Gọi Hồn - Chương 40: Để người khác chịu tội thay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Gọi Hồn


Chương 40: Để người khác chịu tội thay


“Anh Hổ Tử, anh xem tôi đã vất vả cả nửa ngày cũng mệt rồi, anh dìu tôi qua bên cạnh nghỉ ngơi một chút có được không? Có được không vậy?” Giọng nói của Thái Phụng ngọt ngấy khiến người khác nghe đến xương cũng sắp rụng rời.

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì liền cảm thấy phía trong cánh tay truyền đến cảm giác đau thấu tim. Tôi cúi đầu nhìn một cái, phát hiện ra bàn tay nhỏ của Thái Phụng đang véo vào phần thịt mềm ở phía trong cánh tay tôi, lại còn dùng sức véo một vòng, nhưng trêи mặt cô ấy thì lại nở một nụ cười nhẹ mê hoặc chết người.

Sự thay đổi đột ngột khiến Đường Bát Kiệt ngây người ra, cứ ngây ngốc nhìn tôi và Thái Phụng như vậy, miệng lắp bắp hỏi: “A Phụng, hai người như vậy là sao?”

“Anh còn chưa nhìn ra sao? Anh Hổ Tử trước giờ đều thích tôi, chỉ là không dám nói ra ở trước mặt người ngoài mà thôi, hơn nữa tối hôm đó anh ấy ở trong phòng tôi còn…” Thái Phụng nói đến đây đột nhiên giả vờ xấu hổ, khiến cho những lời phía sau càng trở nên ý vị sâu xa.

Trong đầu tôi ong ong một tiếng, chẳng lẽ con nhóc Thái Phụng này điên rồi à? Nói lung tung cái gì thế này? Hai chúng tôi có quan hệ đó từ lúc nào? Sao tôi lại không biết? Hơn nữa mấy lời này mà bị truyền ra ngoài thì tôi còn không bị nhấn chìm bởi mấy lời bàn tán sao!

Nhưng khi tôi nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Đường Bát Kiệt, cùng với sự gian xảo trong mắt Thái Phụng, đột nhiên tôi đã hiểu ra tất cả. Thì ra con nhóc này đang lôi kéo thêm thù hận cho tôi sao, đây là đang muốn người khác chịu tội thay cho mình đây mà!

Vì thế tôi mau chóng kéo cánh tay lại, giãy ra khỏi lòng Thái Phụng, nhưng lại bị con nhóc này giữ chặt lại, tôi lại sợ giãy mạnh quá sẽ làm cô ấy bị thương, nên trong một lúc cũng không giãy ra được.

“Ôi! Thật là không nhìn ra nha! Mị lực của tên nghèo nàn như anh cũng không nhỏ nhỉ, từ khi nào mà dụ dỗ được em gái Thái Phụng của tôi vậy? Có phải người làm chị như tôi được ăn kẹo mừng rồi không?”

Cô gái mặt lạnh Lệ Hoa này lại còn chê chuyện chưa đủ lớn, trêu chọc tôi và Thái Phụng ở trước mặt Đường Bát Kiệt. Tôi biết bà cô này cố ý làm vậy chắc chắn là gì là báo thù chuyện lúc nãy. Mà chuyện càng khiến tôi nổi giận đó là tên ngốc A Uy còn dùng sức gật đầu để phối hợp nữa.

Bởi vì tức giận, thịt mỡ trêи mặt Đường Bát Kiệt không ngừng run lên, khiến răng cửa trong miệng siết chặt và kêu cót két, rồi đột nhiên anh ta đưa ngón tay chỉ vào mũi tôi lớn tiếng mắng:

“Thằng nhóc, cậu thật không phải thứ gì tốt, biết rõ Thái Phụng là người phụ nữ của tôi cậu còn dám cùng cô ấy… Cậu có biết tôi đau lòng thế nào không?”

Đối mặt với tình cảnh như thế này, Đường Bát Kiệt đã không còn vẻ mặt cười đùa cợt nhả của lúc nãy nữa, cuối cùng anh ta không hề quan tâm đến hình tượng mà gào khóc lên.

Chuyện gì đây? Sao anh ta lại khóc rồi?

“À anh bạn Bát Giới, chuyện không như anh nghĩ đâu, cũng không phải như những gì Thái Phụng nói, thực ra hai chúng tôi…” Nhưng còn chưa đợi tôi giải thích xong, con nhóc Thái Phụng đã tiếp lời: “Đúng vậy! Anh Hổ nói không sai, thực ra hai chúng tôi chỉ thiếu bước bái đường thành thân thôi!”

Chết rồi, chết rồi! Chuyện này thật sự không thể giải thích rõ được nữa rồi.

Đường Bát Kiệt vừa chảy nước mũi vừa chảy nước mắt, gương mặt to lại càng nặng nề: “Tôi không muốn chơi như thế này, các người thật quá ức hϊế͙p͙ người rồi! Vì hạnh phúc sau này của tôi và Thái Phụng, tôi phải quyết đấu với cậu!”

Trong phúc chốc, đầu tôi liền to ra, sao đã vào nhóm mò xác rồi mà còn gặp phải mấy chuyện rách nát thế này chứ.

Thái Phụng còn chê chuyện náo loạn chưa đủ lớn, dùng sức cọ cọ bộ ngực căng tròn của cô ấy lên cánh tay tôi, miệng không ngừng làm nũng nói: “Anh Hổ à, anh nhất định phải đánh chết tên mập chết tiệt này, như vậy thì sau này người ta mới đi theo anh được!”

Tôi chỉ thấy mặt Đường Bát Kiệt xanh mét.

Cmn! Thái Phụng thường ngày dịu dàng ít nói sao hôm nay lại nói ra mấy lời này vậy, xem ra là thật sự bị tên mập Đường Bát Kiệt kia ép đến điên rồi.

Nhìn thấy không thể tránh khỏi xảy ra trận đấu ác liệt, vào thời khắc quan trọng này, Thúy Thúy đang chỉnh sửa thông tin, lo lắng vội vàng chạy vào, không hề có chút thục nữ nào mà hét lên: “Các người đừng có ở đây liếc mắt đưa tình nữa, ông già bảo các người mau chóng qua đó, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Một câu nói này coi như đã giải vây cho tôi.

Lúc năm người chúng tôi đứng trước mặt ông già thì phát hiện ra sắc mặt của ông ấy hơi nghiêm túc, tôi còn tưởng là ông ấy đã chuyện xảy ra trong phòng luyện công nên hơi chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt ông ấy.

“Vừa nhận được một vụ, cục trưởng Lý của cục công an vừa gọi điện thoại đến, nói là phát hiện ra một thi thể nữ ở đập chứa nước. Bây giờ cảnh sát đã phong toả hiện trường, nhưng thi thể nữ đó chìm xuống dưới nước ngay dưới mí mắt của họ, trong một lúc không cách nào vớt lên được, nên mới nhờ nhóm vớt xác chúng ta giúp đỡ bọn họ. Tôi thấy năm người cũng đang rảnh rỗi quá rồi, nên mau đi ra ngoài để tỉnh táo lại cho tôi!” Lời nói của ông lão nhỏ con vô cùng nghiêm nghị, cũng chọc thẳng vào chỗ đau của chúng tôi, xem ra chuyện xảy ra trong phòng luyện công đã không qua được mắt ông ấy.

“Mấy vụ dưới nước không dễ làm đâu, ông không còn lời dặn dò nào khác sao?” Bà cô Lệ Hoa cũng thật to gan, dám hỏi ngược lại ông lão nhỏ con.

Ông lão nhỏ con hừ nhẹ một tiếng, nghĩ một lúc rồi nói: “Nhìn tình hình của thi thể thì đúng là có hơi khó, vậy thì lần này sẽ do cô dẫn đội, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trước buổi trưa.”

Lệ Hoa lại quay đầu nhìn tôi một cái, vẻ mặt khinh thường: “Ông già, tôi thấy cứ để bốn người tôi, A Uy, Thái Phụng, Bát Kiệt đi thôi, dẫn theo một tên ngốc không biết gì cả, đừng đến lúc đó bị doạ vỡ mật rồi làm lỡ việc của chúng tôi!”

Đi ông nội cô, Lưu Hổ tôi sống đến từng tuổi này, thế mà hôm nay lại bị một người phụ nữ xem thường…

Ở trước mặt ông lão nhỏ con, tôi đè nén lửa giận xuống, hận không thể tìm một chỗ không người mà đập cho bà cô Lệ Hoa này một trận, để cô ta hiểu ra tại sao hoa lại có màu đỏ như vậy!

Nhìn thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của tôi, Hoa Lệ lại càng làm tới, đưa tay lấy một con dao găm nhỏ từ sau ʍôиɠ, năm ngón tay thon dài linh hoạt đùa giỡn cây dao.

Sắc mặt của ông lão nhỏ con hơi không vui, trong mắt lộ ra một ánh nhìn đáng sợ, khiến cho Lệ Hoa sợ đến lập tức giấu con dao đang chơi trong tay đi, không dám càn rỡ nữa.

“Tôi bảo Lưu Hổ đi theo đương nhiên là có dụng ý của tôi, bảo cô dẫn đội là bảo cô trông nom những người khác cho tốt, làm việc cho tốt, chứ không phải bảo cô đắc ý kiêu ngạo!” Giọng của ông lão nhỏ con trầm thấp, mang theo khí thế không giận mà uy.

Lệ Hoa mau chóng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ông lão nhỏ con nữa.

“Đi đi!”

Cuối cùng, một câu nói của ông lão nhỏ con liền đuổi chúng tôi đi.

Lúc tôi xuống đến tầng dưới, phát hiện ra đã có hai chiếc xe cảnh sát đang đợi, bọn họ đang để mấy thứ công cụ họ đem theo ra cốp sau của xe. Lệ Hoa và Thái Phụng ngồi vào chiếc xe đầu tiên, tôi và A Uy chỉ có thể ngồi vào chiếc xe cảnh sát thứ hai.

Tên mập Đường Bát Kiệt chạy chậm tới, không muốn ngồi cùng xe với Thái Phụng, nhưng lại không thể chen vào cửa xe, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể không cam tâm mà bỏ cuộc, hậm hực đi về hướng một hàng xe đang dừng bên đường, cuối cùng dưới ánh mắt của tất cả mọi người mà ngồi vào trong chiếc xe Van vô cùng rộng rãi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN