Gọi Hồn - Chương 3: Giết chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Gọi Hồn


Chương 3: Giết chết


Tôi không khỏi rùng mình hoảng sợ, nỗi sợ toát ra từ đáy lòng, có phải là Kha Phàm hiện hồn về muốn giết tôi không?

Không rõ là nhờ sức lực từ đâu, mà tôi có thể xốc chăn ra tìm đại một bộ quần áo mặc vào, rồi nhảy xuống đất vội vàng chạy ra cửa, mẹ tôi gọi với theo nói gì đó, nhưng giờ này tôi chẳng nghe được gì cả, lập tức chạy về phía nhà dì Hồ ngoài thôn.

Dì Hồ là người cứu nguy của cả thôn chúng tôi, cho dù là trẻ con nhà ai bị dọa sợ hay có người nào bị trúng tà, chỉ cần đưa đến nhờ dì ấy xem giúp thì sẽ hồi phục ngay.

Dì Hồ có chút khả năng tâm linh, nhà ai trong thôn có người chết, con cái nhà ai bị trúng tà, từ chọn nơi chôn cất cho đến việc di dời mồ mả đều phải nhờ dì ấy đến xem giúp.

Dì ấy năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng cơ thể xương cốt vẫn vô cùng khỏe mạnh dẻo dai, dì ấy không có con cái, bà nội từng kể rằng lúc dì ấy còn trẻ là đại mỹ nhân hiếm thấy của cả vùng này, người chồng của dì ấy chết không rõ nguyên do khi dì ấy chỉ vừa gả vào nhà vài ngày.

Năm đó cũng có vài tên lưu manh nửa đêm xông vào nhà dì Hồ, ôm ý nghĩ muốn cưỡng ép dì ấy, cuối cùng lúc chạy ra đều điên điên khùng khùng như vừa gặp quỷ, sau chuyện này cũng không còn ai có ý định gì với dì ấy nữa.

Người trong thôn đều nói dì Hồ là sao chổi, khắc chết đàn ông, nói dì ấy là người phụ nữ mang đến tai họa, nên lại càng không có ai dám lấy nàng, nếu không phải do sau này mọi người biết nàng biết xem chuyện phong thủy âm dương, thì có lẽ cũng không có ai muốn qua lại với dì ấy, mà dì Hồ cũng không tái giá vẫn luôn thủ tiết đến tận bây giờ.

Tôi đứng trước hàng rào bằng tre trước nhà dì Hồ, chống tay trêи đầu gối thở dốc liên tục, hai chân không kiềm được run rẩy…

Cũng thật kỳ lạ, đoạn đường này với tôi lúc thường chẳng đáng là gì, nhưng hôm nay lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không còn chút sức lực nào, còn cảm thấy rét run từng đợt.

Tôi đứng nghỉ lấy hơi một lúc lâu, mới mở hàng rào tre bước vào nhà: “Dì Hồ có nhà không ạ?”

Giọng dì Hồ liền vang lên sau đó: “Ai đó?”

Cửa phòng “kẽo kẹt” mở ra, dì Hồ mặc một bộ quần áo màu đen bằng vải thô bước ra.

“Là con, Hổ Tử nhà Phú Quý đây.”

“À! Là con đấy hả?” Dì Hồ nhìn vào mắt tôi, đột nhiên biến sắc, trừng mắt nhìn tôi nói: “Con gặp phiền phức rồi!”

Tôi nghe xong lời này thì trong lòng liền run rẩy, nắm chặt tay dì Hồ tựa như thấy được cứu tinh của mình: “Dì Hồ, dì nhất định phải cứu giúp con…”

“Vào nhà với dì.” Sắc mặt dì Hồ vô cùng nghiêm trọng, kéo tôi vào nhà.

Vào đến trong phòng, tôi cũng không dám giấu diếm gì, kể toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối cho dì ấy nghe.

Dì Hồ nghe xong, dậm mạnh chân xuống đất: “Ôi! Đó là báo ứng!”

Lúc nàng nhìn thấy vết ứ máu trêи cổ tôi, sắc mặt lại càng tệ hơn, bắt đầu nhìn kỹ khuôn mặt tôi lần nữa, nói: “Bây giờ cơ thể của con có phải cảm thấy yếu hơn rất nhiều so với trước hay không?”

Thấy tôi gật đầu thật mạnh, dì Hồ liền thở dài nặng nề: “Ngày chết của con không còn xa nữa.”

Nghe dì Hồ nói, tôi hoảng sợ đến ngã ngồi trêи mặt đất: “Dì Hồ, dì nhất định phải cứu con, Kha Phàm không phải do con hại chết.”

“Vốn dĩ oán khí của cô gái kia ngay lúc chết đi đã rất lớn, bây giờ thi thể của cô ấy lại còn đang ngâm trong nước, như vậy lại càng gia tăng oán khí hơn nữa, oán khí này vô hình không thể nhìn thấy được, mà mục đích của nó chỉ có một, chính là tìm đến người còn sống để báo thù, bất kể người giết cô ấy là chú hai của con hay là bản thân con, thì nó chỉ cảm nhận được hai người chính là những người có liên hệ sâu nhất với cô ấy lúc còn sống, cho nên nhất định sẽ giày vò hai người đến chết mới thôi!” Dì Hồ nói xong cũng không quan tâm tôi nữa, liền bước ra phía ngoài.

“Kha Phàm ơi! Tôi không phải người giết hại cô, tôi vẫn luôn cố gắng cứu cô, tại sao cô lại tìm tôi báo thù chứ!” Tôi tự lẩm bẩm trong miệng.

Bởi vì tôi không muốn chết, cũng không muốn Kha Phàm chết, khi đó tôi thực lòng muốn cứu cô ấy, nhưng cô ấy nhất định không chịu tin tôi, cứ cương quyết phải nhảy giếng mới thôi!

Trong lúc tôi đang suy nghĩ miên man, thì dì Hồ bưng một cái chén sứ màu đen đi vào: “Lại đây, uống chén thuốc này trước đã.”

Tôi nhìn chén thuốc đen tuyền trước mắt, cũng không thèm quan tâm trong đó là thứ gì, dù sao cũng đều phải chết, liền nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, nói đúng hơn là đổ thẳng vào bụng.

Không lâu sau, tôi liền thấy cơ thể ấm hẳn lên, vô cùng thoải mái, thử cử động tay chân, cũng có sức hơn lúc nãy rất nhiều.

“Chén canh này cũng chỉ có thể tạm thời loại bỏ một chút âm khí trêи người con, bây giờ con ngồi xổm trêи đất đi, cũng đừng nói gì cả, để dì tìm xem rốt cuộc có biện pháp gì có thể giữ lại tính mạng cho con hay không.” Dì Hồ ngồi xuống chiếc ghế mây, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.

Còn tôi thì ngoan ngoãn yên lặng ngồi xổm trêи đất không dám làm phiền đến dì ấy, vì dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến tính mạng của tôi, thời gian chậm rãi qua đi, khoảng một tiếng đồng hồ chờ đợi, dì Hồ cũng từ từ mở mắt ra.

“ Bây giờ biện pháp duy nhất là vớt thi thể của cô gái đó ra khỏi giếng, ngay lúc chết đi cô ấy đã mang trong mình oán khí rất lớn rồi, bây giờ thi thể lại còn bị ngâm trong nước, có thể yên nghỉ mới là chuyện lạ, con làm theo lời dì nói đi, đầu tiên vớt thi thể ra rồi tính tiếp.” Dì Hồ thở dài nói với tôi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN