Gọi Hồn - Chương 30: Vũng bùn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
66


Gọi Hồn


Chương 30: Vũng bùn


Hai cậu con trai thấy Mã Lão Yên ngồi trêи đất gào khóc như thế thì lập tức chạy đến đỡ ba dậy, nhưng ánh mắt lại hơi hoài nghi nhìn về phía chúng tôi.

“Ba! Từ xưa đến nay chuồng heo đã sâu không thấy đáy, thật sự là không thể kéo được đồ ở trong đó ra. Mặc dù chúng con cũng rất đau lòng vì mẹ bị lún sâu trong đó không thể ra ngoài, nhưng ba đừng có làm những chuyện ngốc nghếch như thế này được không ạ?” Hai người con trai của Mã Lão Yên vội vàng khuyên bảo ông ta.

“Đúng thế, ai mà lại có thể lấy xác chết ra từ trong cái chuồng heo chứ, không riêng gì tôi sống mấy chục năm rồi cũng chưa từng nghe thấy, sợ là ngay cả cha ông đời trước cũng chẳng dám nghĩ ra cách đó.” Một bà lão lớn tuổi tay chống gậy, đứng ở trong đám người bênh vực phụ họa.

“Đúng đó, đúng đó, Mã Lão Yên, ông làm mấy trò vớ vẩn này, vừa mất người lại mất cả của, đến cuối đừng trách sao chỉ còn một người với hai bàn tay trắng!”

“Ông Yên à, ông đem tiền tiêu hết rồi, thì Đại Ngưu Nhị Ngưu biết phải sống thế nào đây!”

Nhất thời người trong thôn bàn tán xôn xao hết cả lên, thật sự không có lấy một người tin tưởng rằng chúng tôi sẽ có thể kéo thi thể từ bên trong chuồng heo ra.

Ông già cũng không tranh cãi gì với bọn họ, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Mã Lão Yên, xem ông ta sẽ quyết định thế nào. Nếu như ông ta không tin chúng tôi, thì tốt nhất nên lập tức rời đi, nếu không lại phải chịu oan uổng.

Chẳng ai ngờ được rằng Mã Lão Yên luôn luôn thật thà trung thực lại đứng phắt dậy, ánh mắt kiên định hét lên: “Mẹ của bọn trẻ đã sống khổ cùng với tôi suốt một đời, đến cuối thế mà lại bị rơi xuống chuồng heo rồi bỏ mạng, ngay cả thi thể cũng không vớt được, đến cả tôi đập nồi bán sắt cũng nhất định phải kéo cô ấy lên, sau đó để cho cô ấy an nghỉ dưới đất, để đời sau đầu thai vào một gia đình tốt, chứ không phải chịu khổ như bây giờ nữa.”

Những lời này đều là xuất phát từ trong tâm của Mã Lão Yên, mặc dù mọi người vẫn còn bàn luận cái gì đó, nhưng sau cùng đều lắc đầu than thở.

“Được, có được những lời này của ông là tốt rồi, chúng tôi đến nơi này, một không vì tài, hai không vì lợi mà chỉ muốn để cho người chết được yên nghỉ. Nếu bà con ở đây còn chưa tin tưởng Trương Hằng tôi, thì hôm nay tôi xin được nói những lời này, nếu như tôi không kéo được người từ trong chuồng heo ra, thì đừng nói là còn mặt mũi để ở lại đây, đến mặt mũi để gặp các vị cũng không còn nữa, chúng tôi sẽ trực tiếp nhảy từ đây xuống dưới đó!” Ông già nói mấy lời chính nghĩa, tôi cũng biết đó không phải là để hù dọa người khác.

“Lao đầu, lao đầu à.” Thái Phụng và A Uy vội vã tiến lên khuyên nhủ, ngay cả Mã Lão Yên cũng liên tục nói không thể được.

Nhưng tôi hiểu tính cách của ông già, một khi ông ấy đã quyết định chuyện gì, thì sợ là chín con trâu cũng ngăn không nổi.

Tiếp đó, ông già dặn dò bọn tôi ở chuồng heo để giúp đỡ Mã Lão Yên, sau đó bắc một cái giá cao chừng ba thước, phủ kín lên đó một lớp chiếu rơm, chờ đến lúc trời tối thì mới vào bên trong để nghỉ ngơi.

Ăn xong cơm tối, trong lòng tôi cảm thấy hơi không chắc chắn, thế nên đặc biệt chạy đến bên cạnh ông già, muốn hỏi ông ấy một số chuyện.

Không ngờ là ông già lại đang nằm trêи giường đất nhắm mắt dưỡng thần, không hề nói gì đến nỗi lo của tôi.

Không còn cách nào khác, tôi đụng phải cái đinh mềm nên cũng chỉ có thể mặc nguyên quần áo như thế rồi nằm ra đất ngủ.

Phải nói là điều kiện ở chỗ này không chỉ là tệ bình thường. Thái Phụng từ xưa đến giờ yêu sạch sẽ bây giờ đang phải ngủ trêи giường đất, mặc dù xung quanh người cô ấy có rắc một vòng thuốc đuổi côn trùng, nhưng vẫn chưa thể đi vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai khi trời mới vừa sáng, đã thấy dân làng tụ tập ở bốn góc sân, bọn họ muốn xem chúng tôi dùng biện pháp gì để lấy thi thể từ bên trong chuồng heo ra.

Nhưng mà mặt trời đã lên cao ba sào rồi mà vẫn chưa thấy ông già từ trong nhà đi ra, làm cho dân làng lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

Nói cái gì mà chúng tôi là một đám lừa gạt, chỉ muốn lấy hết của cải của Mã Lão Yên sau đó chuồn đi.

Còn nói rằng chúng tôi chỉ là một đám thần côn, bình thường thì đốt hương rồi vái lạy thần linh thì con làm được, chứ đến lúc thật sự phải giải quyết sự việc thì lại bị dọa chạy mất.

Thật sự là nói kiểu gì cũng có, toàn là mấy lời khó nghe, làm cho A Uy tức giận đến mức muộn động thủ đánh người, khó khăn lắm tôi và Thái Phụng mới có thể ngăn cậu ta lại. Thật sự nếu để cho cậu ta hùng hục như trâu, lại còn có võ công thế kia xông ra, ít nhất cũng phải lấy đi mấy mạng người, đến lúc đó lại càng không thể giải thích cho rõ ràng.

Lúc sắp đến giờ cơm trưa thì ông già mới ngáp liên tục từ trong nhà đi ra, vừa đi lại còn vừa dập tàn thuốc lá vào trong cái hộp.

“Đến giờ rồi, bắt tay vào làm việc thôi!”

Ông già nói thế làm ba người chúng tôi lấy lại tinh thần.

A Uy cũng lần lượt lấy cây gậy lấm chấm từ trong túi vải ra, sau đó dưới sự phân phó của ông già bắt đầu dựng giá ở chỗ mà ông ấy đã chỉ định.

Ông già bảo Mã Lão Yên chuẩn bị một thùng nước sôi lớn, sau đó còn nháy mắt với Thái Phụng.

Thái Phụng thản nhiên cười một tiếng, gật đầu yên lặng đồng ý.

Tôi không biết hai người họ tỏ ra thần bí cái gì, chỉ chuyên tâm hoàn thành công việc của mình.

Mà tôi cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không biết là cây kim sắt lớn như thế dùng để làm gì?

A Uy dùng cây gậy gỗ lấy ra sợi dây để kéo thi thể, sau đó chọc thủng qua cái kim sắt khổng lồ, tiếp đó dùng sức đánh lên hai cái nút chết.

Lúc mà chúng tôi đang bận bịu làm việc thì ông già vẫn cứ híp mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết là ông ấy rốt cuộc đang nhìn cái gì?

Một lúc sau, khi mà một đám mây đúng lúc bay đến trêи đỉnh đầu chúng tôi, ông già lập tức bảo Thái Phụng đốt một cây nến, sau đó đốt bốn que hương trêи ánh nến, hai ngón giữa và ngón trỏ kẹp phần đuôi que hương lại, sáu ngón còn lại thì đan chéo vào nhau, miệng còn bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó, sau đó lạy bốn lần về phía chuồng heo, cuối cùng mới cắm hương vào phía Đông Nam của chuồng heo.

Ông già làm xong mấy việc này thì lập tức lấy thuyền vàng bằng giấy mà Thái Phụng vừa gấp xong, sau đó lấy một cây nến màu đen chỉ to bằng ngón tay từ trong túi vải ra.

Cây nến chỉ dài bằng một đoạn ngón tay, ngoài màu sắc có hơi lạ thì những thứ khác đều khá bình thường, nhưng sau khi đốt lại tỏa ra một tầng khói xanh.

Ông già để cây nến vừa đốt vào chính giữa con thuyền, cuối cùng đặt con thuyền vào lớp bùn phía bên trong chuồng heo.

Những người vây xem đều trợn tròn mắt, không hề chớp mắt nhìn tất cả quá trình ông già làm.

Có một người bĩu môi một cái, khinh thường kêu ầm lên: “Đừng có mà giả thần giả quỷ, mau làm cái gì đó chân thật chút đi.”

“Đúng vậy, nếu như không làm được thì mau cút đi nhân lúc đang còn sớm.”

Tôi biết ông già làm mấy việc này nhất định là có dụng ý của ông ấy, cho nên không thèm để ý đến đám người đang la lối ngoài kia.

Ông già để cho Mã Lão Yên hướng về phía chuồng heo mà gọi thật lớn tên của vợ ông ta, chính là muốn làm cho vợ ông ta trở lại nhanh một chút.

Ông già nói gì thì Mã Lão Yên nghe nấy, lớn tiếng mà hô lên về phía chuồng heo: “Hồ Thái Hoa em quay lại đi! Hồ Thái Hoa, quay lại đây! Hồ Thái Hoa, mau quay về đây!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN