Nếu hỏi Phong Điệp rằng bây giờ cô không muốn nhìn thấy ai nhất, cô sẽ không do dự trả lời là Thẩm Dật Phàm. Chỉ là Thượng đế có vẻ không vừa mắt Phong Điệp, người cô cần tránh né lại đang sừng sững trước mặt cô.
Thẩm Dật Phàm đang tay trong tay cùng một cô gái vô cùng quyến rũ, nhàn nhã đi dạo khắp trung tâm thương mại.
Phong Điệp ảo não bóp trán, thầm hận bản thân tại sao lại chọn đúng ngày này để ra ngoài mua sắm. Bây giờ thì tốt rồi, đi qua chào không được, chạy trốn thì cũng không xong. Aiz, số nhọ a.
Trong đầu Phong Điệp diễn ra một cuộc đấu tranh tư tưởng. Cô có hai phương án để lựa chọn.
Phương án một, chạy tới chào hỏi rồi nhanh chóng bước đi.
Phương án hai, giả vờ như không quen biết, âm thầm lặng lẽ trốn khỏi trung tâm thương mại.
Chào hỏi, lỡ anh ta tưởng mình theo dõi anh ta tới đây thì sao?
Chạy trốn? Quá mất mặt. Làm sao mới ổn bây giờ?
Mỗ nữ suy nghĩ rất nhập tâm, hoàn toàn không biết người ta đã đi đến bên cạnh từ lúc nào.
Thẩm Dật Phàm đứng ngay trước mặt Phong Điệp, nhíu mày nhìn vẻ mặt như có điều rối rắm của cô.
Tại sao Phong Điệp lại ở đây? Chẳng lẽ cô biết tin anh về nước nên cố tình đến đây để chờ sẵn? Không đúng nha, rất ít người biết anh là xuất ngoại mà không phải đang ở học viện Minh Lăng. Vậy thì cô đến đây làm gì? Không lẽ lại có ý đồ quyến rũ anh?
Hai người tự cố mục đích mà lâm vào tự hỏi, hoàn toàn bỏ quên cô gái xinh đẹp bên cạnh Thẩm Dật Phàm.
Lưu Tĩnh Huyên thấy mình bị làm lơ, khuôn mặt quyến rũ hiện lên vẻ tức giận.
Hai người này là có ý gì đây? Hoàn toàn xem cô là không khí sao? Thật quá đáng.
Lưu Tĩnh Huyên nũng nịu níu lấy tay Thẩm Dật Phàm, giọng nói thỏ thẻ tựa như chim hoàng anh
“Dật Phàm, có chuyện gì vậy? Anh quen vị tiểu thư này sao?”
Hai vị nào đó nãy giờ đang thần du thiên ngoại, lập tức bị kéo về hiện thực.
Phong Điệp ngượng ngùng cười, cực kỳ miễn cưỡng chào hỏi Thẩm Dật Phàm
“Thẩm thiếu gia, đã lâu không gặp. Thật trùng hợp, lại gặp anh ở đây.”
Đáp lại cô chính là cái gật đầu hờ hững của người kia.
Trái tim Phong Điệp nhẹ nhàng nhói lên một chút. Là cảm xúc của thân thể này.
Phong Điệp cười khổ. ‘Phong Điệp’chung tình như thế, là tốt hay xấu đây?
Thẩm Dật Phàm thấy nét buồn thoáng hiện trong mắt Phong Điệp, trong lòng nhanh chóng lướt qua một tia đắng chát, chỉ là nó nhanh quá, đến nỗi anh chưa kịp nhận thấy đã tan đi. Khóe môi anh câu lên nụ cười ưu nhã quen thuộc, giống như dịu dàng ôm lấy Lưu Tĩnh Huyên bên cạnh
“Phong Điệp, thật trùng hợp a. Em cũng đến đây mua sắm sao?”
Phong Điệp miễn cưỡng cười
“Vâng. Anh có vẻ là đang bận, em sẽ không làm phiền nữa. Tạm biệt.”
Nói rồi cô nhanh chóng chạy đi, như thể sau lưng có cái gì đáng sợ đang đuổi theo.
Thẩm Dật Phàm nhìn bóng dáng vội vã của cô, đôi tay vô thức đưa ra, như là đang nắm bắt cái gì đó.
Nắm gì vậy? Tại sao anh lại có cảm giác mình đang mất đi… điều quan trọng nhất.
Trái tim, phảng phất đã hẫng đi một nhịp.
Anh và cô, dường như đã trở thành những người dưng ngược lối.
——————————————————–
Phong Điệp chạy vội ra khỏi trung tâm thương mại, âm thầm may mắn mình nhanh chân.
Nếu ở đó thêm chút nữa, cô sợ mình sẽ nhịn không được mà bật khóc.
Cô rõ ràng không nên có những cảm xúc đó, thế nhưng chúng cứ như một con quái vật lớn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đem cô nuốt chửng.
Cứ ngỡ cô có thể bình tĩnh đối mặt với Thẩm Dật Phàm, lại không lường đến tình cảm của ‘Phong Điệp’ dành cho anh lại lớn đến như vậy.
Quá đáng sợ. Nếu cứ như thế, sớm hay muộn cô cũng sẽ đắm chìm, vậy nên tốt nhất cô phải tránh anh thật xa, cả đời không gặp thì càng tốt.
Tình yêu không nên tồn tại thì phải sớm hủy diệt. Để thật lâu, tổn thương cũng chỉ có thể là người con gái.
Tình yêu mà, người nào động lòng trước, người đó liền thua.
Vỗ nhẹ khuôn mặt mình, Phong Điệp nở một nụ cười rạng rỡ.
Buông tay đi thôi, vì một tương lai đầy nắng và hạnh phúc.
————————————————-
” Thiếu gia, đây là thông tin mà cậu cần.” Một nam nhân cung kính đưa lên tập tài liệu trong tay.
Người thanh niên ngồi trên ghế sofa vươn tay ra, bàn tay trắng nõn xinh đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật cầm lấy những gì người kia đưa tới
“Ra ngoài đi.” Anh nhẹ nhàng nói, giọng nói trầm thấp như có thể mê hoặc nhân tâm.
Nam nhân cung kính cúi người, cẩn thận bước ra rồi khép kín cửa phòng.
Thanh niên tỉ mỉ xem thông tin trên tay, sau đó nở một nụ cười thích thú
“A, mọi việc trở nên càng ngày càng thú vị. Hiếm khi mới có chuyện vui như vậy, xem ra phải đến tham dự một chút mới được. Hy vọng các người có thể giữ hứng thú của tôi được dài lâu.”
Trong ánh đèn hôn ám, đôi môi mỏng quyến rũ dường như đang nở một nụ cười tính kế.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!