý.”

Sáng hôm nay Tiểu Hạ tổng đã nhắc đến việc này, nhưng không ngờ rằng anh lại thật sự mở lời. Cuối cùng cô đành từ chối thẳng, rủ mắt không dám nhìn vào mắt anh.

Điều cần nói đã nói xong, nếu còn miễn cưỡng sẽ không hay cho lắm, Chu Ngư khẽ bảo: “Anh hiểu rồi, vậy em xuống đi.”

Cô chần chừ một lúc, mới ngập ngừng hỏi: “Vậy… ngày mai em còn cần đi làm không?”

Gì cơ? Anh còn chưa kịp hiểu ra sao thì cô lại do dự nói tiếp: “Thật ra em hiểu rõ lý do ban đầu Tiểu Hạ tổng giữ em ở lại làm là gì. Chỉ là bây giờ, có phải em bị đuổi việc rồi không?”

Chu Ngư nghẹn họng, không sao bộc phát cơn giận, đành kiềm nén phất tay: “Cứ đi làm như bình thường.”

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu chào anh thật sâu: “Cảm ơn anh Chu.” Rồi quay người chạy xuống lầu.

Chu Ngư đứng ngoài ban công, nghĩ ngợi hồi lâu, giận quá hóa cười.

Ông trời phù hộ, may mà Hạ Nhất Thủy không có ở đây.

Hơn năm giờ chiều, mọi người ăn uống thỏa thuê, bắt đầu thu dọn rác rưới.

Kiều Tiểu Tranh luôn luôn trong trạng thái đề phòng, nhưng vẻ mặt Chu Ngư vẫn lãnh đạm như bình thường, không hề có vẻ sẽ tính sổ với cô. Cô thở phào, cùng các đồng nghiệp dọn dẹp rồi ra về.

Chu Ngư ngắm nhìn bóng dáng cô lẫn trong đám người, ra khỏi cửa nhà mình. Trời đất hòa vào nhau trong ánh hoàng hôn, màu vàng óng nhuộm khắp nơi nơi. Anh nhớ lại bốn năm trước, Kiều Tiểu Tranh mới mười tám mười chín tuổi, đứng trước cổng nhà anh, vừa nhìn thấy anh đứng trên ban công liền hớn hở vẫy tay, hân hoan như trẻ nhỏ: “Tốt quá, hôm nay rốt cuộc anh cũng có nhà rồi!”

Anh rầu rĩ nhắm mắt lại, ánh nắng chiều dần trải mênh mông.

Chạng vạng tháng Sáu, tà dương như nung đỏ cả bầu trời. Kiều Tiểu Tranh xách theo đùi gà, cánh gà ra khỏi khu dân cư, người xung quanh đều hối hả. Cô đứng ở trạm xe buýt, mỉm cười với từng đồng nghiệp vẫy tay chào tạm biệt với mình.Công viên Hồng Hồ cách đây khoảng năm trạm xe, người lui tới nơi này đa phần là các ông bà cụ lớn tuổi, có người xách lồng chim, có người dẫn chó, cũng có người đưa theo cháu chắt. Trong chòi nghỉ mát có người đang ca hát, âm điệu hơi chói tai. Kiều Tiểu Tranh đi men theo con đường nhỏ lát đá, đến băng ghế trắng ở nơi sâu nhất trong công viên.

Bên băng ghế có một thùng rác bằng gỗ, mãi đến khi xung quanh không còn ai, cô mới vỗ vỗ nắp thùng: “Xám Béo? Đen Còm? Cụt Đuôi? Mấy cậu có ở đây không?”

Cô chỉ thì thào, thế nhưng xung quanh lại lập tức vang lên tiếng sột soạt đáp lại. Một lúc sau, có mười mấy con chuột lớn lặng lẽ bò ra.

Kiều Tiểu Tranh mở túi nhựa, đặt bên cạnh thùng rác: “Ăn cơm đi!”

Mười mấy đôi mắt bé như hạt đỗ sáng lấp lánh. Một con chuột bị cụt đuôi hăng hái cắn vài miếng thịt rồi mới hỏi han: “Tiểu Kiều, nghe Xám Béo bảo cô đi làm rồi hả? Sao cô phải đi làm?”

Cô lườm nó: “Tôi không được đi làm kiếm tiền à?”

Cụt Đuôi tỉnh bơ đáp: “Đi làm chi cho cực, cô cứ ở nhà đi, buổi tối tôi đi trộm nhẫn vàng cho cô!”

Kiều Tiểu Tranh bóp trán, dở khóc dở cười: “Thông minh gớm nhỉ!”

Mấy con chuột khác nghe thấy thế liền bày tỏ sự trung thành của mình. Con chuột hói đầu giơ một chân vừa ngắn vừa thô của mình lên vỗ ngực: “Tiểu Kiều đừng sợ, tôi biết sổ tiết kiệm của lão Trương tầng dưới để ở đâu, tối cô mang đến cho cô!”

Chuột lông vàng cũng vội thể hiện: “Chuyện này có gì đáng khoe, lần trước tôi còn nhặt được dây chuyền vàng, còn để trong ổ đây, lát nữa tôi mang đến cho cô.”

Xám Béo thì tỏ vẻ nghiêm nghị, sờ sờ chòm râu chẳng được mấy sợi của mình, ra vẻ bí hiểm: “Mấy chú mày đều là kẻ tầm nhìn hạn hẹp, toàn đưa ra sáng kiến chẳng đến nơi đến chốn.”

Cả bọn im bặt, đồng loạt chằm chằm nhìn nó. Nó lắc đầu, ra vẻ đắc ý: “Ngay bên cạnh là ngân hàng công thương, chúng ta cử một đám anh em đến đó đào kho vàng trong ngân hàng bọn họ. Từ nay về sau, Tiểu Kiều cứ theo bọn tôi kiếm ăn. Bọn tôi sẽ che chở cho cô, cho cô ở biệt thự, đi xe sang, nuôi một bầy trai bao, ngày nào cũng được mặc áo lông chồn!”

Ý kiến hay quá đi mất, ôi thật đội ơn! Nhân sinh quan của Kiều Tiểu Tranh vỡ nát vì bọn chuột.

Một đám chuột chít chít hùa theo Xám Béo, vung chân tỏ vẻ muốn bắt đầu hành động. Cô vội vàng can ngăn: “Các cậu đừng làm bừa! Đúng rồi, các cậu có từng nghe đến dấu ấn đồng hồ Tử Ngọ chưa? Là một chiếc đồng hồ lớn như chiếc bàn tròn ấy.” Cô khoa tay diễn tả kích cỡ, “Trên đó còn có mười hai vạch chỉ giờ, kim có thể di chuyển mà không cần pin…”

Xám Béo đưa chân trước gãi đầu: “Có đứa nào nghe qua chưa?” Cả đám chuột đều lắc đầu, Xám Béo thấy hơi mất mặt, “Sao lại vậy? Kiến thức hạn hẹp quá, có chút chuyện cũng không biết!”

Đen Còm lập tức chữa cháy: “Đứng sốt ruột, để tôi bảo đám con cháu đi dò la thử xem.”

Xám Béo vô cùng nghiêm túc: “Đợi xong hành động tối nay rồi hẵng đi dò la.”

Kiều Tiểu Tranh tò mò: “Tối nay các cậu có hành động gì thế?” Mở đại hội giành thức ăn ư?

Xám Béo phe phẩy chân trước, dửng dưng đáp: “Không có gì, hẹn đánh nhau với con mèo cam ở công viên bên cạnh thôi.”

Sặc, cả bọn muốn về chầu trời hết hay gì?

Kiều Tiểu Tranh đẩy hết đùi gà, cánh gà đến trước mặt bọn nó. Ăn nhiều một chút, có khi đây là bữa cuối cùng đấy.

Cả đám chuột bắt đầu giành nhau thức ăn, Hói Đầu giơ chân gãi ót: “Tiểu Kiều, tôi già rồi, sau vụ đánh nhau lần này chắc sẽ không trở về được nữa. Đồ ăn cô làm là ngon nhất, tôi vẫn sẽ nhớ mãi. Mấy trăm con cháu của tôi đều giao cho cô, công viên có hành động diệt chuột nhớ báo trước với bọn nó nhé!”

Kiều Tiểu Tranh buồn bã, tuổi thọ của một con chuột bình thường chỉ có ba năm. Con chuột hói đầu nãy đã sống gần hết tuổi, lần này tham gia đánh nhau với mèo cam, có thể được xem như một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho sinh mệnh của nó.

Không khí đột nhiên trở nên ảm đạm, Xám Béo giơ chân vuốt ve mái đầu trọc lóc của Hói Đầu, an ủi một cách hiếm hoi: “Đừng bi quan như vậy, không chừng mấy trăm con cháu của chú cũng không về được thì sao…”

“Đờ mờ!!” Hói Đầu tức tối bật nhảy, bay lên đạp một cú vào đầu Xám Béo, động tác mạnh mẽ hệt như kiện tướng thể thao.

Kiều Tiểu Tranh trố mắt á khẩu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN