Gọi Hồn - Chương 47: Đại hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Gọi Hồn


Chương 47: Đại hội


“Này cô gái xinh đẹp động lòng người ơi, tôi xin được nói một chút. Quả thật đúng là tôi vừa từ trong núi ra, so với cô thì cũng quả thật là ngu ngốc. Nhưng mà thứ nhất, tôi không ăn trộm của ai; thứ hai, tôi không ăn cướp của ai cả; quan trọng nhất là, đai lưng của tôi vẫn đang còn rất chặt!” Nói xong tôi cố ý nhìn chằm chằm vào vòng eo trắng nõn của Tần Lỵ Lỵ, xấu xa cười một tiếng.

Thái Phụng nghe xong thì cười ra tiếng, ngay cả đám người xung quanh cũng cười ồ lên.

Tần Lỵ Lỵ nghe thấy lời tôi nói thì mặt đỏ bừng lên, vòng eo khi trước còn không ngừng vặn vẹo bỗng chốc ngừng lại, một tay chống nạnh, một tay khác thì chửi lỗ mũi tôi mắng to: “Được lắm cái tên tiểu tử nghèo, ngu dốt lại dám nói bà đây quyến rũ đàn ông, xem tôi có xé miệng cậu ra hay không!”

Tôi hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, kéo cánh tay Tần Lỵ Lỵ qua chỗ khác, khuôn mặt hơi tức giận nói: “Tôi không nói cô quyến rũ đàn ông, là tự cô thừa nhận, ngoài ra, tôi cảnh cáo cô không nên ức hϊế͙p͙ người quá đáng, tuy rằng tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu bị ép thì tôi vẫn sẽ ra tay trị chó điên!”

Nhìn bộ dạng không biết chừng mực kia của Tần Lỵ Lỵ, khẳng định là đã quen biết không ít đàn ông, nói không chừng Đường Mập cũng có một chân trong số đó, nếu không thì sao lại vô duyên vô cớ ra mặt giúp cậu ta chứ.

Thứ phụ nữ lẳng lơ mà luôn muốn đùa cợt đàn ông trong lòng bàn tay thế này, bình thường đều là đàn ông vây quanh cô ta, chứ có giống như tôi không thèm nể mặt thế này đâu, vậy nên cô ta lại trở nên càng nóng nảy hơn.

Tần Lỵ Lỵ cũng là một người phụ nữ đanh đá, thấy tôi đã đem lớp mặt nạ của cô ta xé xuống thì đột nhiên không hẹn mà giơ chân đá vào chỗ hiểm của tôi một cái.

Thật là một người đàn bà độc ác! Nếu như một cú này của Tần Lỵ Lỵ mà là thật, thì chỉ sợ là nửa đời sau tôi chỉ có thể làm thái giám.

Cơ thể tôi tránh đi, không trực tiếp đối mặt với Tần Lỵ Lỵ nữa, sau đó giơ chân trái lên làm chân cô ta xoay ở giữa không trung. Mấy người đàn ông xung quanh dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn vào cặp chân trắng nõn của cô ta.

Sau đó tôi rút chân ra rồi lắc mình, muốn làm cô ta thấy khó chịu một chút rồi thôi. Ai ngờ Tần Lỵ Lỵ nhìn có vẻ nhu nhược thế mà lại giơ nắm đấm đánh thẳng về phía mũi tôi.

Tôi vội vàng nghiêng đầu né tránh, sau đó bắt lấy tay của cô ta.

“Anh Hổ đừng!” Thái Phụng kiều quát một tiếng, đánh vào cánh tay tôi.

Tôi vừa chạm vào cổ tay trắng nõn của Tần Lỵ Lỵ, tay của Thái Phụng cũng giơ ra, đẩy cánh tay tôi đi, sau đó chắn trước người Tần Lỵ Lỵ.

Tôi cảm thấy năm ngón tay đau rát, nghiêng đầu nhìn phát hiện trêи ngón tay bốc lên từng đợt khí trắng, toàn bộ bàn tay trắng bệch không chút huyết sắc.

Tôi cả kinh, còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì Thái Phụng đã nắm tay tôi, thấy tôi muốn giãy giụa thì vội vàng hô lên: “Đừng cử động! Tay của anh có độc, nếu không giải e là cả cánh tay sẽ bị phế!”

Tần Lỵ Lỵ được thế, không buông tha người khác, lắc mình muốn ra tay với tôi lần nữa, lại bị gấu chó lớn A Uy và Lệ Hoa ngăn cản.

“Nhóc con, biết sự lợi hại của bà đây chưa! Cho mày nếm chút đau khổ còn lời cho mày nữa, nếu không có con nhóc nhiều chuyện này, đảm bảo cái mạng của mày khó mà giữ được, hừ!” Tần Lỵ Lỵ cười trêи sự đau khổ của người khác.

Thái Phụng vừa bôi thuốc cho tôi, vừa giải thích: “Người đàn bà kia cả người đều có độc, sao anh lại lỗ mãng như vậy chứ! Nếu tổn thương đến những chỗ khác sẽ không dễ dàng chữa khỏi như vậy đâu!”

Thật ra thì Tần Lỵ Lỵ sỉ nhục tôi, tôi có thể nhẫn nhịn, dẫu sao tôi cũng là một thằng nghèo từ trêи núi xuống. Tuy rằng trong người có hai thẻ ngân hàng, nhưng đối với những người như bọn họ mà nói căn bản chẳng là gì, nhưng một khi cô ta mở miệng tổn thương Thái Phụng thì tôi không thể nhịn nữa.

Cũng không phải tôi có ý gì với con bé Thái Phụng này, mà là cô ấy đơn thuần hiền lành, khiến cho trong lòng tôi có cảm giác ấm áp, rất muốn xem cô ấy là em gái nhỏ, bảo vệ cô ấy.

Nhưng mà những lời trong lòng này tôi không thể nói rõ với Thái Phụng, cho nên đối với trách móc của cô ấy, tôi chỉ có thể trưng ra bộ mặt cười ngây ngô.

Vào lúc mọi người vẫn đang chờ xem kịch hay, ông lão nhỏ con đẩy cửa đi vào, nhất thời, đám người huyên náo lập tức yên tĩnh lại.

“Hôm nay tôi gọi mọi người đến, là có chuyện quan trọng muốn tuyên bố. Có lẽ trong số mọi người có người đã nhận ra, những người ở đây đều là người mới trong mười năm gần đây. Bởi vì như vậy, mới có tư cách tham gia đại hội mò xác mười năm một lần này!”

Ông già nói đến đây thì ngẩng đầu lên quét mắt nhìn mọi người một cái, những người đang bàn tán về đại hội mò xác nhất thời dừng lại.

“Có thể mọi người đều đã từng nghe về đại hội mò xác, cũng có ít nhiều hiểu biết, nhưng cái tôi muốn nói là một loại trách nhiệm, chính là sứ mệnh chúng ta muốn hoàn thành từ bao đời nay nhưng chưa thành công. Cho nên, tất cả mọi người ở đây đều là niềm tự hào của đại hội mò xác, bởi vì mọi người mang hy vọng của tất cả mọi người để đến đây tham gia đại hội! Mỗi một người đều phải xốc lại tinh thần, quyết không được để mất thể diện, biết chưa?”

Ông già nói những lời đó rất có sức cảm hóa, làm cho mọi người trong sảnh đều siết chặt nắm đấm.

Cuối cùng trải qua vòng tuyển chọn, chỉ chọn ra 6 người từ 15 đội, trong đó bao gồm Đường Mập, Lệ Hoa, Tần Lỵ Lỵ, một cô gái tên là Nguyễn Sở Mai, Ngưu Đại tráng và Lý Nhị Bảo. Là người được chọn của đại hội lần này, tôi, Thải Phụng và A Uy coi như là tùy tùng đi theo sau ông già.

Vào tầm hai giờ chiều, một đoàn 10 người ngồi lên xe bus đã sớm được chuẩn bị, đi tới phía Tây Tứ Xuyên cách đó bảy, tám trăm dặm.

Trêи đường Thải Phượng giới thiệu lại về đại hội một lần dưới sự gợi ý của ông già.

Thì ra từ sau khi sư tổ về cõi tiên, nhóm Ma Can Tử bị sáu người đệ tử phân chia thành sáu nhà, hơn hai trăm năm sau cũng chưa thể thay đổi.

Thế lực của nhà họ Đặng ở kinh đô là khổng lồ nhất, từ trước đến nay vẫn là nhà ổn định hơn năm nhà còn lại; nhà họ Dương đứng thứ hai, chiếm cứ vùng Đông Bắc từ đó đến nay; nhà họ Tống đứng thứ tư, vẫn luôn hoạt động ở phía Tây kinh đô, có thế lực rất lớn ở một vùng; thế lực nhà họ Bàng thì yếu hơn một ít, nhưng cũng vẫn nắm trong tay khu phía Nam kinh đô; còn ông già thì đứng cuối cùng, mặc dù chưa đánh mất phạm vi thế lực, nhưng vẫn thất thế ở khu Tần Lĩnh.

Mà lẫn này nơi tổ chức đại hội chính là ở nhà họ Đường vẫn luôn xếp hạng ba, có thể nói rằng thế lực của bọn họ lớn hơn đội vớt xác chúng tôi rất nhiều, hằng năm vẫn luôn hoạt động ở phía Tây Nam bản đồ.

Tổng bộ của nhà họ Đường nằm ở nơi giao nhau giữa ba tỉnh, vừa đúng là vị trí trung tâm phạm vi thế lực của bọn họ.

Sau khi nghe những điều này, tôi bỗng có thêm một kiến thức mới về đội Ma Can Tử, không thể tưởng tượng được cái nghề mà trước đây mình chưa từng nghe qua, lại có thế lực lớn đến thế…

Xe hơi đi vòng quanh trêи đường chừng sáu tiếng, tám giờ tối mới đến được địa điểm được chỉ định.

Người đến tiếp đãi chúng tôi là một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tự xưng là người làm của nhà họ Đường, tên là Hoàng Nhị Đấu. Nhìn cậu ta không cao, thân hình thì gầy trơ xương, nhưng ánh mắt lại thể hiện sự khôn khéo lão luyện…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN